Huyết Lệ Hoàng Cung (C45 - C68)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 045 — Uy hiếp

          Thái y vội vàng chạy tới vừa định kiểm tra lại cho nàng thì thấy nàng gắt gao ngậm chặt miệng.        

          Ông khó xử nói: 

“Nương nương, mời người há miệng ra để thần kiểm tra.”

       

          Vân Yên không thèm để ý, mắt nhắm lại tựa như không nghe thấy gì, mặc cho máu tươi từ trong miệng không ngừng chảy ra, nàng đã ôm quyết tâm phải chết.        

          

“Nương nương, mời người há miệng ra để thần kiểm tra.”

 Thái y khó xử nói thêm lần nữa.        

          Nàng vẫn như cũ không hề phản ứng lại.        

          

“Mở ra…”

 Long Hạo Thiên lập tức lấy tay bóp miệng nàng, biết là nàng cố ý, hắn dùng lực mạnh hơn bóp chặt lấy cằm nàng.        

          Miệng Vân Yên lập tức bị bắt mở ra, nghĩ muốn ngậm lại nhưng chỉ cảm thấy một trận đau đớn, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng hắn, để tỏ vẻ phẫn nộ của mình.        

          

“Mau kiểm tra đi.”

 Long Hạo Thiên ra lệnh.       

          

“Dạ, Vương.”

 Thái y vội vàng kiểm tra, giúp nàng cầm máu, hơn nửa ngày mới đứng dậy nói: 

“Vương, đã không sao rồi, chỉ là đầu lưỡi bị thương, nghỉ ngơi vài ngày, uống thuốc vào sẽ khỏi.”

       

          

“Được, ngươi lui xuống trước đi.”

 Long Hạo Thiên phân phó.        

          

‘Dạ, thần cáo lui.’

        

          Lúc này hắn mới đi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng, con ngươi ngập tràn lửa giận, đưa tay giúp nàng vén mái tóc đang bị xõa tung ra :

 ‘Muốn chết cũng phải hỏi xem bổn vương có đồng ý hay không đã ?’

 Tay dùng lực, răng rắc một tiếng, làm cho cằm nàng trở lại như cũ.        

          Vân Yên cười lạnh, người muốn chết hắn cũng có thể ngăn cản sao ? Nàng có thể cắn lưỡi một lần, đương nhiên có thể cắn lần thứ hai, tuy rằng hiện tại rất đau, nhưng nàng chết còn không sợ, còn để ý gì đau đớn ?        

          

‘ Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì ? Muốn chết đúng không ? Nếu ngươi chết bổn vương lập tức xuất binh tấn công Vân Triều.’

 Long Hạo Thiên lấy tay vuốt cằm nàng, lạnh giọng uy hiếp nàng. 

‘ Nếu không có cách nào chế phục ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ để cằm ngươi trở lại như cũ sao ?’

        

          Vừa muốn cắn xuống, Vân Yên nghe được lời hắn nói liền giật mình. Ở nơi này hắn ngang nhiên dùng Vân Triều để uy hiếp chính mình ư. Nếu mình chết, hắn tấn công Vân triều vậy chẳng phải nàng đã phí công sức từ đầu, hóa ra chết cũng không do mình quyết định.        

          

‘Tự ngươi suy nghĩ cho rõ ràng đi, Bổn Vương thì không vấn đề gì.’

 Long Hạo Thiên cố ý nhìn nàng nói.      

          

‘Đê tiện…’

 Từ cổ họng Vân Yên phát ra hai chữ không rõ ràng, nhắm mắt lại không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn. Hiện giờ nàng chỉ có thể dùng mạng của mình đổi lấy yên ổn cho Vân triều.       

          Lệ Phi ở bên cạnh nhìn thấy Vương lúc này, tuy rằng bình thường cũng rất lãnh khốc, nhưng mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy Vương có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi như vậy.       

          Long Hạo Thiên lạnh lùng liếc nàng, mới hạ lệnh : 

‘Người đâu ?’         

          

“Vương có gì dặn dò?”

 Tiểu Thuận Tử đi vào hành lễ nói.        

          

“Sai người đưa nàng trở về.”

 Long Hạo Thiên phân phó.        

          

‘ Dạ, nô tài tuân mệnh.’

 Tiểu Thuận Tử đáp.       

          

‘Vương, không bằng đến Vân Vụ các để thần thiếp hầu hạ người tốt hơn.’

 Lệ Phi đi tới, mê hoặc quyến rũ tựa vào trước ngực hắn. Mặc dù hắn đáng sợ, bản thân vẫn muốn lấy lòng hắn, ai bảo hắn chính là người chi phối mọi thứ của mình chứ.        

          ‘

Bổn Vương muốn yên tĩnh một chút, ngươi về trước đi.’

 Long Hạo Thiên mặt lạnh như băng đẩy nàng ra,.        

          ‘

Dạ, thần thiếp tuân mệnh.’ 

 Lệ Phi lập tức hành lễ, thức thời lui ra ngoài.        

          Long Hạo Thiên sắc mặt âm trầm rời khỏi.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 046 — Bị dao đâm

            Long Hạo Thiên tiêu sái đi đến cấm địa của hoàng cung.        

          “Thuộc hạ tham kiến Vương.” 

Thị vệ canh giữ nơi đó vội hành lễ, sau đó mở cửa.       

          Hắn trực tiếp đến trước cửa, đẩy ra, bên trong được quét dọn sạch sẽ, trên tường treo tranh, trên bàn đặt sách, tựa như một thư phòng bình thường. Hắn tiến đến một ngăn tủ liền lấy tay nhẹ nhàng đẩy, ngăn tủ bên cạnh lập tức mở ra, lộ ra bên trong một cái khe nhỏ đủ cho một người đi vào, hắn mở chiếc hộp đặt trên bàn, lấy ra một viên dạ minh châu sáng ngời tiến vào bên trong.        

          Hắn không ngừng đi sâu vào trong, tựa hồ như đã rất lâu, cuối cùng mới tới một phòng lớn. Cả nơi này được dạ minh châu chiếu sáng như ban ngày. Bốn phía căn phòng đều có những khối băng cực lớn vây quanh, lúc này tỏa ra hàn khí, giữa phòng là một quan tài bằng thủy tinh.        

          Nằm bên trong là một nữ nhân xinh đẹp, lông mi thật dài, quần áo tươi đẹp… nếu không phải trước ngực nàng còn cắm một thanh chủy thủ, bên dưới máu đã ngưng tụ, người ta còn tưởng rằng nàng đang ngủ say.        

          Long Hạo Thiên đứng trước quan tài, ánh mắtvừa  mang theo phẫn nộ đã chuyển thành cừu hận, rồi lại hóa thành đau đớn nhìn chằm chằm người nằm nơi đó, tay nắm chặt, mắt nhắm lại, vẻ mặt thống khổ vừa như yêu lại vừa như hận.

          ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~  

          Lúc Vân Yên được cung nữ đưa về Tử Yên các liền thấy Tử Liên đang đứng sốt ruột trước cửa, trong mắt chứa lệ, nhìn thấy nàng lập tức tiến lên phía trước nghênh đón: 

“Nương nương, người đã trở lại.”

        

          Vân Yên có chút cảm động, chỉ có thể an ủi nàng bằng ánh mắt.

          Cung nữ đem nàng về tới liền rời đi.               

          Tử Liên lúc này mới vội vàng tìm quần áo, một bên giúp nàng mặc vào, một bên khóc lóc nói: 

“Nương nương, đều là nô tỳ không tốt, đều là nô tỳ vô dụng, buổi sáng khi nô tỳ trở lại không thấy nương nương, nô tỳ đã đi khắp nơi hỏi thăm, sau lại nghe nói nương nương bị Vương đưa vào giới luật cung, nô tỳ đã đến đó tìm người, nhưng người nơi đó không cho nô tỳ vào, nô tỳ muốn cầu xin Vương nhưng không thể gặp được người.”

                    Nghe nàng nói, Vân Yên trong lòng chua xót, gian nan mở miệng cố phát ra âm thanh không rõ ràng

: ‘không… cần… lo… cho… ta, ta… không… sao.”

        

          

“Nương nương, người làm sao vậy? Lưỡi người bị sao vậy?”

 Tử Liên phát hiện giọng nàng không giống bình thường, khẩn trương hỏi.

          

“Không… có… việc… gì.”

  Vân Yên lắc đầu.

          Tử Liên không dám hỏi nữa. Biết nàng không thoải mái, giúp nàng chuẩn bị giường: 

“ Nương nương, người nên nghỉ ngơi một chút.”         

          Vân Yên cảm kích gật đầu, tri kỷ trong hoàng cung này chỉ có duy nhất nàng, làm cho mình cảm giác được ấm áp, cũng thật may mắn khi còn có nàng.

         ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~      

          Đêm hoàng cung yên tĩnh, một bóng đen bay nhanh qua các phòng, hướng đến Tử Yên các.        

          Vân Yên mơ mơ màng màng cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, mắt vội mở to liền thấy Hắc Ưng rõ rang đang đứng trước giường mình, mắt dán chặt vào nàng. Tức giận lập tức dâng lên, hắn còn dám tới đây.        

          “

Ngậm cái này vào miệng, vết thương sẽ khỏi nhanh hơn.”

 Hắc Ưng lấy từ trong người ra một viên thuốc đưa ra trước mặt nàng.        

          

“Không.. cần …ngươi… giả nhân… giả nghĩa.”

 Vân Yên kích động, tay gạt đi. Không phải hắn cố ý hãm hại mình sao, còn cần phải tỏ vẻ như vậy sao?        

          Hắc Ưng lập tức cầm viên thuốc tránh đi. 

“Thật không biết  tốt xấu, ngươi có biết viên thuốc này quý giá đến thế nào không? Người khác có dùng ngàn vàng cũng không thể mua được.”

        

          

“Ta… không… cần…”

 Vân Yên lạnh lùng nhìn hắn, cố sức nói ra ba chữ, hận mình bây giờ không thể giết chết hắn.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 047 – Van xin

          Thấy nàng nhất định không chịu uống, Hắc Ưng dường như không còn kiên nhẫn để tiếp tục nhiều lời với nàng, trực tiếp bóp miệng nàng đem viên thuốc thả vào.

          Vân Yên trừng mắt nhìn hắn, vừa định đem viên thuốc nhổ đi chợt nghe hắn nói:

“Nếu ngươi dám nhổ ra, ta sẽ cởi bỏ quần áo của ngươi, đêm nay trên giường này sẽ biến ngươi trở thành nữ nhân của ta.”

          Nàng bị dọa thiếu chút nữa bị sặc, ngay lập tức nuốt viên thuốc xuống, sắc mặt đỏ bừng. Bọn họ sao có thể giống nhau , uy hiếp nàng một cách đê tiện như vậy chứ.

          

“Haha…”

 nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hắn bật cười, mờ ám mà trêu chọc nàng: 

“Ngươi là đang kích động sao? Không cần phải gấp như vậy, chúng ta có nhiều thời gian mà.”

          Vân Yên nhìn bộ dáng trêu đùa của hắn, ngực trào dâng một cỗ lửa giận bừng bừng, nàng hận  chết tên nam nhân trước mặt này vậy mà hắn còn thản nhiên  đùa giỡn nàng. Không nghĩ nhiều rút trâm cài trên đầu mình lập tức hung hăng đâm tới.

          Từ trên ngực hắn, nơi trâm cài đâm vào máu tươi rỉ từ miệng vết thương rỉ ra, chảy xuống dưới, còn bắn lên cả mặt nàng.

          Vân Yên sợ hãi lập tức ném cây trâm trên tay xuống, nàng hoàn toàn không nghĩ đến hắn lại không né tránh. Hắn hoàn toàn có thể tránh được. Nàng càng không nghĩ tới chính mình sẽ làm người ta bị thương.

          

“Muốn giết ta ư? Vậy cứ đâm đi.”

 Hắc Ưng không thèm nhìn đến vết thương đang đổ máu của mình, chỉ chăm chăm nhìn nàng nói, còn mang trâm cài dính máu đặt lại vào tay nàng.

          Tay Vân Yên run run, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng đả thương người khác. Trong lòng có chút sợ hãi, nhưng lại nghĩ đến bản thân vì hắn mà phải chịu nhục nhã, hận ý lập tức bùng lên, không chút do dự, tiếp tục đâm tới.

          Lại đâm trúng ngực hắn, hắn vẫn không hề tránh đi, nàng rùng mình, dừng tay lại: 

“Tại sao ngươi không tránh?”

 Nói xong liền cảm thấy trong miệng có chút cảm giác, vết thương không còn đau, lời nói cũng rõ ràng, thật sự rất thần kỳ.

          

“Ta tránh đi ngươi làm sao đâm được?”

 Hắc Ưng lập tức rút trâm cài còn đang cắm trước ngực mình, 

“Còn muốn đâm nữa không?”

          

“Ngươi cố ý để ta đâm?”

 Vân Yên ngẩn người.

          

“Bằng không ngươi cho là ngươi có thể đâm được ta sao?”

 Hắc Ưng hỏi lại nàng.

          

“Vì sao?”

 Vân Yên quan sát hắn, đột nhiên nàng cảm thấy không thể hiểu nổi nam nhân này.

          

“Bởi vì ta thiếu nợ ngươi, cho nên phải trả.”

 Hắc Ưng đáp.

          

“Ngươi cũng biết ngươi nợ ta ư, chúng ta không thù không oán, vì sao lại hãm hại ta như vậy?”

 Vân Yên hừ lạnh một tiếng, không hề có chút cảm kích.

          

“Ta có hãm hại ngươi sao? Ta chính là muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta.”

 Vẻ mặt của Hắc Ưng đột nhiên mơ hồ, khiến người ta không nhận rõ được thật giả.

          Vân Yên biết hắn sẽ không nói, nhìn thấy ngực hắn bị mình đả thương, trong lòng tức giận chợt lắng xuống. Lúc này mới nói với hắn: 

“Ta không biết rốt cuộc ngươi và hắn có hận thù như thế nào, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể tự mình giải quyết. Các ngươi đều biết ta rõ ràng vô tội, nhưng lại muốn ta cùng các ngươi gánh vác ân oán này, như vậy thực tàn nhẫn. Ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, chỉ hy vọng một cuộc sống yên ổn, vậy nên các ngươi hãy buông tha cho ta đi.”

          Giọng nói của nàng đã mang theo cầu xin, nàng thật sự không chịu nổi mình vô tội mà bị tra tấn nhục nhã như vậy, lại càng không muốn bị cuốn vào mối ân oán khó hiểu này.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 048 — Làm cho hắn yêu ngươi

          Hắc Ưng nhìn nàng chăm chú rất lâu, đột nhiên cười khẽ: 

“Ngươi không phải đang cầu sai người sao, người có thể buông tha cho ngươi không phải ta, mà là hắn, ngươi hẳn là nên van xin hắn thì đúng hơn.”

        

          

“Đó là chuyện của ta và hắn, chỉ cần ngươi không đến đây dây dưa, hắn còn lý do gì để thù hận, tra tấn ta nữa?”

 Vân Yên nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng thật sự đau khổ, nếu như không phải hắn như thế,  thì hiện giờ nàng cũng sẽ không phải chịu đựng tất cả những nhục nhã này.        

          

“Cho dù ta không đến, hắn cũng sẽ không buông tha, sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

 Hắc Ưng đột nhiên nói, vẻ mặt thêm trầm trọng vài phần.        

          Vân Yên ánh mắt ảm đạm, mặc dù hắn không đến, Long Hạo Thiên cũng sẽ không buông tha cho mình, bởi vì trong lòng hắn u ám, không thể thoát ra khỏi thù hận cho nên biến mình thành vật hi sinh, cho dù nàng hoàn toàn không biết nguyên nhân thù hận của hắn.        

          

“Có điều, có một biện pháp có thể khiến hắn không hận ngươi.”

 Hắc Ưng đột nhiên nói.        

          

“Biện pháp gì?”

 Vân Yên ngẩng đầu nhìn hắn.       

          

“Làm cho hắn yêu ngươi.”

 Hắc Ưng nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ.        

          

“Yêu ta?”

 Vân Yên giật mình lặp lại, cảm thấy như mình vừa nghe được một câu chuyện cười trong thiên hạ, làm sao có thể? Hắn hận nàng không kịp, sao có thể khiến hắn yêu thương mình? Đây quả là thiên phương dạ đàm (ngàn lẻ một đêm – chuyện hoang đường vô lý không có khả năng xảy ra)        

          

“Kinh ngạc đến mức này sao? Hay ngươi cho rằng ngươi làm không được? Không có lòng tin sẽ làm cho hắn yêu ngươi?”

 Hắc Ưng nhìn nàng hỏi.        

          

“Cho đến bây giờ ta chưa hề có ý nghĩ sẽ làm cho hắn yêu ta, chỉ cần hắn có thể đối xử với ta công bằng một chút là tốt rồi.”

 Vân Yên nói, trước kia có lẽ còn có thể ôm ảo tưởng này, nhưng từ khi quyết định thay thế Vân La, nàng đã mất hi vọng rồi. Bởi vì nàng không muốn cùng nhiều nữ nhân tranh nhau một người nam nhân, nàng không muốn sống một cuộc sống mệt mỏi như vậy.        

          

“Lòng của ngươi đúng là yên tĩnh như nước. Chỉ tiếc,nếu ngươi không làm cho hắn yêu ngươi, hắn chỉ có thể hận ngươi, tra tấn ngươi. Ngươi chỉ có hai con đường có thể đi.”

 Giọng nói Hắc Ưng mang theo tiếc hận.        

          

“Ngươi cũng không phải là hắn, sao có thể khẳng định như vậy? Có lẽ ta sẽ tìm ra con đường thứ ba.”

 Vân Yên thuận miệng hỏi ngược lại.        

          

“Chính ngươi không phải cũng hiểu sao? Cần gì phải lừa mình dối người.”

Khóe môi Hắc Ưng lộ vẻ tươi cười trào phúng.        

           Đột nhiên Vân Yên nhớ ra chuyện gì đó, nhìn hắn hỏi: 

“Ngươi cùng hắn rốt cuộc là có quan hệ thế nào?”

 Vì sao nàng nghe trong lời nói của hắn có một chút thiện ý.        

          

“Nếu ngươi có thể làm cho hắn yêu ngươi, có lẽ sẽ biết được bí mật này. Nếu ngươi không thể làm như vậy, cả đời này cũng không thể biết, cho dù ngươi có bị hắn tra tấn đến chết.”

 Hắc Ưng ghé sát vào nàng nói.        

          

“Ta cũng không muốn biết.”

 Hắn đột nhiên tới gần làm cho nàng có chút hoảng loạn.        

          

“Nếu đã như thế, ngươi hãy tự mình bảo trọng, ta đi trước.”

 Hắc Ưng nói xong đã muốn rời đi.        

          

“Chờ một chút.”

 Vân Yên lập tức gọi lại. 

“Vết thương của ngươi có sao không?”

 Tuy rằng hận hắn nhưng nhìn hắn bị thương vẫn cảm thấy bất an.        

          

‘Ngươi quan tâm ta sao ?’

 Hắc Ưng liền nở nụ cười, nữ nhân này thật kỳ lạ.        

          

‘Ta chỉ không muốn làm cho mình bất an, ngươi đi đi. Hi vọng đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.’ 

Vân Yên lườm hắn, bản thân tự nhiên đi tìm phiền toái, nhìn hắn như vậy không giống sẽ xảy ra chuyện gì.

Edit: Quinn

Beta: Nhung

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 049 – Kẻ thù gặp lại 1



        “Chuyện này cũng không thể thuận theo ngươi được, e là về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt, từ từ suy nghĩ lại những gì ta vừa nói với ngươi.”

 Hắc Ưng nói xong thân mình liền rời đi, ngay cả bóng dáng cũng đều không thấy.

          Vân Yên chỉ lắc đầu cười nhạt, làm cho hắn yêu mình, làm sao có thể đây? Chỉ cần hắn không nhằm vào mình là được rồi, như vậy nàng đã cảm thấy thỏa mãn. Nàng giật mình, chẳng lẽ hắn như vậy là bởi vi nữ nhân sao? Thật ra là nữ nhân nào có thể làm cho một người trở nên như thế? Nàng cảm thấy thật tò mò.

          Sau khi nằm trong chăn, nàng mới phát hiện tay của mình không biết từ khi nào thì đã cử động được, cười nhạo chính mình một chút, mình đúng thật là khờ, nếu không thể cử động thì làm sao đâm Hắc Ưng bị thương được, có lẽ dược đã sớm phát huy tác dụng, chỉ là không biết hắn đem tới linh đan diệu dược gì mà đầu lưỡi của mình cũng hoàn toàn không còn đau đớn nữa. Nghĩ đến chuyện bản thân đâm hắn bị thương, hóa ra lúc con người ta nóng nảy thì chuyện gì cũng làm được.

          Sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm, phiền não ngồi trong thư phòng, đôi mắt nhíu lại, nhớ đến câu nói của nàng

 “Nếu ta thật sự là nữ nhân của hắn thì tại sao hắn lại bỏ mặc ta ở đây.”

          Đột nhiên nghe được trong phòng vang lên một tiếng động rất nhỏ, sắc mặt lập tức trở nên khẩn trương, lạnh giọng nói

: “Nếu đã đến thì lăn xuống đây, lén la lén lút không phải là tác phong của Hắc Ưng ngươi.”

          

“Trên đời này cũng chỉ có ngươi hiểu ta nhất.” 

Hắc Ưng lập tức không tiếng động đứng trước mặt hắn, sau đó ngồi vào bàn uống ly trà.

          

“Vù.”

 Nhìn thấy hắn, Long Hạo Thiên không nói câu nào liền rút kiếm đâm về phía ngực hắn.

          Hắc Ưng ngồi ở trên ghế, tay cầm ly trà đột nhiên ném về phía trán hắn.

          Long Hạo Thiên hơi hơi nghiêng người né tránh, làm cho ly trà bay vào tường vỡ nát, vừa trấn tĩnh đã thấy hắn bay ra khỏi ghế.

          Chính mình đâm kiếm vào ngực hắn cũng là lúc kiếm của hắn chĩa về phía ngực mình, hai người đối đầu chỉ cần dùng một chút sức thì kết quả  cả hai sẽ cùng chết.

          

“Vương, có chuyện gì?”

 Nghe trong phòng có tiếng động, thái giám ở bên ngoài hỏi.

          

“Không có chuyện gì, các ngươi lui xuống hết đi, không cần quấy rầy, bổn vương muốn yên tĩnh một chút.”

 Long Hạo Thiên ra lệnh.

          Ngoài cửa đã nhanh chóng không còn nghe thấy tiếng động gì.

          

“Vương, kiếm của ngươi có phải quá chậm hay không? Đã lâu cũng không có chiêu gì mới lạ.” 

Hắc Ưng cười lạnh châm biếm.

          

Thân thủ của ngươi trở nên nhanh nhẹn như vậy có phải là bởi vì làm cường đạo lâu ngày cũng trở nên hoảng loạn phải không?”

 Long Hạo Thiên cũng châm chọc hắn, rồi lại đột nhiên phát hiện trước ngực hắn bị thương, chỉ là miệng vết thương rất nhỏ, hình như là bị người ta đâm, nhưng ai có thể đâm hắn bị thương như vậy? Tuy vậy nhưng Long Hạo Thiên cũng không để ý nhiều, bởi vì vết thương nhỏ này so với hắn mà nói quả thật không thể gọi là thương.

          

“Sự việc đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không thể quên sao? Mỗi lần thấy mặt đều phải động đao động kiếm?”

 Đột nhiên vẻ mặt Hắc Ưng trầm xuống, thống khổ hỏi.

          

“Hừ… quên? Nếu là ngươi, ngươi có thể quên không? Ta đây nói cho ngươi biết, ta cả đời cũng sẽ không quên, ta nhất định phải giết ngươi.”

 Vẻ mặt Long Hạo Thiên tràn đầy oán hận, lạnh lung nói.

          

“Ngươi khi nào thì trở nên cố chấp như vậy? Muốn ta giải thích với ngươi thêm bao nhiêu lần thì ngươi mới có thể hiểu được, chuyện đó chỉ do một mình nàng.” 

Hắc Ưng cố gắng giải thích.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 050 — Kẻ thù gặp lại 2

          “Ngươi câm miệng…”

 Long Hạo Thiên đột nhiên quát: 

“Hắc Ưng, nếu ngươi thẳng thắn thừa nhận ta còn nể ngươi là nam nhân chân chính. Thật không ngờ, ngươi cư nhiên đem trách nhiệm đổ lên đầu một nữ nhân, ta thật không hiểu sao nàng có thể yêu ngươi.”

 Nói đến đây sắc mặt hắn nhăn nhó lại.

          

“Yêu?”

 Hắc Ưng bỗng cười ha hả… 

“Chúng ta thực là tự làm cho mình cảm thấy bi ai.”

          

“Đừng đem ta và ngươi đặt cùng nhau, ngươi không xứng. Chúng ta hiện tại là kẻ thù… là kẻ thù không đội trời chung…”

 Long Hạo Thiên nghiến răng nói. Nếu không phải mình cùng hắn ngang tài ngang sức, khó phân cao thấp, thì  đã sớm giết chết hắn rồi.

          

“Kẻ thù?”

 Khóe môi Hắc Ưng nhếch lên châm chọc, hắn biết nút thắt này có lẽ cả đời cũng sẽ không gỡ được, đột nhiên rút kiếm về, thân ảnh liền biến mất.

          Long Hạo Thiên nhìn về hướng hắn biến mất, tay siết chặt lại nện xuống bàn, quát: 

“Một ngày nào đó ta sẽ tự tay giết chết ngươi.”

          Đứng ở nóc nhà không xa, Hắc Ưng nghe được lời nói của hắn, vẻ mặt trở nên bi thương: 

“Nếu thật sự có ngày đó, ngươi nhất định sẽ hối hận. Ta sẽ không để ngươi có cơ hội hối hận đâu.”

 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

          

“Nương nương, thương thế của người đã khá lên nhiều rồi, mau ăn nhiều chút đi. Người nhìn người xem, gầy đi nhiều quá.”

 Tử Liên vừa giúp nàng ăn cháo, vừa đau lòng nói.

          

“Ta ăn đã cảm thấy ngon hơn trước rồi, đều phải cảm ơn ngươi.”

 Vân Yên thật tình nói.

          

“Nương nương nói như vậy nô tỳ không dám nhận, hầu hạ nương nương là việc nô tỳ phải làm.”

 Tử Liên kinh sợ.

          

“Haha, đã dọa ngươi rồi.”

 Vân Yên cười khẽ: 

“Ta ăn no rồi, ngươi đã ăn gì chưa? Mau đi ăn cơm đi.”

          

“Nương nương, vậy người nghỉ ngơi một chút đi, nô tỳ đi sắc thuốc cho người, sẽ trở lại ngay.”

 Tử Liên đáp..

          

“Ừ, đi đi.”

 Vân Yên gật đầu.

          Tử Liên bê khay đồ ăn trong tay, vừa muốn đẩy cửa thì bên ngoài đã có người mở ra, mắt nhìn thấy trước mặt một thân áo trắng liền vội vàng quỳ xuống

: “Nô tỳ tham kiến Vương.”

 Trong hoàng cung này, chỉ có Vương mới mặc quần áo màu trắng mà thôi.

          

“Lui xuống đi.”

 Long Hạo Thiên phân phó.

          

“Dạ.”

 Tử Liên đứng dậy, lo lắng nhìn qua chỗ Vân Yên đang nằm, sau đó mới lui xuống.

          

“Thần thiếp tham kiến Vương.”

 Vân Yên chống tay đứng dậy hành lễ, giọng nói không mang chút biểu cảm nào.

          Long Hạo Thiên theo dõi nàng nửa ngày mới lên tiếng

: “Vết thương ở miệng của ngươi thật mau lành. Trong thời gian ngắn như vậy đã có thể nói chuyện.”

          Vân Yên ngẩng đầu nhìn hắn, ngớ người ra, lúc này mới nhớ tới lưỡi mình hôm qua bị thương,nói chuyện không được rõ ràng lắm, nhưng nhờ dùng thuốc của Hắc Ưng mà đã lành lại một cách nhanh chóng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nên đã làm cho hắn nảy sinh nghi ngờ.

          Quyết định nói thẳng: 

“Là đêm qua Hắc Ưng đột nhiên xuất hiện, ép ta uống một viên thuốc, vết thương vì thế lành rất nhanh.”

 Bởi vì nàng thật sự không tìm ra lý do nào khác.

          Sắc mặt Long Hạo Thiên lập tức biến đổi âm trầm. Tay tóm chặt cánh tay nàng:

“Hắn thực sự quan tâm ngươi như vậy cho nên đã vội vàng đến gặp ngươi.”

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 051 — Con đường thứ tư

        “Vương còn cần ta giải thích sao? Ta tin tưởng trong lòng người cái gì cũng đều hiểu rõ, có điều người muốn để ta làm người chịu tội thay, muốn tìm người để trút hận thù, cho nên ta giải thích nhiều cũng là dư thừa. Hắn cho ta thuốc giải, ta cũng không hề cảm kích. Nếu không phải tại hắn, ta sẽ không phải chịu sự trừng phạt của Vương. Ta muốn giết chết hắn, kết quả chỉ có thể đâm hắn bị thương.”

 Vân Yên nói rõ rành từng chi tiết, còn về phần hắn có tin tưởng hay không thì đó là chuyện của hắn.

          

“Ngươi đâm hắn bị thương?” 

Long Hạo Thiên đột nhiên nhớ đến tối hôm qua có nhìn thấy vết thương ở ngực hắn. Chẳng lẽ chính là nàng. Ánh mắt vẫn mang theo hoài nghi: 

“Tay ngươi trói gà không chặt, sao có thể đâm hắn bị thương?”

          

“Đó là bởi vì hắn hoàn toàn không có tránh né. Hắn nói hắn thiếu nợ ta cho nên trả lại cho ta, hắn cũng thật không ngờ ngươi có thể xuống tay đối với một nữ nhân vô tội.” 

Trong lời nói của Vân Yên mang theo ý châm chọc, đương nhiên nửa câu sau chính là nàng cố ý nói thêm.

          Long Hạo Thiên sao không nhận ra nàng đang châm chọc hắn, có điều nghe được nàng đâm Hắc Ưng bị thương, sắc mặt đã khá lên rất nhiều, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

          

“Hắn còn nói gì nữa?” 

Hắn  nhìn nàng hỏi..

          

“Hắn nói ta chỉ có hai con đường có thể đi.”

  Vân Yên ngừng một chút.

          

“Đường nào?”

 Long Hạo Thiên nheo mắt, ánh mắt tối lại.

          “

Một là làm cho ngươi yêu ta… hai chính là chấp nhận để ngươi tra tấn ta.”

Vân Yên nhìn hắn nói, sở dĩ nói hết cho hắn chính là muốn lợi dụng hận thù giữa hắn và Hắc Ưng để khiến hắn cấp cho mình con đường thứ ba – thả mình đi.

          Long Hạo Thiên hoàn toàn không ngờ nàng sẽ nói như vậy, có chút giật mình, đột nhiên bật cười ha hả, lấy tay nhẹ vuốt cằm nàng: 

“Vậy ngươi lựa chọn con đường nào?”

          “

Vương cho rằng ta sẽ lựa chọn đường nào?”

 Vân Yên hỏi lại hắn.

          

“Bổn Vương cũng không phải ngươi, sao có thể biết được?”

 Long Hạo Thiên thực thông minh đem vấn đề ném trả lại cho nàng, sao hắn không biết nàng cùng hắn đang có cuộc nội chiến tư tưởng.

          

“Ta nghĩ Vương sẽ cho ta con đường thứ ba, ta không có tự tin mình đủ xinh đẹp cùng tài hoa làm cho Vương yêu, nhưng ta cũng không muốn vô tội mà trở thành đối tượng bị trả thù của Vương, cho nên cầu Vương cho ta con đường thứ ba, cho ta sống yên ổn.” 

Vân Yên gắng sức giành thế chủ động cho mình.

          

“Ngươi cảm thấy Bổn vương sẽ cho ngươi sao? Nếu Hắc Ưng đã cho ngươi hai con đường, ngươi cũng chỉ có thể quyết định lựa chọn một trong hai mà thôi.”

Long Hạo Thiên đột nhiên thấy hứng thú với đề nghị này của Hắc Ưng, hắn muốn xem Hắc Ưng sẽ làm thế nào?

          

“Vì sao?” 

Vân Yên cơ hồ muốn quát lên. 

“Ngươi rõ ràng không có khả năng sẽ yêu ta, cũng rõ ràng biết ta vô tội, tại sao không thể buông tha cho ta?”

          

“Vậy chỉ có thể trách ngươi có liên quan với Hắc Ưng.” 

Long Hạo Thiên bỗng cảm thấy tâm tình tốt hơn, cười lớn.

          Nhìn hắn đắc ý tươi cười chói mắt như vậy, ánh mắt Vân Yên ngập đầy lửa giận, trừng mắt với hắn, không hề suy nghĩ nói: 

“Ta đây lựa chọn con đường thứ tư…”

          

“Con đường thứ tư?”

 Long Hạo Thiên sửng sốt, con đường thứ tư là cái gì? Vừa rồi nàng có nói đến điều này sao?

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 052– Giết ngươi

          

“Giết ngươi…”

 Vân Yên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, nàng đã bị hắn bức đến phát điên rồi. 

“Ta không thể làm cho ngươi yêu ta, cũng không thể để cho ngươi tra tấn ta, mà ngươi lại không chịu thả ta, cho nên ta chỉ có thể giết ngươi.”

 Giết hắn rồi nàng sẽ tự do.

          

“Ha ha…”

 Long Hạo Thiên lắng nghe, hắn bật cười ha hả liền hướng về người phía trước: 

“Vậy ngươi hãy chuẩn bị cho tốt, bổn vương đợi ngươi.”

          Vân Yên lúc này mới kinh hãi, phát hiện bản thân mình đang nói cái gì.

          

“Bổn Vương sẽ cho ngươi ba cơ hội, nên tận dũng cho thật tốt. Nếu qua ba lượt ngươi không giết được bổn vương.”

 Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, tạm ngừng lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng: 

“Vậy thì Bổn Vương sẽ thay ngươi lựa chọn con đường thứ hai, Bổn Vương sẽ tra tấn ngươi.”

          Ngón tay lạnh băng lướt qua mặt nàng, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

          Vân Yên lúc này mới ngồi phịch xuống, nàng cảm thấy khó thở, giết người… sao nàng dám? Chính là nàng không cam tâm tại sao cái gì nàng cũng không biết vậy mà lại bị cuốn vào đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~TT_TT~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

          

“Nương nương, người có sao không? Vương có làm khó dễ người không?”

Tử Liên đi vào, khẩn trương hỏi.

          

“Ta không sao.”

 Vân Yên lắc đầu.

          Tử Liên lại nhìn đến sắc mặt của nàng, thật sự khó coi. Giúp nàng nằm xuống, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi

          

“Ngươi có chuyện gì thì nói đi.”

 Vân Yên nhìn nàng, nàng vốn là người không thể giấu được chuyện trong lòng.

          

“Nương nương, vậy nô tỳ cả gan nói thẳng…” 

Tử Liên đột nhiên quỳ xuống.

          

“Tử Liên, ngươi làm gì vậy? Có chuyện gì cũng đứng lên từ từ nói.” 

Vân Yên ngẩn người, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?

          

“Nương nương, người nghe nô tỳ nói…” 

Tử Liên lúc này mới thật tình nói:

“Nương nương, nô tỳ van cầu người không cần phải chọc giận Vương. Nô tỳ tuy rằng không biết Vương cùng nương nương xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng Vương vẫn là người nắm quyền tất cả. Mặc dù Nương nương không muốn tranh thủ tình cảm của Vương, nhưng cũng nên thuận theo người. Nương nương là công chúa Vân triều, nô tỳ tin tưởng chuyện tình trong hoàng cung người cũng biết. Vì sao nương nương không biết bảo vệ bản thân, tự đặt mình vào trong nguy hiểm.”

          

“Tử Liên, ngươi mau đứng dậy đi, lời ngươi nói ta đều hiểu.”

 Vân Yên thực sự bị nàng làm cho cảm động. Thân thủ tiến lên đỡ nàng đứng dậy, thở dài. Nàng làm sao biết được? Hiện tại vấn đề căn bản không phải nàng thuận theo là có thể giải quyết được.

          

“Nương nương, người thông minh như vậy nhất định sẽ biết làm thế nào đúng không? Nương nương tốt như vậy, nô tỳ thực không muốn nhìn người chịu khổ.”

 Trong mắt Tử Liên đã mang theo lệ.

          

“Nha đầu ngốc…”

 Vân Yên thay nàng lau nước mắt. 

“Ta sẽ cố hết sức tự bảo vệ chính mình.”

          

“Vâng.”

 Tử Liên gật đầu.

          Tâm trạng Vân Yên càng thêm nặng nề, có một số việc bản thân không thể khống chế. Nàng không nghĩ nàng sẽ cam lòng như vậy, nhưng nàng nên làm thế nào? Chết không thể, trốn không thể, nàng chỉ có thể tiếp tục sống, nhưng nên sống như thế nào?

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 053 — Nghe đồn

           Vài ngày sau.

          Vân Yên nằm ở đó, lẳng lặng xem sách mà nàng mang từ Vân triều đến. Bây giờ mới biết thì ra bị lạnh nhạt cũng là một loại ưu đãi. Chính là, tất cả mọi người đều coi nàng như rắn rết. Tử Yên các từ ngày nàng tiến cung không hề có một người lui tới gặp nàng, nhờ thế mà nàng cũng được thanh tịnh.

          Nàng như nhớ lại trước kia khi còn ở phủ Tướng quân, những lúc rảnh rỗi nàng lại nằm trên ghế ngoài sân phơi nắng.

          Long Hạo Thiên mấy ngày nay cũng không thấy tới, nghe Tử Liên nói hắn đã xuất cung mang binh lính đi chinh chiến. Nàng thở ra một hơi dài, như vậy nàng cũng có thể gạt đi phẫn nộ, thư giãn một chút. Thậm chí trong đầu nàng còn có một ý nghĩ ác độc, đó là hắn tốt nhất vĩnh viễn đừng quay về.

          

“Nương nương… nương nương…”

 Tử Liên vội vàng chạy từ bên ngoài vào, vẻ mặt mang vẻ thần bí.

          

“Làm sao vậy?”

 Vân Yên khép sách lại, hỏi.

          

“Nương nương, người biết gì không?”

 Tử Liên nhìn ngó chung quanh sau đó mới hạ giọng nói: 

“Nô tỳ vừa rồi vô tình nghe được hai ma ma nói chuyện về cấm địa, nơi đó có một nữ nhân bởi vì phản bội Vương, cùng một nam nhân khác ở chung một chỗ sau đó bị Vương nhìn thấy. Chính là từ đó về sau, tâm tình của Vương đã thay đổi.”

          

“Phản bội?”

 Vân Yên nhíu mày giật mình, chẳng lẽ nam nhân kia chính là Hắc Ưng? Nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy không đúng?

          

“Vâng, nô tỳ nghe trộm được nữ nhân kia rất đẹp khiến cho ai nhìn thấy cũng phải lóa mắt. Vương rất sủng ái nàng, cho nên khi nàng phản bội mình, Vương không chịu nổi đã nghiêm khắc trừng phạt nàng. Nô tỳ thực rất tò mò không biết nữ nhân kia xinh đẹp cỡ nào? Chẳng lẽ đẹp hơn nương nương sao? Mê người hơn Lệ phi sao?”

 Tử Liên tựa hồ rất hứng thú nói.

.         

“Ha ha… Có đẹp ngươi cũng không nhìn được, đừng quên đó là cấm địa.”

Vân Yên cười, tuy rằng nàng cũng có chút động tâm, nhưng nàng biết nơi đó chắc chắn sẽ bị canh giữ nghiêm ngặt, huống chi nàng cũng không muốn tìm thêm phiền toái cho mình.

          

“Nô tỳ chỉ là tò mò về nó.”

 Tử Liên le lưỡi.

          

“Lòng hiếu kỳ có thể hại chết người, đừng quên mỗi người đều có những bí mật riêng. Nếu đã là bí mật chúng ta đừng vạch trần nó làm gì.”

 Vân Yên lắc đầu cười nói.

          

“Cám ơn nương nương dạy bảo, nô tỳ đã hiểu được.”

 Tử Liên cười khẽ, làm bộ hành lễ.

          

“Tiểu nha đầu này, mau đi làm chuyện của mình đi.”

 Vân Yên dặn dò.

          

“Dạ, nô tỳ đi chuẩn bị cơm chiều cho nương nương.”

 Tử Liên đáp, xoay người đi ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

          Đêm dài yên tĩnh, Vân Yên lại không ngủ được, mở mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Mỗi lần như vậy nàng lại nhớ nhà, nhớ ca ca, không biết vết thương của ca ca nàng giờ đã khỏi chưa, cùng với Vân La thế nào? Còn nhớ Tiểu Thanh.

          

“Đã trễ thế này còn chưa ngủ được là nhớ ta sao?”

 Thân ảnh Hắc Ưng đột nhiên xuất hiện trước giường nàng.

          Vân Yên hoảng sợ ôm ngực nói

: “Ngươi là quỷ sao? Tại sao một chút tiếng động cũng không có, đột nhiên lên tiếng muốn dọa người khác à.”

          

“Chỉ sợ do ngươi có tật giật mình, hiện tại đang tìm cách trả đũa. Bằng không, sao ngươi lại sợ hãi như vậy?”

 Hắc Ưng liếc nàng một cái, châm chọc nói.

          

“Ta không muốn tranh cãi với ngươi, ngươi lại đến đây làm gì?”

 Vân Yên lúc này mới kinh ngạc nhìn hắn. Dù sao, mỗi lần hắn xuất hiện, bản thân đều gặp phải tai họa.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 054 — Mục đích của hắn

          

“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Sợ người khác bắt gian chúng ta trên giường sao?”

 Hắc Ưng cố ý nói mập mờ .

          

“Thật đúng là miệng chó không phun được ngà voi, ta và ngươi trong sạch, có chuyện gì ngươi nói nhanh rồi đi đi, ta đã nói rồi, ta không muốn nhìn thấy ngươi ở đây.”

 Vân Yên lạnh lùng nói.

          

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn gặp ngươi sao? Ta chỉ là muốn biết ngươi đã chọn lựa thế nào? Là yêu hắn hay vẫn đợi bị hắn tra tấn?”

 Hắc Ưng không cười mà hỏi, hắn chỉ muốn đến biết kết quả.

          

“Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?”

 Vân Yên không thèm để ý đến hắn, trực tiếp nhắm mắt lại: 

“Ta muốn ngủ rồi, ngươi còn không đi sao?”

          

“Ngươi muốn ngủ ư? Được… ngươi đã không chịu nói cho ta biết, ta đây liền ngủ cùng ngươi.”

 Hắc Ưng nói xong có vẻ như muốn làm thật.

          

“Ngươi muốn làm gì?”

 Vân Yên lập tức mở to mắt, giận dữ quát hắn. Xiết chặt lấy chăn.

          

“Ta muốn làm gì? Không phải vừa mới nói cho ngươi sao?”

 Hắc Ưng nhún vai, bày ra dáng vẻ vô tội.

          

“Ngươi vì sao nhất định phải biết lựa chọn của ta?

Ngươi là muốn chuộc tội sao?”

 Vân Yên chợt nhớ đến lời nói của Tử Liên.

          

“Chuộc tội?”

 Hắc Ưng sửng sốt nhìn nàng chăm chú, nghi hoặc hỏi: 

“Ngươi có ý gì?”

          

“Ta có ý gì ngươi không biết sao? Đừng tưởng rằng chuyện ngươi đã làm người khác không biết. Trên đời không có tường nào không thông gió.”

 Vân Yên lền suy nghĩ động não, sau đó cũng châm chọc nhìn hắn, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: 

“Ta rốt cục đã hiểu vì sao ngươi lại quan tâm đến lựa chọn của ta như vậy?”

          

“Vì sao?” 

Hắc Ưng nhìn chằm chằm nàng.

          

“Ngươi muốn để hắn yêu ta, thả nữ nhân bị hắn bắt được ra, thành toàn cho ngươi.”

 Vân Yên quả quyết, hắn thật sự tâm cơ cũng thật sâu.

          

“Cái gì nữ nhân bị bắt? Cái gì thành toàn cho ta? Ngươi nói nhăng cuội cái gì đó.” 

Hắc Ưng dường như nghe không hiểu lời nàng, nghĩ nàng là cố ý lái sang chuyện khác.

          Hắn không biết? Đến lượt Vân Yên ngẩn người, chẳng lẽ không phải hắn, ân oán giữa hắn và Long Hạo Thiên không liên quan đến nữ nhân kia?

          

“Được rồi, ngươi đừng quanh co lòng vòng nữa, thẳng thắn một chút đi, bằng không đừng trách ta không khách khí.” 

Hắc Ưng dường như không còn kiên nhẫn, ánh mắt nhìn lên giường uy hiếp.

          

“Ngươi không sợ ta gọi người đến sao?” 

Vân Yên không nghĩ sẽ để hắn uy hiếp mình.

          

“Ngươi nói ta sợ hay không? Ngươi hình như đã quên giáo huấn trên sân huấn luyện rồi thì phải. Ngươi muốn gọi thì cứ gọi đi.” 

Hắc Ưng vô vị ngồi lên giường.

          

“Ngươi….” 

Vân Yên chán nản, biết hắn không sợ , hắn đã dám làm trò ôm nàng trước mặt Long Hạo Thiên và binh lính thì hắn còn sợ cái gì nữa.

          

“Nói nhanh lên.”

 Hắc Ưng thật sự không còn kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh.

          Vân Yên cắn môi oán hận

: “Ngươi biết không? Hiện tại ta thật sự muốn giết ngươi giống như đã lựa chọn giết hắn. Ta hận hai người các ngươi đến thấu xương. Nếu đã không có lựa chọn nào khác, ta đây liền chọn giết chết các ngươi.”

          Giết hắn? Hắc Ưng ngơ ngác một chút đột nhiên cười ha hả

: “Được lắm, rất có khí phách, ta bội phục.”

 Hắn suy nghĩ cả trăm loại có thể chịu đựng, thật không ngờ nàng lựa chọn như vậy, thật là một nữ nhân khiến người khác bất ngờ. 

          

“Vậy có phải ngươi cũng cho ta cơ hội để ta giết ngươi không?”

 VânYên châm chọc hắn, đột nhiên cảm giác hắn cùng Long Hạo Thiên có một cách nói chuyện, phản ứng giống nhau. Bọn họ từng có quan hệ như thế nào?

          

“Ta sợ là có cho ngươi cơ hội ngươi cũng không giết được?”

 Hắc Ưng nhìn thấy nàng lần đó dùng trâm cài đâm mình đã sợ hãi như vậy, huống chi là giết người.

          

“Ngươi không cho, sao biết ta không giết được?”

 Vân Yên không phục nói.

          Hắc Ưng lập tức rút kiếm của mình đưa tới trước mặt nàng

: “Cầm lấy, hiện tại ta cho ngươi cơ hội giết ta…”

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 055 — Điên cuồng

         

 Vân Yên nhìn thấy bảo kiếm sáng loáng trước mắt, hắn đang uy hiếp nàng sao? Lập tức nhận lấy kiếm, chĩa vào người hắn: 

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?”

          Hắc Ưng chỉ ở đó cười nhạo nàng, ý tứ của nàng rất rõ ràng, chẳng qua hắn cũng không tin nàng dám.

          Vân Yên chán ghét nhìn hắn, ánh mắt khinh thường, tay dùng lực cầm kiếm hướng ngực hắn đâm tới.

          Hắc Ưng mắt không nháy, thân mình không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.

          Thời điểm kiếm đụng tới quần áo hắn, Vân Yên dừng tay lại. Hắn cư nhiên thật sự không né tránh, mà nàng hiện giờ không thể không thừa nhận rằng bản thân không đủ dũng khí giết người.

          

“Không dám sao?”

 Hắc Ưng nhìn chằm chằm nàng, châm chọc nói: 

“Ngươi khoan dung nhân từ như vậy, còn muốn giết người ư?”

          

“Ngươi đang ép ta, ta thật sự động thủ.”

 Vân Yên xoay kiếm nắm thẳng lại, hận mình vì sao không dám xuống tay.

          

“Vậy ư, thì ra lúc trước ngươi đều giả bộ?”

 Hắc Ưng cố ý ra vẻ tỉnh ngộ nói.

          

“Ngươi…” 

Vân Yên tức giận nhìn hắn, thế nhưng vẫn là không thể xuống tay, tay cầm kiếm hiện tại còn đang run rẩy. Đúng lúc nàng muốn buông tha, vứt kiếm trong tay đi thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh băng.

          

“Giết hắn, bổn vương sẽ cho ngươi được tự do quay về Vân triều.”

          

‘RẦM’

 cửa bị đẩy mạnh ra, thân ảnh cao lớn của Long Hạo Thiên xuất hiện ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trong phòng.

          

“Ngươi… ngươi quay về khi nào?”

 Vân Yên bị dọa đến nổi lắp bắp, nói xong đã nghĩ muốn cắn lưỡi mình, nàng đang hỏi điều ngu ngốc gì vậy, nhìn mặt hắn tiều tụy, quần áo cũng bị che kín bởi tro bụi khẳng định là vừa mới trở về. Chỉ là tại sao vừa trở về hắn đã đi đến nơi này của mình? Có phải thật trùng hợp hay không.

          

“Đúng là nữ nhân ngu ngốc. Đương nhiên hắn gấp gáp trở về để bắt… đáng tiếc chúng ta còn chưa có… Vương tôn kính, nếu không vội ngươi hãy ở đây đợi chúng ta một chút.”

 Hắc Ưng cười đùa, không mảy may để ý đến hắn.

          

“Ngươi im…”

 Lời nói từ miệng Vân Yên còn chưa nói hết Long Hạo Thiên đã nổi giận bẻ gãy.

          

“Giết hắn… lập tức… ngay lập tức giết hắn.”

 Hắn đương nhiên không phải cho nàng lựa chọn, mà là ra lệnh cho nàng.

          Giết hắn? Thân mình Vân Yên run lên, nhìn Hắc Ưng đang đứng trước mặt mình, mũi kiếm vẫn còn đang chỉ thẳng vào ngực hắn. Giết hay không giết? Nàng do dự, nếu không giết, Long Hạo Thiên sẽ không bỏ qua cho nàng; giết, bản thân nàng chưa từng giết ai, huống chi hắn cùng nàng không phải có thâm cừu đại hận gì, nàng không thể xuống tay. Chỉ là nàng biết nếu nàng không giết hắn, nếu hắn không chết thì nàng sẽ sống không bằng chết.

          Hắc Ưng biết nàng đang do dự đấu tranh tư tưởng, nhìn Long Hạo Thiên châm chọc nói

: “Sao nào? Bản thân không giết được ta nên muốn lợi dụng một nữ nhân sao? Ngươi không nghĩ sẽ mất thể diện sao?”

          

“Đối phó với loại người như ngươi không cần phải giữ thể diện, chỉ cần có thể giết ngươi, dùng phương pháp nào không quan trọng. Huống chi để ngươi chết trong tay nữ nhân không phải đúng tâm ý của ngươi sao?”

 Long Hạo Thiên giọng nói cũng mang theo châm chọc.

          

“Ngươi điên rồi, đã trở nên điên cuồng rồi.”

 Trong lòng Hắc Ưng thầm thở dài, hắn đã không phải là hắn trước kia.

          

“Ta điên rồi, ta chính là bị ngươi bức đến phát điên. Ngươi chính là đầu sỏ gây nên…”

 Long Hạo Thiên hừ lạnh, trong mắt đều là hận ý.

          

“Thật sự điên cuồng đến hết thuốc chữa.”

 Hắc Ưng chỉ đau lòng nói ra tám chữ này.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 056 — Giết Hắc Ưng

     Long Hạo Thiên không cười, liếc hắn một cái, rồi dời mắt sang nàng: 

“Còn chưa ra tay sao? Nếu ngươi không động thủ, Bổn Vương liền động thủ, tiêu diệt Vân Triều.”

          

“Ngươi…”

 Vân Yên cắn chặt môi, hắn lại uy hiếp nàng. Hít vào một hơi thật sâu nói: 

“Được, ta giết.”

 Nàng tin tưởng nếu Hắc Ưng muốn chạy trốn nàng hoàn toàn không thể đụng tới hắn. Hiện giờ có lẽ Long Hạo Thiên đang muốn thử nàng, mặc kệ thế nào, hôm nay kiếm trong tay nàng phải đâm đi. Nàng hy vọng Hắc Ưng sẽ tránh, như vậy sẽ không liên quan đến nàng.

          Hắc Ưng yên tĩnh nhìn nàng, dường như cũng không có ý muốn tránh né.

          Vân Yên có chút mất bình tĩnh, hắn sẽ không để nàng giết hắn chứ. Mặc kệ, tên đã lắp vào cung, không thể không bắn. Nếu thật sự chết cũng chỉ có thể trách hắn không may. Kiếm trong tay giơ lên, nàng không thể kềm lại, mắt nhắm chặt hung hăng đâm tới. trong lòng cầu nguyện hắn sẽ tránh bởi vì nàng thật sự không muốn giết người.

          Từ nơi kiếm đâm vào trên ngực Hắc Ưng vang lên một tiếng nặng nề.

          Vân Yên bị dọa sợ hãi buông tay, hắn cư nhiên không tránh… Tại sao hắn không tránh?

          Long Hạo Thiên cũng sững sờ, hắn hoàn toàn không có né tránh, nhưng ngay lập tức liền phẫn nộ, khóe môi không thể kiềm lại, nở nụ cười châm chọc.

          

“Nhớ kỹ một kiếm này, ta sẽ trả lại.”

 Hắc Ưng lập tức nhổ kiếm ra khỏi lồng ngực, bay ra ngoài cửa sổ, thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong đêm.

          Nhìn thấy hắn đi rồi Vân Yên mới âm thầm thở ra, nàng biết mình cũng không thật sự đả thương hắn nhiều lắm, chỉ là một chút ngoại thương thôi, Nhưng mà như vậy nàng rốt cục cũng có thể ăn nói.

          Long Hạo Thiên cũng không đi truy bắt hắn, nhẹ nhàng tiến lại gần nàng, ánh mắt âm trầm khiến người ta nhìn không ra ý nghĩ của hắn.

          

“Thần thiếp đã muốn…”

 Vân Yên còn chưa nói xong.

          

‘Bốp bốp’

 hai tiếng bạt tai dữ dội vang lên, ngay sau đó nàng cảm giác không thể đứng thẳng được, bên tai ù ù, trên mặt nóng bừng đau đớn…

          

“Người diễn trò muốn cho Bổn Vương xem sao? Đóng kịch hay lắm, khiến Bổn Vương thiếu chút nữa bị ngươi qua mặt.”

 Long Hạo Thiên dùng tay phẫn nộ tóm lấy vạt áo của nàng.

          Vân Yên bị hắn đánh đến mơ hồ, lúc này mới phản ứng lại, lấy tay xoa chỗ đau rát trên mặt, quát lên: 

“Thần thiếp diễn trò như thế nào? Vương nói cái gì thần thiếp cũng đều làm, thần thiếp cũng đã đâm hắn bị thương, Vương còn muốn Thần thiếp làm gì nữa?”

          

“Đâm hắn bị thương?”

 Long Hạo Thiên hừ lạnh, tay chuyển lên bóp cằm nàng:

“Ngươi cho rằng ngươi có thể đâm hắn bị thương sao? Ngươi ngay cả một cọng lông của hắn cũng không đụng vào được, dựa vào cái gì đòi đâm hắn bị thương?”

          Vân Yên giật mình, tuyệt nhiên nghe không hiểu hắn nói gì? Hắn rốt cuộc là muốn hay không muốn nàng đâm Hắc Ưng bị thương?

          

“Nghe chưa rõ sao? Vậy Bổn vương nói rõ ràng một chút. Nếu ngươi và hắn không có việc gì tại sao hắn nhiều lần đêm hôm khuya khoắt đến tìm ngươi, ngươi không cùng hắn liên quan tại sao hắn phải giúp ngươi, khiến cho bản thân bị thương.”

 Long Hạo Thiên gào lên chất vấn.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 057 – Muốn gán thêm tội

          

“Hắn giúp ta?”

 Vân Yên nhìn ra được ý tứ lời nói của hắn, là nói Hắc Ưng cố tình để nàng đâm bị thương, hay nói cách khác hắn sợ nàng không thể đả thương hắn, Long Hạo Thiên sẽ phát binh tấn công Vân triều sao?

          

“Bây giờ ngươi còn muốn nói nữa sao? Ngươi dám nói ngươi và hắn không có liên quan gì sao?”

 Long Hạo Thiên bị chọc giận, tay hung hăng bóp chặt cằm nàng, bọn họ dám ngang nhiên diễn trò trước mặt hắn.

          

“Thần thiếp không có, lúc này thần thiếp có trăm miệng cũng khó giải bày.”

Vân Yên biết nàng cho dù có mở miệng ngàn lần vẫn không thể giải thích rõ ràng.

          

“Trăm miệng cũng khó giải bày? Sự thật đã xảy ra ngươi còn muốn ngụy biện sao? Nữ nhân hạ lưu nhà ngươi, xem Bổn vương từ từ đối phó ngươi.”

 Long Hạo Thiên dùng ánh mắt hận thù trừng lên, mặt hắn đã muốn vặn vẹo nhăn nhó.

          

“Trong lòng Vương đã muốn định tội cho thần thiếp, mặc dù là vô tội thật thì Vương cũng sẽ đem tội danh kia gán cho thần thiếp. Thần thiếp thân có miệng mà không thể nói rõ rồi, vậy thần thiếp cũng không muốn tranh luận nữa.”

 Vân Yên cuối cùng cũng tỉnh lại, không phải nàng hết đường chối cãi mà là hắn đã gán tội cho nàng, nàng chỉ có thể bị động mà trở thành đối tượng trả thù của hắn, bản thân không còn đường cự tuyệt.

          

“Không cần mở miệng nói vô tội, ngươi hôm nay là vô tội vậy thì thiên hạ này sẽ không còn người nào có tội.”

 Long Hạo Thiên nắm cằm của nàng đến trắng bệch ngón tay, chỉ cần dùng thêm chút lực chỉ e nàng sẽ lập tức mất mạng.

          

“Thần thiếp…”

 Vân Yên vừa định nói chuyện lập tức im miệng, nàng không cần giải thích, càng giải thích càng loạn, nhắm mắt lại nói: 

“Nếu Vương đã xem thần thiếp như là đối tượng cừu hận của người vậy thần thiếp còn nói được gì? Vương tự mình quyết định đi.”

          Long Hạo Thiên nhìn thấy nàng làm ra vẻ vô tội, mặc kệ chém giết, trong lòng tức giận đến cực điểm, buông tay, một cước đá văng nàng

. “Bổn Vương từ từ tra tấn ngươi, ngươi cứ chờ đi.”

          Nói xong xoay người đã muốn đi.

          

“Không cần.”

 Vân Yên lại cuống quýt ôm lấy chân hắn.

          Không cần? Long Hạo Thiên sững sờ, nàng lại muốn diễn trò gì?

          

“Vương, người muốn tra tấn thần thiếp thế nào đều có thể, nhưng van cầu người đừng xuất binh tấn công Vân triều, Vân triều đã đầu hàng, hàng năm đều tiến cống Long triều, xinngười buông tha cho dân chúng Vân triều.”

 Vân Yên quỳ trên mặt đất, nàng có thể không cầu tình cho mình, nhưng không thể không vì dân chúng Vân triều mà cầu xin, không muốn để họ chịu cảnh chiến tranh, không muốn có những đứa con mất đi phụ thân của mình như nàng.

          Long Hạo Thiên giờ mới hiểu nàng đang nói gì? Đây chẳng qua là thủ đoạn uy hiếp nàng, hắn hoàn toàn không có ý định tấn công Vân triều, nhưng vì thế mà khiến nàng cầu xin hắn, vậy hắn cũng không nên bỏ qua cơ hội này.

          Thân thủ nâng cằm nàng lên: 

“Không tấn công Vân triều cũng được, có điều phải xem biểu hiện của ngươi. Chừng nào ngươi giết được Hắc Ưng ta sẽ buông tha cho Vân triều. Nhưng mà Bổn vương sẽ cho ngươi thời gian, ngươi hẳn là biết phải làm thế nào?”

          Nói xong đẩy nàng ra, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

          Vân Yên ngã trên mặt đất, mặc cho nước mắt thi nhau rơi xuống

Edit : 

Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 058 — Đừng nói yêu

“Nương nương, sắc mặt của người sao lại khó coi như vậy? Hôm qua ngủ không ngon sao?”

 Tử Liên sáng sớm thức dậy đến hầu hạ nàng, quan tâm hỏi.

“Vậy sao? Đại khái hôm qua cũng không rõ nguyên nhân nào mà ngủ không ngon.”

Vân Yên tùy tiện tìm một lý do che dấu.

“Nương nương, Vương đã quay về rồi, Vương thật sự là quá tài giỏi ngoài sức tưởng tượng, nghe nói chỉ dùng một binh một tướng đánh cho bọn chúng đầu hàng.”

 Giọng điệu của Tử Liên đều là sùng bái.

“Ừ.”

 Vân Yên nhàn nhạt đáp, nàng còn hi vọng hắn vĩnh viễn đừng trở về nữa.

“Hây… hây…”

 Một hồi khẩu hiệu đinh tai nhức óc của binh lính đang luyện tập truyền từ xa đến.

Vân Yên đang lau mặt chợt giật mình làm rơi khăn mặt xuống đất, đứng dậy khẩn trương hỏi: 

“Họ đang làm gì vậy?”

“Nương nương, người làm sao vậy? Đó là Vương đang huấn luyện binh lính thôi.”

 Tử Liên nhặt khăn lên, chuyện này rất bình thường mà, nàng không hiểu vì sao nương nương lại khẩn trương như vậy?

“Lại muốn đi đánh giặc sao? Ngươi có biết Vương muốn tiến đánh quốc gia nào không?”

 Vân Yên tóm chặt tay nàng.

“Nương nương, nô tỳ không biết, Vương dù không có chiến tranh cũng sẽ vẫn tập luyện.”

 Tử Liên lắc đầu, sau đó đáp. Bằng không sao Vương có thể lần nào chiến đấu đều thắng lợi.

“Có đúng vậy không?”

 Vân Yên chưa hoàn tòan tin tưởng, vẫn lo lắng nói: 

“Ta muốn đi gặp Vương.”

“Nương nương, không thể được, người đã quên lần giáo huấn trước rồi sao?”

Tử Liên vội vàng ngăn nàng lại.

“Ta…”

 Vân Yên dừng bước, lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi chính mình thật đã quá khẩn trương. Hắn đã nói cho mình thời gian giết Hắc Ưng, bây giờ sao có thể tiến đánh Vân Triều được.

“Nương nương, rốt cuộc người làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Tử Liên nghi ngờ hỏi.

“Không có việc gì, chẳng qua là hôm qua ta ngủ không ngon nên mới vậy. Tử Liên, ta đói bụng rồi.”

 Vân Yên lảng sang chuyện khác, không muốn nàng tiếp tục hỏi nữa.

“Nô tỳ đi lấy điểm tâm cho nương nương.”

 Tử Liên thấy nàng rõ ràng đang có chuyện, nhưng nương nương không muốn nói, mình cũng không nên tiếp tục hỏi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ba ngày sau

“Vương, có thoải mái không?” 

Lệ Phi bộ dạng quyến rũ giúp hắn bóp vai hỏi.

“Thoải mái.”

 Long Hạo Thiên nói, một phen kéo nàng, khiến nàng ngã vào lòng mình, ngón tay mập mờ vuốt ve mặt nàng, “Bổn Vương còn muốn thoải mái hơn nữa.”

“Vương…”

 Âm thanh của Lệ Phi chứa ẩn tình như nước, ánh mắt ngượng ngùng.

“Không vui sao? Vậy quên đi, Bổn Vương đi.”

 Long Hạo Thiên cố ý buông nàng ra.

“Vương… đáng ghét… Người hiểu rõ ý của thần thiếp mà.”

 Lệ Phi vội vàng vươn tay níu hắn lại.

Long Hạo Thiên nhìn một bộ dáng như làn sóng thu ru tình của nàng, bỗng đem nàng đặt lên ghế dựa, tay lần theo vạt áo nàng đi vào: 

“Có phải là ý này không?”

“Vương…”

 Lệ Phi thở gấp, tay cũng bắt đầu không an phận chuyển động trên người hắn.

Rất nhanh sau đó, gian phòng tràn ngập tiếng thở dốc.

Ánh mắt Lệ Phi mê ly, hai tay ôm chặt eo hắn, bản thân không chủ định nói: 

“Vương, thần thiếp yêu người.”

Nghe thấy lời của nàng, thân người Long Hạo Thiên chợt cứng đờ, tình dục  tràn ngập trong mắt dần biến thành một mảng lạnh băng, tay bóp chặt cổ nàng, lạnh lùng nói:

“Nhớ kỹ, sau này đừng bao giờ nhắc đến từ ‘YÊU’ trước mặt bổn vương.”

Lệ Phi hoàn toàn mơ hồ, không biết mình đã làm sai điều gì?

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 059 — Đừng nói yêu 2

“Lệ Phi, có phải dạo này Bổn Vương đã quá sủng ái ngươi? Cho nên ngươi quên hết bổn phận rồi?” 

Long Hạo Thiên xoay người xuống khỏi ghế, trong ánh mắt đều là lạnh lùng.

Nàng lúc này mới giật mình tỉnh lại, chẳng quan tâm thân thể, quỳ xuống đất dập đầu: “

Vương, thần thiếp sai rồi, xin Vương tha thứ.”

 Tuy nhiên, nàng hoàn toàn không  biết mình sai ở đâu? Chẳng lẽ chỉ vì câu nói kia 

‘Thần thiếp yêu người’.

Long Hạo Thiên cũng không thèm liếc nàng, mặc quần áo chỉnh tề xoay người rời đi. Thật quá buồn cười, hắn không cần một chữ 

‘yêu’

.

Lệ Phi lập tức ngồi phịch xuống, một thời gian dài như vậy, cuối cùng bây giờ nàng đã được lĩnh giáo đến hỉ nộ vô thường của Vương. Tất cả đều là vì nữ nhân trong cấm địa kia sao? Rốt cuộc nữ nhân đó là người như thế nào mà khiến cho Vương trở nên như vậy?

Người trong hoàng cung đều nói Vương yêu nhất chính là nàng, bản thân nàng cũng cho rằng Vương yêu nàng, bây giờ mới biết đều là nàng tự mình đa tình, tâm của Vương lãnh khốc, chính là sẽ không yêu ai.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm rời khỏi Vân Vụ các, một đường đi thẳng lên phía trước, chờ cho đến khi tỉnh lại đã đến Tử Yên các, mắt lạnh liếc một cái rồi đẩy cửa đi vào.

“Nương nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

 Tử Liên muốn giúp nàng cởi áo khoác, còn chưa động tay thì cửa đã bị đẩy ra.

Hai nàng bị dọa hoảng sợ, vừa quay đầu lại nhìn thấy Long Hạo Thiên đứng ở ngoài cửa.

Tử Liên vội vàng hành lễ: 

“Nô tỳ tham kiến Vương.”

“Lui đi.” 

Long Hạo Thiên trực tiếp ra lệnh.

“Dạ.” 

Tử Liên bị hù dọa, cả kinh. Sắc mặt Vương khó coi như vậy, nàng không khỏi lo lắng cho Nương nương, nhưng cũng không dám cãi lệnh.

“Thần thiếp tham kiến Vương.” 

Vân Yên hành lễ, không biết hắn đến làm gì? Ở nơi này nàng lúc nào cũng phải lo lắng chờ đợi.

“Đánh đàn cho ta nghe.”

 Long Hạo Thiên ngồi vào một bên, nhắm mắt lại ra lệnh, hôm nay cũng không phải đến gây sự với nàng.

Đánh đàn? Vân Yên hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn hắn, hắn như vậy là có ý gì? Nàng không tin hắn đang thảnh thơi, muốn nghe nàng đánh đàn.

“Nghe không hiểu sao?”

 Thấy nàng nửa ngày cũng không phản ứng lại, hắn bỗng mở to mắt nhìn chằm chằm nàng.

“Vương, thần thiếp nghe hiểu, có điều thần thiếp không biết đàn.”

 Vân Yên nhìn hắn một hồi, sau đó đáp.

“Cái gì?”

 Long Hạo Thiên ngẩn người, nàng nói cái gì? Nàng không biết đáng đàn? Cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm nàng: 

“Ngươi đường đường là công chúa Vân triều, lại không biết đánh đàn, hỏi có ai tin được?”

“Vì sao công chúa nhất định phải biết đánh đàn? Thần thiếp chưa từng

học qua.”

Vân Yên hỏi lại hắn.

“Ngươi thật xảo biện, đừng nói với bổn vương vẽ tranh, đánh cờ ngươi cũng không biết?”

 Long Hạo Thiên hừ lạnh.

“Vâng, thần thiếp không biết.”

 Vân Yên đáp lại hắn, nàng hoàn toàn không có cơ hội học những thứ đó, chỉ cần nàng còn sống, cha nàng cũng đã cảm tạ lắm rồi, vì thế không cho nàng đụng vào những thứ này sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể của nàng. Để biết đọc biết viết, nàng phải tha thiết yêu cầu cha nàng, ông không còn cách nào khác đành phải đồng ý, nhưng là mỗi ngày nàng chỉ được học vài chữ, may mắn nàng thông minh bẩm sinh, trí nhớ lại rất tốt.

“Không biết?”

 Nhìn nàng dứt khoát như vậy, ánh mắt Long Hạo Thiên tràn nộ khí, âm trầm nhìn nàng: 

“Ngươi là cố ý đối nghịch với Bổn Vương sao?”

Vương cảm thấy thần thiếp có như vậy sao? Thần thiếp tự mình muốn chuốc khổ sao?”

 Vân Yên nhìn hắn, ngữ khí mang theo vài phần mai mỉa. Tuy nhiên, nàng thật sự cũng muốn làm như vậy.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 060 – Chọc giận hắn

“Bổn Vương thấy ngươi chính là muốn tự mình chuốc lấy khổ.”

 Long Hạo Thiên nghiến răng nói, 

“Ngươi hận Bổn Vương đúng không?”

“Thần thiếp nói không hận, Vương tin sao?”

 Vân Yên nhìn hắn, nàng chính là hận hắn, hận hắn uy hiếp nàng, hận không thể giết chết hắn.

“Vậy để Bổn Vương khiến cho ngươi hận đến cùng.”

 Long Hạo Thiên cười lạnh lùng.

Tâm Vân Yên run lên, theo dõi hắn, 

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nói xem Bổn Vương muốn làm gì?”

 Long Hạo Thiên lập tức đem nàng ôm trước ngực, con ngươi đảo trên người nàng đánh giá, vừa rồi hắn còn muốn hôm nay không cùng nàng gây hấn, không nghĩ tới chính nàng lại khơi mào lửa giận của mình, vậy đừng trách hắn.

“Không muốn.”

 Vân Yên theo bản năng hét lên, vô thức muốn đẩy hắn ra.

“Ngươi có tư cách gì nói không muốn. Đừng quên ngươi là nữ nhân của Bổn Vương, hầu hạ Bổn Vương là trách nhiệm của ngươi.”

 Long Hạo Thiên đè nàng xuống.

“Ta…”

 Vân Yên biết nàng không còn lựa chọn nào khác, nhưng nàng không muốn hứng chịu thủ đoạn trả thù của hắn, nhanh nhẹn nói: 

“Vương, hôm nay Thần thiếp không tiện…”

 Tránh được lúc nào hay lúc đó.

Đang muốn động thủ, nghe nàng nói vậy Long Hạo Thiên dừng tay lại, chằm chằm nhìn nàng, 

“Đúng vậy không?”

“Vâng…”

 Vân Yên bị hắn nhìn chằm chằm có chút chột dạ, cúi đầu đáp.

“…”

 Long Hạo Thiên đột nhiên hạ lệnh, cùng với đó tay hắn cũng vươn đến. Nàng cũng không xem thử hắn là ai sao? 

(… là tác giả để như vậy, cũng không hiểu tại sao???)

“Cái gì?”

 Vân Yên giật mình.

“Bổn Vương muốn kiểm tra.”

 Long Hạo Thiên theo dõi nàng, không cần nhìn cũng biết nàng đang nói dối, vậy mình cũng chơi đùa cùng nàng.

Vân Yên nhất thời không biết phải làm sao, càng không nghĩ đến hắn sẽ kiểm tra nàng? Làm sao bây giờ?

“Sao nào? Muốn Bổn Vương tự mình động thủ sao?”

 Long Hạo Thiên thấy nàng nửa ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, mất kiên nhẫn nói.

Vân Yên cắn môi, mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng, biết rõ hắn cố ý gây khó dễ với mình, cũng biết mình đang nói dối, đành thẳng thắn thừa nhận: 

“Thần thiếp không phải không tiện, chỉ là chưa có chuẩn bị tốt.”

Vừa mới dứt lời, không đợi nàng kịp phản ứng liền cảm thấy một hồi chóng mặt, trên người đau đớn truyền đến, thân thể ngã sang bên cạnh.

“Nhớ kỹ, đây là cái giá của việc ngươi nói dối.”

 Long Hạo Thiên một cước đá trên người nàng. 

(>”< Đồ độc ác>”<)

Vân Yên lấy tay xoa eo mình vừa bị hắn đá đau nhức, trừng mắt nhìn hắn mỉa mai:

“Ngươi muốn tra tấn ta thì cứ việc nói thẳng, đây là hoàng cung của ngươi, là chỗ của ngươi, ngươi muốn thế nào ai dám nói lại? Ngay cả ngươi giết ta cũng không ai nói gì. Ngươi việc gì phải viện cớ này nọ. Ta thật không ngờ U Linh Vương mà người người sùng bái e sợ lại chính là một người điên, một kẻ điên cuồng…”

Lời còn chưa nói xong, yết hầu nàng đã bị hắn hung hăng bóp chặt.

Ánh mắt Long Hạo Thiên bừng lửa giận, khuôn mặt vặn vẹo, gân xanh nổi đầy trán, tay hung hăng dùng thêm lực trên cổ nàng: 

“Ngươi muốn chết…”

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 061 – Chọc giận hắn 2

Vân Yên chỉ cảm thấy hô hấp không thông, trước mắt hoa lên, rất nhiều hình ảnh tràn ngập phẫn nộ của hắn chồng chéo lên nhau, nàng với tay liều mạng đánh hắn, muốn hắn buông mình ra, có điều tay hắn như núi Thái Sơn, không nhúc nhích gì cả, khiến ý thức nàng càng ngày càng mơ hồ, cảm giác sắp chết đến nơi. Nhưng nàng không can tâm, không can tâm chính mình cứ vậy chết đi, còn chút ý thức cuối cùng, nàng rút cây trâm trên đầu, hung hăng đâm xuống tay hắn.

“A…”

 Long Hạo Thiên chợt thấy tay đau nhói, đành buông lỏng, nhìn thấy cây trâm của nàng đang cắm trên tay mình.

“Khụ… khụ…”

 Vân Yên được tự do hô hấp, đột nhiên hít vào không khí, làm cho nàng không nhịn được mà ho khan, thân thể vì thế mà cuộn gập lại.

“Ngươi dám đâm Bổn Vương?”

 Long Hạo Thiên tức giận trừng mắt với nàng, nhổ cây trâm trên tay khiến máu theo đó nhỏ từng giọt xuống đất, chưa từng có ai dám làm hắn bị thương.

“Là ngươi ép ta, đâm cũng đã đâm rồi, tùy ý ngươi xử lý đi.”

 Nhìn hắn một bộ dạng muốn ăn thịt người, biết hắn sẽ không bỏ qua cho mình, Vân Yên không thèm đếm xỉa đến, chết thì chết, dù sao điều nàng không bận tâm nhất chính là cái chết.

“Không sợ chết đúng không? Bổn Vương đã nói Bổn Vương sẽ không cho ngươi chết, Bổn Vương muốn ngươi còn sống mà nhìn những người khác chết, chết chính là giải thoát, Bổn Vương muốn ngươi sống mà chịu tội.” 

Long Hạo Thiên nói giọng sắc lạnh, ánh mắt hung ác gườm nàng.

“Ngươi muốn làm gì?”

 Tim Vân Yên chợt nhói lên.

“Vậy còn để xem ngươi sợ cái gì? Hoàng đế Vân triều gần đây có phải rất thảnh thơi hay không?”

 Long Hạo Thiên ám chỉ nói.

“Vô sỉ, hèn hạ…”

 trong lòng Vân Yên thầm chửi rủa, hắn lại lấy Vân triều uy hiếp mình, sự việc đã đến nước này, sao nàng phải cầu xin hắn, để hắn cứ vậy mà đắc ý?

“Người đâu?”

 Long Hạo Thiên hướng về phía cửa hô lớn.

“Vương, có gì sai bảo?”

 Thị vệ của Tử Yên các nhanh chóng bước vào, cung kính hành lễ.

“Truyền mệnh lệnh của Bổn Vương, tuyên Lý tướng quân diện kiến.”

 Long Hạo Thiên phân phó.

“Dạ.”

 Thị vệ vừa muốn rời đi.

Vân Yên vội vàng gọi lại

, “Chờ một chút.”

 Hắn như vậy là muốn tiến đánh Vân Triều thật sao?

“Sao rồi? Ngươi muốn cùng đi với Bổn Vương sao? Đi gặp dân chúng Vân triều, gặp hoàng huynh của ngươi sao?”

 Long Hạo Thiên cố tình châm chọc.

“Vương không nhớ lời mình nói sao? Ngươi nói ngươi cho ta thời gian giết Hắc Ưng, chẳng lẽ bây giờ muốn nuốt lời? Thân làm Vương không phải là nhất ngôn cửu đỉnh sao?”

 Vân Yên nhìn hắn, nàng chỉ có thể đánh cuộc, nội tâm cũng không yên. Cho dù hắn đổi ý, bản thân cũng có thể làm gì được?

“Bổn vương khi nào thì nói không tính toán, chẳng lẽ ngươi đâm Bổn Vương bị thương, vẫn còn muốn có cơ hội đó nữa sao?”

 Long Hạo Thiên nhìn xuống mu bàn tay bị nàng đâm bị thương.

Vân Yên lúc này mới giật mình, nhìn mu bàn tay đang chảy máu của hắn. Hắn sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho nàng, làm sao bây giờ?

“Bổn Vương đã nói, làm cái gì cũng đều phải trả giá.”

 Long Hạo Thiên nhìn nàng đổ mồ hôi lạnh lo sợ, tâm tình cảm thấy khá hơn.

Vân Yên nhìn  hắn, thực hận mình vì sao vừa rồi không giết chết hắn? Nhưng hiện tại không phải lúc bực bội, trong đầu vừa lóe lên ý tưởng, khóe môi khẽ cười, nàng đã có cách rồi.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 062 – Giết một trong hai

Long Hạo Thiên thấy khóe miệng nàng khẽ cười, thật sự chướng mắt, không biết nàng đang suy tính điều gì? Hắn chau mày không kiên nhẫn nói: 

“Bổn Vương không có thời gian chờ ngươi.”

“Vương, ngươi còn nhớ rõ đêm đó đã nói gì không? Ngươi đã nói sẽ cho ta ba cơ hội để giết ngươi, bây giờ là lần đầu tiên, tuy rằng thất bại, nhưng không phải ta vẫn còn hai lần nữa sao, Vương không quên chứ.”

 Vân Yên nhìn hắn không nhanh không chậm nói.

Ba cơ hội? Long Hạo Thiên lúc này mới nhớ đến ngày đó đã hứa với nàng, chỉ là vô tình nói mà thôi, không ngờ hiện tại lại bị nàng lợi dụng, môi cười lạnh nói: 

“Ngươi quả thực thông minh, Bổn vương không hề quên. Được, Bổn Vương sẽ cho ngươi thêm cơ hội.”

“Ta sẽ tận dụng thật tốt.”

 Vân  Yên đáp, trong lòng thầm thở ra.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

 Long Hạo Thiên ra lệnh cho thị vệ vẫn đang một mực đợi lệnh ở bên cạnh.

“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”

Thị vệ lui ra ngoài.

Long Hạo Thiên lúc này mới đến trước mặt nàng, con ngươi đen dán vào nàng: 

“Nhớ kỹ, thời gian của Bổn Vương là có hạn. Một tháng, nếu sau một tháng ngươi vẫn không thể giết Hắc Ưng, vậy để Bổn Vương…”

 câu tiếp theo không cần phải nói nàng cũng hiểu.

“Một tháng? Hắn không phải ở trong hoàng cung này, ta lại không có võ công, làm sao giết hắn được. Một năm, ta cần một năm.”

 Vân Yên cố gắng kéo dài thời gian.

“Đó là vấn đề của ngươi, không phải của Bổn Vương, Bổn Vương chỉ có thể cho ngươi thời hạn một tháng, chỉ cần ngươi muốn, hắn có ở hoàng cung hay không có cần thiết hay sao? Các ngươi không phải vẫn thường xuyên gặp mặt à? Có lẽ hắn sẽ cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết.”

 Long Hạo Thiên hừ lạnh.

“Hắn dựa vào đâu mà phải chết vì ta? Ngươi tại sao cứ phải ép ta, ngươi hận hắn như vậy sao không tự mình giết hắn? Ngươi còn không thể giết hắn huống chi là ta, đạo lý ‘trong lòng không muốn đừng đẩy cho người’ ta nghĩ ngươi phải rõ hơn ta chứ.”

 Vân Yên quát, nếu Hắc Ưng đã muốn tránh, trong một tháng không thể tìm thấy ,thì nàng biết làm thế nào? Cho dù hắn có đến đây, nàng cũng cách nào ra tay với hắn? Bọn họ không hề có huyết hải thâm thù, vậy mà nàng đã khiến hắn bị thương những hai lần.

“Ngươi còn dám nói thêm câu nữa? Bổn Vương không phải không thể giết hắn, là Bổn Vương không muốn tự làm bẩn tay mình.”

 Long Hạo Thiên vì câu nói 

‘Ngươi còn không thể giết được hắn huống chi là ta’

 của nàng chọc giận.

“Ta có nói mười câu cũng chính là như vậy, giết hắn, không bằng trực tiếp giết ngươi, như vậy thuận tiện hơn.”

 Vân Yên không đếm xỉa đến lửa giận của hắn, tiếp tục nói. Hắn chết thì mọi chuyện đều được giải quyết.

“Hóa ra ngươi muốn giết Bổn Vương, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi, trong vòng một tháng, Bổn Vương cùng Hắc Ưng phải có một người chết, về phần là ai thì chính ngươi tự mình lựa chọn. Có điều, nếu như lúc đó cả hai chúng ta đều bình an vô sự thì người chết sẽ là ngươi.”

 Long Hạo Thiên liếc nàng một cái rồi xoay người rời đi. Giết hắn? Hy vọng nàng có bản lĩnh đó.

Chọn một? Vân Yên ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, nàng có thể lựa chọn ai? Hắc Ưng và hắn nàng đều không giết được. Một tháng, nàng chỉ có thời gian một tháng, nàng muốn giết ai? Long Hạo Thiên hay Hắc Ưng?

 (haiz, cái vòng luẩn quẩn =.=!)

Thở dài, nàng quyết định sẽ giết Long Hạo Thiên, tuy là Hắc Ưng cũng rất đáng hận, nhưng so ra, Long Hạo Thiên cũng chính là kẻ thù giết cha mình, nàng giết hắn cũng coi như vì cha báo thù, là chuyện đương nhiên

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 063 – Chủy thủ, độc dược

Vân Yên trốn Tử Liên, tìm trong hồi môn mình mang theo lúc trước, có vài thứ Vân La trước khi đi đã để vào, nói sau này cần dùng đến. Nàng lấy ra, một thanh chủy thủ, một túi thơm độc dược. Giết hắn, nàng biết rõ mình không có bản lĩnh đó, chỉ có thể dùng độc dược. Có điều bản thân chưa hề giết người, cầm túi độc trên tay có chút run rẩy.

“Thật là vô dụng.”

 Nàng thầm mắng mình, ngẫm lại hắn đúng là đáng hận, nàng sẽ hạ thủ được thôi. Đặt những thứ khác cất kỹ trở lại, thuốc bột cất vào người, thanh chủy thủ giấu bên giường, tất cả đều chuẩn bị tốt, lúc này mới thở ra một tiếng, chỉ còn chờ cơ hội đến.

Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một người đứng phía sau, nàng sợ tới mức ngã xuống

, “Ai?”

“Giữa ban ngày mà bị hù đến mức này, có phải đang làm việc gì trái với lương tâm hay không?”

 Hắc Ưng chằm chằm nhìn vào hông nàng, còn có nơi vừa rồi cất giấu chủy thủ.

“Ngươi không một tiếng động đứng đằng sau lưng người ta không phải mới là làm việc trái với lương tâm?”

 Vân Yên lúc này mới nhìn rõ người vừa đến là hắn, cả người đổ mồ hôi lạnh, bây giờ mới biết được làm người không thể làm việc trái với lương tâm.

“Độc dược.”

 Hắc Ưng cầm túi thơm trong tay, đưa lên mũi ngửi nói: 

“Có điều độc này không đủ giết chết người.”

Vân Yên lúc này mới cả kinh, đưa tay sờ vào cạnh người mình, không biết từ khi nào túi thơm đã rơi vào tay hắn, càng kinh ngạc khi hắn nói độc này không chết người, nghi hoặc hỏi

: “Làm sao ngươi biết độc này không chết người? Ngươi còn chưa thử qua?”

“Thật là một chút hiểu biết cũng không có, làm sao có thể đứng được trên giang hồ.”

 Hắc Ưng ném túi thơm trả lại cho nàng, 

“Độc của ngươi là chuẩn bị cho ta sao?”

Ách, Vân Yên sửng sốt, lập tức biết hắn đã có tai mắt trong cung, biết chuyện của mình cũng không có gì lạ. Cất lại túi thơm vào bên người rồi nói:

 “Ngươi đã biết còn dám tới cho ta giết sao?”

“Ngươi không phải muốn giết ta ư?” 

Hắc Ưng nghe trong lời nàng có ý gì đó? Hóa ra nàng không định giết mình.

“Muốn, nhưng ta biết rõ không thể giết được, cho nên không muốn lãng phí thời gian. Có điều nếu ngươi muốn cho ta giết ngươi, ta cũng sẽ không khách sáo.”

Vân Yên nhìn hắn nói.

“Ta không có ngốc, sống còn chưa đủ, sao lại muốn chờ ngươi tới giết.” 

Hắc Ưng đi đến bên giường, lấy ra thanh chủy thủ cầm trong tay vuốt ve: 

“Cái này không tồi, đáng tiếc đối với ngươi không có tác dụng gì.”

 Không chỉ nói hắn và Long Hạo Thiên, ngay cả một thị vệ bình thường nàng cũng không thể đụng vào thân thể bọn họ được.

“Ai nói đối với ta không có tác dụng gì? Ta chính là muốn dùng nó để

giết ngươi và Long Hạo Thiên.”

 Vân Yên tóm lấy thanh chủy thủ trong tay hắn.

“Ha…ha…ha…ha…”

 Hắc Ưng dường như vừa nghe được một câu chuyện cười trong thiên hạ, bật cười ha hả.

“Ngươi cười cái gì? Không tin sao? Vậy cứ thử xem?”

 Vân Yên cầm chủy thủ đâm lên.

Lúc này Hắc Ưng vẫn là không tránh né, chỉ lấy tay điểm cổ tay nàng, nàng lập tức cảm nhận được một hồi đau đớn toàn thân.

‘Keng keng’

 chủy thủ trên tay đã rơi xuống đất.

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 064 – Mỹ nhân kế

“Hiện tại đã tin chưa? Ngươi sẽ không ngu dốt nghĩ rằng chúng ta đều chờ ngươi tới giết chứ?”

 Hắc Ưng nhìn nàng.

Vân Yên bưng lấy chỗ đau đớn trên cổ tay, 

“Không phải bây giờ mới tin, mà ta luôn biết rằng, muốn giết ngươi cùng hắn, ta không có khả năng. Chỉ có điều ta không còn lựa chọn nào khác, biết rõ là thiêu thân lao vào lửa nhưng ta vẫn phải làm.”

Đều là do Long Hạo Thiên ép nàng.

“Ta nói rồi, ngươi có thể thay đổi tất cả, chỉ cần làm cho hắn yêu ngươi.”

 Hắc Ưng nhắc lại.

“Yêu ta?”

 Vân Yên cười lạnh, 

“Vậy giết ta còn thoải mái hơn.”

“Đã biết là đường cùng vì sao không thử một chút? Biết đâu vẫn còn hi vọng?”

Hắc Ưng chằm chằm nhìn nàng, không biết vì sao hắn có cảm giác nàng sẽ thay thế vị trí của nữ nhân kia trong lòng Long Hạo Thiên.

“Vậy ta phải thử một lần?”

 Vân Yên bỗng nở nụ cười, 

“Ta nghe nói thời điểm đó(chắc là lúc xxx  ) sự phòng ngự của nam nhân là yếu nhất, có lẽ, ta sẽ thành công không chừng, giết hắn, so với việc làm hắn yêu ta đơn giản hơn nhiều, không phải sao?”

 “Vậy ngươi thực sự quá coi thường nam nhân rồi, đối mặt với nữ nhân mình yêu đó chính là điểm trí mạng của nam nhân, nhưng đối mặt với nữ nhân mình không thương, nam nhân luôn có sự cảnh giác, nhất là đối mặt với ngươi.”

 Hắc Ưng lắc đầu trào phúng nói.

“Thật không?”

 Vân Yên đột nhiên sán gần hắn, đưa tay đặt lên ngực hắn, vuốt vạt áo hắn, tay trái liền cầm chủy thủ muốn đâm vào sau lưng hắn.

Hắc Ưng vừa ôm lấy thân thể của nàng, vừa chuyển tay bắt lấy tay trái nàng, 

“Không phải lúc nào mỹ nhân kế cũng có tác dụng, vì sao ngươi không dùng mỹ nhân kế làm cho hắn yêu ngươi?”

Vân Yên đột nhiên cảnh giác nhìn hắn: 

“Vì sao ngươi hi vọng làm cho hắn yêu ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi có âm mưu gì sao?”

“Không biết tốt xấu, ta chẳng qua muốn tốt cho ngươi.”

 Hắc Ưng buông nàng ra.

“Tốt cho ta, vô sự xum xoe không phải đạo.”

 Vân Yên hừ lạnh.

“Haha… ta vốn là cường đạo.”

 Hắc Ưng cười.

Vân Yên liếc hắn một cái, không thèm để ý đến hắn, nhìn chủy thủ trong tay, thở dài:

“Xem ra thanh chủy thủ này là chuẩn bị cho chính mình.”

“Nếu ngươi muốn chết thì sẽ không chờ đến bây giờ.”

 Hắc Ưng không chút lưu tình mà vạch trần nàng, hắn hiểu rất rõ Long Hạo Thiên.

“Các ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao bây giờ? Cả hai đều ép ta, các người có bao giờ suy nghĩ qua, ta chỉ là một nữ nhân, vì sao phải đem mối thù của các ngươi quẳng lên vai ta?”

 Vân Yên không kiềm được quát lên, nhớ lúc rời khỏi Vân triều, đến nơi này, nhớ những ngày bị làm nhục ở nơi này, nước mắt nhịn không được mà lăn dài.

Nhìn thấy nàng như vậy, Hắc Ưng có chút không đành lòng, thân thủ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ: 

“Ngươi có thể thay đổi tất cả, làm cho hắn yêu ngươi, có lẽ sẽ không khó như vậy.”

“Ta hận các ngươi, thật sự hận các ngươi.”

 Vân Yên khóc, trong lòng vừa bất lực vừa do dự bùng lên. Nàng vẫn tỏ vẻ kiên cường, nhưng mà hóa ra nàng cũng yếu đuối như vậy.

“Thật là một màn ân ái tuyệt vời, Bổn vương có phải đang quấy rầy các ngươi hay không.”

 Âm thanh lạnh như băng của Long Hạo Thiên xuất hiện ở cửa.

Vân Yên cả kinh, vội đẩy Hắc Ưng ra, tại sao nàng lại tựa vào ngực hắn?

Hắc Ưng nhìn hắn, 

“Vì sao chúng ta luôn trùng hợp như vậy?”

 Thật ra hắn đương nhiêu hiểu rõ nơi này luôn có tai mắt của cả hai người.

“Cút mau…”

Long Hạo Thiên chỉ nổi giận quát lên.

Hắc Ưng nghĩ đến những chuyện hắn vừa trải qua, đột nhiên nói đến: 

“Đúng rồi, nói cho ngươi biết, chất độc và chủy thủ của nữ nhân ngu xuẩn này không thể giết được ta, phiền ngươi đổi cho nàng loại khác, nếu không thật là quá sỉ nhục ta rồi, haha…”

  Nói xong bật cười lớn rời đi…

Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 065 – Uống thuốc độc

Long Hạo Thiên lúc này mới nhìn chằm chằm vào Vân Yên đang đứng nơi đó, từng bước từng bước tiến lại gần nàng.

Vân Yên lui về phía sau, bỗng ngã phịch xuống, ngừng thở dõi theo hắn.

Nhưng hắn chỉ là cầm chủy thủ của nàng đặt vào tay, chợt động tay đem chủy thủ kê lên cổ nàng.

Vân Yên kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì? Có phải cơn điên lại phát tác hay không?

“Thanh chủy thủ này chuẩn bị cho ai?”

 Long Hạo Thiên vẫn chằm chằm nhìn nàng, hỏi.

Vân Yên vẫn không trả lời, trên cổ cảm thấy đau xót, đã ngửi thấy mùi máu, cảm giác máu tươi đang chảy từ cổ xuống.

“Đủ sắc bén.”

 Long Hạo Thiên dời thanh chủy thủ từ trên cổ nàng xuống, dùng ngón tay lau đi vết máu, con mắt ngập tràn âm u khủng khiếp.

Vân Yên chứng kiến  trên vai mình, áo đã nhuộm thành màu hồng, trong chớp mắt trở nên ngơ ngẩn, nhưng nàng không sợ hãi, nếu như hắn giết nàng, nàng ngược lại còn phải cảm tạ hắn, vì hắn đã giải thoát cho mình.

“Thanh chủy thủ này là dùng để ám sát Bổn vương sao?”

 Chủy thủ trong tay Long Hạo Thiên đột nhiên chỉ lên chóp mũi nàng.

“Đúng vậy.”

 Vân Yên nhìn hắn, vết thương trên cổ âm ỷ đau.

Long Hạo Thiên chăm chú nhìn nàng, bỗng nở nụ cười, 

“Bổn vương rất có hứng thú với ngươi.” 

Nói đến đây chợt đổi giọng: 

“Có điều, rất tiếc ngươi sẽ không có cơ hội này, độc dược đâu?”

“Độc dược?”

 Vân Yên vô ý thức từ bên người lấy ra túi thơm.

“Uống nó.”

 Long Hạo Thiên ra lệnh.

“Cái gì?”

 Vân Yên ngẩn cả người, nhìn độc trong tay mình, hắn là bắt mình uống cái này sao?

“Không dám sao?”

 Long Hạo Thiên châm chọc nàng, 

“Ngươi đang sợ Hắc Ưng không kịp cứu ngươi sao?”

“Haha…”

 Vân Yên đột nhiên cười phá lên, 

“Ngươi quả thực không biết, thứ ta không sợ nhất, chính là chết.”

 Nói xong lấy từ trong túi thơm ra một gói giấy. Ngang nhiên trước mặt hắn mở ra, đổ tất cả thuốc bột vào miệng mình, cầm lấy chén trà uống xuống hết, động tác liên tục dứt khoát.

Long Hạo Thiên chỉ nhìn nàng, hắn chưa từng nhìn thấy người nào có thể coi sinh tử nhẹ như vậy, có điều hắn không thương tiếc, cũng không có ý định ngăn cản, hắn muốn xem Hắc Ưng làm sao cứu nàng được?

“Vương, tuy chúng ta chưa xảy ra việc thân mật của phu thê, nhưng trên danh nghĩa vẫn cứ là phu thê. Lần cuối cùng, thần thiếp cầu xin người buông tha Vân triều.”

 Vân Yên đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.

“Được.”

 Long Hạo Thiên chỉ nói đơn giản một chữ. Cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng như lời đồn bên ngoài là 

Thị huyết hiếu chiến’.

“Đa tạ Vương”.

 Vân Yên đứng dậy, khóe môi nhếch lên thành đường cong tuyệt mỹ, lẳng lặng chờ đợi cái chết đến, cũng mơ hồ chờ đợi sẽ gặp mẫu thân cùng phụ thân.

Long Hạo Thiên không nghĩ tới nàng đối mặt với cái chết có thể bình tĩnh như vậy, hắn chán ghét vẻ mặt này của nàng, dùng chủy thủ nâng cằm nàng lên, 

“Nếu như ngươi cầu xin tha thứ, Bổn vương có lẽ sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Vân Yên cười nhạt. 

“Tại sao ta phải cầu xin tha thứ? Xin ngươi buông tha ta, sau đó lại tiếp tục tra tấn ta ư? Ta chỉ khuyên Vương một câu, từ nay về sau đừng đem thù hận của mình áp đặt lên người khác, có lẽ ngươi sẽ thoải mái hơn, có lẽ ngươi còn có thể yêu.”

“Đừng nói YÊU với Bổn vương, ngươi còn nói Bổn Vương lập tức giết ngươi.”

Long Hạo Thiên phẫn nộ chĩa thẳng chủy thủ vào yết hầu nàng.

“Không cần làm chuyện dư thừa này.”

 Vân Yên nhìn chằm chằm thanh chủy thủ trước mặt, bởi vì nàng đã cảm giác được thân thể có biến hóa, nàng hiểu độc đã bắt đầu phát tác.

Chương 066 — Độc dược và xuân dược

Thân mình sao lại nóng như vậy? Trúng độc không phải sẽ từ từ trở nên lạnh hay sao? Trong lòng Vân Yên nghi hoặc, chẳng lẽ đây không phải là độc dược, vì sao cảm giác sóng nhiệt trong lòng cứ từng đợt từng đợt dâng lên, trên mặt hừng hực ngọn lửa nóng bỏng, thân thể dấy lên khát vọng khó hiểu, đây là độc gì vậy? Nàng hoàn toàn không hiểu rõ, chỉ cảm thấy khó chịu, lưỡi khô rát………..

Long Hạo Thiên thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, thanh âm thở dốc, còn có ánh mắt mê ly nhuốm đầy tình dục, mày khẽ cau lại, đây là độc dược của nàng sao? Rõ ràng chính là xuân dược, hừ lạnh một tiếng, hắn muốn chờ đến cùng, để xem nàng muốn diễn trò gì.

Thân thể càng ngày càng nóng, hai tay siết chặt lại, cố chịu đựng khát vọng muốn cởi đi y phục của mình , nhưng khát vọng trong lòng càng ngày càng lợi hại, nàng rốt cuộc bị sao vậy? Lập tức bấu vào giường, tựa người vào đó, thở ra phì phò, vì sao nàng muốn đến gần hắn như vậy…….

“Có phải rất khó chịu không?” Long Hạo Thiên đi đến gần nàng, ngón tay vuốt ve trên mặt nàng, đã có lòng làm như vậy thì cần gì phải cố nén.

Ngón tay lạnh băng của hắn đụng vào, Vân Yên nhịn không được mà thở ra, tự nhiên nảy sinh ý định muốn ôm lấy hắn, nhưng nàng cố nén lại, tay bấu chặt lấy giường, cố sức hỏi: “Không được đụng vào ta. Đây là độc dược gì?” Vì sao nàng còn chưa chết?

“Không phải ngươi chuẩn bị hay sao? Chẳng lẽ ngươi không biết?” Long Hạo Thiên châm chọc.

“Ta không biết.” Vân Yên lắc đầu, thứ này vốn cũng không phải mình chuẩn bị, là Vân La chuẩn bị, nàng chỉ muốn biết nó sẽ phát tác bao lâu, nàng đã không còn chống đỡ nổi.

“Thật vậy không?” Long Hạo Thiên hừ lạnh, ngón tay nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn nàng chằm chằm: “Là hắn đưa cho ngươi sao?”

“Không phải.” Vân Yên lại lắc đầu, thân thể tại sao lại có khát vọng như vậy? Thiếu chút nữa đã vươn tay ra, nàng rốt cuộc bị làm sao? Trong lòng đầy phiền toái: “Ngươi nói cho ta biết, còn bao lâu ta mới bị độc chết?” Nàng không muốn chịu loại tra tấn như thế này.

“Độc chết?” Long Hạo Thiên ngẫm nghĩ, không biết nàng là thật sự không biết gì, hay là đang giả bộ. Ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, “Yên tâm, ngươi sẽ không chết, độc này không giết được người, nhưng nó thật sự tra tấn người.”

“Độc không chết người?” Vân Yên nhớ lại Hắc Ưng cũng từng nói như vậy, không tin nói: “Độc không chết người còn gọi là độc sao?” Huống chi hiện tại nàng khó chịu như vậy.

“Nó vốn không phải độc.” Long Hạo Thiên trả lời, cứ giả bộ đi, giả bộ vô tội đi…

“Không phải độc dược?” Vân Yên mơ hồ rồi, “Vậy đó là thứ gì?”

“Ngươi nói xem? Có phải rất nóng hay không? Có phải nảy sinh khát vọng hay không? Có phải muốn cởi bỏ hết quần áo hay không?” Long Hạo Thiên chậm rãi trượt tay trên mặt nàng.



Nơi nào tay hắn lướt qua, tiếng thở dốc của Vân Yên càng rõ ràng, hoàn toàn mất đi ý thức, hắn đang làm gì? Chỉ cảm thấy trên mặt mình thật thoải mái. Nàng muốn bàn tay lạnh lẽo của hắn cứ như vậy vuốt ve cả thân thể mình, nàng đã không còn ý thức được bản than sao lại muốn như vậy?

Cầm tay hắn đặt lên ngực mình, bị hắn chạm đến nàng cảm thấy thân thể một trận run rẩy. Muốn lập tức giải quyết cơn khát trong lòng, cúi đầu cầm tay hắn… muốn hắn vuốt ve nhiều hơn nữa…

“Ưm…” nhịn không được mà rên ra tiếng, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ.

“Thoải mái không?” Bàn tay Long Hạo Thiên tiến vào trong áo nàng, vuốt ve ngực nàng, ánh mắt dán lên người nàng, ngữ khí rét lạnh.

“Ừ…” Vân Yên vô thức trả lời, chợt có chút bừng tỉnh, liền nhìn đến chính mình, áo đã hé mở, còn có tay hắn đang đặt bên trong, vừa thẹn vừa giận kéo tay hắn ra, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Bổn vương làm gì? Không phải nên hỏi ngươi sao, ngươi uống xuân dược không phải muốn dụ dỗ Bổn Vương sao? Hiện tại mới giả bộ vô tội có phải đã quá muộn rồi không?” Long Hạo Thiên nhìn nàng bày ra một bộ dạng thanh cao, cười lạnh.

“Xuân dược? Xuân dược gì?” Vân Yên nghi ngờ, chẳng lẽ thứ mình vừa uống không phải độc dược? Mà là xuân dược, cho nên mới có thứ khát vọng đó, nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao lại khó chịu như vậy.



Edit: Nhung

Beta: Quinn

Huyết lệ hoàng cung

Chính văn 067 —  Bị thương



“Thoải mái không? Thoải mái đến kêu ra tiếng cơ mà, Bổn Vương muốn nghe xem thanh âm trên giường của ngươi trêu người đến mức nào.”

 Long Hạo Thiên nhẹ nhàng nói bên tai nàng, còn cố ý dùng đầu lưỡi khiêu khích.

“A……..”

 Vân Yên nhịn không được rên rỉ, loại cảm giác này không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.

“Thực êm tai, có phải có nhiều nam nhân từng nghe qua rồi không?”

 Long Hạo Thiên cố ý mỉa mai nàng, nhưng ánh mắt hắn cũng đã nhuốm đầy màu sắc dục vọng cùng ham muốn.

Vân Yên lập tức mở to mắt, nàng chưa từng bị người ta vũ nhục như vậy, há miệng hung hăng cắn vào cánh tay hắn…

“Ngươi dám cắn Bổn Vương, thật muốn chết rồi.”

 Long Hạo Thiên phẫn nộ, tay vừa giơ lên đã muốn hạ xuống, liền thấy trong tay nàng đang cầm sẵn chủy thủ từ lúc nào

“Ta chính là muốn chết, nhưng không cần ngươi động thủ, ta tự mình làm.”

 Vân Yên nói xong, chủy thủ hướng về ngực mình đâm tới, nàng biết nếu mình không chết, chuyện tiếp theo xảy ra, nàng không dám tưởng tượng, cũng không muốn tự mình rước lấy nhục nhã.

“Ngươi muốn làm gì? Muốn chết sao? Vậy cũng phải xem xem Bổn Vương có đồng ý hay không?”

 Long Hạo Thiên lập tức lấy tay giựt đi chủy thủ của nàng, máu tươi trên tay theo chủy thủ chảy xuống dưới.

“Ngươi….”

 Máu tươi kích thích thần kinh của Vân Yên, khiến nàng giật mình lập tức buông tay.

Long Hạo Thiên đem chủy thủ ném ra ngoài, đặt tay lên mặt nàng, để máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ vào miệng.

Mùi máu tươi làm cho nàng buồn nôn, muốn quay đầu tránh đi.

“Uống mau.”

 Long Hạo Thiên ra lệnh, ngữ khí không để cho nàng phản đối.

Vân Yên nhìn hắn, nhìn máu tươi của hắn, nhìn máu tươi tiếp tục nhỏ trên mặt mình.

“Uống đi.”

 Long Hạo Thiên dùng tay bóp cằm nàng, bắt nàng hé miệng ra.

Vân Yên cảm giác được trong miệng ngập đầy máu, dấy lên một trận buồn nôn, thật sự muốn nôn ra ngoài.

“Nuốt xuống mau.”

 Long Hạo Thiên nói xong, dùng môi chặn miệng nàng lại.

Môi đụng chạm trong tích tắc, Vân Yên hoàn toàn không thể khống chế được nữa, nhục cảm đã chiến thắng lý trí, vòng tay ôm chặt hắn, nàng muốn phát tiết hết khát vọng trong lòng mình.

Long Hạo Thiên bị bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng vuốt ve, nàng lại vô ý thức mà lấy tay chạm vào hắn .

“a…”

 Hắn hít vào một hơi, thứ trong tay nàng vừa trướng vừa sưng, lại nhìn đến ngực nàng đã gần như lộ ra hoàn toàn.

Cảnh xuân, ánh mắt ngập tràn nhục dục, đã bùng nổ đến cực điểm. Tay nhanh chóng xé bỏ quần áo cản trở, hạ thân căng cứng muốn tiến vào trong nàng.

Vân Yên đã bị nhục cảm làm mơ hồ, tùy ý để hắn sắp xếp, chỉ muốn làm cho thân thể nóng bỏng của mình được hưởng thụ lạnh lẽo của hắn. Khi hắn tiến vào trong nàng, đau đớn cũng chỉ làm nàng hơi nhíu mày, vẫn ôm chặt lấy hắn.

Long Hạo Thiên không chút thương tiếc đâm vào nàng.

Vân Yên trong lúc mơ màng, liền cảm giác có người đang vuốt ve trên người mình, chính là sao lại mệt như vậy, thân thể còn đau nhức, liền mở to mắt thấy hắn đang ở trên người nàng, thân thể trần trụi, kinh ngạc nhìn hắn còn chưa kịp phản ứng: 

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tỉnh rồi à, vậy tiếp tục.”

 Long Hạo Thiên cúi đầu hôn lên ngực nàng, nhẹ nhàng mút lấy.

Vân Yên cảm thấy một trận tê rần, nháy mắt cảm giác đó lan truyền khắp toàn thân, vừa thẹn vừa giận tát vào mặt hắn: 

“Vô sỉ.”

Long Hạo Thiên không ngờ nàng lại dám ra tay, khuôn mặt tuấn mỹ không kịp tránh mà hứng trọn cái tát, sắc mặt vặn vẹo phẫn nộ, tay giựt tóc nàng: 

“Ngươi dám đánh Bổn Vương.”

“Ai cho ngươi…”

 Vân Yên cũng trừng mắt lại với hắn, câu nói kế tiếp nghẹn lại không nói lên lời.

“Bổn Vương làm sao? Ngươi dường như đã quên hôm qua tự mình uống xuân dược, chủ động câu dẫn Bổn Vương.”

 Long Hạo Thiên càng giật mạnh tóc nàng hơn.

Xuân dược? Vân Yên ngẩn ra, mọi việc hôm qua lập tức đều trở lại.

“Nghĩ ra rồi sao?”

 Long Hạo Thiên cười lạnh, buông tóc nàng ra, lấy tay chặn lại hai tay nàng, chân mạnh mẽ tách hai chân nàng ra.

“Ngươi muốn làm gì? Buông ra.”

 Vân Yên sợ hãi lập tức giãy giụa, nhưng không thể động đậy.

“Làm gì ngươi thử nói xem, ngày hôm qua ngươi chưa được hưởng thụ vậy hiện tại Bổn Vương giúp ngươi hưởng thụ lại một chút cho thật tốt. Đúng rồi, tiếng rên rỉ của ngươi thật sự rất êm tai, giờ tiếp tục kêu đi.”

 Long Hạo Thiên cố tình châm chọc.

“Ngươi..”

 Vân Yên cảm giác được mặt mình đã biến hồng, giận dữ trừng mắt với hắn.

Long Hạo Thiên lại chỉ nhìn chằm chằm thân thể nàng, không hề dạo đầu liền đi vào nàng.

“A…”

 Vân Yên nhịn không được mà thốt ra tiếng, vặn vẹo vòng eo muốn thoát khỏi hắn.

Long Hạo Thiên bị nàng lắc lư vặn vẹo thật dễ chịu,

 “Rất nhanh sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa”

, hắn dùng lực mạnh hơn…

Vân Yên chỉ cảm thấy dưới thân vừa nóng vừa đau đớn muốn cắn vào tay hắn, lại nhìn thấy trên cánh tay hắn có dấu răng, đây cũng là nàng cắn ư.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Nương nương, người tỉnh chưa?”

 Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tử Liên.

“Cút…”

 Long Hạo Thiên đang trong cơn sắc dục, đột nhiên bị nàng cắt ngang, giận dữ hét.

Tử Liên đứng bên ngoài cửa nghe được tiếng quát của Vương, bị dọa cho kinh hãi, vội vàng thối lui.

Hắn lúc này cũng gầm gừ một tiếng, phát tiết ở bên trong thân thể nàng. Sau đó lạnh lùng nhìn nàng, đứng dậy mặc quần áo vào.

Vân Yên dõi theo bóng lưng hắn, hận tới cực điểm, nhào tới nhặt chủy thủ rơi trên đất, hướng hắn đâm tới.

Bốp, cánh tay bị hắn lập tức dùng sức bắt lấy, chủy thủ liền văng ra ngoài đụng vào tường, 

“Nhớ kỹ, đây là lần thứ hai, ngươi chỉ còn một lần cơ hội đả thương Bổn Vương…”

 Long Hạo Thiên hung hăng hất tay nàng ra, không thèm nhìn nàng, xoay người bước đi.

Vân Yên nhìn cánh cửa bị hắn đóng sập lại, nhìn quần áo bị xé rách ngổn ngang dưới đất, còn có vết máu trên giường, nước mắt nhịn không được mà lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống đất…

Nàng đi qua cầm lấy chủy thủ  muốn hướng đến ngực mình…

Chương 068 — Không cần chọc giận

“Nương nương, người đang làm cái gì? Mau đưa cho nô tỳ đi.” Tử Liên mở cửa ra, bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ hãi đến nỗi đánh rơi chậu nước rửa mặt xuống đất, tiến về phía trước đoạt lấy thanh chủy thủ trong tay nàng.

“Tử Liên, ngươi buông ra, để cho ta chết đi, ta sống thật mệt mỏi.” Vân Yên muốn vùng ra khỏi nàng.

“Nương nương, người đừng làm như vậy, chết cách mấy cũng không tốt bằng còn sống, người hãy xem, ngay cả một tên ăn mày trong thành cũng đều muốn sống, huống chi là nương nương.” Tử Liên cố sức đoạt lấy thanh chủy thủ trong tay nàng.

“Không hiểu, ngươi không hiểu.” Vân Yên khóc, không phải người ta chỉ cần ăn no, không đói bụng, là hạnh phúc.

“Nương nương, nô tỳ không hiểu, nhưng nô tỳ biết, chết không bằng còn sống.” Tử Liên dìu nàng ngồi vào giường, lấy ra quần áo sạch sẽ thay cho nàng.

Vân Yên thẫn thờ để cho Tử Liên giúp mình mặc quần áo, đột nhiên nhớ tới lời mà cha vẫn thường xuyên nói với mình ‘Yên nhi, con có thể sống thì cha cũng không còn cầu xin gì hơn nữa’, nàng không thể chết được, ít nhất nàng không thể tự mình chấm dứt sinh mạng của chính mình, bởi vì sinh mạng này là do cha đã dốc hết tâm huyết cả đời để cứu trở về.

“Nương nương, tuy là Vương hơi thô bạo một chút, nhưng nương nương có thể được Vương sủng ái chính là một sự ban ơn to lớn rồi, hoàng cung này có rất nhiều nương nương mà ngay cả đến mặt Vương cũng chưa từng gặp qua.” Tử Liên nhìn thấy quần áo hỗn độn trong phòng, biết nương nương hẳn là ủy khuất, cho nên lúc này mới mở miệng an ủi, khuyên giải.

“Ta đã biết, vừa rồi là ta đã quá kích động.” Giờ phút này Vân Yên đã tỉnh táo lại.

“Nương nương suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Tử Liên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: “Bây giờ nô tỳ đi lấy nước cho nương nương rửa mặt nhé.”

“Đi đi.” Vân Yên gật gật đầu, nhìn chung quanh căn phòng một chút, bây giờ mới mơ mơ hồ hồ nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống như thế này, Vân La chuẩn bị cho mình độc dược, sao bỗng dưng lại biến thành xuân dược,chẳng lẽ là do vội vàng nên Vân La đã lấy nhầm, nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu, sự thật đã rành rành trước mắt rồi, nàng hoàn toàn không thể thay đổi được gì.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tử Liên nhanh chóng đem nước rửa mặt sạch sẽ vào cho nàng, sau đó mới bắt đầu sắp xếp lại phòng.

Lúc Vân Yên vừa rửa mặt xong thì nàng cũng đã thu dọn căn phòng lại gọn gàng, bước tới phía trước nói: “Nương nương, nô tỳ giúp người chải đầu.”

“Ừ.” Vân Yên ngồi phía trước gương đồng, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mình, làn môi mỏng đều sưng đỏ, nàng đã không nhớ rõ là do mình cắn hay là do hắn cắn.

“Nương nương, vậy là tốt rồi. Sau này Vương nhất định sẽ rất sủng ái người.” Tử Liên vừa giúp nàng chải đầu vừa nói.

Vân Yên chỉ im lặng, trầm tĩnh, trong lòng tự hỏi, sự thật đã chứng minh nàng không thể giết được một trong hai người bọn họ, nhưng nàng lại càng không thể làm như lời Hắc Ưng nói, khiến cho hắn yêu thương nàng, chẳng lẽ nàng nhất định phải nhận hết tra tấn cùng vũ nhục của hắn sao? Nàng thật không cam tâm.

“Nương nương…..Nương nương…..” Tử Liên thấy nàng ngồi thẫn thờ, thì kêu to bên tai nàng.

“Hả, cái gì?” Vân Yên lập tức khôi phục lại tinh thần.

“Nương nương đang suy nghĩ cái gì mà tập trung tinh thần quá vậy?” Tử Liên hỏi.

“Không có gì. À, đúng rồi, ngươi vừa nói gì với ta vậy?” Vân Yên nói sang chuyện khác.

“Nô tỳ muốn hỏi nương nương xem nương nương có thích kiểu tóc này hay không?” Tử Liên nói, nàng đã chải và bới tóc xong rồi

“Thích.” Nhìn thấy mái tóc màu đen được bới lên cao ngất, Vân Yên hài lòng gật đầu.

“Nương nương thích là tốt rồi, bây giờ nô tỷ đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho nương nương.” Tử Liên nói xong liền chạy ra ngoài.

Vân Yên vẫn ngồi tại chỗ cũ, nàng hoàn toàn không biết sự việc còn có thể biến thành thế nào nữa, rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây giờ, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới, sống chết cũng không thể do mình quyết định.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Nương nương, bữa sáng đã đến rồi đây.” Tử Liên bước vào phòng, trên mặt cũng không vui vẻ.

“Sao lại không vui vậy?

Nói cho ta nghe xem.” Vân Yên hỏi, khi nhìn thấy bộ dáng không vui của nàng, không phải vừa rồi tâm trạng còn tốt lắm sao?

“Nương nương, nô tỳ không có việc gì.” Tuy rằng Tử Liên nói như vậy, nhưng môi lại cong lên.

“Không có việc gì mà miệng có thể buộc được dây thừng à? Nói đi, thật ra đã xảy ra chuyện gì?” Vân Yên lấy tay chỉ chỉ cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

“Nương nương…..” Tử Liên làm nũng nói, lúc này mới tủi thân: “Nô tỳ và Hồng nhi cùng nhau tiến cung, xưa nay tình cảm vẫn tốt lắm, nhưng không biết tại sao mấy ngày nay nàng ấy không thèm nhìn nô tỳ, vừa rồi chạm mặt nàng, nô tỳ nói chuyện với nàng mà nàng cũng không đáp lại.”

“Thì ra là vậy.” Vân Yên suy nghĩ một chút: “Có phải giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì khiến cho nàng hiểu lầm ngươi không?”

“Không có, chúng nô tỳ đều rất tốt.” Tử Liên suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nghĩ ra là đã xảy ra chuyện gì.

“Ngươi rất quan tâm nàng phải không?” Vân Yên lại hỏi.

“Vâng. Nàng là bạn tốt của nô tỳ.” Tử Liên gật gật đầu, đôi mắt ửng đỏ.

“Vậy trực tiếp đi tìm nàng hỏi cho rõ ràng, chỉ có hiểu được nguyên nhân thì ngươi mới biết đã xảy ra chuyện gì, rồi mới có thể tìm ra biện pháp giải quyết.” Vân Yên nói.

Đi tìm nàng? Tử Liên nhìn nàng, nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa “Vậy bây giờ nô tỳ đi tìm nàng để hỏi rõ mọi chuyện.”

Thật ra Long Hạo Thiên và Hắc Ưng có cừu hận gì? Tại sao hắn lại hận mình? Chính mình có thể hạ độc hắn được hay không?

Nhưng nàng nên làm thế nào để điều tra? Long Hạo Thiên chắc chắn sẽ không nói cho mình biết, như vậy thì chỉ có thể điều tra từ trên người Hắc Ưng. Cái còi, đúng rồi. Hắn đã đưa cho mình cái còi, tìm mãi cũng không thấy nó đâu, có lẽ nàng đã sơ ý đánh mất. Quên đi, chắc chắn hắn sẽ còn đến nữa, tới lúc đó nói sau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vân Yên im lặng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, liền thấy vẻ mặt hoang mang rối loạn của Tử Liên từ ngoài chạy vào “Nương nương, có chuyện lớn, không xong rồi.”

“Xảy ra chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?” Vân Yên buông quyển sách trên tay, nhìn nàng hỏi.

“Nương nương, nô tỳ nghe Tiểu Thuận Tử công công nói, hôm nay tâm trạng của Vương không được tốt, nếu Vương tới đây, nương nương nhất định phải nhẫn nhịn, cái gì cũng không cần nói, ngàn vạn lần đừng chọc giận Vương.” Vẻ mặt Tử Liên khẩn trương căn dặn.

Tại sao hắn lại phát giận? Vân Yên nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, sự tình chắc chắn là rất nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro