Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Lúc này Lưu Vũ đang cầm di động nằm trên giường ở khách sạn, sắc mặt có chút kỳ quái.

[ Ninh Hi ]: Tiểu Vũ, em ở khách sạn sao?

[ Lưu Vũ trường cao cao ]: Vâng, có chuyện gì vậy chị Ninh?

[ Ninh Hi ]: Hmm...... Chị nghe mấy nhân viên tổ chương trình tuyển chọn mà em tham gia nói,  Châu Kha Vũ cũng tham gia chương trình này.

Ngón tay đang đánh chữ của Lưu Vũ dừng lại, cậu đặt điện thoại xuống, đi đến phòng vệ sinh, nhìn gương, đường nét khuôn mặt người trong gương so với trước kia càng thêm tinh tế, nhưng cũng nhiều hơn chút cảm giác mong manh. Hơn một năm nay, Lưu Vũ thay đổi rất nhiều, trước kia trên người Lưu Vũ luôn có cảm giác phóng túng, phô trương của thiếu niên, mà cậu của bây giờ, đã cất giấu hơi thở của tuổi trẻ, nhìn qua dường như càng thêm điềm tĩnh.

Lần gặp Châu Kha Vũ gần đây nhất là một năm trước, Lưu Vũ buông xuống ánh mắt, cho dù xa nhau đã rất lâu, nhưng Lưu Vũ vẫn nhớ rất rõ về Châu Kha Vũ.

Hai năm trước, Lưu Vũ quen Châu Kha Vũ tại một buổi gặp gỡ kết đôi* (ái hữu hội: tôi ko biết dùng từ gì cho chuẩn :)), tuy rằng hai người không cùng chuyên ngành, nhưng nói chuyện lại rất hợp. Cứ thế, hai chàng trai xác định quan hệ, tuy rằng khi đó Châu Kha Vũ kiệm lời, nhưng ở trước mặt Lưu Vũ lại cứ là một anh chàng đẹp trai ngốc nghếch, cẩn thận chu đáo, ôn hòa.

Tình yêu của hai người mãi đến một năm trước mới kết thúc, nhưng cũng không thể nói là chấm dứt hoàn toàn, lúc ấy Châu Kha Vũ đi nước ngoài không một lời từ biệt, chẳng nói điều gì với Lưu Vũ, Lưu Vũ gọi điện thoại cho Châu Kha Vũ, lại được thông báo số điện thoại không tồn tại.

Thời gian đó, tâm trạng của Lưu Vũ vẫn luôn không tốt lắm, kéo dài đến tận lúc nhận được lời mời của chương trình tuyển chọn.

Điều chỉnh tốt tâm trạng, Lưu Vũ rời khỏi phòng vệ sinh, mới vừa đến phòng khách, chuông cửa vang lên, Lưu Vũ đi tới cửa, vừa định hỏi là ai, người phía ngoài liền mở miệng, "Tiểu Vũ ~ cậu ở đâu ~" giọng nói quen thuộc khiến cảm xúc có hơi tồi tệ của Lưu vũ tốt hơn một chút, cửa mở, Cao Khanh Trần nhìn thấy Lưu Vũ thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ, Lưu vũ không hiểu ra sao, "Tiểu Cửu, trên mặt em có cái gì à?" Cao Khanh Trần đột nhiên bĩu môi, "Tiểu Vũ ~ em không vui sao?" Lưu Vũ càng thêm ù ù cạc cạc, "Hửm? Em...... Làm sao cơ?" Cao Khanh Trần có chút đau lòng nhìn Lưu Vũ, "Em, đôi mắt em đỏ." Lưu Vũ có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó lại cười nhẹ, "Ha, hôm qua em thức đêm, đôi mắt có chút khó chịu." "Vậy em phải khỏe mạnh, đừng thức đêm ~" Lưu Vũ nghe Cao Khanh Trần nói, trong lòng có chút vui vẻ.

Lưu Vũ cùng CaoKhanh Trần nói chuyện phiếm cả buổi chiều, một quyển sách tiếng Thái mang theo tình bạn của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro