3. BẮT CÓC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phản ứng tàn ác theo bản năng sẽ khiến Raoul lao vào đôi tình nhân và đòi hỏi được thoả mãn là vứt Félicien xuống nước, bóp cổ Faustine. Nhưng anh không làm, anh đứng im ngay sau hai, ba bước về phía chiếc cầu, với những lý do sau đó anh mới nhận ra.

Anh giữ bình tĩnh. Không phải lúc để nóng giận quá đáng hoặc tấn công thiếu suy nghĩ. Anh chỉ cảm thấy có một ham muốn đối với Faustine mà không một chút tình yêu và trong giai đoạn báo hiệu cơn lốc của kết thúc sắp đến, anh không tuân theo cơn điên tự ái có thể làm hỏng tất cả. Những sự việc mặc dù lẫn lộn bắt đầu được sắp xếp trong trí óc có thể lại rối rắm nếu anh bắt đầu can thiệp vào.

Và rồi nhất là hình ảnh La Cagliostro hiện Lên trước mắt. Bố và con chống đối nhau vì một con người ấy thì người đã chết sẽ chiến thắng ! Việc trả thù nàng giao phó cho số mệnh sẽ thực hiện chính xác ghê gớm biết bao nhiêu !

Raoul trở về nhà. Anh khép cổng và để chuông điện khi hàng rào chắn mở ra. Nửa giờ sau, chuông reo; Félicien đã về. Raoul ngủ thiếp đi.

Anh dành cả buổi sáng càu nhàu với Félicien mà càng ngày anh càng ghét. Trong lúc này qua những mâu thuẫn và có vẻ không đúng, anh nghiêng về chấp nhận như chắc chắn có sự đồng mưu giữa Rolande và Férôme. Kế hoạch của hai vợ chồng chưa cưới phải dựa vào câu chuyện thừa kế Dugrival. Anh đi dạo một lát, ăn trưa rồi quyết định đi đến Caen để tìm hiểu, nắm thông tin về Georges Dugrival, có lẽ tối hôm sau đến gặp ông ta tại nhà, tiến hành một cuộc viếng thăm bổ ích.

Nhưng ngày sắp bước lên ô tô thì chuông điện thoại gọi anh về lại Clair Logis. Férôme Helmas khẩn cầu anh đến gấp, đừng để mất phút nào. Chàng trai hình như rất thất vọng.

Hai phút sau Raoul tới, Férôme chờ ở ngưỡng cửa cùng người đầy tớ và ấp úng, giọng đứt hơi:

- Bị bắt cóc rồi !...

- Ai ?

- Rolanđe. Do tên khốn nạn bạt cóc.

- Tên khốn nạn nào ?

- Félicien Charles.

- Thế nào ? - Raoul cãi lại, còn hình dung Félicien trong vòng tay Faustine - Rolande đồng tình ư ?

- Ông điên rồi ! - Férôme tức giận kêu lên - Bằng vũ lực ! Đi ô tô ! Tôi giải thích cho ông sau... Tôi nghĩ ngay chỉ có ông có thể...

Anh nhảy lên ghế lái.

- Đường nào ? - Raoul hỏi.

- Về phía Saint Germain. Đúng chứ Edouard ? Ông thấy họ đi đúng không ?

- Vâng. Saint Germain - Người đầy tớ khẳng định.

Chiếc xe của Raoul nổ máy.

Férôme bực tức cằn nhằn:

- Cô ấy không nghi ngờ gì cả... Tôi cũng không... Anh ta

đưa từ Paris về một chiếc ô - tô nghe nói mới mua. Lợi dụng lúc tôi đang ở ngoài vườn, anh ta đề nghị đi thử xe... Cô ấy lên ngồi. Anh ta vẫn nổ máy, chắc cô ấy muốn xuống nhưng anh ngăn lại vì cô kêu lên, Edouard nghe tiếng, tôi cũng nghe. Khi Edouard đi ra thì xe đã đi xa.

- Loại xe gì ?

- Một chiếc ô - tô tháo mui được.

- Có đặc điểm gì ?

- Thùng xe màu vàng sáng.

- Đi được bao lâu rồi ?

- Nhiều lắm là mười phút.

- Chúng ta sẽ đuổi kịp. Félicien lái kém.

Raoul lao theo đường bờ biển Saint Germain nhưng rồi đột nhiên anh đi xiên theo hướng Versailles.

- Phải đi hết tốc lực trong mười, mười hai cây số đường thẳng.

- Nhưng sao lại đổi hướng ?

- Có một ý nghĩ !... Félicien được nuôi dạy ở Poitou. Không có chỉ dẫn cụ thể chúng ta phải bớt nguy cơ sai đi và cho rằng anh ta về ẩn trong một vùng quen biết. Đường này chắc đúng.

- Nhưng nếu ông nhầm ?

- Không sao.

Họ qua Versailles với tốc độ tối đa đến Trappes.

- Phải thấy chiếc xe vàng rồi. Hẳn Félicien đi rất nhanh.

- Ông chắc chứ ?...

- Ô ! Tuyệt đối chắc chắn. Chúng ta đi môi giờ một trăm mười cây số. Nhất định đuổi kịp trước khi đến Rambouillet...

- Ông chắc chứ ? Nếu chọn sai đường ?

- Không thể... Xem kìa... có phải họ đang vào rừng ?

- Đúng ! Đúng ! - Férôme kêu lên.

Và thở phào, anh buông những lời chửi rủa:

- Tên khốn nạn ! Tôi biết anh ta yêu cô ấy... Tôi đã nói vài chục lần với Rolande... Anh ta luôn luôn yêu cô ấy... Ngay từ đầu anh ta quay quanh cô ấy, ngay thời gian Elisabeth khốn khổ... Chính cô cũng hiểu thế. Tôi bảo ông là anh ta yêu cô... Chà ! Tay diễn viên tồi... Anh ta giấu diếm, ra vẻ săn sóc Faustine nhưng tôi cảm thấy anh căm thù tôi... ghen ghê gớm. Khi cô ấy báo tin ngày cưới, tuy làm ra gan lỳ nhưng anh ta run lên vì giận dữ. Anh ta yêu cô ấy và đã mang cô ấy đi.... Nếu thoát được... Thật kinh khủng !... Nhưng đi nhanh lên chứ !

Thâm tâm Raoul cảm thấy thoả mãn không rõ rệt. Thực tình Félicien đôi khi cứng rắn đấy. Giữa những lo lắng cảnh sát đang săn đuổi, anh ta quan tâm đến việc gì ? Chinh phục Faustine và bắt cóc Rolande ! Thay vì tự bảo vệ hoặc đề phòng nguy hiểm, anh ta vẫn chiến đấu, thậm chí tấn công, dù có xảy ra việc gì. Đồ vô lại, táo bạo thật !

Đến Rambouillet, đường dài khó đi phải chậm lại; hơn nữa có hai nhánh rẽ.

Raoul nói:

- Chúng ta theo may rủi thôi.

Férôme hốt hoảng mất cả bình tĩnh:

- Thằng hèn ! Tôi đã bảo Rolande đừng tin ! Một kẻ xảo trá. đạo đức giả... Chưa kể những điều khác... Tôi có ý kiến về tất cả những chuyện ấy ở Orangerie... Chà ! Nếu tôi tóm được hắn !

Anh ta giơ nắm đấm lên phía trước. Raoul nghĩ anh cao to, vững vàng, dáng rất thể thao, sẽ dễ dàng đè bẹp Félicien nom mảnh người yếu hơn.

Bỗng qua một đường vòng, chiếc xe vàng xuất hiện cách xa ba, bốn trăm mét. Chiếc xe của Raoul như tăng tốc độ gấp đôi có vẻ một con ngựa đua nước rút. Không trở ngại, khoảng cách nào có thể làm cho kẻ cướp đoạt không bị tóm gọn ? Đột nhiên xe Raoul chặn trước chiếc xe kia, buộc nó phải chậm dần và dừng lại cách năm mươi mét trên bờ đường vắng vẻ.

"Hai chúng ta gặp nhau !" Férôme Helmas kêu lên, nhảy xuống. Félicien đã bước xuống khỏi xe. Rolande đứng giữa đường, người lảo đảo.

Férôme chạy lại cuộc đấu, bắt đầu bước nặng nề như một võ sĩ chuẩn bị tấn công. Félicien không động đậy gì.

Cô gái muốn chắn giữa hai người nhưng Raoul d' Avemy nắm lấy vai cô: "Cứ đứng đấy."

Cô gái vùng ra:

- Nhưng không ! Họ sẽ đánh nhau.

- Thì sao ?

- Tôi không muốn... Anh ấy bị giết chết mất...

- Cô bình tĩnh... Tôi muốn biết...

- Thật nhục nhã... Ông để tôi...

- Không - Raoul nói - tôi muốn biết anh ta có sợ không...

Rolande oằn người lại trong cánh tay nhưng anh giữ chặt cô và háo hức quan sát Félicien.

Félicien không sợ, thật lạ, có thể nói anh đang mỉm cười. Một nụ cười khiêu khích, tinh quái, đầy khinh khi và vững vàng. Có thể thế được chăng ?

Cách anh hai mét, Férôme Helmas dừng lại, quát hai lần:

- Cút đi... Cút đi... Nếu không...

Félicien nhún vai, nụ cười càng thể hiện rõ. Thậm chí anh không phòng vệ.

Tiến một bước, và một bước nữa. Với cả thân hình mạnh mẽ, Férôme lao đến vung một quả đấm vào mặt đối thủ.

Félicien làm một động tác né người tránh.

Férôme mất đà, quay lại buông ra:

- Rolande cứ đứng yên, mọi việc sẽ được giải quyết.

Và một trận đấu quyền anh bắt đầu, mãnh liệt, hung dữ. Félicien đứng vững trên hai chân, không lùi một bước. Sau đợt tấn công đầu, Férôme Helmas chắc thấy bằng cách này không giải quyết được, lao vào ôm ngang lưng đối thủ, xiết thật chặt dùng sức nặng quật xuống.

Félicien chống cự một lúc, ngả người ra sau rồi ngã xuống kéo theo Férôme trên người mình.

Cô gái vẫn vùng vẫy và kêu lên.

- Cô im đi... không có gì phải lo ngại... Nếu một trong hai người rút vũ khí thì đã có tôi. Tôi đảm bảo tất cả.

- Thật ghê tởm ! - Cô ấp úng.

- Không... Cuộc tranh chấp phải được giải quyết... Cần phải thế...

Hai người đánh nhau lăn trên đất và trên cỏ đầy bụi. Félicien có vẻ yếu thế. Đã sắp kết thúc nhưng ngược lại điều người ta chờ đợi. Félicien đứng dậy phủi quần áo còn Férôme rên ri, bất động.

- Mẹ kiếp - Raoul cười gằn - đòn đánh thật hay.

Anh chạy lại chỗ người bị đánh bại, cúi xem và nhận thấy chỉ đau đớn ở cánh tay. Anh bảo:

- Sau hai phút anh đứng dậy được thôi nhưng tôi khuyên anh cứ nằm đấy... Với một anh chàng như thế !

Félicien thong thả bước đi. Khuôn mặt anh không xúc động, không vui thích, người ta không nghĩ anh vừa hạ kẻ có lẽ là đối thủ đáng khinh ghét của anh. Anh đi qua Rolande, cô không một lời trách móc, anh cũng không nói gì với cô...

Rolande thoát khỏi Raoul đang ôm chặt mình có vẻ lo lắng và phân vân. Cô nhìn hai người đàn ông, nhìn Raoul và xung quanh.

Trên đường cách đấy không xa, một chiếc taxi trở về Rambouillet. Cô gọi lái xe, thoả thuận và lên xe.

Férôme đã đứng dậy, ra hiệu và cùng lên ngồi gần cô. Chiếc taxi nổ máy.

Félicien cũng không có vẻ để ý đến sự kiện vừa rồi. Anh chuẩn bị lên xe mình thì Raoul nói với anh:

- Hết sức khen ngợi anh. Một đòn jiu-jitsu thật đẹp... vẫn cổ điển... nhưng đánh rất khéo... sưng vù cánh tay... Anh học ở đâu ra vậy ? Và tự chủ như một lực sĩ ! Một lần nữa tôi khen anh trước Férôme lợi thế về vóc dáng và sức lực.

Félicien có một cử chỉ thờ ơ và mở cửa xe. Raoul giữ anh lại.

- Anh làm tôi ngạc nhiên, Félicien. Tính tình lạ thật ! Anh yêu Rolande đến mức điên đầu và bắt cóc cô. Thế mà anh thả cô về với tình địch, không băn khoăn về cô nữa.

Anh ta lẩm bẩm:

- Họ là vợ chồng chưa cưới.

- Chính vì thế mà phải đấu tranh đến cùng khi có lợi thế.

Félicien nhìn hẳn vào Raoul nói giọng lễ phép nhưng rõ ràng:

- Tôi đã có thể đấu tranh đến cùng và có lẽ đã thắng nếu ông không đứng về phía Férôme. Thưa ông, ông cũng xem họ là vợ chồng chưa cưới và tôi chỉ là kẻ len lỏi vào trong khi bị cảnh sát theo dõi như một tên trộm. Bây giờ chỉ còn để sự việc trôi đi... đến đâu hay đấy !...

Câu nói bí ẩn như những hành động của ba người trẻ tuổi, như thái độ của Rolande. Félicien đi rồi, Raoul suy nghĩ hồi lâu, những sự việc mới nối theo những việc anh đã phát hiện ra ý nghĩa ngầm ẩn. Những giả thuyết mới nảy ra trong trí óc. Sự thật trở nên vững chắc, hợp lý hơn. Không gì hào hứng hơn việc phá tan mây mù !

Thay vì trở về Paris, anh tiếp tục lên đường về phía tây nam. Anh cảm thấy nhẹ nhàng, đôi lúc cười và vui vẻ nói nhỏ giọng một mình:

- Thế là một nhà thể thao ? Một lực sĩ toàn tài ? Dưới vỏ bọc một kiến trúc sư chỉ lo công việc, anh ta cũng có bắp thịt, nghị lực, can đảm ? Chàng trai thật khá ! Với một số bài học về juijitsu, quyền anh, đấu bằng tay và chân, mình sẽ tạo nên một quý ông đáng kính. Này Lupin, là con trai thì nó không tồi như ông tưởng ! Phải xem lại, ông già Lupin.

Raoul tăng tốc độ. Cuộc đời sáng lên. Nhất định những hành động của chàng trai Félicien được nâng tầm.

Đến tám giờ, Raoul dừng lại ở một khách sạn lớn của Caen, cho đưa va li bao giờ cũng sẵn sàng lên phòng và ăn tối.

Ngay tối hôm đó anh bắt đầu điều tra về Georges Dugrival, bạn cũ của bà Gaverel và là người bố giả định của Elisabeth Gaverel.

Đang là ngày chủ nhật mười hai tháng chín. Thứ bảy tiếp theo Rolande sẽ làm lễ cưới với Férôme Helmas.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro