ngoại truyện (p4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì Nhi à?" Ngọc cố tỏ ra thản nhiên.
"Vì...anh còn yêu cô ấy, nhìn cô ấy đứng bên bờ vực của cái chết, anh nhận ra điều này!"
"Ngọc, quên anh đi. Xin lỗi em!"

Ngọc nhìn bóg lưg Hiếu rời đi, cười nhạt! Đàn ông là thế mà phải ko? Anh ta sẽ gieo mầm yêu thương trong lòng bạn, nhưng đến một ngày anh ta sẽ rời khỏi bạn, đồng thời cắt đứt cái chân rễ đã cắm sâu trong tim bạn, để lại vết tàn phá quá đau thương...
Tùng cũng thế...
Hiếu cũng thế...
Liệu cô có thể tin tưởng ai khi mà nhữg ng cô từng yêu, từng kỳ vọng đều nhẫn tâm rũ bỏ cô khỏi cuộc đời họ?

Tùng trở về sau chuyến công tác Berlin 1 thág. Anh vẫn còn giận Ngọc, giận câu nói "ko thể" của cô...nhưng anh nhớ cô, nhớ bé Bảo. Với anh, một ng đàn ông khiếm khuyết, bé Bảo tựa như là con ruột của anh vậy.
"Oẹ...oẹ..." Ngọc thẫn thờ nhìn Tùng chơi vs con trai, chợt ôm ngực chạy vào vệ sinh nôn khan.
Tùng nằm chặt bàn tay, đôi mắt đỏ rực nhìn Ngọc xanh mét bước ra ngoài.
"Nôn khan? Em ốm nghén à?" Tùng giận dữ hỏi Ngọc. Anh giận dỗi cô 2 thág, ko gặp cô 2 tháng...cô đã...
"Em...đau dạy dày!" Ngọc trả lời qua loa.
"Đau dạ dày? Anh đưa em đi khám..." Anh vừa nói vừa kéo tay cô, Ngọc giằng ra "Buôg ra...ko cần...chẳng liên quan gì đến anh..."
Ko liên quan? Đúg vậy, anh là gì của cô?
Ngọc chợt khóc oà lên, cô lẩm bẩm như kẻ mất trí "Chẳng liên quan gì đến anh...chẳng liên quan gì đến anh...anh hay anh ấy, như nhau cả thôi...các người làm hại cuộc đời tôi, rồi còn giả nhân giả nghĩa chạy tới chạy lui nói muốn yêu tôi..."
"Em sao vậy?" Tùng hoảng sợ ôm lấy bả vai Ngọc. Cơ thể cô run run như người sốt rét.
"Buông ra...buông ra...mẹ con anh đừg bắt tôi phải bỏ con của tôi...nó là một đứa con trai rất xinh...rất xinh..." Ngọc khóc đến ngất đi trên tay của Tùng.

"Bác sĩ, cô ấy sao vậy?"
"Nhữg ng phụ nữ đag mag thai thời kỳ đầu rất dễ kích động, tâm lý họ ko ổn định, dễ khóc dễ tổn thương. Anh nên nhẹ nhàg dỗ dành, đừg to tiếg vs cô ấy..."
Mang thai thời kỳ đầu? Ngọc mang thai...cô ấy mang thai vs thằg nhãi kia? Nhưng vì sao cô ấy lại khóc...vì sao cô ấy lại đau đớn như kẻ mất trí như vậy?
Tùng cảm thấy lồng ngực thắt lại, đau buốt.

"Nói cho anh nghe có chuyện gì? Em và anh ta...yêu nhau phải ko?" Tùng vuốt tóc Ngọc, dịu dàng. Cô nhơt nhạt nằm trên giường, ánh mắt vô hồn.
"Anh ấy đi rồi..." Ngọc vô cảm nói "Trở về bên thiên thần của anh ấy rồi!"

"Anh nhìn xem, em mặc váy này có đẹp ko?" Nhi vui vẻ bước tới trước mặt Hiếu quay một vòng. Anh nhìn ra cửa sổ, nhàn nhạt "Ừ, đẹp lắm!"
"Anh...thậm chí anh còn chưa nhìn em một cái!" Nhi phụg phịu dậm chân. Tuy Hiếu quay trở về bên cô đúg như sở nguyện. Nhưng hiện giờ anh rất khác...
"Anh nhìn rồi! Em xinh lắm, mặc gì cũg xinh..." Hiếu nở nụ cười gượng gạo.
"Anh...gọi em là vợ như trước đây được ko?" Nhi nũng nịu.
"À..." Hiếu nhàn nhạt "Lớn rồi, gọi như vậy trẻ con lắm!"
Nụ cười của cô cứg đờ trên môi.
Ko sao đâu, ko sao...anh ấy đã yêu mình 6 năm, chắc chắn sẽ lại yêu mình thôi. Nhi tự nhủ, nước mắt nuốt ngược vào trong.

Tùng thường xuyên đến thăm Ngọc hơn. Cô vẫn cho anh vào nhà nhưng vô cảm, trốg rỗng ngồi một chỗ, mặc anh chơi vs bé Bảo.
"Ngọc, nói cho anh nghe chuyện gì xảy ra? Em như thế này anh lo lắm!"
"Thằng nhãi đó lừa gạt hay cưỡg đoạt em? Em nói đi..."
"Em ko nói anh sẽ đến gặp hắn..."
Ngọc như bừng tỉnh, níu tay anh "Đừng...là em sai, là nghiệp chướg em tạo ra, đừg làm phiền họ..." Ngọc nức nở "Em cướp đi hạnh phúc của Diệu Ly, rồi lại cướp đi hạnh phúc của Nhi...đây là quả báo của em, là báo ứng của em..."
"Vậy còn đứa trẻ?" Tùng trầm giọng "Em định sẽ thế nào? Anh ta đã chối bỏ trách nhiệm phải ko? Em còn cố giữ nó..."
"Không!" Ngọc hét lên "Nó là con em, em ko thể bỏ nó. Em đã mất đi con một lần, em sẽ ko đánh mất đi lần nữa...em ko bất hạnh, ko bất hạnh...em có Bảo, có đứa con trong bụng...ai may mắn đc như em?"
Phải, người ta cầu có con còn ko đc.
Cô có nhữg 2 đứa con, cô là người mẹ hạnh phúc nhất thế gian. Cô ko thể bỏ nó...
"Vậy...anh ở bên em đc ko?" Tùng nói như thì thầm "Anh ta ko cần em, nhưng anh cần em...anh sẽ chăm sóc em, chăm sóc bé Bảo, chăm sóc con em như con của anh. Ngọc, được ko?"
Ngọc nhìn khuôn mặt Tùng qua làn nước mắt, cô đưa tay vuốt vào măt anh. Anh già dặn, trưởng thành, chín chắn hơn xưa...anh ko còn là cậu nhóc 19 tuổi tìm mọi cách đưa bạn gái lên giường, mà là tìm mọi cách ở bên bảo vệ cô ấy...nhưng muộn rồi!
Có nhữg thứ muộn là muộn, đã qua là đã qua. Giống như một chiếc cốc thuỷ tinh đã vỡ, có nhặt lại những mảnh ghép đó, dán keo lại, giả vờ như nó là một chiếc cốc hoàn chỉnh cũg ko được. Vỡ là vỡ, tan là tan...cô ko còn rung động vs ng con trai có ngoại hình như hot boy, nụ cười ấm áp rạng rơ được nữa.
Vì anh ko phải Tùng 19 tuổi, cô cũg ko phải là Ngọc ngây thơ của tuổi 18!
"Vâng!" Ngọc nhẹ nhàng đáp. Cô ko còn yêu anh, nhưng họ là 2 mảnh vỡ ko hoàn chỉnh ghép nối lại vs nhau, thế ko phải sao?

Tùng chuyển hẳn đồ đạc về căn hộ chug cư của Ngọc. Anh muốn cô tới nhà anh nhưng Ngọc nói ko muốn sốg ở đó.
Cũng phải thôi, nơi đó đối vs Ngọc ko có kỷ niệm gì tốt đẹp.
Sốg vs nhau nhưng Ngọc lầm lì như một chiếc bóng, cô từ chối thân mật vs anh với lí do mang bầu, chỉ có bé Bảo là vui vẻ nhất.
"Bố sẽ ở đây luôn chứ?"
Tùng gật đầu, xoa đầu bé.
"Sẽ ko rời đi như bố Hiếu chứ?" Bé Bảo non nớt hỏi.
Tùng khựng lại. Bố Hiếu? Thằng nhãi đó dạy bé Bảo gọi hắn là bố sao? Anh gằn giọng "Gấu ko đc gọi người xấu đó là bố, nghe chưa? Con chỉ có một người bố...ở đây!" Anh chỉ vào ngực mình.
Bé Bảo bĩu môi "Bố Hiếu lại nói bố mới là ng xấu!" Nó tròn măt nhìn biểu tình giận dữ của anh "Bố Hiếu hay nấu cháo cho bé ăn, rất ngon. Bố Hiếu nói bố ko biết nấu cháo, bố là ng xấu..."
Kết quả là Tùng mò vào bếp cặm cụi học nấu cháo, sau đó bưng thành quả ra bày trước mặt mẹ con Ngọc.
"Ăn đi, là chính tay anh nấu đấy!"
Ngọc nhíu mày ngờ vực, Tùng biết nấu ăn từ bao giờ?
Cô thử một muỗg cháo, sau đó ôm ngực chạy vào vệ sinh nôn khan.
"Hình như ko ngon lắm thì phải, mẹ bé nôn rồi!" Bảo lườm nguýt.
Tùng xấu hổ đưa cháo lên miệng...hình như hơi mặn thì phải!

Thấy Ngọc ủ dột, Tùng gợi ý cả nhà nên đi siêu thị mua đồ ăn về làm. Tất nhiên ko phải anh trổ tài mà là...bác giúp việc!
"Đi đi, ra ngoài sẽ tốt hơn cho sức khoẻ của em!"
Ngọc mệt mỏi đi theo anh.
Không ngờ oan gia ngõ hẹp, đến siêu thị, bọn họ gặp Hiếu và Nhi đang đẩy xe lựa đồ!
Lúc này bụng Ngọc đã hơi nhô lên. Cô mag thai đã 3 thág... Nhi nhìn cô và Tùng, ánh mắt đảo qua bụng Ngọc.
"Chào chị, đã lâu ko gặp!" Nhi nở nụ cười thân thiện.
Hiếu đứg bên cô sữg sờ. Rời khỏi anh, cô lại quay về vs mối tình đầu sao?
"A...chào!" Như một thói quen bảo vệ bản thân, bảo vệ đứa con chưa chào đời, Ngọc đứg nép vào Tùng. Hành động này trong mắt Hiếu lại giốg như sự thân mật của 1 đôi tình nhân, bàn tay anh nắm chặt. Anh biết anh khó có thể quên cô, nhưng nhìn cô và ng đàn ông khác gần gũi bên nhau, anh lại cảm thấy lồng ngực như thắt lại. Anh vẫn còn yêu cô nhiều như vậy...
Tùng cười khẩy "Chào. Hai bạn hạnh phúc quá làm vợ chồng chúg tôi ghen tị..."
Nhi cười rạng rỡ, bàn tay khoác chặt cánh tay Hiếu như sợ mất, hồn nhiên "Cảm ơn, anh chị cũg hạnh phúc quá...hình như chị...có bầu à?"
Tùng nhìn biểu tình ngạc nhiên của Hiếu. Hắn ta...hắn ta ko biết chuyện này sao? Biết là Ngọc có bầu vs hắn...
"Đúng vậy, mới đc 2 thág, cô tinh mắt thật..." Tùng cười nhạt.

Hiếu vừa nhìn hai người rời khỏi tầm mắt, cả cơ thể cứg đờ tới nỗi ko nhúc nhích. Cô ấy có bầu vs hắn? Tưởng hắn ta bị vô sinh? Hay đứa trẻ ấy là con của anh... Không, không thể! Một ng đàn ông sẽ ko chấp nhận người con gái mình yêu mang bầu vs kẻ khác rồi tự nhận là con của mình...đứa bé đó ko thể là của anh!
"Anh..." Nhi kéo cơ thể cứng ngắc của Hiếu, trong lòng thầm đau đớn. Thì ra anh vẫn còn thích cô ấy như vậy.
Anh trở về bên cô nhưng sống như một cái xác.
Anh ko bao giờ gọi điện hỏi cô đang làm gì...
Ko bao giờ nhắn cho cô những tin nhắn đầy yêu thương...
Ko bao giờ chủ động tìm tới cô...
Cô nấu ăn cho anh, dù rằng rất...rất chán, chán tới mức cô cũg cảm thấy ko muốn ăn. Nhưng anh ăn một mạch hết sạch, ngon lành, khuôn mặt ko biểu lộ một tia cảm xúc...
Cô định ôm anh, anh né người, nói mệt...
Cô đưa môi tới tìm anh, anh quay đi...
Đỉnh điểm là khi cô luồn tay vào trong áo mơn trớn anh, như người ta thường nói đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hoà...nhưng anh cứng đờ như một khúc gỗ, lặng lặng nói "Anh đang ko cảm thấy hứg thú vs chuyện này!"
Cô gào lên "Anh ko muốn em nữa phải ko? Cô ta làm tình giỏi quá nên anh ko muốn em nữa phải ko?"
Hiếu bắt lấy cánh tay cô, lạnh lùng "Em nói ko có anh, em sẽ chết. Em muốn anh trở về bên em, anh đã trở về. Như vậy em đừng bao giờ sỉ nhục Ngọc nữa!"
Nhi lặng lẽ rời nươc mắt "Trở về bên em nhưng anh sống như một cái xác khô..."
"Em có thể ép buộc cơ thể anh, nhưng ko thể ép buộc trái tim anh...nó ko nằm trong thoả thuận của chúg ta!"
Thoả thuận? Giữa họ là thoả thuận sao?

Hiếu ở bên Nhi 6 năm nhưng rời bỏ cô, khiến cô tự vẫn. Người đời dè bỉu anh "có mới nới cũ, bị hồ ly tinh mê hoặc"...nhưng họ ko biết!
Hai người ở bên nhau 12 năm, yêu nhau 6 năm, đó là "gắn bó" hơn là tình yêu. Hai người khi ở bên nhau lâu đến nỗi coi nhau như một phần ko thể thiếu trong cuộc sốg, họ sẽ nhầm lẫn giữa "yêu" và "gắn kết", giữa "rung động" và "yêu thương"...hai bên cha mẹ đều yêu quý, bạn bè gán ghép, anh - cậu con trai từng lạnh lùng với mọi ng con gái tiếp cận mình tự nhiên sẽ chấp nhận cái cô bé xinh xắn lẽo đẽo theo mình, gọi mình là "chồng yêu" như một điều đương nhiên, ở bên cô như một điều tất yếu mà ko biết rằng đó ko phải là tình yêu. Thậm chí bản thân anh biết Nhi khác anh, khác rất nhiều...nhưng anh vẫn cho qua mọi chuyện, nghĩ rằng con người ta lớn lên sẽ thay đổi thôi.
Anh chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt rằng - thiếu cô anh ko thể sốg, hay nếu cô ấy đau lòng anh sẽ rơi lệ theo, sẽ đau thắt con tim.
Anh coi cô như một thiên thần cần nâng niu bảo vệ, coi mình như vệ sĩ, người anh trai...bảo hộ cô!
Giống như Ngọc từng nói với anh, anh dễ dàng thay đổi là vì anh chưa tưng thực sự yêu Nhi, đó là sự ngộ nhận!
Nhi từng nhìn một đứa trẻ con bán kẹo cao su dạo túm lấy tay áo mình mời mua, cô giận dữ hất tay thằng bé ra, cáu kỉnh "Mua mua mua, chị mua...đừng bôi bẩn tay áo của chị nhé!" Sau đó đặt tờ 50k lên mặt bàn, xuỳ xuỳ đuổi thằng bé "Đi đi, đi đi...ko cần thối!"
Còn Ngọc, khi thằng nhóc bán kẹo cao su chạy tới níu tay cô mời mọc, cô cười cười hỏi nó "Mấy tuổi rồi đã đi làm? Quê con ở đâu..." Cô ân cần hỏi chuyện nó, bỏ 50k vào giỏ của nó, chờ nó đi xa rồi nói vs anh "Xã hội nhiều mảnh đời tội quá...thằng nhóc chỉ bằng tuổi bé Bảo nhà em chứ mấy! Nếu chúg ta kêu gọi các tổ chức xã hội cho các bé này vào trại trẻ mồ côi thì tốt. Anh biết ko, em nghe nói có tổ chức chuyên bắt bọn trẻ đi bán kẹo, đi ăn xin...ko bán đc sẽ bị đói, bị đánh...tội lắm!"
Cái khác nhau giữa 2 người ko phải chỉ là gia cảnh, nó còn là nhân sinh quan, lòng bao dung hay sự ích kỷ!

Tùng trở về cùng Ngọc, nhìn cô như mất hồn đi vào phòng ngủ.
Cô nằm úp mặt xuống gối, khóc nấc lên...
Hắn ta đág để cô...đau lòng như vậy sao?
"Hiếu ko biết chuyện em có bầu à?"
"Ko...ko đc nói cho anh ta biết...ko đc nói cho anh ta biết..." Ngọc vừa khóc vừa nói.
Tùng thở dài, nâng cô dậy, vuốt tóc cô "Đừng khóc nữa...anh ko muốn em khóc vì ng đàn ông khác!"
Nhìn khuôn mặt đẫm nc của cô, anh tự hỏi 6 năm trước, lúc anh rời bỏ cô, phụ bạc cô, cô có khóc như thế này? Đau lòng như thế này?
"Anh hôn em nhé?" Tùng dịu dàng.
Ngọc gạt anh ra "Em...em mệt...anh ngủ cùng bé Bảo đi!"
Cô vẫn như vậy, bài xích sự tiếp cận của anh!
"Em vẫn còn hận anh phải ko? Vì sao luôn né tránh anh?"
"Em...đã ko còn hận anh từ rất lâu rồi!" Ngọc nhẹ nhàng "Yêu - hận? Giữ mãi trong lòng một mối hận để làm gì?"

Ngọc cảm thấy bản thân thật đáng hận, rõ ràng ko yêu anh nhưng muốn dựa vào anh...rõ ràng ko yêu anh nhưng lại cứ giữ anh ích kỷ ở bên cạnh. Chỉ vì lúc này cô quá yếu đuối, quá nhu nhược, ko ai có thể ở bên cạnh cô lúc này để cô dựa dẫm...cô sợ nếu cô một mình, cô sẽ chết!
Con người dù bề ngoài có mạnh mẽ đến đâu nhưng ko phải có thể bước qua tất cả mọi chuyện một cách dễ dàng, đặc biệt một người từng vấp ngã một lần...nay lại vấp ngã thêm lần nữa như Ngọc!
Tùng yêu cô, cô biết, nhưng trái tim cô ko thể mở ra để đón anh.
Bạn có thể hay ko sốg cùng người đàn ông từng khiến mẹ mình sinh bệnh mà chết, ép mình bỏ đi máu mủ ruột thịt, sau đó chính là nguyên nhân đẩy cô đến con đường nhơ nhớp kia?
Cứ nhìn anh là cô nghĩ đến quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời.
Cứ nhìn anh là cô như nhìn thấy mình phải tiếp bao nhiêu đàn ông, ngủ với bao nhiêu người...
Cứ nhìn anh là cô nghĩ tới đứa con đã chết của mình...
Cứ nhìn thấy anh là nhớ tới khuôn mặt hốc hác của mẹ mình trước khi chết...nhớ tới giọng nói của mẹ "Yêu...bản...thân...mình...con...nhé..."
Anh chính là bóg ma quá khứ của cô! Liệu cô có thể hay ko sốg vs một ng mà mỗi khi nhìn thấy, cô lại đau lòng?
Khi anh trở về nước tìm tới cô, hỏi cô rằng có phải cô vì anh mà trở thành nhơ nhớp như thế...cô nói ko! Vậy là anh quay lưng bỏ đi, coi như cô chưa từng tồn tại trên cõi đời...lúc ấy cô hận, hận ko thể một dao đâm chết gã đàn ông bội bạc, ích kỷ ấy!
Khi mẹ anh lập kế hoạch cướp bé Bảo của cô, dù lúc ấy anh ko biết rằng bé Bảo ko phải con ruột của mình, nhưng anh vẫn để cho mẹ anh ngag nhiên cướp con của cô...lúc ấy cô hận, hận anh tàn nhẫn, hận anh vô tình, hận anh nhu nhược...
Yêu - hận đan xen quá nhiều, cô mệt mỏi!
Ngọc rung động với Hiếu...vì đó là ng đàn ông mang lại cho cô nhữg cảm xúc "được yêu, được nâng niu" lần đầu tiên trong đời!
Anh có thể vì cô mà từ bỏ tình yêu 6 năm...
Anh có thể vì cô mà đấu tranh với cha mẹ...
Nhưng anh...đã rời bỏ cô mất rồi!

"Chị Ngọc phải ko? Em Nhi đây..."
"Anh Hiếu bị tai nạn giao thông, chị có thể...có thể vào vs anh ấy một lát đc ko?"
"Vậy thì liên quan gì đến tôi?" Ngọc hốt hoảng nhưng vẫn cố giữ giọng bình thản, lạnh lùng.
"Anh ấy...anh ấy...luôn miệng gọi tên chị! Em xin chị đấy..."

Nhìn Hiếu nằm trong phòng cấp cứu đặc biệt, người anh quấn đầy băng, phải thở bằng bình oxy, trái tim Ngọc như thắt lại, cô ôm ngực thở dốc...
Anh ấy...anh ấy làm sao vậy?
"Có chuyện gì? Vì sao..." Ngọc run rẩy hỏi Nhi.
"Đêm qua anh ấy uống rượu say...sau đó lái xe..." Nhi vừa khóc thút thít vừa nói.
Đêm qua? Ko phải là sau khi gặp Ngọc và Tùng ở siêu thị sao?
"Chăm sóc anh ấy..." Ngọc nói "Bao giờ anh ấy tỉnh lại thì báo cho tôi!"
"Chị đừng đi...anh ấy luôn miệng gọi tên chị...anh ấy cần chị..."
"Cô mới là bạn gái của Hiếu!" Ngọc thản nhiên.
"Chị nghe em nói đc ko?"

"Em tự vẫn...đó là một màn kịch!"
"Bố mẹ và em gái em cùng em dựng lên nó..."
"Nhưng...yêu một ng 6 năm rồi ng đó quay lưng bỏ em đi, chị biết ko? Đó là điều mà khó có thể chấp nhận đc!"
"Em...em...đã nói vs anh ấy "chị rất mạnh mẽ, ko có anh thì chị vẫn có thể sống tiếp, nhưng còn em, ko có anh thì em sẽ chết"! Em nói như vậy nhưng Hiếu vẫn bỏ đi...anh ấy nói "anh ko phải ko khí của em, ko phải máu thịt của em, ko có anh em ko thể chết đc. Nhưng còn Ngọc, cô ấy quá đáng thương, cô ấy đã một lần bị phụ bạc rồi, cô ấy ko thể một lần nữa tiếp tục bị người ta bỏ rơi!"
"Sau đó bố em gặp anh ấy. Bố biết chuyện em và Hiếu chia tay, ông nhờ người thu thập bằng chứg về anh trai Hiếu...anh ấy buôn lậu... Ông nói vs Hiếu nếu như bỏ em, ông ấy sẽ cho anh trai của Hiếu ngồi tù!"
"Hiếu ko biết chuyện anh trai mình buôn lậu...anh đắn đo. Sau đó mẹ anh ấy đã quỳ xuốg cầu xin anh ấy cứu giúp con trai của bà, anh trai của Hiếu..."
"Vậy là Hiếu trở về bên em...em rất hạnh phúc!"
"Nhưng anh ấy ko còn là anh ấy, anh ấy thẫn thờ cả ngày...bài xích sự thân mật của em. Anh ấy nói em có thể lấy lại thân xác của anh, nhưng trái tim thì ko thể!"
"Chị Ngọc, em sai rồi, em đã cưỡg ép cái ko nên cưỡg ép. Tình cảm là thứ ko bao giờ có thể cưỡg cầu! Nhìn anh ấy vật vã, người đầy máu...nhưng vẫn gọi tên chị...em biết em đã sai! 6 năm hay 10 năm, nhưng đã ko yêu thì vẫn là ko yêu..."
"Em đi đây, chị hãy chăm sóc Hiếu giùm em!"

Hiếu đã qua cơn nguy kịch nhưng anh vẫn hôn mê. Bác sĩ nói anh ko có ý chí muốn sống nên ko tỉnh lại, nếu có thể anh ấy sẽ nằm đó ngủ cả đời!
Ngọc ngồi trước giường bệnh, bàn tay xoa cái bụng tròn đã đc 6 tháng, Hiếu ngủ quên cũg đã được 3 tháng rồi!
"Anh xem này...con đạp em..."
"Anh xem ảnh này...con gái của anh đấy, nó thật xinh giống em, ko giống anh đâu nhé, anh đáng ghét lắm..."
"Này đồ ngốc kia, anh định ngủ đến bao giờ hả? Anh định bỏ mẹ con em thật hay sao?" Nước mắt của Ngọc ướt đẫm vạt áo Hiếu...

Ngọc sinh hạ một bé gái xinh đẹp. Gia đình Hiếu dù ko thích cô nhưng biết rằng Hiếu ko thể rời xa cô nên đành tặc lưỡi chấp nhận...vả lại ko phải cô đã đem đến cho gia đình bà một thiên thần bé nhỏ sao?
Hiếu vẫn ngủ say, anh như trốn chạy vs thực tế...có lẽ anh sợ rằng sau khi tỉnh lại, anh vẫn sẽ ko đc ở bên Ngọc, sẽ bị ép buộc phải ở bên Nhi một lần nữa...
Có lẽ anh vẫn nghĩ đứa con trong bụng là của Tùng!

Bé Bảo rất vui vì có thêm em gái...nó chỉ ngơ ngác ko hiểu vì sao bố Tùng nói sẽ ở lại rồi lại xách vali rời đi. Nó khóc ngằn ngặt, ôm chân Tùng "Bố nói sẽ ko rời đi mà...bố nói sẽ ko rời đi mà..."
"Con trai, con lớn rồi, sẽ có ngày con phải đứng ra bảo vệ mẹ con, con ko thể mít ướt như thế này đc!"
"Bố phải đi công tác mà, bố sẽ đến thăm Gấu nhé!"
Ngọc nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tùng.... Cô nợ anh!

"Ngọc à...con bế Bảo Anh đến viện đi...thằng Hiếu nó tỉnh rồi!" Giọng mẹ Hiếu kích động qua điện thoại. Ngọc sữg sờ tới nỗi điện thoại rơi xuốg đất lúc nào ko biết...anh tỉnh lại rồi!

Hiếu nhìn Ngọc qua hốc mắt trũng sâu, khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt.
"Ngọc à, con của anh đâu? Mẹ nói em đã sinh con cho anh!"
"Đồ ngốc...cuối cùng anh cũg tỉnh dậy rồi. Nếu anh ngủ nữa em sẽ đi lấy ng khác cho anh xem..." Ngọc oà khóc "Đồ xấu xa...tồi tệ...anh ngủ lâu như vậy...ngủ lâu như vậy..."
"Đừng khóc...có anh ở đây, anh sẽ ko để em phải tổn thương một lần nào nữa!"

Tùng lảo đảo trong cơn say...anh biết anh đã mất Ngọc thực sự. Người con gái ấy đã ko thể rung động với anh một lần nữa, ko thể yêu anh một lần nữa...
Có nhữg cái mất đi sẽ ko bao giờ lấy lại đc!
Đang ngất ngưởng rời khỏi club, anh va vào một người khác.
"Khốn nạn...mắt mũi để đi đâu vậy?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên. Diệu Ly nhướng mày nhìn anh, cô cười cười, cả người nồng nặc mùi rượu "Tưởng ai...hoá ra là chồng cũ của tôi...cái tên khốn này..." Cô điên tiết đá vào ống đồng anh một cái đau điếng.
Tùng ôm chân, kinh ngạc thốt lên "Cô điên à?"
"Điên? Phải...tôi điên...nhưng tôi còn bình thường hơn cái loại óc lợn nhà anh...tạm biệt!" Cô lè lưỡi, bỏ đi như chạy.
Tùng nhìn theo cô, Diệu Ly của trước đây đâu rồi? Trước đây cô đoan trang, dịu dàng, tuy tính cách có hơi tiểu thư nhưng ko bao giờ đổ đốn như vậy? Cô thậm chí ko biết uốg rượu, ko bao giờ mặc nhữg chiếc váy bó sát, hở hang như thế kia...
Chẳng lẽ một ng con gái nữa lại thay đổi...vì anh?
-------------------------
Vote ủng hộ tg với nào =))))
Còn 1 ngoại truyện về tùng nữa là full rồi
Thanks all

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro