Bao giờ mưa thôi rơi? (3) - hoamocmienthang3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______Bao giờ mưa thôi rơi?_________ 

(3)

Cái lạnh lại tràn về rồi . mặt đường trắng xoá bụi . khô cong . lòng lại thấy trống rỗng đáng sợ . cảm giác nặng nề trĩu nặng trong hồn . Ngồi bó gối nơi cuối giường , nỗi cô đơn nhức nhối . Ta ước sao trời mưa thật to , thật lớn như trong một cơn bão để nhấn chìm ta đi, xoá nhoà mọi cảm xúc nơi này . 

Tại sao ta lại thế này chứ ? tại sao ta lại chọn con đường rời xa người để rồi mãi đắm chìm trong những cơn đau, vật vã với riêng mình . Bao nhiêu năm đã trôi qua mà ta vẫn không thể quên nổi người : 

Em dốc cạn tình yêu vào anh 

để giờ chẳng thể yêu thêm ai nữa 

bao lần làm phép thử 

Em bất lực với chính mình . 

ta khốn khổ trong những ràng buộc do ta tạo ra.

Vẫn còn gặp nhau là diễm phúc rồi vẫn hơn bao người rồi M nhỉ ???

Gặp nhau là diễm phúc ? Ta đã bao giờ hối tiếc vì đã gặp người đâu, chỉ buồn vì duyên mỏng được có bấy nhiêu thôi . hôm nay trời lại lạnh rồi . Mưa phùn lất phất từ chiều qua . Ngồi nhìn qua cửa sổ . Những cây bàng đang lên màu trên lá, trong mưa đẹp u buồn . một vài hôm nữa thôi,sẽ như lửa cháy rực trời, đốt thiêu tàn tích của mùa thu cho đông về trên những cành khẳng khiu , lạnh lùng, trơ xám . Ngồi trong cái chiều mưa ảm đạm ấy, ta lại thấy ngậm ngùi . Cuối năm rồi, thế là bên nhau được 5 năm, thế là gần xa nhau được 5 năm . thời gian ngỡ là dài mà đâu đã xoá mờ được tất cả . chỉ tội cho mưa . 

" Ngoài hiên mưa rơi rơi,buồn dâng lên chơi vơi,buồn ơi nước mắt hoen mi rồi . đừng khóc trong đêm mưa,đừng than trong câu ca ...." 

Mưa lành lạnh, giọt êm êm, nỗi buồn mơ hồ mà thấm . Lá bàng ơi đỏ nữa lên đi !

Mấy hôm nay trời mưa hoài . lòng buồn hơn mưa . biết đi đâu để trốn nỗi buồn bây giờ ? 

sáng . mở cửa ra ngoài . mưa bụi giăng như sương . những hạt nhẹ nhẹ tưởng vô hại ai ngờ làm ta ướt áo . lạnh đến không ngờ . ta rời khỏi những con phố quen, đi thật xa, trốn chạy kỉ niệm về người . 

khi xưa , người đã chở ta đi qua biết bao con đường . để rồi hôm nay, trên mỗi con đường ta qua đều có bóng dáng của người . đoạn đường này , người đã khoác áo cho ta khi lạnh , nơi kia ta và người dừng lại ngắm nhà thờ và lặng nghe tiếng chuông đang vang lên trong trẻo , còn đây, ta và ngươì đã từng mơ một cuộc sống yên bình,có nhau .... 

nhưng sao kì lạ . có những con đường ta chưa bao giờ qua cùng người vậy mà bóng dáng người vẫn ẩn hiện . ngỡ ngàng rồi nhận ra rằng ta không thể trốn chạy khỏi người khi mà trong trái tim ta vẫn còn tồn tại hình bóng của người . sự cố gắng đổ sụp xuống trong thất bại cay đắng . ta quay về vội vã như khi ra đi . con đường khuya vàng vọt ánh đèn . dưới ánh sáng đó mưa như những bụi vàng bay bay trong không khí . Chiếc khăn len bám những sợi mưa trong veo, đôi chỗ đọng lại thành giọt tròn mặn như nước mắt . lại nghĩ đến người " không biết khi đi xa người có nhớ quàng khăn ?" . ta đã đan hai chiếc khăn giống hệt nhau từ màu sắc , kiểu cách đến từng số mũi len , số tua rủ cho ta và người . bao nhiêu thương yêu , nhớ mong gửi vào trong đó để người còn thấy ấm áp khi đông về khi ta xa người . ta và khăn -2 kẻ đơn lẻ đang dựa vào nhau trong mưa đêm nay ....không khí mờ đục như làn khói thuốc của người trong những đêm mất ngủ . 

ta về nhà . thân xác trống rỗng vô hồn . đêm càng khuya mưa càng trở nên nặng hạt , thỉnh thoảng những giọt mưa nặng rơi lộp bộp trên tàu chuối . ta ngồi đếm mưa . đêm dài như nỗi nhớ . người ở nơi đâu , có hay

Mấy hôm nay trời bớt mưa . sáng sớm chỉ còn mấy hạt bay bay nhẹ nhẹ , chẳng biết là mưa hay sương . không ngủ được . mở cửa ra thấy trời đất hoà làm một trong lãng đãng hơi xuân . đôi hạt rụng xuống bất ngờ làm ta giật mình , thảng thốt nhớ . 

xuân đến . người có quên không ? một người bạn bảo ta " em chia tay rồi , em quyết định vậy vì em biết em không thể mang lại hạnh phúc cho người ấy " . nghe xong thấy thương mình, thấy tội nghiệp cho mình đến nhường nào . em dũng cảm như ta ngày xưa vậy . " em sẽ không buồn đâu " . xưa ta cũng nói vậy và ta đã cố để như vậy . nhưng thật sai lầm . 

có người nói " người hay cười là người có trái tim đau khổ ", ta đã hiểu ra điều đó khi ta xa người . nước mắt đau đớn ngỡ khóc cho cạn kiệt để không còn là chính mình nữa nhưng vết buồn đã bám chặt vào tim , không thể nào gỡ bỏ . càng cố gắng gượng thì càng cảm thấy mình bất lực . 

một người bạn khác bảo " thấy em mệt mỏi hoài" . bao nhiêu chuyện đã, đang xảy ra và sẽ xảy ra . nhưng chỉ có một mình ta thôi . vì không muốn bị lạc lõng giữa những người xung quanh ta cố để cân bằng và đó là hậu quả . người khuyên " kệ đi " nhưng người có phải là ta đâu . trong lòng ta mưa âm thầm rơi , buồn tủi, trách hờn . 

mưa cho ai ....

Mưa ...... 

Ta ghét những ngày tháng này . mưa âm thầm dai dẳng . hơi xuân nồng nàn làm chi để vương ẩm tâm hồn . ngồi đây và nhìn ra ngoài kia , màn mưa mờ mờ buông . những con phố cựa mình đau mỏi . trái tim ta nhức nhối ... 

ta sai thật rồi . Đáng lẽ ... nhưng bây giờ nói thế thì còn ý nghiã gì nữa . mưa phùn làm sao có thể dội bỏ đi bao đớn đau , day dứt chỉ có thể thấm sâu khiến cho bao bụi bẩn bao lâu nay bám trên bề mặt hoà theo mưa len lách vào từng thớ tam hồn . Ai đã nói "tâm hồn đẹp " . nào đẹp gì đâu khi nhìn chỗ nào cũng thấy những vết sẹo xấu xí một cách kinh tởm . muốn dùng nước mắt để xoá mờ , để che đậy mà nước mắt lại đông cứng rồi . không còn khóc được nữa thì làm sao đau đớn có thể tan ra . nỗi đau trở nên trơ lì, lạnh lùng, vô cảm . 

bữa tiệc tất niên nhạt nhẽo, ảm đạm trong trong mưa . tham gia chỉ bởi không thể vắng mặt cũng giống như bao chuyện phải làm vì không thể không làm . an ủi mình : đời là thế . nói như một thói quen mà chẳng thể cắt nghĩa được rõ ràng . đi về . trời lất phất mưa . con đường là những mảng sáng tối nhập nhoà . giờ mói thấm bản chất của mọi sự đều không có cái goị là tuyệt đối , chỉ có ta đang tuyệt đối hoá nó mà thôi . những giọt mưa âm thầm hoà vào nhau lăn dài trên sám hối 

trong mưa ấy , ta nhớ người xiết bao . nhưng nhớ thôi cũng không được . kỉ niệm đã sắp xếp lại , gói kín thương yêu trong vuông giấy đời nhàu nhĩ . ta buông tay ,đứng lặng đợi nghe tiếng chạm đáy sâu mà chỉ thấy nỗi hoang mang rợn ngợp chiếm lĩnh toàn bộ cái hố tối đen ta đã đào năm nào . 

đóng cánh cửa lại . còn ta . thế là hết . Hay đây mới chỉ là một sự bắt đầu ? tôi ơi , đừng mưa ...

Tết càng lúc càng lạnh . đêm . gió vù vù thổi , hàng cây xà cừ trước nhà xào xạc, chẳng biết có reo vui . ngồi trong nhà mà vẫn nghe cái lạnh thấm vào hồn . 

đêm 30. mưa lạnh nặng hạt . người gọi điện chúc mừng : " năm mới m vui thật nhiều , mạnh khoẻ, hạnh phúc ... C nhớ m nhiều ..." . Hỏi người muốn chúc gì vì trong sâu kín đã rất thật tâm cầu mong mọi điều an lành đến với người . Người cười , tiếng cười vang mà buồn tênh như gió thoảng . 

nhớ những đêm xuân năm xưa . cũng mưa như thế này . 2 đưa tay trong tay lặng đón giao thừa , ngắm pháo hoa từ một con đường nhỏ bình yên . nhưng mưa không lạnh vì vòng tay người ấm áp . con đường không quạnh vì lời người rộn rã trong tim . và có cần lời chúc nào đâu mà thấy ngọt ngào niềm vui, hạnh phúc . 

giờ xin trả lại kỉ niệm cho đêm xuân . buộc tất cả lại, buông tay, quả bóng bay khẽ khàng cất mình lên không trung ... bất ngờ vướng lại trong vòm lá . luyến tiếc điều chi ? Một cơn gió thổi qua , thoát khỏi những níu giữ quả bóng lại tiếp tục cuộc hành trình rời xa ... rời xa.... 

ngồi lại, thẫn thờ ngắm cái đĩa phim bạn tặng, hình ảnh những quả bóng bay thật đẹp . Những quả bóng bay cũng giống như những ước mơ , đẹp lung linh với muôn màu sắc . những ước mơ chỉ có ý nghĩa khi được chắp cho đôi cánh , bay lên và trở thành hiện thực . nhưng ... định xem nhưng lại thôi, giữ lại một chút gì đó cho riêng mình để có cớ mà băn khoăn, mà tự hỏi ... 

mưa ướt nhoè tháng năm ...

Gặp nhau chỉ thêm khó xử cho cả 2 thôi ráng.chuyện tình của ai cũng gắn với mưa hết nhỉ của tui là nhìu nhất.

Trời lại mưa . sau bao ngày nắng oi nồng như ngày hạ, mưa về trong gió buốt, lạnh tê người . đứng bên lan can nhìn ra ngoài , dưới nền trời xám xịt , những búp bàng bung ra rời rợi, mướt mát xanh làm dịu đi nỗi buồn trong mắt . sót lại trên cành một đôi quả vàng hửng, chợt nghe có vị ngòn ngọt, bùi bùi, chợt thấy sắc hồng quyến rũ hiện ra như vừa cắn một miếng . mưa ướt trên má bàng . muốn quá chạm tay vào để nghe yêu thương ... 

cũng một ngày mưa . ta ngồi lặng yên trên bờ lan can mỏng manh ngắm mưa . bầu trời cũng xám xịt như ngày hôm nay . người đứng bên cạnh và lo lắng vì nhỡ đâu ... 

" Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ dài tay em với thuở mắt xanh xao .... ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau " 

giờ thì ... người đang ở đâu nhỉ ? tiếng chuông điện thoại đổ dài " Chúc mừng M ... mãi xinh đẹp, trẻ trung, vui vẻ ..." qúa nhiều thứ, có bao nhiêu trong số đó có thể thành sự thật ? ta nghe trong giọng người nỗi mệt mỏi, chắc lại có một trận say đã đời . " Qua, C đi HN, gặp lại mấy anh bạn, uống có một chút à " . Ta vẫn biết cái " một chút " của người là bao nhiêu, ta vẫn biết sáng nay người đi làm với dáng vẻ thế nào, ta vẫn biết trong mưa gió người đã quên mang áo ấm . không nói gì mà lòng nghẹn ngào . bao giờ thì người vượt qua vui buồn của chính người . hồn chợt nghe rã rời những yêu thương . muốn đánh đổi 20 năm cuộc đời để bên người một giờ thôi . nhưng ...

em nghe trong mưa hơi thở anh nồng nàn 

yêu thương một thuở cồn lên như sóng ngầm biển cả 

lướt ngón tay trên đôi môi lạnh giá 

trong tim mình từng mạch máu hồi xuân

Ta nghe mưa đi qua miền sương gió 

Ta nghe mưa hát khúc hát ngày xưa 

Ta biết mưa chỉ là cái cớ 

Ta biết anh như cơn mưa phùn 

Và ta biết trái tim ta cô lẻ 

Ta lại về với ngày mưa buồn khóc chơi vơi  

Đã ngỡ " vui như thấy nắng giòn tan sau kì mưa dầm"(Nguyễn Tuân) ấy vậy mà lại bắt đầu những chuỗi ngày mưa buồn lê thê. những con phố loáng nước, những chiếc lá non run rẩy bởi thấm lạnh mưa phùn. đạp xe trên con phố quen, mưa ướt nhoè kí ức. Bóng người lướt qua, không áo mưa, vội vã rồi nhạt nhòa khuất lấp trong mưa. Lòng nhói lên niềm vui, rồi hụt hẫng, rồi đau thắt ... Chỉ như cơn gió vô tình ngang qua nhau mà thôi . 

Về nhà, tự pha cho mình một li cà phê. Không gian lành lạnh, hương cà phê ấm nồng. Ta chông chênh khoảng giữa. Nhớ. Từng làn khói cà phê bay lên, thơm kỉ niệm. Mùi ngọt ngào của đường, mùi béo của sữa ...ngây người vì cái cốc đầu khi xưa " uống cà phê... kiểu đó hả!" Chạm môi, sao nghe đắng ngắt. Ngọt ngào đâu rồi?! Lấy ra một viên đường còn sót lại của kí ức, định thả vào li cà phê nhưng chững lại. Li cà phê đã thôi sóng sánh, chỉ còn lại phẳng lặng, yên bình màu nâu thẫm buồn mắt người ngày xa cách. Viên đường, những tinh thể ngọt ngào lấp lánh như mơ níu chặt nhau không rời. Ta gặm viên đường, ngọt đến đớn đau trong hương cà phê đang dần nhạt, trong tiếng mưa mỗi lúc một mau...

***

Mưa mang đến cho ta nhiều kỷ niệm 

Mưa chạy ùa về như ký ức ngày xưa 

Mưa ơi sao mưa rơi mãi sao mưa không: 

Mưa hát cùng em những đêm mưa 

Mưa khóc cùng em những đêm trời giá buốt 

Mưa và em là bạn cùng mây ngàn gió biếc! 

Mưa ơi xin mưa thôi ngừng mưa

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro