Đêm đầy sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi đêm buông xuống, ánh sáng của thành phố bị bỏ hoang tắt lịm, nhường chỗ cho bóng tối bao phủ. Nhóm quyết định dựng trại tạm thời trên tầng thượng của tòa nhà trạm phát sóng. Những chiếc chăn cũ được trải ra, cùng với một vài tấm bạt nhặt nhạnh từ các nơi.

"Cuối cùng, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút," Hiếu nói, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn ra xung quanh.

Họ nhóm lửa từ một chiếc bếp mini, dùng gỗ vụn và mẩu giấy để thắp sáng. Ánh lửa nhảy múa trong đêm tối, tạo nên một vòng sáng ấm áp giữa bóng đêm lạnh lẽo.

"Mì gói và một ít đồ hộp, có lẽ không phải là bữa ăn tuyệt vời nhất, nhưng hôm nay chúng ta đã làm rất tốt," Phương nói, khi cô giúp Thảo Anh chuẩn bị bữa tối đơn giản.

"Như thế này cũng đủ tốt rồi," Thái cười, ngồi xuống bên cạnh nhóm.

Ánh sáng từ lửa trại phản chiếu trên khuôn mặt của mọi người, làm nổi bật lên những nụ cười và ánh mắt lấp lánh hy vọng. Bữa ăn được chia sẻ, từng muỗng mì nóng hổi giúp họ cảm thấy bớt căng thẳng và lo lắng.

Khi bữa tối dần kết thúc, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lên nhóm. Ánh mắt họ dần trở nên trầm lắng khi nghĩ về những người bạn đã hy sinh.

"Không thể không nhớ đến Toàn và Lan Anh đêm nay," Thúy nói, phá vỡ sự im lặng. "Họ đã làm rất nhiều để bảo vệ chúng ta."

"Đúng vậy," Duy đáp, giọng trầm. "Toàn đã luôn là người đứng lên đầu tiên trong mọi tình huống khó khăn. Anh ấy không bao giờ lùi bước."

Nhớ lại hình ảnh của Toàn, họ không thể quên được sự dũng cảm của anh. Toàn đã từng là người mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm để bảo vệ nhóm. Hình ảnh anh hy sinh bản thân mình để mở đường cho nhóm thoát khỏi một đám xác sống đông đúc hiện lên rõ ràng trong tâm trí họ.

"Toàn là người luôn nghĩ cho mọi người trước tiên," Tiên nói, nén tiếng nấc. "Nếu không có anh ấy, có lẽ chúng ta đã không thể có mặt ở đây hôm nay."

"Còn Lan Anh," Thảo Anh tiếp lời, nước mắt lăn trên má. "Cô ấy là người luôn mang đến niềm vui và hy vọng cho chúng ta. Nhớ lần chúng ta bị kẹt trong thư viện, Lan Anh đã tìm được đường thoát, và cứu mọi người khi không ai biết phải làm gì."

Lan Anh, với nụ cười rạng rỡ và sự lạc quan không bao giờ tắt, đã trở thành nguồn động viên lớn cho nhóm trong những thời khắc tăm tối nhất. Cô ấy đã hy sinh khi cứu Tiên khỏi đám xác sống trong một trận chiến khốc liệt, một hành động dũng cảm nhưng để lại khoảng trống lớn trong lòng mọi người.

"Họ đã hi sinh vì chúng ta, và chúng ta phải sống thật xứng đáng với sự hy sinh đó," Hiếu nói, giọng vững vàng nhưng không giấu được nỗi buồn.

"Cảm ơn Toàn và Lan Anh," Phương nói, nâng cốc nước lên cao. "Vì tất cả những gì họ đã làm."

Khi đêm dần sâu, nhóm quyết định đi ngủ. Họ nằm xuống, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, mỗi ngôi sao như nhấp nháy là một kỷ niệm về Toàn và Lan Anh.

"Ngủ ngon nhé," Thảo Anh nói, giọng dịu dàng. "Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu."

Mọi người dần dần chìm vào giấc ngủ, trong vòng tay ấm áp của nhau. Giữa những tiếng gió rì rào và ánh sao sáng trên bầu trời, họ cảm thấy được bao bọc bởi tình bạn và sự gắn kết, một sức mạnh vô hình giúp họ vượt qua mọi khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro