Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài lần cố gắng chịu đựng, Cổ Minh đã mất hết kiên nhẫn, buộc phải giáo huấn Đỗ Văn Nhiên một chút khiến anh suốt một tuần không thể xuống giường được, về sau tuy là có thể xuống giường nhưng vết cắn trên cổ cùng vết bầm ứ máu khó coi trên cổ tay vẫn chưa hoàn toàn tan hết, khiến anh chỉ có thể ăn mặc kín mít ngay cả trong ngày nóng bức mà trở lại công ty, còn được cấp trên quan tâm hỏi thăm xem có phải anh bị cảm do ngồi điều hòa buổi tối.

Cuối cùng, Đỗ Văn Nhiên không thể không ôm một bụng nhục nhã mà dùng tiền Cổ Minh đưa cho để mua một chiếc xe mới, có điều Đỗ Văn Nhiên vẫn vô cùng tùy hứng mà không mua bất cứ chiếc xe xa xỉ nào mà Cổ Minh thích, chỉ mua một chiếc Regal hết sức tầm thường.

Lúc thấy chiếc Regal kia, Cổ Minh biết là Đỗ Văn Nhiên cố ý, nhưng hắn không có làm gì.

Chỉnh Đỗ Văn Nhiên đến nằm trọn một tuần, nhìn anh sắc mặt tái nhợt cuộn trong chăn, Cổ Minh thực ra rất hối hận, cũng có chút đau lòng, cho nên chiếc Regal này mới không bị hắn thẳng tay ném đến bãi phế thải xe hơi.

“Anh Minh, phòng thực nghiệm Nhân Hòa mà em nói, theo báo cáo về tầng đất mềm cùng với lớp đá phong hóa của đất, nếu xây một tòa cao ốc ở đây, khả năng bị sụt lún..”

“Nhà em hay nhà tôi?”

Lân Dũng ngu mặt, rất nhanh kịp nhận ra lão đại không phải nói chuyện với mình, hết sức khôn ngoan mà ngậm miệng lại.

Đỗ Văn Nhiên phía trước dường như vô cùng chú ý lái xe, không nghe Cổ Sách đặt vấn đề, hai tay trấn định nắm vững tay lái.

Thực ra gương mặt Cổ Minh rất anh tuấn, ngũ quan của hắn không giống như Đỗ Văn Nhiên được họa ra một cách tinh xảo mà giống như được điêu khắc bằng búa dùi, đôi mắt sáng rực phân minh hữu thần.

Con ngươi tối đen mang theo một loại nguy hiểm sâu xa lại tràn ngập mị lực.

Năm đó vị Đại tiểu thư từng thần hồn điên đảo mà theo đuổi Cổ Minh có nói rằng ánh mắt này tràn ngập ma lực, khi nhìn chăm chú vào người đối diện có khả năng đem linh hồn người đó hung hăng trói buộc.

Thế nhưng.. Đỗ Văn Nhiên tuyệt đối không thích cảm giác bị trói buộc

Mỗi lần bị Cổ Minh nhìn chằm chằm, anh đều cảm thấy chính mình bị đè ép đến không thở nổi, tựa như những lần bị lột sạch quần áo, tay chân bị dây da trói chặt ở trên giường, thừa nhận sự xâm phạm mãnh liệt như muốn giết người của hắn.

Giờ phút này, anh lại cảm nhận được ánh mắt Cổ Minh đang dán chặt vào mình.

Đỗ Văn Nhiên không quay đầu lại nhưng anh biết Cổ Minh đang chăm chú nhìn vào gáy của mình, bởi vì lông tơ ở đó toàn bộ đều bị dựng đứng!

“Nhà em, hay nhà của tôi?” Cổ Minh như lơ đãng mà hỏi thêm lần nữa.

Ánh mắt của hắn không những mê người, hơn nữa rất hữu dụng, đã sớm nhìn ra cổ Đỗ Văn Nhiên đã thẳng đứng cứng ngắc, trên làn da trắng nõn nổi lên một tầng da gà.

“Anh vừa xuống máy bay, vẫn nên nghỉ ngơi một chút thì hơn.” Sau một lúc lâu không hề quay đầu lại, Đỗ Văn Nhiên mới nói một câu.

“Dừng xe.” Cổ Minh nói.

Đỗ Vân Hiên dừng xe ở bên đường.

Cổ Minh hất cằm với Lân Dũng, “Anh xuống.”

Lân Dũng đã sớm đứng ngồi không yên, hắn cũng không muốn làm vật hi sinh, liền nhanh chóng mở cửa xuống xe, quay ngang quay dọc trên đường quốc lộ mới âm thầm kêu khổ.

Chỗ này là đường cao tốc, chỉ có thể gọi điện kêu đàn em đến đón, bị đàn em thấy mình bị lão Đại ném lại trên đường cao tốc, thực sự quá mất mặt.

Hay cho anh Minh lúc trước còn phong lưu phóng khoáng nói về bạn giường, cái gì mà hợp ý thì lên giường, không hợp thì cút ngay, tuyệt đối không miễn cưỡng.

Gặp được nhà thiết kế này liền mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ khi trước mình đã nói gì. Ban đầu còn dùng hoa tươi rồi chocolate điên cuồng theo đuổi, sau đó phát hiện ngọt ngào vô dụng thì đơn giản dùng roi vọt, kiên quyết đem người không tình nguyện này trói thật chặt.

Trói lâu như vậy người ta vẫn là không tình nguyện, đến sân bay đón người mà bộ dạng trông như sắp bị hành quyết.

Anh Minh sao không thoải mái bảo người ta cút đi?!

Lân Dũng nhìn chiếc Regal còn đỗ ở ven đường, khó hiểu lắc đầu.

Trong xe không biết xảy ra chuyện gì, mà liên tục lung lay mấy cái.

Ban ngày ban mặt làm luôn ở trong xe? Anh Minh à, anh cũng dũng mãnh quá rồi.___.

Lân Dũng đang tán thán ngưỡng mộ thì cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, Cổ Minh từ bên trong bước xuống, Lân Dũng đang hoảng sợ, lo lắng có nên chủ động giải thích “Anh Minh, em không phải cố ý nhìn lén xe của anh rung rung đâu.”, Cổ Minh không nhìn hắn cái nào, lập tức đi ra trước, mở cánh cửa bên cạnh ghế lái xe.

“Anh làm gì!” Đỗ Văn Nhiên kêu lên.

Cửa xe ở bên kia, Lân Dũng lại không dám đến gần nhìn kĩ, có điều hắn mơ hồ thấy được động tác tứ chi, xem qua cũng biết tình hình chiến đấu kịch liệt cỡ nào.

Thân xe lại rõ ràng lung lay vài cái, bên trong còn truyền ra tiếng rên của Đỗ Văn Nhiên.

Rất nhanh, Cổ Minh đã tháo được đai an toàn, bắt lấy hai tay Đỗ Văn Nhiên liều mạng nắm lấy tay lái không chịu buông ra rồi lôi ra ngoài, lại mở cửa sau ra, đem anh cứng rắn nhét vào ghế sau.

Cổ Minh đứng ở trước xe trừng mắt nhìn lên.

Lân Dũng lập tức thông minh mà lui bảy tám bước, tỏ vẻ con tim trong sáng, tuyệt đối không có hứng thú với chuyện phát sinh trong chiếc xe hơi!

Bỗng nhiên cửa xe hướng về phía Lân Dũng đột nhiên mở ra, Đỗ Văn Nhiên thừa dịp định đào tẩu từ cửa xe bên này. Bỗng nhiên Lân Dũng thấy anh có vài phần đáng thương, cùng anh Minh chơi đuổi bắt trên đường cao tốc á?

… Nhà thiết kế này thiệt là một sinh vật ngây thơ!

Quả nhiên Cổ Minh thú vị mà khoanh tay trước ngực, nhìn Đỗ Văn Nhiên chạy một đoạn mới sải bước mà đuổi theo, rất nhanh hắn đã tóm được anh, dễ dàng như mèo bắt chuột vậy.

“Buông ra!”

Trên đường cao tốc xẹt qua tiếng kêu vừa tức vừa sợ của Đỗ Văn Nhiên, có một chiếc xe đi tới liền dừng lại, lái xe là một người đàn ông trung niên, vừa hạ cửa xe xuống ngó đầu ra tựa như muốn giúp đỡ lại bắt gặp ánh mắt vừa ngoan vừa độc của Cổ Minh, kết quả giật mình rùng mình một cái, vội đạp chân ga chạy đi.

“Khốn nạn! Đừng đụng vào tôi!” Đỗ Văn Nhiên đánh chết cũng không chịu để bị lôi về xe.

“Em nói lại lần nữa xem.” Cổ Minh ghé sát miệng vào tai Đỗ Văn Nhiên, nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh, “Nói đi, tôi xem gan em to cỡ nào.”

Đỗ Văn Nhiên cả người cứng ngắc, không dám tiếp tục lên tiếng, có điều vẫn dùng hết sức đi ngược lại hướng chiếc xe.

Cổ Minh dứt khoát vác anh lên vai khiêng trở về.

Đến xe, Cổ Minh mở cửa xe, một lần nữa ấn Đỗ Văn Nhiên vào ghế sau. Đỗ Văn Nhiên hai tay gắt gao nắm chặt cửa xe, không chịu đi vào.

Cổ Minh cau mày, “Em quậy đủ chưa?”

Đỗ Văn Nhiên không đáp lời, lúc này nói gì cũng không ổn, chỉ biết nắm chặt cửa xe như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Thời gian ngoan cố chống cự kéo dài rất ngắn, hai người xét về sức lực hay kỹ thuật cũng giống như một con mèo giả hổ so với một con hổ trưởng thành. Đỗ Văn Nhiên là một người đàn ông bình thường, nhưng Cổ Minh lại là một tên quái vật ngay cả hắc bạch lưỡng đạo cũng không dám đụng vào.

Cuối cùng Đỗ Văn Nhiên bị Cổ Minh nhét vào sau sương xe, sau đó hắn cũng cúi đầu bước vào.

Lúc này đây, bốn cánh cửa xe hơi đều bị khóa cứng.

Nhận được điện thoại đàn em nói sắp tới đón lão Đại, Lân Dũng đứng ở ven đường, nhàm chán nhìn chiếc Regal cách mình một khoảng, khó hiểu lắc đầu.

Anh Minh mạnh mẽ nam tính như thế, ngủ với một anh con trai cũng phải lao lực như vậy.

Lấy bản lĩnh của anh Minh, lúc bắt người ở trên xe có thể một quyền đánh cho nhà thiết kế nhỏ con này đến không thể động đậy, trên bụng bị đấm một quyền, ngay cả thắt lưng cũng thẳng không nổi, còn có thể chạy sao?

Vậy mà cứ đè, cứ đuổi, cứ bắt a… Thả rồi lại đuổi, đuổi rồi lại khiêng, khiêng về rồi nhét…

Chậc chậc, cũng quá kiên nhẫn rồi.

Bên đường chiếc xe thỉnh thoảng lại rung lên.

Lần này chắc là xe rung thật, xe cứ lắc rồi lại lắc, có thể thấy anh Minh dùng sức không ít, cho dù cửa xe đóng chặt vẫn truyền ra một ít âm thanh, tựa như tiếng rên của Đỗ Văn Nhiên.

Lân Dũng lại lui thêm bảy tám bước.

Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến Đỗ Văn Nhiên, anh Sách liền biến thành một vại dấm chua, hắn bảo sao cũng không dám nghe lén tiếng kêu trên giường của người này.

※※※

Khoảng bốn giờ chiều, chiếc Regal tràn ngập vị xạ hương giống đực ở ghế sau chạy đến trước cổng một biệt thự xa hoa.

Biệt thự này là cuối năm trước Cổ Minh mua lại được, hơn bốn ngàn mét vuông, sau lưng là núi trước mặt là biển, tại nơi tấc đất tấc vàng thế này, Cổ Minh phải tốn một chút tâm tư mới mua lại được từ người chủ cũ, sau khi sửa chữa lại một chút thì đem tặng cho Đỗ Văn Nhiên.

Đỗ Văn Nhiên nhận được món quà lớn như vậy, không những không đáp lại Cổ Minh dù chỉ một nụ cười, trái lại sắc mặt còn khó coi hơn nhận một cái tát. Đối với anh, biệt thự này không khác gì một chiếc lồng sắt mà Cổ Minh dùng để nhốt mình.

Trừ phi bị Cổ Minh ép buộc, Đỗ Văn Nhiên tuyệt đối sẽ không qua đêm tại đây.

So với chiếc lồng giam của Cổ Minh, Đỗ Văn Nhiên thích dùng tiền của mình mua một căn hộ ở nội thành hơn.

Làm một nhà thiết kế đá quý trẻ tuổi đầy năng lực, thu nhập của Đỗ Văn Nhiên kỳ thực không thấp, sau vài năm làm việc, anh đã mua được một căn nhà để cha mẹ dưỡng lão, nuôi em trai đang học đại học ở Mỹ còn mua được một chung cư ở gần công ty để tiện đi làm.

Chiếc xe đầu tiên cũng là anh tự mua.

Nếu không gặp phải Cổ Minh, Đỗ Văn Nhiên có lẽ đã một cuộc sống đáng hưởng thụ.

Thế nhưng, anh lại gặp phải Cổ Minh.

Một kẻ không nói phải trái, không coi ai ra gì, hoành hành ngang ngược.. Chỉ cần vừa mắt cái gì sẽ không tiếc thủ đoạn mà đoạt lấy, một tên bạo quân!

Người lái xe trở về là Cổ Minh, sau một đợt rung lắc không biết xấu hổ ngay trên đường cao tốc kia, Đỗ Văn Nhiên không thể tiếp tục lái xe. Trong lúc Cổ Minh lái xe, anh cuộn thành một đoàn trên băng ghế sau xe, vẫn không hé răng nói tiếng nào.

Thời điểm Cổ Minh đè anh xuống, quả thực chính là một con dã thú.

Không, cho dù là dã thú cũng không hung hăng như hắn được.

Đỗ Văn Nhiên trong lúc hoảng loạn chỉ nhớ mình đã ngất đi, sau khi thanh tỉnh lại thì thân thể nặng như núi kia vẫn đè lên người anh, vật nóng rực không thuộc về mình liên tiếp va chạm trong trực tràng, ngũ tạng như bị đỉnh thành một đống thịt vụn lộn xộn.

Hạ thân vừa đau vừa tê dại, dính dấp ẩm ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro