Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cho anh nhé...anh hứa sẽ có trách nhiệm với em mà..."
"Ko đc...chúg mình còn trẻ, nhỡ em có bầu..."
"Có bầu thì cưới...tin anh, anh yêu em!"
Thằg nhóc vừa đè lên người con bé vừa luồn tay vào trong áo, con bé nửa cương nửa thuận theo, khuôn mặt đỏ hồng vì kích động.
Nó rất sợ!
Nó mới có 18 tuổi, nó còn rất trẻ, nó sợ cái mối quan hệ đầy nguy hiểm này!

"Em ko yêu anh phải ko?" Thằg nhóc giận dỗi. Nó 19 tuổi, khuôn mặt non nớt, trắg trẻo, khi cười lộ ra cái lúm đồng tiền làm mê mẩn bao nhiêu em gái xinh đẹp.
"Em yêu anh mà..." Con bé kéo lại chiếc áo xộc xệch, vòng tay ôm ngag người thằg nhóc.
"Yêu anh nhưg em ko "cho" anh, em ko tin anh sẽ có trách nhiệm vs e sao?"
"Ko phải...em sợ..."
"Sợ nghĩa là ko tin anh..." Thằg nhóc nhìn ra đc sự lưỡg lự trog mắt con bé, con bé rất yêu nó, rất sợ mất nó.
"Yên tâm, sẽ ko đau đâu...anh hứa sẽ nhẹ nhàg!"
Nó đè con bé xuốg giườg đặt môi lên môi con bé, bàn tay khẽ gỡ quần áo đag xộc xệch trên ng con bé xuốg...
Con bé khóc...nó rất đau, nó nhìn máu từ đùi non chảy xuốg, lại nhìn khuôn mặt mê loạn của thằg nhóc. Được rồi, nó sẽ tin thằg nhóc, vì nó yêu...tình yêu đầu đời!

"Dạo này m chán cái Ngọc rồi phải ko? Ko thấy đèo nó đi chơi cùg hội...mà hôm qua lại đèo đứa nào nhìn ngọt thịt thế?" Hải vừa vỗ vai bạn thân vừa hỏi.
"Ưm...thì vẫn yêu thôi, nhưg chán. Nó hay khóc, hay dỗi, nó làm tao phát mệt!" Tùng uể oải đáp "À tao mới quen bé này nhà ở Hàng Khay, biết chơi lắm, lại còn người ngon đừng hỏi..."
"Quen cũg đc, nhưg đừg làm khổ cái Ngọc, nó vừa ngoan vừa yêu mày...chẳg tìm đc ở đâu ng như vậy đâu!" Hải tặc lưỡi.
Tùng cười nhạt "Người như nó thiếu gì...một con nhóc ngốc nghếch chẳg biết cái gì, hay khóc hay u sầu, tao chán đến tận cổ rồi..."
"Nó hay u sầu là vì nhà nó ko khá giả, mẹ nó lại bệnh quanh năm...m yêu nó mà ko biết sao?"
"Tao ko quan tâm! Càg quan tâm càg mệt óc..."

"A Tùng, đây là ai?" Ngọc vừa kéo tay Tùng vừa khóc. Nó bắt gặp Tùng đag dắt tay một cô bé rất xinh đi vào rạp chiếp phim.
Tùng liếc cô bé đag nhíu mày kia, lại nhìn Ngọc đag khóc ướt đẫm mặt.
Nó bực mình "Em đi về đi, anh nói chuyện vs em sau..."
Ngọc nhất quyết ko bỏ tay Tùng ra, nó ấm ức "Anh ko nói luôn em ko về đâu...đây là ai?"
Thấy nhiều ng nhìn theo bọn họ, cô bé mới quen lại khoanh tay khó chịu, Tùng gằn giọng "Cô ko về thì đừg bao giờ gặp tôi, đừg để tôi xấu hổ!"
Tùng chạy theo cô bé mới quen giải thích "Con bé học cùg nó thích anh...nó hơi có vấn đề về đầu óc ý mà, e đừg giận nhé?"
Ngọc nhìn theo bóg lưg Tùng, nước mắt nó chảy dài...

"Oẹ...oẹ..." Ngọc vừa nôn khan vừa chạy vào wc. Ngân, bạn thân của nó sốt sắng "Sao thế? Ság ăn cái gì thiu phải ko?"
"Tao ko biết...ság tao buồn nôn lắm nên ăn ko vào!" Ngọc vừa móc họng vừa nôn khủng khiếp, Ngân nhíu mày...
Đưa cho bạn chai nước, Ngân chợt hỏi "Mày...ko phải mày với Tùng có gì rồi chứ?"
Ngọc thoág cứg ng, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
"Nói mau? Có phải ko? Mày nôn khan ntn, tao sợ m...sợ m..."
"Tao làm sao?" Ngọc hơi hoảg.
"M dính rồi!"
Ngọc suýt nữa hét lên, lấy tay bịt miệg.
"Nói, khi làm chuyện đó có phòg tránh hay ko?" Ngân sốt ruột lay lay bạn.
"Phòg tránh?" Ngọc ngơ ngẩn hỏi lại "Là...là sao?"
"Con này, mày 18, 19 tuổi rồi. Kiến thức giới tính cơ bản lại ko biết à? Phòg tránh như là uốg thuốc tránh thai, dùng bao cao su..." Ngân tức giận nói.
"Tao...không..." Ngọc như muốn khóc "Tùng nói ko sao, anh ấy bảo là đã ra ngoài rồi mà..."
Mấy hôm nay Ngọc tìm cách liên lạc với Tùng mà nó ko nghe máy, nhắn tin ko trả lời. Nó nghĩ rằg Tùng giận nó vì nó làm Tùng xấu hổ hôm ở rạp chiếu phim...
"Tao...đi mu que thử! Mày ngồi đây chờ nhé!"

2 vạch!
Quả thực là 2 vạch!
Trái tim Ngọc như bị ai đó nắm lấy, hung hăng bóp chặt.
Nó làm mẹ rồi, mẹ của con Tùng!
Nó mới 18 tuổi...

"Em có thai rồi...phải làm sao bây giờ?" Sau một hồi gđ mãi ko đc, Ngọc hốt hoảg nt cho Tùng.
Một lát sau Tùng nt lại "Anh tưởg e ngây thơ lắm, ko ngờ cũg biết dùg chiêu này nhỉ?"
"Em ko nói dối anh đâu. A biết tính e mà, sao giờ anh lại nói em như vậy?"
"Em ko đùa anh chứ?"
"Em ko phải ng thích đùa, e phải làm gì bây giờ?"

Tùng nói đưa Ngọc tới bệnh viện khám cho chắc, 2 đứa bước vào viện phụ sản mà run như cầy sấy, bịt mặt kín mít. Nghe đến tên mình, Ngọc run run bước vào!
Khi bác sỹ lạnh lùng nói với cô "Thai khoẻ, đã được 6 tuần tuổi. Thai đã vào tử cung nhé..." Rồi lại nhìn khuôn mặt non nớt của Ngọc "Đẻ hay bỏ?"
Đẻ hay bỏ? Câu hỏi như xoáy vào tim Ngọc.

"Em phải làm gì bây giờ?" Ngọc vừa khóc vừa hỏi Tùng.
Nó đã hỏi Tùng lần này là lần thứ 13.
"Anh về nch vs mẹ!" Tùng vô hồn nói.

"Mẹ a nhắn em cùg ng nhà tới nhà anh gặp bà! 2h chiều mai..."

Ngọc về kể cho mẹ.
Mẹ nó ốm yếu quanh năm, ba nó thì mất sớm, để lại 2 mẹ con tần tảo nuôi nhau.
Nghe nó kể mẹ nó khóc rất nhiều, lại tư trách mình ko dạy đc con. Con bé mới 18 tuổi, đag chuẩn bị vào đại học...
"Thôi, âu cũg là cái số. Con gái mẹ sắp là con người ta rồi..." Mẹ nó vuốt tóc nó, nó gối đầu lên đùi mẹ nó, khóc suốt cả đêm.

Nhà Tùng ở trên phố, ngôi nhà 4 tầg khag trag, đẹp đẽ. Khác với Ngọc, hai mẹ con nó sốg trog căn nhà tập thể cũ, gia đình cũg ko phải dư giả, mẹ nó còn đau ốm quanh năm.
Mẹ Tùng ngồi trog phòg khách, khuôn mặt được chăm sóc nên thoạt nhìn trẻ hơn cái tuổi 43 của bà, khác vs mẹ Ngọc, đau yếu quanh năm nên vẻ khắc khổ hiện rõ lên mặt.
"Đây là 50 triệu, một số tiền ko nhỏ!" Bà ta mở đầu câu chuyện một cách lạnh lùng "Cầm lấy, trở về giải quyết. Cảm thấy thiếu thì nói vs tôi một câu. Hợp lí tôi sẽ chi..."
Hai mẹ con Ngọc sữg sờ, bên kia Tùng áy náy quay mặt đi, ko dám nhìn vào mắt Ngọc.
"Ý chị là...không cho 2 đứa đám cưới...bắt cái Ngọc..." Mẹ Ngọc lặp lại, như ko tin vào tai mình.
"Đám cưới?" Mẹ Tùng phì cười, bà ta lấy bàn tay đeo đầy vàg lên che miệg "Chị nghe câu đũa mốc đòi chòi mâm son chưa? Con chị là ai mà đòi cưới con tôi?"
"Chị..." Mẹ Ngọc ôm ngực ho sù sụ.
"Cầm lấy và nên làm gì thì làm đi. 2 đứa ko có tươg lai đâu... Con tôi còn cả quãg đời phía trước, ko thể vì một bôg hoa dại cản lối mà phá hỏg đc!"
"Tùng...anh nói gì đi...đây là đùa phải ko? Lúc trước anh nói sẽ có trách nhiệm, sẽ cưới em mà..." Ngọc như kẻ điên, nó lao tới nắm cổ áo Tùng lay mạnh.
Mẹ Tùng đẩy nó ra, quát "Thôi đi! Cô là con ngu sao mà nghe lời đườg mật trên giườg?" Bà lạnh lùng "Đời còn phải dạy cô nhiều, ngây thơ ko thể sốg đc đâu!"
"Nó cũg là cháu nội của bác...bác nỡ lòng nào..."
"Con trai tôi khoẻ mạnh, nó có đc 1 đứa sẽ có thể có nhiều đứa... Cô tưởg 1 mình cô biết đẻ sao?"
Phục!
Mẹ Ngọc quỳ xuốg đất.
"Tôi xin bà, tôi chỉ có một đứa con gái mà thôi...xin bà! Nếu nó còn điều gì thiếu sót xin bà dạy nó...nếu nó ngốc xin bà dạy nó...xin bà thuơg nó, nó đag mag cốt nhục của nhà bà! Nó mới 18 tuổi, ko thể làm cái việc thất đức kia..."
"Bà đứg lên đi...có quỳ nữa quỳ mãi cũg ko thay đổi đc gì đâu! Đúg là hạ lưu..."
"Mẹ...mẹ đứg lên đi, mẹ đừg quỳ...là con sai...là con ngu ngốc, mẹ đừg chịu nhục vì con!" Ngọc khóc ầm lên, lao tới kéo mẹ mình dậy.
Hai mẹ con Ngọc bị ng làm nhà Tùng kéo ra khỏi nhà. Mẹ Tùng ném chiếc phog bì đựg tiền lên đất, lạnh nhạt "Việc cần làm thì làm đi. Tiền thiếu nói với tôi!"
Ngọc nhìn bóg lưg lạnh lùng của người đàn bà đó, nhìn khuôn mặt áy náy nhưg nhu nhược của Tùng...nó cười to!
Nó ngốc! Ngốc nghếch đến đáng thuơg...mẹ Tùng nói phải, có con ngốc mới tin nhữg lời đàn ông nói khi lên giườg.
Hôm nay nó chịu nhục, mẹ nó vì nó mà chịu nhục... Nó thực sự muốn kết thúc sinh mạng của mình ở đây. Nhưg còn đứa bé? Nó vô tội...

4 năm sau!
Tùng từ Úc trở về!
Anh là cử nhân kinh tế một trường đại học có tiếng ở Sydney, hiện đag làm phó phòng kế hoạch một công ty liên doanh nước ngoài, tươg lai vô cùng tươi sáng.
Hôm nay anh cùng đồng nghiệp tới một quán karaoke cao cấp giải trí.
"Mấy em ở đây ngon lắm..." Vương thì thầm vào tai Tùng. Hắn vỗ tay, một "tú bà" dắt 5-6 em gái xinh đẹp mặc váy ngắn bước vào.
"Ô, bảo bối đâu?" Vương nhíu mày hòi "tú bà".
"Đi đâu cũng hỏi bảo bối? Không biết anh Vương có bao nhiêu bảo bối nữa..." Tú bà cười ngọt ngào.
"Bảo Ngọc, anh Vương gọi!"
Một bóg ng uyển chuyền bước vào. Khuôn mặt thánh thiện, đôi mắt lóng lánh có hồn, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào dịu ngọt...
Là cô, là Ngọc, người con gái năm xưa của Tùng.
Ngọc nhận ra Tùng, khuôn mặt hơi biến sắc nhưng nhanh chóg lấy lại bình tĩnh. Cô cười dịu dàg, bước tới choàg cổ anh Vương "Vương, lâu lắm ko thấy anh đến với em!"
Vương vuốt tay cô, vuốt má cô, lại chỉ sag Tùng "Anh có một ng bạn từ nc ngoài về, chăm sóc anh ấy cẩn thận nhé, bảo bối..." Nói rồi vỗ một cái thật kêu vào mông cô.

Ngọc bước tới ngồi bên Tùng, cô nhìn biểu tình cứg nhắc trên mặt anh, nhìn ánh mắt hoảg hốt của anh nhìn cô, mỉm cười "Chào anh, em là Bảo Ngọc!"
Anh nhìn cô!
Ko còn là cô gái ngây thơ vs đôi mắt trog suốt, trên mặt cô là một lớp phấn son bụi trần, trog đôi mắt cô là hằn sâu nhọc nhằn vất vả!
Là ai? Là cái gì đã khiến Ngọc, người con gái thánh thiện, trog suốt như pha lê trở nên vẩn đục như vậy?
Liệu đó có phải là anh?
------------------------------------------------------
vote ủng hộ Bi nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro