chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeff ngồi xếp bàn trên giường, trên đùi còn đặt một cái laptop, cậu chăm chú, nhăn mày , phụng phịu, chu môi, hớn hở bàn tay liên tục gõ gõ bàn phím đến nỗi khi Barcode bước vào cậu còn không biết, và tất nhiên những biểu cảm đó đã thu hết vào tầm mắt của anh, Barcode thú vị tiến lại gần cậu, đứng phía sau xem cậu làm gì, anh nhìn thấy rõ màng hình khung line hiện lên còn có cái tên gì mà " hội cuồng đam mỹ"

Hủ nữ:" tôi nói cậu nghe, cậu phải mạnh mẽ lên không được để anh công lấn ác được"

Lục lục:" nhưng nó cứ tấn công vậy làm sao mà tránh hết được"

Tiểu cúc rùa:" cậu có hình anh công không, chúng tôi muốn xem hắn ta lợi hại cở nào"

Lục lục:" đã gửi 1 hình ảnh"

Hủ nữ:" ôi ôi...ta chết mất thôi"

Tiểu cúc rùa:" tôi cũng muốn có một anh công như thế~"

Xxxx:" aaaaa, cực phẩm đại công"

Yyyyy:" bá đạo ôn nhu thâm tình công"

Zzzz:" không phải là phúc hắc mặt dày công"

Uuuuu:" là thâm tàng bất lộ công"

Eeeee: " là biệt hữu mỹ nhân công"

"......" "......"......."

Jeff nhìn từng dòng tin nhắn âm thầm nuốt nước miếng một cái ực" gì đây, đây là hội mê trai, chứ đam mỹ cái nỗi gì?"

Tttttt:" tất cả sai hết: là bá đạo ôn nhu thâm tình phúc hắc mặt dày biến thái mỹ nhân công mới đúng" -.- -.- -.-

Hủ nữ:" đúng đúng, cực phẩm của cực phẩm, @lục lục cậu kiểu này nên vững ý chí a~, nhà ngoại tin ở con, đừng đồng ý sớm phải ít nhất một hai năm mới được"

Lục Lục: "khạp , con sẽ gắng sức chống chọi"

" coi bộ, nhà ngoại mà cậu nói có vẻ rất tốt nhỉ"

Jeff giật mình vội gập lại laptop nhưng đã không kịp , cậu khiếp sợ lắp bắp :" Barcode, mày... mày vào phòng tao sao không gõ cữa"
Barcode lạnh mặt nhìn cậu, đẩy cậu sang một bên ngồi lên giường, cướp lấy laptop từ tay cậu, mở lên cuộc hội thoại lúc nãy vẫn còn, vương tay đánh 1 chữ dài

Lục Lục:" một đám người rảnh rỗi ngu ngốc"

Xxxx: cậu là ai mà dám lên tiếng, Lục Lục con ngoan của chúng tôi đâu?

Lục Lục:" tôi là chồng cậu ta"

Jeff nhìn 5 chữ ngắn gọn mà súc tích hiện trên khung line cậu đùng một cái khuôn mặt đỏ đến rỉ máu, nhìn khung line dân cư đang gào rú trên màng hình laptop đòi triệu hồi cậu giải thích. Barcode gấp lại laptop đặt ở trên tủ nằm bên cạnh đầu giường , vương tay kéo Jeff vào lòng mọi việc nhanh đến nỗi khi Jeff hết thất thần đã nằm gọn trong lòng ai kia, Jeff xấu hổ muốn chết cố vùng vẫy tìm cách thoát, càng vùng vẫy cậu lại càng bị ôm chặt

" Barcode, thả tao ra"

Barcode siết tay chặt hơn, chau mày nhìn cậu:" cái lý do mà cậu không đồng ý thích tôi, nhảm nhí đến thế à"

Jeff bị nói trúng tim đen , cậu bất lực không vùng vẫy nữa:" bọn họ nói tao không được để rớt giá"

Barcode nhéo nhéo mặt cậu:" cậu là hàng hóa hay gì mà rớt giá, nên nhớ cậu là của tôi, của một mình Barcode Tinnatsit này"

Jeff nghe Barcode trịnh trọng tuyên bố, vành tai cậu đỏ lang đến da đầu :" tao, tao vẫn chưa thích mày"

Barcode nhéo mặt cậu càng mạnh tay hơn:" vẫn chưa thích tôi sao?, được giờ cho cậu hai lựa chọn "

Jeff chịu đau , tránh né tay Barcode:" lựa chọn gì cơ chư?"

Barcode lạnh lùng nhếch môi:" một là lành lặn thích tôi, hai là tàn tật thích tôi"

Jeff giận đến đỏ mặt lần thứ N hét lớn:" cái này mà gọi là lựa chọn à, tao không chịu , không chịu đâu"

Barcode bẻ bẻ xoay xoay cổ tay :" được coi như cậu chọn cái thứ hai, tôi thành toàn cho cậu"

Jeff ôm gối vào người nhắm mắt hét:" tao còn chưa chọn mà, mày ép người quá đáng"

Barcode cố gắng nhịn cười nhìn cậu:" vậy chọn đi, cho cậu 3 giây"

Jeff luống cuống suy nghĩ, thì bên kia

Barcode đã thúc giục:" thời gian đã hết, nhanh trả lời"

Jeff lắp bắp , nhăn mày nói mãi một chữ:

" tao...."

"1"

" tao...."

"2"

" tao...."

"......3...."

" aaaa, Barcode đừng đánh tao, tao chọn một là được chứ gì"

Barcode hài lòng xoa đầu cậu:" tốt, nên trả lời sớm phải tốt hơn không"

Jeff ôm gối nằm xuống quay lưng về phía anh :" mày đồ gian lận, mày khi dễ bắt nạt tao"

Barcode theo đó cũng nằm xuống kéo cậu vào lòng, đôi khi Jeff thật không hiểu khi cần Barcode trả lời một câu gì, nó sẽ nói một cậu không liên quan khiến người ta ngậm miệng chẳng hạn như bây giờ, Barcode để cậu mặt đối mặt với anh bình tĩnh không cảm xúc :

" tôi thích cậu"

Jeff bịt tai , lắc đầu:" lại nữa Barcode, cái vấn đề này mày phải biết tế nhị chứ, cứ đụng một tí hay có chuyện gì là mày cứ tuông câu đó ra là sao hả?"

Barcode kéo tay cậu xuống hôn hôn vào trán cậu:" đó là sự thật"

Jeff phụng phịu:" nhưng mà tao ngượng lắm"

Barcode tiếp tục hôn hôn vào mắt cậu:" tập quen dần sẽ được"

Jeff chu môi:" aw, nhưng mày cứ hay nói
câu đó, lỡ người ta nghe được thì sao?, tao không muốn nghe người ta bàng táng đâu,còn....?"

Barcode ngậm lấy môi Jeff, chăm chú hôn lên, như đang làm một việc quang trọng, Jeff bị hôn bất ngờ sau vài chục giây liền không chống cự nỗi mà để Barcode dắt đi từng bước, vương lưỡi nhỏ đáp trả Barcode còn để anh cuống lấy đầu lưỡi mình, chất ngọt và không khí điều bị Barcode lấy hết , mất một lúc sau hai người mới buông ra . Jeff hiện tại người cậu đỏ như tôm luộc , cánh môi xưng xưng còn hé miệng ra để thở, ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt thẫn thờ lại dịu ngoan, Barcode không kìm lòng được xoay người nằm đè lên cậu, nhắm môi cậu hôn xuống , Jeff vòng tay qua cổ Barcode để nụ hôn thêm sâu, hai cơ thể nóng rực kề sát nhau, bàn tay của Barcode luồng vào áo Jeff, xoa nắng, cơ thể của cậu hiện tại nhão như hồ, để anh mặt thao túng, Barcode hôn môi cậu, rồi di chuyển từ môi xuống cổ chiếc áo sơmi cậu đang mặt đã bị cởi ba cúc đầu Barcode từ từ hôn quanh cần cổ trắng mềm của cậu, ở trên xương quai xanh hấp dẫn kia làm một dấu hôn đỏ chót gặm cắn chán chê rồi mới buông ra ôm lấy Jeff sớm đã không còn khí lực , đợi cho cậu hồi phục trở lại mới cưng chiều vuốt mũi cậu

Jeff hồi phục thân thể , cậu nhớ lại chuyện vừa rồi lại tiếp tục đỏ mặt tức giận:" mày gặm cổ tao làm gì?"

Barcode xoa xoa dấu hôn đỏ ở cổ cậu :" đánh dấu cậu"

Jeff lần này muốn nhảy dựng lên:" tao là người, đâu phải động vật, cũng không phải là hàng hóa mà đánh dấu"

Barcode vẫn một mặc bình tĩnh:" cậu là người của tôi, là đồ của tôi"

Jeff xuýt giận phun một bãi máu:" dù là người của mày cũng không nên gặm nát cổ tao như thế"

" cái đó gọi là đánh dấu chủ quyền"

" quyền em gái mày í"

" tôi không có em gái, tôi chỉ có Jeff"

Lại nữa, mỗi lần tranh cãi điều gì Barcode điều trả lời thật nghiêm túc đúng với hoàn cảnh của nó khiến Jeff không biết ú ớ như thế nào, nghiến răng nghiến lợi nhìn Barcode:

" tao vừa phát hiện ra một chuyện"

Barcode theo đó cũng hùa theo Jeff:" chuyện gì?"

" mày không phải là ma quỷ"

" ừ"

Jeff nhìn cái bản mặt 16 tuổi cáo già giả dạng ngây thơ của nó thật muốn đấm vào khuôn mặt đẹp trai kia:

" tao nói mày không phải là ma quỷyyyy"

" ừmmm..."

Jeff dùng sức hét lên:" mày là quái vật thì đúng hơn, đồ quái vật"

Trái lại" với hành động" của Jeff , Barcode lại rất bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn lạnh giọng phun ra một câu:" chuyện này , tôi cũng công nhận mình là thế"

Jeff dẫy nãy khi vẫn còn nằm trong lòng

Barcode :" lại là cái bản mặt đó, mày dẹp nó đi giùm tao, tao có thành kiến với thái độ của mày lâu rồi đó, mày lúc nào cũng trưng ra sự đáng ghét, độc tài của mình, tao là tao....."

Barcode nhéo nhéo má cậu cắt ngan:" thế có thích không?"

Jeff không tập trung trả lời:" thích"

Barcode cong cong khóe môi hài lòng :

" tốt"
"............"

........................

Hôm nay là thứ 7, Jeff không phải đến trường, vì vậy Jeff tha hồ mà nướng đến cháy khét cái giường vẫn chưa dậy,Barcode như thường lệ sẽ tiến vào phòng cậu gọi con heo kia dậy
Barcode nhéo má cậu, làm cho nó biếng dạng nhưng người kia vẫn chưa chịu dậy

" Barcode , Barcode mày để tao ngủ thêm một chút thôi" _ Jeff quay lưng về hướng khác nài nỉ

Barcode lật cậu nằm ngửa ra, lạnh giọng :" hiện tại cậu tự mình dậy, hay đợi tôi hôn ,cậu mới dậy"

Jeff ngay lập tức vùng dậy, gãi gãi đầu khuôn mặt phụng phịu:" Barcode,hôm nay không đi học mày không để tao nướng thêm một chút nữa được à"

Barcode vuốt vuốt tóc cậu :" không, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ kèm cậu học"

Jeff trừng lớn mắt:" gì,học....học.... không tau không muốn, mày biết tau không học giỏi đó"

Barcode lạnh giọng:" thế cậu không định tốt nghiệp , muốn học lại lớp 12 ?"

Jeff rủ vai:" nhưng mà tao học không giỏi mà, mày có kèm cũng thế thôi"

Barcode hai tay vịn vào vai cậu:" ngoan, xắp thi tốt nghiệp rồi còn vài tháng nữa , cậu phải tốt nghiệp thì mẹ Near mới vui được ,không lẽ cậu muốn thấy mẹ Near buồn?"

Jeff suy nghỉ một lúc:" tao cũng không muốn mẹ Near buồn, nhưng mà thành tích học hiện tại của tao cũng ổn mà đã đủ điểm tốt nghiệp rồi"

Barcode nhăn mày mặt lạnh:" bây giờ cậu cãi bướng đúng không, nhanh dậy vệ sinh cá nhân , ăn sáng rồi cùng tôi ngồi vào bàn học bắt đầu từ môn cậu yếu nhất, môn Toán"

Jeff lăn qua lăn lại trên giường:" không muốn , không muốn , tao là anh mày đó, mày giám ra lệnh cho anh mày à"
Barcode cúi người bế cậu lên , đi thẳng vào phòng tắm:" tôi là chồng cậu, chồng nói vợ phải nghe lời"

Jeff bị bế vẫn còn níu kéo cái giường:" tao nghỉ lại rồi, tao không muốn làm vợ mày nữa ,không thích mày đâu"

Barcode mở cữa phòng tắm bế cậu bước vào:" hay chúng ta tắm chung nhé"

Jeff rùng mình, không giám náo động nữa:" tao...tao tự vệ sinh cá nhân, mày đi ra đi"

Barcode dựa lưng vào cữa chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ dần đều của Jeff :" còn giám nói không thích tôi nữa không?"
Jeff lắp bắp trả lời:" không...không "
Barcode nheo mắt nguy hiểm đe dọa:" cậu là vợ của ai"

Jeff đỏ vành tai cúi đầu:" vợ , vợ của Barcode Tinnatsit"

Barcode xoa đầu cậu:" lần sau cậu còn giám nói những câu đó, tôi sẽ ăn luôn cậu, hiểu chứ?"

Jeff vẫn tiếp tục cúi đầu sợ sệt:" hiểu...hiểu rồi"

Barcode hài lòng đẩy cậu vào trong phòng, chính mình ra phòng ngủ xếp chăn cho cậu:" ngoan, nhanh lên chút"

Jeff đứng trong phòng tắm , bàn chãi đánh răng còn nằm trong miệng cậu ra sức chà sát trong lòng âm thầm gọi 18 đời tổ tông của Barcode lên hỏi thăm một lần:" thật là đau đớn mà"
.........

Cả hai yên vị trên bàn học, Barcode lấy những bài tập cơ bản chỉ cho Jeff làm, nếu là người khác chắc chắn người ta sẽ vức sách của cậu xuống lầu rồi sau đó không từ mà biệt, hoặc là giận đến đột quỵ khi mà một bài toán chỉ cần áp dụng công thức Jeff vẫn mãi làm sai. Chỉ có duy nhất Barcode Tinnatsit vị tướng quân nổi tiếng với tài huấn luyện binh và có một sức mạnh phi thường biết khống chế cảm xúc mới ngồi đây chỉ cậu làm từng bước
Barcode nhéo nhéo tai cậu:" tập trung vào, nhìn xem nên dùng công thức gì, có cái mẫu kìa"

Jeff ôm tai:" đau, đau đừng nhéo , tao biết mà"

Barcode khinh thường nhéo mạnh hơn:" biết mà làm mãi cũng sai à"

Jeff uất ức:" đó là do nhà xuất bản ra đề quá khó, không phải lỗi của tao"
Barcode nhếch môi trừng mắt:" còn biết đỗ lỗi cho người khác cơ à"

Jeff xoa xoa tai mình khi được Barcode buông ra:" aw, cái gì mày phải từ từ chứ"
Barcode không cảm xúc đâm một nhát vào tim cậu:"vì từ từ của cậu ,mà một bài toán làm mãi vẫn sai kìa"

Jeff phụng phịu:" aw, tao sẽ cố tập trung mà, mày đừng có nhéo tao nữa, đau lắm"
Barcode nhìn cậu thụng mặt có chút mủi lòng:" cậu phải tập trung vào, tôi giảng lần cuối, tôi không nhéo cậu"

Barcode để cậu ngồi vào lòng cận lực giảng lại cho cậu, Jeff cũng vì thế mà tập trung hơn, hơi ấm của Barcode ,hương vị của anh bao quanh cậu làm cho cậu có chút hưởng thụ , cả hai học đến trưa thì dạ dày của Jeff đã réo như chuông báo thức, Jeff ngượng đến chín mặt , cậu nắm tay Barcode kéo kéo các ngon tay của anh, tay Barcode thật dài còn rất thon đúng là dân chơi bóng rỗ, cậu kéo,đến thích thú, Barcode nhìn cậu vui vẻ như vậy cũng để cậu thích làm gì thì làm, Jeff đói bụng đến nỗi không nhịn được nữa mới kéo kéo ngón tay Barcode:

" Barcode , tao đói bụng"

Barcode lúc này muốn đứng dậy:" Jeff , qua giường chơi , tôi xuống nấu đồ ăn"
Jeff lắc đầu, phản đối:" để tao phụ mày"
Barcode ánh mắt ôn nhu, ôm câu đứng dậy để cậu treo trên người mình , mở cữa bước xuống lầu, Jeff không biết làm sao, lúng túng ôm chặt cổ Barcode mặt úp vào vai anh để anh ôm mình xuống lầu đặt cậu ở bàn ăn cơm còn chính mình lấy nguyên liệu ở tủ lạnh chế biến. Jeff học mặc dù không tốt nhưng trời phú cho cậu một khả năng nấu ăn , từ nhỏ đã theo mẹ Near vào bếp học hỏi, dù các món ăn nấu chưa hoàn thiện nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận được , cậu khác với Barcode ,dù không thấy Barcode thường xuyên vào bếp nhưng tay nghề nấu ăn của Barcode còn tốt hơn Jeff, ông trời có phải ưu ái nó quá rồi không?.

Jeff tay chóng cầm nhìn Barcode loay hoay trong bếp, cậu đứng dậy muốn phụ :" Barcode , mày cần tao giúp gì không?"
Barcode không khách khí , sai vặt cậu :" vậy lấy cho tôi cái muỗng đi, thêm một ít đường"

Jeff lăn săn trong bếp :" được, đây của mày đây"

Cả hai nấu ăn nói cười vui vẻ, cho đến khi
có tiếng chuông cữa, Jeff nhanh chóng chạy ra mở cữa, cậu ôm chầm người trước mặt:" Mẹ , sao mẹ không gọi tụi con ra đón"
Mẹ Near vỗ vỗ vai cậu:" xem kìa , 17 tuổi đầu rồi còn nhỏng nhẻo cái gì, mẹ với bố Por muốn tạo bất ngờ cho hai đứa"

Jeff nhăn mũi cuời tươi:" thế....quà của con đâu"

Mẹ Near nhăn mày cười:" tôi biết ngay nó niềm nở chào đón tôi chỉ có đòi quà thôi, chứ không nhớ nhung gì hết"

Jeff phụ hai người sách vali vào nhà:" không có, con là thật tâm nhớ mà"

Mẹ Near xua tay:" mẹ không tin mấy lời nịnh nọt của con, Barcode đâu?"

Jeff phụng phịu :" thiết nghỉ con có phải là con ruột của mẹ hay Barcode mới là con ruột của mẹ"

Mẹ Near quay sang cốc đầu cậu:" hai đứa đều là con của mẹ"

Bố Por sách vali theo hai mẹ con, lắc đầu cười khổ với cách nói chuyện như bạn của hai người này, ba người dừng lại ở phòng bếp thấy Barcode đang nêm nếm nồi canh chua,mẹ Near lại cốc thêm một cái vào đầu

Jeff:" con làm anh mà để em trai mình nấu à"

Jeff xoa chỗ bị cốc dẫy nẫy:" aw, không chịu đâu, là nó tự đòi nấu chứ bộ"

" có đòi nấu , thì con cũng không cho nó nấu, mẹ nhớ không nhầm thì con biết nấu ăn mà, con phải nấu cho nó ăn"

" Thì con có phụ nó rồi mà, không tin mẹ hỏi nó đi"

Mẹ Near lần này muốn gõ Jeff thêm cái nữa, nhưng may mắn là Jeff đã tránh kịp:" con gọi Barcode là nó à, mau sửa lại cho đàng hoàng coi"

Jeff chạy đến bên cạnh Barcode quay đầu hướng về mẹ mình nói lớn:" thì Nong Barcode ha" rồi xem sắc mặt của Barcode tiếp tục trò đùa:" Nong Barcode à, Nong Barcode ơi"

Barcode nhíu mày nhìn cậu, cái con người này bắt đầu không sợ chết từ khi nào, Barcode xoay người bưng tô canh chua vừa mới nấu xong tiến đến bàn ăn quyết định không để ý đến cậu.

Mẹ Near lúc này cũng đã cất vali vào phòng, cả nhà 4 người cùng nhau ăn cơm đến vui vẻ. Barcode ngồi cạnh Jeff một tay ăn cơm, còn tay kia liền luồn vào áo cậu sờ sờ nhéo nhéo eo Jeff, mẹ Near và bố Por vẫn không biết một tuần qua hai đứa con trai cưng của mình như thế nào , họ nói cười vui vẻ kể về chuyến đi, Barcode đôi lúc sẽ gắp đồ ăn cho cậu, có khi sẽ hỏi công việc của mẹ Near và bố Por với biểu cảm khuôn mặt rất bình tĩnh nhàn nhã, chỉ có duy nhất Jeff không giám ngẩng đầu, vành tai cậu đỏ như món tôm rang me trên bàn, cúi đầu cố bình tĩnh ăn nhưng thật ra trong sâu thẩm nội tâm cậu muốn đấm cho thằng em kế bên một ngàn cái, cậu cũng ăn một tay , tay còn lại muốn lấy bàn tay Barcode ra khỏi eo mình nhưng ngặt nổi tay trái của Barcode lại giáp tay phải của cậu rất bất tiện, tay trái của cậu cố vòng sau eo mình bắt lại cánh tay Barcode nhưng không ngờ anh lại nắm luôn cả tay cậu xoa xoa đầu ngón tay cậu, cậu giật mình vùng tay ra khỏi lòng bàn tay Barcode, gào thét trong lòng sao đéo ở môi trường nào , hoàn cảnh nào nó cũng thả dê được mà cậu lại không thể phản khán cơ chứ!!!!!
.................. .................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro