Người ngắm cảnh người ngắm người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Kiến Huy bế Lan Ngọc từ dưới biển đi lên. Ánh mắt hắn đầy sự phẫn nộ.
30 phút trước hắn đang trên đường đi Ý thì nghe Jun Phạm báo tin Lan Ngọc đang cãi nhau với ba của cô ấy thì Ngô Kiến Huy liền bay về. Phi cơ vừa đáp cũng là lúc hắn chứng kiến Lan Ngọc từ lan can nhảy xuống biển.
Ngô Kiến Huy bế Lan Ngọc về phòng....tự mình hô hấp nhân tạo, lau người rồi thay quần áo cho cô. Xác định tình trạng cô đã tốt thì hắn mới thở phào một hơi.
"Đồ ngốc này...đợi em tỉnh tôi tính sổ với em sau" Ngô Kiến Huy nhàn nhạt vuốt ve mái tóc Lan Ngọc rồi hôn nhẹ lên trán cô.
"Tôi ra ngoài một chút" Ngô Kiến Huy nhẹ nhàng nói rồi liền đi ra ngoài. Sắc mặt hắn thay đổi 180° sự lạnh lùng đến đáng sợ.
"Cậu Huy..." Ông Ninh tươi cười khi thấy Ngô Kiến Huy đang đi đến.
"Không cần phải tỏ vẻ với tôi...ông nói xem chuyện của 5 năm qua tôi nên tính sổ với ông như thế nào?" Ngô Kiến Huy nhếch môi nói sự lạnh nhạt của hắn đã khiến không khí mùa hè mát mẻ bỗng nhiên trở thành mùa đông âm độ.
"Cậu...cậu nói gì tôi không hiểu?" Ông Ninh hơi sợ sệt nói không muốn thành lời. Tự nhiên hôm nay không khí lạnh hơn thường ngày nhỉ.
Ngô Kiến Huy không nói gì chỉ nhướn mắt về phía màn hình đang chiếu lại hình ảnh cãi nhau của Lan Ngọc và ông Ninh.
"Cậu...cái này..." Ông Ninh đứng không vững. Ông biết thời của ông tới rồi. Ngô Kiến Huy không còn như ngày xưa nữa.
"Để tôi nói cho ông biết tôi giúp ông chuyển lô hàng đi được thì tôi cũng có thể nhấn chìm nó xuống cái vịnh Ben-gan này được" Ngô Kiến Huy gằng giọng nhấn mạnh từng chữ một nhướn mày ra hiệu cho đàn em.
"Ông Ninh mời ông di chuyển xuống chiếc tàu này...nó sẽ giúp ông giao hàng đúng hạn chỉ cần ông không gấp" Jun Phạm cười trừ nói lịch thiệp đưa tay. Phía dưới là một chiếc tàu so với du thuyền thì phải nói là rất nhỏ chỉ vừa đủ một lô hàng mấy chục tấn và vài người.
"Cậu Huy...cậu" ông Ninh trợn tròn mắt không phục nhìn Ngô Kiến Huy.
"Tôi đã cho người báo về người vợ hiền của ông ở nhà" Ngô Kiến Huy nhìn qua Karik ý bảo anh nói tiếp.
"Ông Ninh xin đừng lo nếu vài tháng nữa nhà họ Ninh đăng tin đám tang ông cũng đừng bất ngờ vì vịnh Ben-gan cũng khá nhiều sóng gió...mong ông đi đường gặp nhiều bình an" Karik cười nhạt một lòng biểu cảm rất là lo lắng cho ông ấy.
"Không cần phải cảm ơn tôi" Hắn ta cười lớn kiêu ngạo nhìn xuống một ông Ninh nhỏ bé.
"Ngô Kiến Huy....mày..." Ông Ninh giận tím cả mặt xém nữa là tăng huyết áp.
"Từ nay về sau cấm ông đụng đến Ninh Dương Lan Ngọc...nếu không đừng trách tôi không nể mặt" Ngô Kiến Huy nhàn nhạt nói. Lời nói tuy đơn giản nhưng hàm ý của nó thì không hề. Hôm nay hắn nhân từ ban bố cho ông ta một con tàu nhưng nếu còn đụng đến cô ấy hậu quả không chỉ mình ông ta lãnh.
"Được rồi....cút" sau câu nói của hắn con tàu của ông Ninh được đẩy bơi xa dần..... 
"Lão Đại...." Karik vừa định nói gì đó đã bị hắn cắt ngang.
"Ừ...tao biết rồi" Ngô Kiến Huy nhún vai rồi đi vào trong phòng của Lan Ngọc.
"Khỏi giả vờ..." Ngô Kiến Huy cười nhạt đi lại bên cạnh Lan Ngọc.
"Anh...em xin lỗi" Lan Ngọc chui đầu vào trong chăn chùm kín người cất giọng lí nhí.
"Sao em suốt ngày cứ xin lỗi tôi thế? Mau ngồi dậy ăn cháo" Ngô Kiến Huy cất giọng ra lệnh mạnh tay xốc chăn lôi Lan Ngọc ra ngoài.
"Em đau" Lan Ngọc nhăn mặt vì da của cô đã trắng lại còn mỏng chỉ cần có tác động một chút lực mạnh tác động là đã bị bầm. Hồi nãy nhảy xuống biển do áp lực của nước quá lớn nên trên tay cô có một mảng da bị trầy hơi đọng máu.
"Đau thì mới nhớ" Ngô Kiến Huy liếc xéo cô. Mở trong ngăn tủ lấy ra một tuýt thuốc xoa lên tay của Lan Ngọc. Động tác tuy hơi thô nhưng hắn đã cố dịu dàng hết cỡ.
"Rồi thì mau ăn cháo rồi uống thuốc"
"Không muốn ăn chút nào" Lan Ngọc bĩu môi xoay mặt đi chỗ khác.
"Tùy em vậy...tôi còn rất nhiều việc không có thời gian đôi co với em" Ngô Kiến Huy nói xong liền lạnh lùng bỏ ra ngoài. Vừa định mở cửa Lan Ngọc đã gọi hắn lại.
"Ba em...đâu rồi?" Lan Ngọc tuy có giận nhưng dù sao ông ta cũng là ba của cô.
" À ông ta được đãi ngộ riêng...không chết được đâu nên em khỏi phải lo" hắn ta nhếch môi lại một lần nữa đi lại chỗ của Lan Ngọc.
"Tối nay tôi sẽ sang Ý...em có muốn đi cùng??"
"Không khoẻ không đi" Lan Ngọc nghiêm mặt từ chối.
"Vậy được...du thuyền này sẽ quay về Việt Nam trong vài ngày tới, đến lúc đó em muốn đi đâu thì đi" Ngô Kiến Huy gật gật đầu khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc.
"Anh...không trở lại đây sao??" Lan Ngọc  lúc này mới dám ngẩn mặt lên nhìn hắn.
"Đương nhiên không" Ngô Kiến Huy trả lời nhún vai rồi đi ra ngoài.
Hắn ta cười cười như đang trông đợi điều gì đó.
Đến chiều.....
"Lão Đại nên bay thôi" Jun Phạm đứng bên cạnh vỗ vỗ vai Ngô Kiến Huy.
"Ừ" Ngô Kiến Huy vừa bước một chân lên phi cơ thì Lan Ngọc hớt hải chạy đến.
"Huy...em muốn đi cùng anh" Lan Ngọc chớp chớp mắt nhìn hắn.
Ngô Kiến Huy cười cười nhìn Lan Ngọc tầm 5 phút, sau đó liền tiến về phía Lan Ngọc thẳng tay bế cô đi lên phi cơ.
"Còn quần áo của em?" Lan Ngọc nhíu mày hỏi.
"Tôi đã đặt riêng...qua đó em sẽ có thay thôi" Ngô Kiến Huy vén lọn tóc trên mặt Lan Ngọc sang mép tai lại tiếp tục nhìn cô cười cười.
"Em...muốn ngắm cảnh" Lan Ngọc khá ngượng ngùng khi cô đang ngồi trên đùi của hắn.
Tưởng hắn sẽ đặt cô ngồi đàng hoàng xuống ghế nhưng không hắn ta trực tiếp xoay người Lan Ngọc để tầm mắt của cô hướng ra ngoài cửa sổ. Rốt cuộc cô vẫn là đang ngồi trên đùi hắn ngắm cảnh.
Lan Ngọc kiểu ".........." Ê ngại lắm nha.
Sau đó là cảnh tượng Lan Ngọc ngắm cảnh Ngô Kiến Huy ngắm Lan Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro