2. Né tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Châu Kha Vũ là một cậu trai hoạt bát cởi mở. Ít nhất là từ những gì Lưu Vũ quan sát được. Cậu luôn vui vẻ cười nói với mọi người, nhưng có lẽ là ngoại trừ anh. 

-

Lâm Mặc tập hợp được thêm cậu bạn của Châu Kha Vũ là Trương Gia Nguyên vào nhóm. Còn đang bận rộn tìm thêm một người cho đủ nhóm năm thì cô nàng hoa khôi của khoa Kinh tế, Quân Dao lại gần xin vào nhóm. 

Lưu Vũ để ý thấy ánh mắt của cô nàng từ lúc tiến lại luôn đặt trên người Châu Kha Vũ, liền hiểu ra cô nàng đang có ý định gì. Anh có chút lo lắng nhìn theo Quân Dao đang đi tới ngồi bên cạnh mình. 

Quân Dao trước giờ rất nổi tiếng ở Hoa Trung, trong năm nhất thôi đã có đến ba người bạn trai, nhưng những mối tình đó luôn kết thúc sau hai tháng và Quân Dao là người đề nghị kết thúc. Con trai khắp khoa Kinh Tế đều bảo nhau Quân Dao khó chiều, làm cô ấy không vui là coi như bay màu, đám con gái thì lại lên diễn đàn trường mắng Quân Dao lẳng lơ, tối ngày đi ve vãn mấy cậu hotboy trong trường.

Lưu Vũ không có ý kiến gì với chuyện yêu đương của Quân Dao, cũng rất phản đối chuyện chửi mắng người khác như thế, anh cảm thấy yêu rồi chia tay khi hết duyên là chuyện bình thường. 

Nhưng nghĩ tới nếu một ngày Châu Kha Vũ cũng như những chàng trai nọ thì lại có chút không cam tâm. Người chẳng dám bày tỏ, người có lại không trân trọng. Lưu Vũ chỉ muốn Châu Kha Vũ hạnh phúc, cho dù là với người không phải anh.  


Trong lúc Lưu Vũ chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì bên này Lâm Mặc đã tập hợp đủ một nhóm năm người cùng bàn.

Quân Dao chen vào giữa Lưu Vũ và Châu Kha Vũ. 

Suốt tiết học hôm đó, Quân Dao cùng hai người Châu Kha Vũ với Trương Gia Nguyên cười nói rôm rả. Lâm Mặc phía bên này lâu lâu nhịn không nổi cũng chen vào vài câu. Họ chẳng mấy chốc mà quen thân nhau.

Chỉ riêng Lưu Vũ vẫn giữ im lặng tập trung học tận cho tới khi tan lớp.

Cuối cùng thì anh và cậu vẫn chẳng thể nói một câu nào với nhau.

.

Lần tiếp theo Lưu Vũ gặp lại Châu Kha Vũ đã là một tuần sau đó, cũng tại tiết học Toán cao cấp.

Bầu không khí trong nhóm có chút khác lạ hơn buổi đầu.

Dường như Quân Dao và Châu Kha Vũ đã thân thiết hơn rất nhiều, anh nhận thấy thái độ săn sóc bảo bọc của Châu Kha Vũ dành cho Quân Dao. Bàn tay hơi siết lại, trực giác cho anh biết giữa họ có chuyện gì. Chuyện sớm muộn thôi, mình có là gì để mà khó chịu chứ.

Lưu Vũ nhắm mắt, điều chỉnh lại tâm trạng sau đó lại tiếp tục học như không có chuyện gì xảy ra.

Giảng viên giao cho họ bài tập khá nhiều, yêu cầu phải học nhóm để giải quyết đống bài tập kia. Lâm Mặc lấy lý do điện thoại hết pin để ném việc tạo nhóm học tập trên Wechat cho Lưu Vũ.

Lâm mặc, cậu đúng là bạn tốt.

"Mọi người cho tôi Wechat để add vào nhóm học tập nhé."

Hết tiết học, Lưu Vũ đứng trước mặt ba người nọ giơ điện thoại ra, nét mặt vẫn mang vẻ âm trầm.

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên thoáng giật mình nhìn Lưu Vũ. Có lẽ đây là lần chính thức đầu tiên đàn anh ít nói kia chủ động bắt chuyện với họ, giọng nói lại còn dễ nghe như vậy.

Châu Kha Vũ đưa điện thoại ra để thêm bạn với Lưu Vũ, bàn tay anh không nhịn được khẽ run nhẹ, trái tim run rẩy trong lồng ngực. Xong việc Lưu Vũ liền khẽ gật đầu rồi cùng Lâm Mặc ra khỏi lớp, bình thản như chút dao động vừa rồi chưa từng xảy ra.


"Kha Tử, đàn anh Lưu Vũ lạnh lùng nhỉ. Mà tao thấy ảnh đẹp ghê, lần đầu gặp con trai mà đẹp kiểu thoát tục không vướng bụi trần vậy luôn á."

"Vậy hả, ảnh ít nói quá nên tao chẳng để ý."

Châu Kha Vũ thả một câu chấm dứt chủ đề của Trương Gia Nguyên về Lưu Vũ, nhanh chóng quay qua Quân Dao hỏi xem hôm nay cô nàng muốn ăn gì.

"Trọng sắc khinh bạn!"

Trương Gia Nguyên lầm bầm rồi xách cặp đi về, để lại thế giới riêng cho hai người nọ.


Châu Kha Vũ cảm thấy ở Lưu Vũ luôn có cái mị lực khiến cậu phải chú ý. Đã không ít lần Châu Kha Vũ không kìm được lén nhìn sang Lưu Vũ trong tiết học, vẻ thanh tao của anh khiến cậu không muốn dời mắt.

Châu Kha Vũ cảm thấy khó chịu với chính bản thân vì những xúc cảm lạ lẫm này, cậu vốn chưa từng và cũng không có ý định sẽ thích ai đó cùng giới. Như để phủ nhận đi những xúc cảm nọ, Châu Kha Vũ đẩy mình vào mối tình với đàn chị Quân Dao dù tiếp xúc chưa được bao lâu. 

.

Buổi học nhóm của họ diễn ra vào sáng chủ nhật, Quân Dao không thích ngồi trong thư viện vì quá an tĩnh nên cuối cùng cả nhóm quyết định hẹn gặp ở quán nước gần trường.

Châu Kha Vũ vừa đẩy cửa vào đã thấy Lưu Vũ ngồi lặng lẽ ở một góc trong quán. Hôm nay anh mặc áo len xanh da trời, bên trong là sơ mi trắng và quần jeans cùng màu. Mái tóc đen mềm phủ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da của anh như đang phát sáng dưới ánh nắng.

Châu Kha Vũ nghĩ ngợi một hồi cuối cùng vẫn tiến vào ngồi đối diện anh, cậu cảm thấy cứ né tránh cũng chẳng phải cách hay, có khi tiếp xúc lâu dần thì những cảm giác lạ lẫm kia sẽ biến mất thì sao.


"Chào đàn anh, tới sớm vậy."

Lưu Vũ giật mình ngước mắt lên, hơi mất bình tĩnh từ từ gập cuốn sách đang đọc lại. Một giây sau đó liền ra vẻ bình thản chào hỏi với cậu trai cao ráo vừa ngồi xuống.

Cậu ấy chủ động bắt chuyện.

Tầm mười phút sau đó thì mọi người cũng có mặt đông đủ, nhóm của Lưu Vũ rất có tinh thần trách nhiệm hoàn thành bài tập một cách nhanh chóng. Lưu Vũ toan đứng dậy ra về trước thì bị Lâm Mặc lôi kéo cùng đi KTV với hội Châu Kha Vũ.

Anh nhìn sang phía đối diện thấy Châu Kha Vũ và Quân Dao vẫn dính như sam từ đầu tới giờ, có chút khó chịu mà cụp mắt xuống.

"Tôi khô-"

"Đàn anh đi luôn đi, cuối tuần mà ở trong kí túc xá không thì chán lắm. Nhé?"

Trương Gia Nguyên đột nhiên từ đâu chui ra bám chặt lấy người Lưu Vũ, làm điệu bộ cún con lắc lắc tay Lưu Vũ khiến câu từ chối kẹt lại trên miệng. Cuối cùng cứ thế để tên nhóc Đông Bắc to con quặp cổ lôi đi.

Họ ghé vào một tiệm KTV khá nổi tiếng ở cuối phố Thời Quang. Lưu Vũ phát hiện đám người này quả là yêu âm nhạc, ai cũng giành nhau hát hết bài này tới bài khác.

Rất hay. Châu Kha Vũ ấy, cậu nhóc hát rất hay.

Lưu Vũ đang ngồi im trong góc gặm hoa quả thì lại bị Trương Gia Nguyên dí cái mic vào bắt anh phải hát một bài. Anh cũng chả hiểu sao cậu nhóc này cứ làm cái điệu bộ cún con với mình làm anh chẳng từ chối được.

Lưu Vũ đến trước màn hình, do dự một lát rồi đưa tay nhấn chọn "Thời Không Sai Lệch"

Anh đón gió đêm, làn gió đã thổi qua em

Thế này có tính chúng ta ôm nhau không

Như bừng tỉnh giữa cơn mơ với hai bàn tay trắng

Tim cũng trống rỗng

Anh đón gió đêm, làn gió đã thổi qua em

Em có thấy khung cảnh anh thấy không

Giống như thời gian và không gian bị sai lệch

Cuối cùng không vẫn là không

Đã lâu rồi không hát, xong một bài liền thấy cổ họng có chút khô khốc, khóe mắt hình như hơi ươn ướt. Lưu Vũ vội buông mic báo mình đi toilet một chút, để lại đám người còn đang ngẩn ngơ vì màn trình diễn vừa rồi.

Đúng. Chính là màn trình diễn.

"Đàn anh Lâm Mặc, anh chơi chung lâu như vậy có biết anh Lưu Vũ hát hay như vậy không? Trời ơi, ảnh như đem hết ruột gan ra để hát vậy á, em nghe mà muốn khóc luôn nè."

Trương Gia Nguyên không nhịn được cảm xúc lắc lắc Lâm Mặc cũng đang bần thần, cậu ta cũng là lần đầu tiên được nghe học bá Lưu Vũ trổ tài hát hò, nghe đến mất cả hồn.

Châu Kha Vũ khẽ siết nhẹ bàn tay, móng tay cắm vào da thịt đau điếng như để đánh chết cái cảm giác vừa trỗi dậy trong lòng. Cậu quay qua Quân Dao, hôn nhẹ vào má cô nàng, lôi kéo cô nàng vào một bản song ca ngọt ngào.

Một màn vừa rồi, vừa vặn lọt vào tầm mắt người nào đó vẫn luôn đứng trước cửa chưa kịp rời đi.


Tác giả có lời muốn nói: Chương này lỡ tay viết hơi dài, với tốc độ rùa bò của tôi chắc chương sau phải tuần sau mới có được, mong các người đẹp thông cảm đợi :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro