Chap 3 (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thưa bà, cô Ngọc sinh hạ cháu Nguyễn Gia Bảo năm 2011, trên giấy khai sinh không có tên cha đứa bé!" Gã thám tử có làn da ngăm đen, đôi mắt xếch trầm giọng nói với mẹ Tùng.
Bà cầm lấy bản sao giấy khai sinh, run run...
Nó là cháu bà, bé Bảo là cháu bà!
Con trai bà đã vô sinh, nó cần một thằng con trai, bà cần một thằng cháu nội...
"Con bé bây giờ đang làm gì?" Mẹ Tùng lạnh nhạt hỏi.
"Cô Ngọc đang làm tiếp viên một quán karaoke cao cấp ở Trần Duy Hưng..."
"Tiếp viên?" Bà nhếch mép tức giận. Cháu của bà như thế nào lại "bị" một con tiếp viên karaoke nuôi nấng?
"Hạ lưu đúng là hạ lưu, cái ngữ ấy mà dám nuôi cháu ta sao?" Người mẹ Tùng run lên vì tức giận "Để cháu ta lớn lên làm...đĩ đực à? Không thể đc, không thể để loại phụ nữ hạ tiện đấy nuôi cháu ta..."
Mẹ Tùng bước xuống xe hơi sang trọng, nheo mắt nhìn căn nhà cấp 4 tồi tàn nơi thám tử báo lại Ngọc đang ở.
Tài xế bước tới gõ cửa, gõ tới lần thứ 3, khuôn mặt nhợt nhạt của Ngọc mới hiện ra.
Cô hơi sững người...là mẹ Tùng! Bà ta tới đây làm gì? Cô lạnh lùng nhìn bà, vẫn khuôn mặt phấn son, kiểu cách sang trọng nhưng ánh mắt đầy khinh thị, cô nhếch mép "Chào bà, xin hỏi bà tới nơi tồi tàn này của tôi làm gì? Chắc hẳn nơi này ko phù hợp với thân phận cao quý của bà đâu!"
"Dĩ nhiên tôi có chuyện cần thương lượng!" Nếu ko tôi việc gì phải đến nơi hạ cấp này, mẹ Tùng nghĩ trong lòng.
"Vậy thì...mời vào!" Ngọc cười nhạt. Cô cũng muốn xem hôm nay bà ta muốn gì ở cô.
Bé Bảo chạy tới ôm chân mẹ, ánh mắt tròn xoe nhìn mẹ Tùng "Đây là ai vậy mẹ?"
"Một người chẳng liên quan gì tới chúng ta..."
"Cô..." Mẹ Tùng hơi bực mình "Cô để thằng bé ra chỗ khác, tôi muốn nói chuyện với cô!" Ánh mắt bà quyến luyến nhìn theo bé Bảo. Nhìn này, nó cũng giống Tùng, có cái má lúm xinh xinh mỗi khi cười...
"Gấu ngoan...con sang bên nhà dì Nga chơi nhé!" Ngọc vuốt đầu thằng bé cưng chiều.
Bé Bảo gật đầu cái rụp, lon ton chạy sang bên hàng xóm.
"Bà cần gì ở tôi?" Ngọc lạnh nhạt "Tôi tưởng chúng ta đã ko còn gì liên quan đến nhau từ cách đây 4 năm rồi chứ?"
"Chuyện sẽ như vậy..." Mẹ Tùng hoà nhã "Nếu...cô ko sinh con, phải ko?"
"Vậy thì liên quan gì đến bà?"
"Nó là...là...cháu tôi... Sao lại có thể ko liên quan?"
"Cháu bà? Bà có cháu sao?" Ngọc cười rộ lên "Nó chẳng liên quan gì đến bà, cũng như con trai bà. Bà tìm nhầm người rồi!"
"Cô đừng nói dối. Tôi đã điều tra, cô sinh con vào tháng 11, tháng 3 năm ấy cô mang bụng bầu đến gặp tôi!"
"Vậy thì sao? Nó đã chết...đây là con của tôi với người khác, bà về đi!"
"Cô đừng nói dối tôi, cô có thể có con với ng khác nhanh như vậy sao?" Mẹ Tùng tức giận nói lớn "Nó là cháu tôi, cháu nội của tôi, là con của Tùng!"
"Này, 4 năm trước bà cùng con trai bà từ bỏ tôi cùng con tôi, hôm nay bà tới đây đòi quyền lợi gì vậy? Sao ko nói con trai bà sinh cháu cho bà, lại đến nhăm nhe con người khác?" Ngọc giận tới mức người run lên, đây là loại lí lẽ gì vậy? Đây là loại ngươi gì vậy?
"Tôi ko ngại nói thẳng với cô, thằng Tùng ko sinh con đc..." Bà Tùng lật bài "Gia đình tôi, vợ chồng nó cần một đứa con...ruột thịt vẫn hơn ng dưng nước lã, huống chi bé Bảo là con trai đầu lòng..."
"Hahaha...vô sinh? Anh ta bị vô sinh? Đây không phải báo ứng sao? Năm xưa bà nói con bà có thể sinh đc 1 đứa sẽ sinh đc nhữg đứa nưa...bây giờ thì sao? Trời Phật có mắt đấy...nghiệp chướng của các người tới rồi!" Ngọc cười to, khuôn mặt cô sáng lên vui sướng.
"Cô..." Mẹ Tùng tức giận "Cô nói sao cũng được...bây giờ...tôi muốn đón bé Bảo về với cha nó. Dẫu sao điều kiện nhà chúng tôi cũng tốt hơn cô!" Bà nhìn Ngọc, nhàn nhạt buông thêm 1 câu "Nó ko nên ở với ng mẹ như cô, lớn lên nó sẽ nghĩ sao khi mẹ nó là..." Bà lấp lửng.
Ngọc im lặng ko đáp, nó là nỗi đau trong lòng cô.
Phải, lớn lên con trai cô sẽ nghĩ gì?
"Đây là 500 triệu, sau khi bé Bảo về với gia đình tôi, tôi sẽ mang tới 500 triệu nữa. Số tiền này đủ để cô làm lại cuộc đời, huốg chi nếu cô thương bé Bảo, cô sẽ muốn nó có cuộc sống tốt hơn..." Mẹ Tùng liếc mắt, tài xế biết ý xách tới môt chiếc va li, trong đó là những tờ polyme mới tinh.
"BÀ CÚT VỀ ĐI...CÚT RA KHỎI NHÀ TÔI..." Ngọc như phát điên, cô ném chiếc va li xuống đất, gạt vỡ hết cốc chén trên bàn "Các người còn để tôi thấy thì đừng trách, đừng hòng ai động vào con trai tôi!"
Mẹ Tùng cùng tài xế thấy Ngọc phát điên liền nhặt tiền, vội vã chạy ra khỏi nhà.
"Cô mềm ko muốn ăn muốn ăn cứng à? Được...tôi sẽ cho cô thấy..." Mẹ Tùng như một mụ bán hàng ngoài chợ gào lên. Thấy ng đi đường nhìn theo, bà vội lấy tay che mặt rồi bước lên ô tô...
"Cái Ngọc nó đã giữ lại đứa con của con ngày trước..."
"Mẹ nói sao? Chính mồm cô ấy đã nói với con là đứa bé đã chết..." Tùng hoảng hốt hỏi lại mẹ.
"Mẹ đã gặp thằng bé, nó rất giống con, nó có cái lúm đồng tiền này này..." Mẹ Tùng trìu mến đặt tay lên lúm đồng tiền của con trai.
"Mẹ muốn đón nó về!" Mẹ Tùng than thờ "Mẹ muốn cháu trai của mẹ..."
"Đời nào cô ấy chịu..." Tùng thẫn thò nói. Anh ko ngờ Ngọc giữ lại đứa con của hai người. Vậy là vì anh mà cô phải...
"Mẹ sẽ có cách!"
Tùng tìm địa chỉ, tự tìm đến nhà Ngọc.
Anh đứng núp sau gốc cây, nhìn theo bóng của hai mẹ con họ.
Ngọc mặc một chiếc váy dài trắng, mái tóc xoã tung, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mà trước đây anh từng rung động!
Nhưng rung động chỉ là rung động, chưa kịp yêu thì đã cảm thấy áy náy, day dứt....nhữg tưởng cuộc sốg của cô bây giờ ko phải vì anh bội bạc, nhưng...nhưng ko phải cô ấy sinh con cho anh, làm mẹ đơn thân nên mới phải đi làm tiếp viên sao?
Ngực anh nhoi nhói...
"Nó...là con anh à?" Tùng đứng thẫn thờ, câu đầu tiên khi nhìn thấy Ngọc là câu hỏi đó.
"Không phải...là con tôi!" Ngọc hơi sững người khi nhìn thấy Tùng.
"Em hận anh phải ko?"
"Tôi muốn anh chết, đó có phải là hận ko?"
Một phong bì đựng đầy ảnh được gửi đến cho Ngọc. Trong phong bì là ảnh cô thân mạt cùng nhữg ng đàn ông khác nhau tại quán karaoke nơi cô làm việc, cùng với một phong thư.
"Gửi cô Ngọc!
Tôi đã nắm trong tay bằng chứng chứng minh cô làm tiếp viên tại quán karaoke, tôi nghĩ công việc của cô khi ra toà sẽ khiến quan toà ko có thiện cảm. Tôi quyết định sẽ giành quyền nuôi con thay Tùng, con trai tôi. Chúng tôi có đầy đủ thực lực, kinh tế để nuôi dạy bé Bảo tốt hơn cô, một đứa con gái làm tiếp viên quán karaoke!
Tôi hy vọng cô có thể nghĩ tới điều gì có lợi nhất cho mình cũng như bé Bảo!
Nếu chúng ta ra toà, chưa chắc cô đã thắng...mà khi đó, cô hoàn toàn ko chiếm được gì... Cô ko ngốc đến nỗi mất cả chì lẫn chài chứ?"
Cuối thư là số điện thoại của bà ta, mẹ Tùng!
Ngọc nhấc máy gọi tới cho mẹ Tùng, cô lạnh nhạt "Tôi Ngọc đây. Bà muốn có cháu? Được...tôi muốn 2 tỷ!"
Ngày mẹ Tùng lái xe đến đón bé Bảo, nó khóc ngằn ngặt đòi mẹ...
Mẹ Tùng ôm chầm lấy nó dỗ dành "Đi với bà nội con ơi...về nhà mới có rất nhiều đồ chơi..."
Thằng bé với tay ra đòi mẹ, Ngọc định giơ tay ra đón con vào lòng, nhưng cô cố kiềm chế, khựng lại giữa ko trung...
"Đây là số tiền 2 tỷ cô cần!" Tài xế đưa vali cho Ngọc.
"Bên tôi sẽ chuyển một ít hồ sơ tới chấm dứt quyền lợi và nghĩa vụ của cô với bé Bảo, từ nay 2 người ko còn liên quan tới nhau..." Gã tài xế lạnh nhạt.
Ngọc gật đầu nhìn chiếc BMW trắng phóng vút đi, nước mắt cô ko kiềm chế ràn rụa trên mặt "Con à...1 thág thôi, mẹ sẽ đưa con trở về bên mẹ!"
Bé Bảo được đón về, Diệu Ly là người ko vui vẻ nhất trong chuyện này. Còn Tùng, anh vừa mưng vừa lo lắng, áy náy. Ngọc là người dễ dàng cầm tiền rồi bỏ con sao? Hay cuộc sốg cơ cực và nhơ nhớp đó đã khiến cho cô thay đổi?
"Thằng bé đó..." Diệu Ly giận dỗi nói với chồg.
"Nó là con anh, kể từ nay sẽ là con chúg ta!" Tùng ôm ngang người vợ dỗ dành "Chúg ta có con rồi!"
"Mẹ...mẹ ơi...con muốn mẹ..." Bé Bảo khóc ngằn ngặt trong lòng mẹ Tùng, bà vừa dỗ vừa đút cháo cho nó.
"Cục cưng...ngoan nào, có ba có mẹ có bà nội ở đây mà..."
"Các người ko phải mẹ bé...bé ko muốn..."
Thăng bé lạ nhà gầy hẳn đi, cơm ko chịu ăn, cho đến khi mẹ Tùng phải đi mua rất nhiều đồ chơi về dỗ, nó mới ngoan hơn 1 chút.
"Thằng bé khóc suốt đêm, e mệt mỏi quá..." Diệu Ly cằn nhằn vs chồg, cô uể oải ngã xuốg giường.
"Thôi mà, nó còn nhỏ...em cần gần gũi hơn với nó..."
Đúng là khác máu tanh lòng, ko phải con của cô, lại là con của chồg cô với ng đàn bà khác, Diệu Ly ko làm sao thân thiết đc vs thằg bé.
Cô trở nên cáu gắt, hậm hực, giữa cô với chồg nảy sinh mâu thuẫn rất nhiều lần. Ngay đến mẹ chồg cũg chán ghét cô vì cô ko yêu thương thằg bé...
"Mẹ thất vọng vì thái độ của con Ly, dẫu sao thằng bé cũg là con của con mà, phải ko?"
Tùng cũg cảm thấy buồn chán, anh nghĩ Diệu Ly là con người ích kỷ.
"Em hận anh sao? Em vì con như vậy vì sao lại giao nó cho mẹ anh?" Tùng đến găp Ngọc, anh gằn giọng trách mắng cô.
"Vì tôi cần tiền..." Ngọc hờ hữg. Cô sắp chuyển ra khỏi căn nhà cấp 4, tới một nơi khác khang trang hơn.
"Nếu em cần tiền em đã ko..."
"Thôi đi. Lý do là gì đi chăng nữa, đó ko phải điều anh muốn sao?" Ngọc ngắt lời anh "Anh đừng đến gặp tôi nữa!"
"Xin lỗi..."
"Xin lỗi vì cái gì?"
"Vì năm xưa...anh đã bỏ em!"
"Cảm ơn, nhưng tôi ko thừa nhận lời xin lỗi này! Anh ko thể chà đạp lên tôi, ném tôi xuốg vũng bùn, di giày lên mặt tôi rồi bảo tôi là anh xin lỗi đc...tôi hận anh, cả đời này hận anh!"
Tùng cảm thấy ngực mình tưng tức, anh ko hiểu ma quỷ xui khiến như thế nào mà anh lao tới hôn cô. Cảm giác đặt môi của mình lên môi cô, anh như được trở lại cái thời ngày xưa hoa mộng!
Ngọc đẩy anh ra, nhưng cô ko có sức, nước mắt cô ràn dụa, người đàn ông này như thế nào lại muốn cưỡng ép cô? Lại muốn chiếm đoạt cô?
"Anh đã từng nằm mơ thấy em mỗi tối anh ở Sydney...anh nhớ em, cảm thấy ân hận vì đã làm tổn thương em..."
"Anh uống rượu...chơi ma tuý đến vô sinh, tất cả là vì em. Nhưng đó ko phải cái nghiệp của anh sao? Cái nghiệp này chính anh tạo ra, chính anh đẩy em vào đường cùng của cuộc sống...anh có thể làm gì để chuộc lỗi vs em?" Tùng nức nở khóc như một đứa trẻ.
Ngọc sờ tay lên những giọt nước mắt của anh, những giọt nc mắt nóg hổi. Cô đã từng yêu anh, yêu đến điên dại, sợ mất anh đến cùg cực...nhưg lúc cô cần anh nhất, anh lại nhẫn tâm vứt bỏ cô cùng đứa con còn chưa thành hình trong bụng.... Cô có thể ko hận anh sao?
"Tôi rất nhơ nhớp..."
"Tôi đã từng qua đêm với nhiều người đàn ông..."
"Anh đã có vợ, anh ko nghĩ tới cảm nhận của cô ấy sao?"
Tùng khựng lại, nhưng trong mắt anh như bừng lên một ngọn lửa, anh ép cô xuống sàn nhà, hung hăng hôn mạnh, hôn tới mức môi cô bật máu, cô khóc thút thít anh mới rời khỏi cô...
"Anh làm em đau sao?" Tùng hoảng hốt nhận ra mình đã làm gì, anh cầm áo khoác dợm bỏ đi.
Bất chợt Ngọc vòng tay ôm anh, nỉ non "Đừng bỏ em..."
Tùng và Ngọc qua lại với nhau một cách lén lút. Hai người như trở lại thuở học sinh trước đây...
Ngọc ko nói nhiều, cô chỉ nhìn anh lặng lẽ, thỉnh thoảng hỏi bé Bảo có khoẻ ko? Có tốt ko?
Cho đến một ngày, anh đến căn nhà cấp 4 của Ngọc, anh đã ko còn thấy cô nữa. Hàng xóm nói cô đã chuyển đi hôm qua.
Tùng sững sờ, anh gọi cho Ngọc mấy lần nhưng thuê bao...
Trong lúc Tùng điên cuồng tìm Ngọc, Ngọc lại hẹn Diệu Ly ra quán cafe gặp mặt.
"Tùng nói yêu tôi, chưa từng quên tôi...cô có tin ko?"
"Cô...cô là..." Diệu Ly lắp bắp.
"Tôi là mẹ-bé-Bảo!"
Ngọc đặt một xấp ảnh lên mặt bàn, cười cười "Chúg tôi thường âu yếm trong căn nhà cấp 4 nhỏ bé của tôi...nhỏ bé nhưg ấm cúng..."
Ngọc nhìn thấy nhữg giọt nc mắt của vợ Tùng lăn dài trên mặt cô, tim cô nhói lên...nhưg ko thể dừng lại hành động này!
Cô có thể là kẻ đág nguyền rủa, bởi vì cô cướp đi hạnh phúc của Diệu Ly, cướp đi chồg của cô ấy...
Nhưg ko...vì Tùng ko xứg đág có đc hạnh phúc!

"Cô đến đây làm gì?" Mẹ Tùng hoảng sợ ôm chầm lấy bé Bảo khi Ngọc bước vào căn nhà 4 tầg khag trag... Cô nhìn căn nhà nơi 4 năm trước mình đã từg đến, đã từg bị nhục nhã, đã từg chết 1 lần... Nơi này vẫn như xưa, vấn sag trọng, hoa lệ nhưg cô - ng con gái năm ấy ko còn có sự thấp thỏm, lo sợ của cô dâu nhỏ tới gặp mẹ chồg, lần này cô đến để...
"Tôi tới thăm bé Bảo! Tiện thể muốn đưa cho bà một thứ..."
Bé Bảo thấy mẹ thì vùg ra khỏi mẹ Tùng, nó ôm chầm lấy mẹ nó, thảm thiết "Mẹ ơi...con nhớ mẹ...mẹ bỏ con...mẹ bỏ con..."
Ngọc khẽ vuốt tóc con trai, khẽ khàg "Mẹ xin lỗi...mẹ xin lỗi..."
Mẹ Tùng gọi giúp việc đưa bé vào phòg riêg, lạnh lùng "Cô muốn gì?"
Ngọc nhìn theo con trai đang khóc nưc nở, khóc tới khàn giọng, khẽ nuốt nc mắt vào trong.
"Tôi muốn cho bà xem một thứ!" Ngọc vừa mở túi xách vừa lấy một tờ giấy.
Mẹ Tùng nhìn ko rõ, bà nheo nheo mắt "Giấy xét nghiệm ADN
Dương Tùng và Nguyễn Gia Bảo
Chuỗi ADN không trùng lặp
Không có quan hệ huyết thốg"
"Tôi nói đứa trẻ này ko có liên hệ với Tùng, bà lại ko tin tôi!" Ngọc cười lạnh "Đứa trẻ kia thực sự đã chết rồi!"
Mẹ Tùng ôm ngực lảo đảo...bà đau đớn tới tâm can phế liệt!
"Con trai bà, dòng họ nhà bà vĩnh viễn ko có ng nối dõi rồi, tôi rất tiếc!"

Ngọc đón bé Bảo trở về căn hộ chug cư cô dùg tiền của mẹ Tùng đưa để mua, ôm bé thì thầm "Mẹ xin lỗi, mẹ sẽ ko bao giờ xa con nữa!"

Diệu Ly bỏ đi, cô là ng có tính cách đại tiểu thư, cô ko thể chấp nhận chồg mìh "hạnh phúc" với ng cũ bây giờ làm tiếp viên karaoke! Đây là sỉ nhục lớn đối với cô...
Mẹ Tùng vì cú shock "cháu nội" mà tai biến một trận, bây giờ nằm liệt một chỗ, nói năng cũg khó khăn...
Tất cả là vì Ngọc!
Tất cả là âm mưu của cô ta... Tùng căm hận!

Anh hẹn Ngọc nói chuyện...
"Nói đi, vì sao thằg bé lại ko phải con tôi? Tại sao cô lại hãm hại tôi đến nôg nỗi này?" Tùng rít qua kẽ răng. Anh thấy sự thản nhiên của cô giốg như mụ phù thuỷ, mụ phù thuỷ phá náy cuộc đời anh.
"Anh có mốn nghe một câu chuyện?" Ngọc bình thản nói "Tôi sẽ kể cho anh nghe về một ng con gái. 18 tuổi, cô yêu một ng đàn ôg, tin tưởg trao cho anh ta cái quý giá nhất của cuộc đời. Rồi cô có bầu, anh ta và mẹ anh ta ném tiền vào mặt cô, bắt cô phải phá bỏ đứa con, nhục nhã cô và mẹ cô... Nhưg cô ko nỡ, ko nỡ giết đi sinh linh bé bỏng ấy. Cô mag nặng đẻ đau đứa con trai bé bỏg, nhưng đến ngày cô sinh hạ nó thì đứa nhỏ mất... Mẹ cô cũg vì mối nhục ngày hôm ấy, vì thuơg xót con gái mà sinh tâm bệnh qua đời. Cô hoá điên, thực sự hoá điên... Cho đến khi cô tìm thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi gần bãi rác, cô sốg dựa vào nó, tưởng tượng nó là con mình, yêu thuơg nó như con mình... Cô rất khó khăn, rất túng quẫn...tới nỗi cô phải đi làm cái nghề nhơ nhớp, làm tiếp viên karaoke để mua sữa cho bé...để đưa bé tới trường, lo cho nó như bao đứa trẻ khác! Cho đến ngày cô gặp lại kẻ phụ bạc cô, mẹ anh ta đến cướp đi niềm vui sốg của cô, anh ta đến cưỡg đoạt cô! Anh nói xem, cô gái đó có đág thương ko?"
Tùng nghe đến lặng người.
Anh khóc!
Ko biết là nhữg giọt nc mắt hối hận, căm phẫn hay bi thuơg?
------------------------------------------------------
vote ủng hộ bi nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro