Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp, Jeff lười biến nằm lăn lăn trên phòng, cậu do vẫn còn sốt nên ngài chủ tịch yêu cầu cậu ở nhà, vì thế cậu cung kính chi bằng tuân lệnh liền ở nhà nằm siêng vẹo trên giường phơi bụng.

Jeff buồn chán thật buồn chán nhìn đồng hồ thì còn tận 2 tiếng nữa Barcode mới tan ca, cậu chán chường lồm cồm bò dậy, vào phòng tắm , tắm rữa sạch sẽ diện một bộ áo quần xuống phố dạo chơi. Jeff chậm rãi xuống lầu, cậu bắt gặp bác Tee đang cho cá ăn, mỉm cười vui vẻ cậu đến gần bác Tee lễ phép chấp tay chào hỏi:

" sawadikhar!"

Bác Tea quay sang chào cậu, đáp lễ

" Jeff, cậu không ngủ nữa sao?"

Jeff cũng bốc một ít thức ăn cho cá, nhìn theo động tác của bác Tee bỏ vào bể:

" aw, thôi ạ, con ngủ đến nỗi xưng mắt luôn rồi"

" thế bây giờ cậu định đi đâu?"

" con xuống phố ạ, mà bác Tee bác có cần gì không , con mua giúp bác nha"

" à, vậy cậu mua giúp tôi một gói thuốc cảm nhé"

" gì ạ, thuốc cảm để làm gì ạ"

" à, bác hôm qua có chút cảm mạo, nên phải uống thuốc"

" tại sao bác lại cảm mạo ạ"

" à , tuổi bác cũng gìa cả rồi, nên sức khỏe có chút không tốt"

" thế tại sao bác sức khỏe không tốt ạ"

" vì bác lớn tuổi rồi "

" thế tại sao bác lại lớn tuổi"

" cái này......, Jeff....."

Bác Tee vừa giận vừa buồn cười với khuôn mặt tỏ ra vô tội của cậu, ông đẩy cậu ra cổng chính:

" không phải con muốn dạo phố sao, nhanh đi đi trời cũng chiều rồi đó"

Jeff vẫn còn muốn trêu bác Tee cậu gãi đầu hỏi lại:

" lúc nãy bác nhờ con mua gì nhỉ?"

Bác Tee cũng thành thực mà trả lời:

" mua giùm bác một ít thuốc cảm mạo"

" thế vì sao lại mua ạ"

" bởi vì dạo này thời tiết không được tốt, sức khỏe bác giảm đi"

" thế sao sức khỏe bác giảm đi ạ"

" bời vì bác...già ....Jeff...con đi nhanh cho bác".

Bác Tee vẫn say sưa trả lời câu hỏi của Jeff cho đến khi ông nhận ra điều gì đó , nhịn không được cười đẩy cậu ra khỏi cổng theo đó cùng với hành động khóa cửa lại. Jeff nhìn bác Tee xoay người vào trong kèm theo bả vai rung rung của bác Tee cậu vui vẻ xuống đường dạo chơi.

Jeff đi qua một khu chợ , bước chân ban đầu là muốn vào trong nhưng cậu lại chuyển bước chân rất nhanh chạy đi, đứng một nơi khá xa nhìn về hướng một người mẹ tay dắt hai đứa con vui vẻ từ chợ đi ra, ánh mắt cậu mơ hồ nhìn theo họ, tròng mắt của cậu nếu nhìn kĩ sẽ có hơi nước , khóe mắt bắt đầu đỏ dần, Jeff bàn chân không tự chủ cách một đoạn khá xa đi theo ba người kia, phải đó là mẹ và hai đứa em của cậu, bọn họ so với lần trước cậu gặp thì lần này tốt hơn nhiều, cậu thật muốn chạy đến ôm bọn họ, nói cho họ biết cậu nhớ bọn họ rất nhiều, nhớ vòng tay của mẹ Near, nhớ những lần cậu ăn vụng bị mẹ lấy đũa gõ vào đầu, nhớ những lần cậu bị mẹ Near đá ra khỏi cổng nhà vì tội không ngoan, và nhớ cả giọt nước mắt của mẹ, cậu cũng nhớ bố Por nữa, hai đứa em kia chắc chắn vẫn chưa đủ ý thức để biết cậu là ai, cậu đã từng hứa lúc nó chưa chào đời sẽ yêu thương nó , bồng bế nó , dẫn nó đi chơi và giờ thì sao cảm giác có gia đình nhưng không thể về còn đau hơn cả chết đi.

Jeff lững thững đứng từ xa nhìn họ vào nhà rồi lại thẩn thờ bắt xe đến tập đoàn của Barcode, hiện tại bây giờ trong đầu cậu chỉ có Barcode,vốn dĩ lúc trước cậu có Barcode có gia đình, hiện tại gia đình của cậu chỉ còn mình Barcode , cuộc sống của cậu lấy Barcode làm trung tâm và cậu vây quanh trung tâm đó, cậu thật không giám tưởng tượng thêm một lần nữa cậu bắt buộc phải rời xa Barcode, thì đối với cậu cuộc sống này không còn gì ý nghĩa nữa.
Tòa cao ốc 34 tầng , đây là tập đoàn MP trong truyền thuyết kinh doanh của đất nước Thái Lan, Jeff đứng trước cổng tự tin đi vào, ngan qua bàn lễ tân, cậu tiến đến chào hỏi lịch sự:

" chồ....n....g à không chủ tịch Barcode đang ở tầng nào ạ"

Cô lễ tân nhìn nhan sắc có nét đáng yêu trước mặt ,không rời được mắt, mất một lúc mới hoàn hồn trả lời:

" cho hỏi ngài là ai, có hẹn trước với chủ tịch không ạ"

Jeff thật thà lắc đầu:

" không, tôi không hẹn trước với anh ấy, nhưng mà hiện tại tôi rất muốn gặp có thể thông báo một tiếng được không?"

Cô lễ tân lắc đầu từ chối:

"xin lỗi đây là quy định của tập đoàn, chủ tịch đã dặn có hẹn trước mới gặp"

Jeff buồn bực , móc điện thoại từ trong túi áo ấn một dãy số dài, phải mất một lúc bên kia mới nghe máy:

" sao lâu nhấc máy thế"
"....."
"Tao đang đứng dưới quày lễ tân nè, họ không cho tao vào"
"....."
"Không muốn, anh xuống đón tao"
"......"
" nhanh lên, không tao giận "

Cô lễ tân nhìn một loạt hành động của Jeff, thật muốn biết địa vị của Jeff là gì , mà khi nghe điện thoại với ai đó cậu ta có vẻ rất tự nhiên, nếu mà là chủ tịch cô lúc này thật muốn khóc nha....Nhất thời tiếng than máy nhảy từ số 34 xuống số 1, mở ra là khuôn mặt lạnh lùng siêu đẹp trai của tổng tài tập đoàn MP, cô lễ tân thật muốn vả cho mình vài cái tác, cô lo sợ một phút mặc niệm cho mình.

Jeff thấy tướng công mặt lạnh nhà mình liền không chú ý hình tượng mà nhào đến,Barcode từ xa thấy cậu chạy không lấy đà dừng lại, muốn đâm thẳng vào mình nhanh chóng dang tay đỡ lấy Jeff, Jeff được Barcode ôm trong lòng vui vẻ:

" ôm được rồi"

Barcode khó hiểu nhìn cậu:

" em lại phá của cái gì rồi, đến đây nhằm mua chuộc tôi à"

Jeff biểu môi tách Barcode ra:

" này, bộ tao nhớ anh, thì không thể đến tìm anh được à"

" em nhớ tôi, hay nhớ đồ ăn"

Jeff dậm chân quay người:

" vậy thôi tao về không làm phiền ngài chủ tịch nữa"

Hai chữ chủ tịch ở sau được Jeff nhấn mạnh rõ ràng, vừa mới quay người bước đi cánh tay cậu liền bị Barcode bắt lại, lôi sềnh sệch vào thang máy. Chỉ tội cho cô thư kí chứng kiến một màng vừa rồi chưa kịp mặc niệm cho mình thì đã hóa đá.

Jeff nằm dài trên ghế salon ở phòng chủ tịch, trên tay cậu là một cái ipad , kế bên cậu có cái bàn, bên bàn có một dĩa bánh các loại và một li sữa dâu lạnh. Barcode từ bàn làm việc vẫn tập trung vào công việc của mình, nói là tập trung nhưng ánh mắt anh đôi lúc sẽ không tự chủ mà dao động về phía cậu, vừa nãy nói là nhớ anh đến thăm anh, mà hiện tại như ông hoàng nằm trên ghế chơi games thế kia, thật là có nhiều lúc Barcode suy nghỉ có phải anh chiều cậu hư hỏng luôn rồi không?, ngay sau đó câu trả lời cũng hiện ra cho anh, dù có hư hay hỏng cũng là tiểu tâm can của mình, thế thôi.

Hai người một phòng, không khí yên bình đến lạ Barcode tập trung làm việc, Jeff đeo tai nghe chơi games cả hai người tưởng chừng như công việc không liên quan đến nhau, nhưng chỉ cần họ cảm thấy sự tồn tại của đối phương bên cạnh là đủ.

Thái Lan về đêm cũng có cái nhộn nhịp của nó, từng ánh đèn lấp lánh đủ màu sắc, Jeff thoải mái nằm trên lưng Barcode, cậu ôm chặt cổ Barcode thầm thì bên tai anh:

" chồng, tao nhớ nhà quá"

Barcode bước đi vẫn đều đều chắc nịch, nhưng khi nghe cậu nói bước chân khựng lại một nhịp rồi lại bước tiếp:

" cuối tuần tôi dẫn em về thăm họ"

Jeff ôm chặt cổ Barcode hơn, cậu úp mặt vào vai Barcode, giọng nói mơ hồ có chút nức nỡ:

" nhưng tao sợ lại phải xa chồng sao?"

Lần này Barcode dừng hẳn bước chân, anh quay mặt sang một bên, gọi tên cậu, hai người ngẩng đầu nhìn nhau trong mắt chỉ có đối phương , ngoài đối phương ra không còn một ai khác, Barcode hôn Jeff, nụ hôn ôn nhu thắm thiết, nụ hôn trấn an , nhẹ nhàng, Jeff cũng phối hợp để lưỡi anh vói vào trong cùng nhau quấn quýt , mất một lúc mới buông ra, Jeff khuôn mặt ửng hồng , dúi đầu vào vai Barcode, Barcode theo đó sốc cậu lên lưng , vòng tay ôm chặt cậu, đôi mắt trong bóng đêm phát sáng kiêng định:

" Jeff, em phải biết không một ai có thể cướp em từ tôi"....

......................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro