Bảo Linh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Linh! Có lẽ cuộc đời tao là một câu chuyện cổ tích! Nói như thế có vẻ xa vời nhỉ? Nhưng mày ạ, tao tự hào mà nói rằng chúng mình đang sống trong câu chuyện ấy là nhân vật chính diện, là đại diện của cái thiện mày ạ! Đương nhiên rồi! Chúng mình là người tốt, nhưng có một điều mà tao luôn băn khoăn trăn trở: Liệu cái thiện có thắng cái ác như trong truyện cổ tích ngày xưa thật không ? 

   Bảo Linh! Con bạn thân ạ, tao không nhớ ngày " mặt trời chân lí chói qua tim" tao là ngày nào, nhưng tao chỉ biết những lúc ấy tim tao đau nhói khi nhìn thấy chúng nó hành hạ mày mà không thể làm gì cho mày được! Có lẽ đó là khi bọn lớp 7A tuyên bố sau khi Hoài chuyển lớp sẽ "tôn" mày là "công chúa" của lớp, nhìn bọn nó cười cứ tởm lợm và gần như là...không giống người! Có lẽ đó là khi bọn lớp 7A lấy những gói bỉm mà mày cất công lên đây mua cho em mày dùng rồi giấu giấu giếm giếm mang tới lớp sợ bị chúng nó mang ra trêu, rồi chúng nó xé ra tan tác cùng những điệu cười man di kinh tởm, có đứa còn rống lên như bò cái: " Bảo Linh dùng bỉm chúng mày ơi!" và rồi mày khóc...trong bất lực và đắng cay...! Có lẽ đó là khi bọn con trai lớp 8A ( tao gọi như thế vì tao không công nhận tao đã từng ở trong cái hang ổ của yêu quái ấy!) "bị" thầy gọi lên bảng làm bài toán cùng mày, chúng nó thốt ra nhưng câu và có những hành động như là ghê tởm mày, cùng bọn ở dưới reo hò vỗ tay trong cơn điên loạn của những dã thú vô nhân đạo! Có lẽ đó là khi cái đứa mà bố mẹ nó chơi thân thiết với bố mẹ tao- đệ nhất tiểu thư không còn chỗ ngủ trưa ở bên dãy bên kia, bị chúng nó bắt sang nằm cạnh mày, trong khi đó chỗ nằm của mày còn hai phản trống mà tiểu thư cũng giẫy đành đạch như đỉa phải vôi, suýt chút nữa là tiểu thư ấy khóc lóc thảm thiết trong khi lẽ ra người đáng khóc phải là mày lại không khóc! Có lẽ đó là khi...Tao viết những dòng này...trong nước mắt!

   Bảo Linh! Mày đã phải chịu nhiều đau khổ! Tao thấy thương mày lắm! Tao đã suýt bật khóc lúc cái Minh Ngọc, Vân Ngọc tranh nhau đứng sau lúc xuống chào cớ để không phải đứng cạnh tao, chúng nó coi tao như con hủi, rồi mày đã bảo tao:" Thôi kệ chúng nó đi, tao bị như thế nhiều lần rồi!"

   Bảo Linh! Chắc mày không nghĩ rằng tao tham gia cuộc thi viết " nói bởi trái tim" này đúng không? Mày hay đọc 2! và cho tao đọc cùng, đọc đến trang nói về cuộc thi này, mày đã giục tao tham gia! Nhưng tao sợ! Không phải tao sợ bài sẽ không được giải hay không được đăng gì đó, mà tao sợ... nó sẽ được đăng!(Vớ vẩn quá đúng không?)... Và tao sợ mày khóc khi đọc được những dòng này!

    Bảo Linh! Mày bảo mày mạnh mẽ, nhưng tao biết mày hay khóc thầm, bằng linh cảm của một người bạn thân! Lúc thi vào đội tuyển văn và lúc đầu học đội tuyển, tao luôn hơn điểm mày! Tao có lẽ đã không thực sự hiểu mày nếu bài kiểm tra lần đó tao không kém mày 0,5 điểm và rồi thêm một bài nữa tao kém mày 0,25! Tao đã sống là mày và mày đã sống là tao của những hôm đầu! Một sự đảo ngược để tạo thêm những sóng gió trên con đường tình bạn của bọn mình! Một sự đảo ngược để tao hiểu mày hơn! Một sự đảo ngược để tao cảm nhận được cuộc đời tao! Tao viết trong nhật kí là tao hơi ghen tị với mày, là tao thấy buồn vì lần vấp ngã này quá đột ngột và đau đớn! Suốt buổi học hôm đó tao chẳng tíu tít nói chuyện với mày như con khướu, mà cứ buồn! Mày nhìn tao! Tao càng đau lòng hơn khi cô nói mày cố tí nữa là được thủ khoa huyện còn tao thỳ phải xem lại chữ nhiều! Trên đường về tao cũng chẳng nói gì. Lúc Phương hỏi hôm nay trả bài thế nào thì mày nói rất nhỏ, tới lúc tao hỏi lại Phương xem mày nói gì thì Phương bảo mày dặn Phương đừng hỏi tao nữa vì mày hơn điểm tao, mày không muốn tao buồn! Mày quan tâm đến tao như thế nhưng lúc mày bị điểmkém tao thì sao? Tao thật vô tâm!

   Bảo Linh! Tao xin lỗi! Mày không tỏ vẻ gì nhưng tao biết tim mày đang khóc!

   Bảo Linh! Mày có một vỏ bọc mạnh mẽ nhưng thế giới nội tâm thì thật yếu mềm!

   Bảo Linh! Cuộc đời tao chưa từng có một người bạn thực sự! Hồi cấp một tao phải làm "nô lệ" cho một đứa bạn! Hồi cấp hai thì chẳng ai chơi với tao tử tế, kể cả hội của các bạn"ngoan-ngoan-hiền-hiền-xinh-xinh" cũng chỉ là giả tạo mà thôi! Nhưng rồi cuộc đời bất công mãi cũng phải công bằng với tao ! Cuộc đời cho tao một người bạn tốt như mày!

   Bảo Linh! Bọn mình đang ở đâu đây? Trong lớp 9B này có 45 người thì 22 người ghét, ghen tị, đồng thời xa lánh, ghê tởm bọn mình ; 23 người trong đó có 7 người chơi với bọn mình và 13 người "không biểu hiện"! Tao đã được cô cho chuyển chỗ để không phải đối mặt với bạn tổ trưởng " gương mẫu" Cao Nguyên Cường- người mà tao ghét nhất thế gian với đủ "tính tốt": ghen tị với Phương- chị gái tao vì học không giỏi tiếng anh bằng chị tao, thiên vị những "dân có máu mặt", đã ghét ai là soi cho đến cùng và làm cho người đó phải tức đến phát khóc lên thì thôi, kẻ có thế nghiền nát người ta như nghiền khoai tây chỉ bằng nửa con mắt! Nhưng mày vẫn phải ở lại chỗ đó, không được ngồi cạnh tao nữa! Thôi thì tao chỉ biết chúc mày may mắn thoát khỏi “ác quỷ” sớm chứ còn biết làm gì nữa!

  Bảo Linh! Đã viết đến đây rồi thì tao không sợ ai cả! Tao biết là tao có thể bị ghét hơn nữa, đến thấu xương thấu tuỷ và thậm chí là có thể bị đánh nhưng mẹ tao bảo tao rồi:"Cứ bênh vực lẽ phải và đi theo ánh sáng của công lí!"Hơn thế nữa, tao đã nói ra hết những lời từ đáy lòng tao, từ trái tim tao,điều đó làm tao cảm thấy thật nhẹ nhõm và tao hi vọng câu chuyện cổ tích của tao sẽ có một happy ending như tao và mày đã vẽ ra : Bọn mình đỗ Sư phạm I chuyên văn, Phương đỗ Chuyên ngữ, hằng ngày cùng đi xe buýt tới trường học; tao và mày thi rồi được làm cộng tác viên của báo H2T, cuối cùng  chúng ta dắt tay nhau bước vào giảng đường đại học Khoa học Xã hội & nhân văn! Ôi! đẹp biết bao!

   Bảo Linh! Hãy cùng tao tạo ra một cái kết đẹp như thế cho câu chuyện cổ tích mang tên cuộc đời này! Cố lên mày nhé! Kì thi HSG huyện đang đến rất gần, thủ khoa đồi với tao giờ chẳng còn quan trọng như trước nữa, hay là vẫn quan trọng nhưng quan trọng theo một nghĩa khác: Tao với mày đều là thủ khoa!

   Bảo Linh! Có người đã từng nói : " Một người bạn thực sự là người bước vào cuộc đời ta khi cả thế giới đã bước ra” và mày là một người bạn như thế!

Bảo Linh! Có người đã từng nói : " Một người bạn thực sự là người nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn không cho giọt nước mắt thứ ba rơi xuống...” và mày là một người bạn như thế!

   Bảo Linh! Có người đã từng nói : ".Một vài người đến trong đời ta rồi đi qua mau. Một người dừng lại, để lại dấu trong tim ta. Và sau đó ta không bao giờ giống như trước nữa” và mày là một người bạn như thế!

  Bảo Linh! Mày vừa gọi điện cho tao và bảo rằng mày sẽ tham gia cuộc thi viết “ Nói bởi trái tim” khi tao đặt bút viết dấu chấm câu cuối cùng này!

Bảo Linh! Có lẽ cuộc đời tao là một câu chuyện cổ tích! Nói như thế có vẻ xa vời nhỉ? Nhưng mày ạ, tao tự hào mà nói rằng chúng mình đang sống trong câu chuyện ấy là nhân vật chính diện, là đại diện của cái thiện mày ạ! Đương nhiên rồi! Chúng mình là người tốt, nhưng có một điều mà tao luôn băn khoăn trăn trở: Liệu cái thiện có thắng cái ác như trong truyện cổ tích ngày xưa thật không ? 

   Bảo Linh! Con bạn thân ạ, tao không nhớ ngày " mặt trời chân lí chói qua tim" tao là ngày nào, nhưng tao chỉ biết những lúc ấy tim tao đau nhói khi nhìn thấy chúng nó hành hạ mày mà không thể làm gì cho mày được! Có lẽ đó là khi bọn lớp 7A tuyên bố sau khi Hoài chuyển lớp sẽ "tôn" mày là "công chúa" của lớp, nhìn bọn nó cười cứ tởm lợm và gần như là...không giống người! Có lẽ đó là khi bọn lớp 7A lấy những gói bỉm mà mày cất công lên đây mua cho em mày dùng rồi giấu giấu giếm giếm mang tới lớp sợ bị chúng nó mang ra trêu, rồi chúng nó xé ra tan tác cùng những điệu cười man di kinh tởm, có đứa còn rống lên như bò cái: " Bảo Linh dùng bỉm chúng mày ơi!" và rồi mày khóc...trong bất lực và đắng cay...! Có lẽ đó là khi bọn con trai lớp 8A ( tao gọi như thế vì tao không công nhận tao đã từng ở trong cái hang ổ của yêu quái ấy!) "bị" thầy gọi lên bảng làm bài toán cùng mày, chúng nó thốt ra nhưng câu và có những hành động như là ghê tởm mày, cùng bọn ở dưới reo hò vỗ tay trong cơn điên loạn của những dã thú vô nhân đạo! Có lẽ đó là khi cái đứa mà bố mẹ nó chơi thân thiết với bố mẹ tao- đệ nhất

tiểu thư không còn chỗ ngủ trưa ở bên dãy bên kia, bị chúng nó bắt sang nằm cạnh mày, trong khi đó chỗ nằm của mày còn hai phản trống mà tiểu thư cũng giẫy đành đạch như đỉa phải vôi, suýt chút nữa là tiểu thư ấy khóc lóc thảm thiết trong khi lẽ ra người đáng khóc phải là mày lại không khóc! Có lẽ đó là khi...Tao viết những dòng này...trong nước mắt!

   Bảo Linh! Mày đã phải chịu nhiều đau khổ! Tao thấy thương mày lắm! Tao đã suýt bật khóc lúc cái Minh Ngọc, Vân Ngọc tranh nhau đứng sau lúc xuống chào cớ để không phải đứng cạnh tao, chúng nó coi tao như con hủi, rồi mày đã bảo tao:" Thôi kệ chúng nó đi, tao bị như thế nhiều lần rồi!"

   Bảo Linh! Chắc mày không nghĩ rằng tao tham gia cuộc thi viết " nói bởi trái tim" này đúng không? Mày hay đọc 2! và cho tao đọc cùng, đọc đến trang nói về cuộc thi này, mày đã giục tao tham gia! Nhưng tao sợ! Không phải tao sợ bài sẽ không được giải hay không được đăng gì đó, mà tao sợ... nó sẽ được đăng!(Vớ vẩn quá đúng không?)... Và tao sợ mày khóc khi đọc được những dòng này!

    Bảo Linh! Mày bảo mày mạnh mẽ, nhưng tao biết mày hay khóc thầm, bằng linh cảm của một người bạn thân! Lúc thi vào đội tuyển văn và lúc đầu học đội tuyển, tao luôn hơn điểm mày! Tao có lẽ đã không thực sự hiểu mày nếu bài kiểm tra lần đó tao không kém mày 0,5 điểm và rồi thêm một bài nữa tao kém mày 0,25! Tao đã sống là mày và mày đã sống là tao của những hôm đầu! Một sự đảo ngược để tạo thêm những sóng gió trên con đường tình bạn của bọn mình! Một sự đảo ngược để tao hiểu mày hơn! Một sự đảo ngược để tao cảm nhận được cuộc đời tao! Tao viết trong nhật kí là tao hơi ghen tị với mày, là tao thấy buồn vì lần vấp ngã này quá đột ngột và đau đớn! Suốt buổi học hôm đó tao chẳng tíu tít nói chuyện với mày như con khướu, mà cứ buồn! Mày nhìn tao! Tao càng đau lòng hơn khi cô nói mày cố tí nữa là được thủ khoa huyện còn tao thỳ phải xem lại chữ nhiều! Trên đường về tao cũng chẳng nói gì. Lúc Phương hỏi hôm nay trả bài thế nào thì mày nói rất nhỏ, tới lúc tao hỏi lại Phương xem mày nói gì thì Phương bảo mày dặn Phương đừng hỏi tao nữa vì mày hơn điểm tao, mày không muốn tao buồn! Mày quan tâm đến tao như thế nhưng lúc mày bị điểmkém tao thì sao? Tao thật vô tâm!

   Bảo Linh! Tao xin lỗi! Mày không tỏ vẻ gì nhưng tao biết tim mày đang khóc!

   Bảo Linh! Mày có một vỏ bọc mạnh mẽ nhưng thế giới nội tâm thì thật yếu mềm!

   Bảo Linh! Cuộc đời tao chưa từng có một người bạn thực sự! Hồi cấp một tao phải làm "nô lệ" cho một đứa bạn! Hồi cấp hai thì chẳng ai chơi với tao tử tế, kể cả hội của các bạn"ngoan-ngoan-hiền-hiền-xinh-xinh" cũng chỉ là giả tạo mà thôi! Nhưng rồi cuộc đời bất công mãi cũng phải công bằng với tao ! Cuộc đời cho tao một người bạn tốt như mày!

   Bảo Linh! Bọn mình đang ở đâu đây? Trong lớp 9B này có 45 người thì 22 người ghét, ghen tị, đồng thời xa lánh, ghê tởm bọn mình ; 23 người trong đó có 7 người chơi với bọn mình và 13 người "không biểu hiện"! Tao đã được cô cho chuyển chỗ để không phải đối mặt với bạn tổ trưởng " gương mẫu" Cao Nguyên Cường- người mà tao ghét nhất thế gian với đủ "tính tốt": ghen tị với Phương- chị gái tao vì học không giỏi tiếng anh bằng chị tao, thiên vị những "dân có máu mặt", đã ghét ai là soi cho đến cùng và làm cho người đó phải tức đến phát khóc lên thì thôi, kẻ có thế nghiền nát người ta như nghiền khoai tây chỉ bằng nửa con mắt! Nhưng mày vẫn phải ở lại chỗ đó, không được ngồi cạnh tao nữa! Thôi thì tao chỉ biết chúc mày may mắn thoát khỏi “ác quỷ” sớm chứ còn biết làm gì nữa!

  Bảo Linh! Đã viết đến đây rồi thì tao không sợ ai cả! Tao biết là tao có thể bị ghét hơn nữa, đến thấu xương thấu tuỷ và thậm chí là có thể bị đánh nhưng mẹ tao bảo tao rồi:"Cứ bênh vực lẽ phải và đi theo ánh sáng của công lí!"Hơn thế nữa, tao đã nói ra hết những lời từ đáy lòng tao, từ trái tim tao,điều đó làm tao cảm thấy thật nhẹ nhõm và tao hi vọng câu chuyện cổ tích của tao sẽ có một happy ending như tao và mày đã vẽ ra : Bọn mình đỗ Sư phạm I chuyên văn, Phương đỗ Chuyên ngữ, hằng ngày cùng đi xe buýt tới trường học; tao và mày thi rồi được làm cộng tác viên của báo H2T, cuối cùng  chúng ta dắt tay nhau bước vào giảng đường đại học Khoa học Xã hội & nhân văn! Ôi! đẹp biết bao!

   Bảo Linh! Hãy cùng tao tạo ra một cái kết đẹp như thế cho câu chuyện cổ tích mang tên cuộc đời này! Cố lên mày nhé! Kì thi HSG huyện đang đến rất gần, thủ khoa đồi với tao giờ chẳng còn quan trọng như trước nữa, hay là vẫn quan trọng nhưng quan trọng theo một nghĩa khác: Tao với mày đều là thủ khoa!

   Bảo Linh! Có người đã từng nói : " Một người bạn thực sự là người bước vào cuộc đời ta khi cả thế giới đã bước ra” và mày là một người bạn như thế!

Bảo Linh! Có người đã từng nói : " Một người bạn thực sự là người nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn không cho giọt nước mắt thứ ba rơi xuống...” và mày là một người bạn như thế!

   Bảo Linh! Có người đã từng nói : ".Một vài người đến trong đời ta rồi đi qua mau. Một người dừng lại, để lại dấu trong tim ta. Và sau đó ta không bao giờ giống như trước nữa” và mày là một người bạn như thế!

  Bảo Linh! Mày vừa gọi điện cho tao và bảo rằng mày sẽ tham gia cuộc thi viết “ Nói bởi trái tim” khi tao đặt bút viết dấu chấm câu cuối cùng này!

tiểu thư không còn chỗ ngủ trưa ở bên dãy bên kia, bị chúng nó bắt sang nằm cạnh mày, trong khi đó chỗ nằm của mày còn hai phản trống mà tiểu thư cũng giẫy đành đạch như đỉa phải vôi, suýt chút nữa là tiểu thư ấy khóc lóc thảm thiết trong khi lẽ ra người đáng khóc phải là mày lại không khóc! Có lẽ đó là khi...Tao viết những dòng này...trong nước mắt!

   Bảo Linh! Mày đã phải chịu nhiều đau khổ! Tao thấy thương mày lắm! Tao đã suýt bật khóc lúc cái Minh Ngọc, Vân Ngọc tranh nhau đứng sau lúc xuống chào cớ để không phải đứng cạnh tao, chúng nó coi tao như con hủi, rồi mày đã bảo tao:" Thôi kệ chúng nó đi, tao bị như thế nhiều lần rồi!"

   Bảo Linh! Chắc mày không nghĩ rằng tao tham gia cuộc thi viết " nói bởi trái tim" này đúng không? Mày hay đọc 2! và cho tao đọc cùng, đọc đến trang nói về cuộc thi này, mày đã giục tao tham gia! Nhưng tao sợ! Không phải tao sợ bài sẽ không được giải hay không được đăng gì đó, mà tao sợ... nó sẽ được đăng!(Vớ vẩn quá đúng không?)... Và tao sợ mày khóc khi đọc được những dòng này!

    Bảo Linh! Mày bảo mày mạnh mẽ, nhưng tao biết mày hay khóc thầm, bằng linh cảm của một người bạn thân! Lúc thi vào đội tuyển văn và lúc đầu học đội tuyển, tao luôn hơn điểm mày! Tao có lẽ đã không thực sự hiểu mày nếu bài kiểm tra lần đó tao không kém mày 0,5 điểm và rồi thêm một bài nữa tao kém mày 0,25! Tao đã sống là mày và mày đã sống là tao của những hôm đầu! Một sự đảo ngược để tạo thêm những sóng gió trên con đường tình bạn của bọn mình! Một sự đảo ngược để tao hiểu mày hơn! Một sự đảo ngược để tao cảm nhận được cuộc đời tao! Tao viết trong nhật kí là tao hơi ghen tị với mày, là tao thấy buồn vì lần vấp ngã này quá đột ngột và đau đớn! Suốt buổi học hôm đó tao chẳng tíu tít nói chuyện với mày như con khướu, mà cứ buồn! Mày nhìn tao! Tao càng đau lòng hơn khi cô nói mày cố tí nữa là được thủ khoa huyện còn tao thỳ phải xem lại chữ nhiều! Trên đường về tao cũng chẳng nói gì. Lúc Phương hỏi hôm nay trả bài thế nào thì mày nói rất nhỏ, tới lúc tao hỏi lại Phương xem mày nói gì thì Phương bảo mày dặn Phương đừng hỏi tao nữa vì mày hơn điểm tao, mày không muốn tao buồn! Mày quan tâm đến tao như thế nhưng lúc mày bị điểmkém tao thì sao? Tao thật vô tâm!

   Bảo Linh! Tao xin lỗi! Mày không tỏ vẻ gì nhưng tao biết tim mày đang khóc!

   Bảo Linh! Mày có một vỏ bọc mạnh mẽ nhưng thế giới nội tâm thì thật yếu mềm!

   Bảo Linh! Cuộc đời tao chưa từng có một người bạn thực sự! Hồi cấp một tao phải làm "nô lệ" cho một đứa bạn! Hồi cấp hai thì chẳng ai chơi với tao tử tế, kể cả hội của các bạn"ngoan-ngoan-hiền-hiền-xinh-xinh" cũng chỉ là giả tạo mà thôi! Nhưng rồi cuộc đời bất công mãi cũng phải công bằng với tao ! Cuộc đời cho tao một người bạn tốt như mày!

   Bảo Linh! Bọn mình đang ở đâu đây? Trong lớp 9B này có 45 người thì 22 người ghét, ghen tị, đồng thời xa lánh, ghê tởm bọn mình ; 23 người trong đó có 7 người chơi với bọn mình và 13 người "không biểu hiện"! Tao đã được cô cho chuyển chỗ để không phải đối mặt với bạn tổ trưởng " gương mẫu" Cao Nguyên Cường- người mà tao ghét nhất thế gian với đủ "tính tốt": ghen tị với Phương- chị gái tao vì học không giỏi tiếng anh bằng chị tao, thiên vị những "dân có máu mặt", đã ghét ai là soi cho đến cùng và làm cho người đó phải tức đến phát khóc lên thì thôi, kẻ có thế nghiền nát người ta như nghiền khoai tây chỉ bằng nửa con mắt! Nhưng mày vẫn phải ở lại chỗ đó, không được ngồi cạnh tao nữa! Thôi thì tao chỉ biết chúc mày may mắn thoát khỏi “ác quỷ” sớm chứ còn biết làm gì nữa!

  Bảo Linh! Đã viết đến đây rồi thì tao không sợ ai cả! Tao biết là tao có thể bị ghét hơn nữa, đến thấu xương thấu tuỷ và thậm chí là có thể bị đánh nhưng mẹ tao bảo tao rồi:"Cứ bênh vực lẽ phải và đi theo ánh sáng của công lí!"Hơn thế nữa, tao đã nói ra hết những lời từ đáy lòng tao, từ trái tim tao,điều đó làm tao cảm thấy thật nhẹ nhõm và tao hi vọng câu chuyện cổ tích của tao sẽ có một happy ending như tao và mày đã vẽ ra : Bọn mình đỗ Sư phạm I chuyên văn, Phương đỗ Chuyên ngữ, hằng ngày cùng đi xe buýt tới trường học; tao và mày thi rồi được làm cộng tác viên của báo H2T, cuối cùng  chúng ta dắt tay nhau bước vào giảng đường đại học Khoa học Xã hội & nhân văn! Ôi! đẹp biết bao!

   Bảo Linh! Hãy cùng tao tạo ra một cái kết đẹp như thế cho câu chuyện cổ tích mang tên cuộc đời này! Cố lên mày nhé! Kì thi HSG huyện đang đến rất gần, thủ khoa đồi với tao giờ chẳng còn quan trọng như trước nữa, hay là vẫn quan trọng nhưng quan trọng theo một nghĩa khác: Tao với mày đều là thủ khoa!

   Bảo Linh! Có người đã từng nói : " Một người bạn thực sự là người bước vào cuộc đời ta khi cả thế giới đã bước ra” và mày là một người bạn như thế!

Bảo Linh! Có người đã từng nói : " Một người bạn thực sự là người nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn không cho giọt nước mắt thứ ba rơi xuống...” và mày là một người bạn như thế!

   Bảo Linh! Có người đã từng nói : ".Một vài người đến trong đời ta rồi đi qua mau. Một người dừng lại, để lại dấu trong tim ta. Và sau đó ta không bao giờ giống như trước nữa” và mày là một người bạn như thế!

  Bảo Linh! Mày vừa gọi điện cho tao và bảo rằng mày sẽ tham gia cuộc thi viết “ Nói bởi trái tim” khi tao đặt bút viết dấu chấm câu cuối cùng này!

                                                                                           Pinky.Lollipop

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro