Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jihoon cứ oà khóc như một đứa trẻ,đến khi không còn sức để khóc mới ngủ thiếp đi...đêm khuya thanh tĩnh,Biệt thự của Park gia phá lệ yên tĩnh,các bảo vệ đi tuần tra xung quanh,bất chợt có 1 bóng đen lướt qua,nhanh như chớp,không để lại bất cứ một tiếng động nào.Từ ban công lầu hai,nơi phòng ngủ của Park Jihoon,bóng đen ấy thoáng chốc đã đến cửa,đèn trong phòng vẫn sáng,bóng đen kì lạ nhìn qua cửa sổ,thì thấy chủ nhân căn phòng này đang say ngủ nhanh tay mở cửa sổ rồi thật tự nhiên đi vào.
"Ngay cả cửa sổ cũng không đóng sao?"-Bóng đen ấy nghĩ thầm.Nơi chiếc giường êm ái,có một nam nhân đang nằm yên giấc,trên khoé mắt vẫn còn đọng nước.Đưa bàn tay rắn chắc và xinh đẹp như một nghệ sĩ piano lên đôi mắt kia,khoé miệng vô thức giương lên,tạo một đường cong hoàn mỹ,"Bảo bối!Về nhà nào",nói xong liền bế Park Jihoon lên,ôm trọn vòng tay của anh.Người con trai này thật kiều nhỏ,thật xinh đẹp... .Rồi như cách ban đầu,ra khỏi Park gia.

Sáng hôm sau,Park Jihoon tỉnh dậy trên chiếc giường tròn rộng lớn,căn phòng mà cậu đang nằm tràn ngập màu tím,từ bức tường,rèm cửa cho đến đồ dùng đều là màu tím xinh đẹp.Trong phòng còn ngát hương Lavender (hoa oải hương) mà cậu yêu thích.Nhanh chóng nhận ra đây không phải là phòng cậu,cậu nhất thời sợ hãi hét lên.Bằng cách nhanh nhất đi vào toilet để rửa mặt.Park Jihoon chạy ra khỏi phòng,trước mặt cậu là một toà nhà được thiết kế theo kiến trúc phương Tây,trần nhà cao vút,ở giữa còn gắn một chùm đèn pha lê lấp lánh được gọt giũa rất tinh tế.Bộ sofa màu trắng ngà trải dài bao quanh chiếc bàn tròn thuỷ tinh được đặt chính giữa đại sảnh.Người giúp việc cứ đi tới đi lui,nhiều không đếm nổi.
"Đây là đâu"-Park Jihoon run rẩy đi xuống phía dưới,đôi mắt lại sắp đọng nước.
"Dậy rồi sao!?"-1 giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau cậu,khiến cho cậu giật mình quay lại mà bật người ra đằng sau,Kang Daniel nhanh chóng đưa tay đỡ lấy thân cậu,mặt sát mặt mà lên tiếng.
"Không cần phải giật mình như vậy đâu"
"Anh là ai,sao tôi lại ở đây!?"-Park Jihoon đưa tay cố sức đẩy anh ra,nhưng bất lực liền lên tiếng.
"Em là vợ tôi,vậy tôi là gì của em!?"-Kang Daniel nhếch môi cười.
"Anh...là chồng tôi?"-Park Jihoon trố mắt hỏi.
"Ngoan lắm!Chịu nhận tôi là chồng rồi sao!?"-Kang Daniel đắc thắng lên tiếng.
Còn cậu thì mắt chữ A mồm chữ O,trừng mắt nhìn anh,bực tức vô cùng khi nhận ra mình bị lừa.
"Anh..." cái miệng nhỏ xinh của cậu chưa nói hết câu liền bị anh chặn lại bằng cách hôn cậu.Môi lưỡi dây dưa với nhau,Park Jihoon giãy dụa.Cậu càng giãy dụa,anh càng thích thú,lưỡi của anh quấn lưỡi của Park Jihoon,tham lam hút hết mật ngọt từ miệng cậu,một hồi lâu mới buông cậu ra.Đầu óc Park Jihoon quay cuồng,ngay cả sức đứng cũng không có,bất lực đành phải gục đầu vào lồng ngực vạm vỡ của anh thở dốc.Đối với màn chào đón buổi sáng như vậy thật sự khiến cậu tức giận mà rủa thầm anh.
"Kang...Kang Daniel.Anh thật là...,quá đáng."
"Em là vợ tôi.Tôi có quyền!"-bằng cách ngắn gọn nhất,anh bình thản trả lời.
"Phải rồi,chiều nay chúng ta sẽ kết hôn đó.Em ở nhà chuẩn bị đi nhé.Tôi đi làm.Có gì cứ hỏi quản gia"-Kang Daniel buông cậu ra,dặn dò.
"Kết...hôn"
"Phải rồi".
"Không thích"
"Em có quyền lựa chọn sao!?"-Kang Daniel nhếch môi cười,lộ rõ bản chất nắm quyền.Park Jihoon chỉ biết cúi đầu,bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lấy vạt áo.Kang Daniel đưa tay xoa đầu cậu,khuôn mặt không chút biểu tình.
"Ăn sáng đi.Đồ của em đã được đưa đến rồi"
Park Jihoon gật đầu,nhưng một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cậu,cậu liền chạy ra cửa ngay lập tức hét lên.
"Kang Daniel...anh dám bắt cóc tôi"
Chính là lúc anh vừa ra tới cửa,cậu liền sực nhớ hôm qua cậu ngủ ở Park gia.Vậy mà bây giờ lại thức dậy ở nhà anh.Khinh hãi mà hét lên.
Kang Daniel nghe được,quay đầu lại,khoé miệng khẽ nhếch lên,khuôn mặt đầy hứng thú.
"Tôi bắt cóc em...đem về nhà làm vợ."rồi lại sải bước đến chiếc xe BMW đang đứng chờ anh,mà anh cũng không quên để lại một câu châm chọc cậu.
"Bảo bối,em chậm tiêu như vậy chắc trí nhớ cũng không tốt,nên đừng có đi lung tung,nếu không sẽ lạc đấy."Park Jihoon như muốn bốc khói,nói không lên lời,đành cắn răng bực tức đi vào.

Park Jihoon ăn sáng trong trạng thái vô cùng bực bội,cậu tưởng tượng miếng bít tết kia là anh,mà dùng dao nỉa đâm,chọc,dùng hết sức mà chuốc giận.Sau khi cơn giận đã được giải toả,cậu lại tiếp tục ăn...
"Bác quản gia"-Sau khi ăn xong,cậu gặp quản gia hỏi chuyện.
"Vâng,có chuyện gì sao ạ!?"-Quản gia một mực cung kính đáp.
"Kang Daniel là người thế nào?"-Cậu ngây thơ hỏi.Cậu muốn biết rốt cuộc anh là người thế nào mà đột nhập vào Park gia 1 cách dễ dàng như vậy.
"Cậu chủ,cậu không thể gọi thẳng tên của ông chủ như vậy!Như vậy ông chủ sẽ không vui đâu."-Quản gia trả lời.
"Ưm...vậy anh ấy là ai vậy."
Quản gia ngỡ ngàng,nói cũng phải,trước giờ rất ít ai biết đến tổng giám đốc của tập đoàn NielHwan,bởi lẽ anh không mấy thích những tên "chó săn",chuyên đi moi móc chuyện của người khác,nên những người biết anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Ông chủ là người rất tài giỏi,chưa đến 15 tuổi đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ,sau khi ông chủ nghiên cứu và chỉnh trang lại ngành dược sĩ rồi bắt đầu thành lập tập đoàn NielHwan,chỉ sau 2 năm tập đoàn đã nằm trong top 10 Châu Á,tiếp tục 1 năm sau đã trở thành tập đoàn lớn mạnh,đứng đầu và bao trọn trên khắp Châu Á..."
Park Jihoon ngỡ ngàng thật không ngờ Kang Daniel lại là một người tài giỏi như vậy.Vì thế nên cha cậu mới đến cầu cứu anh ta sao!?Nhưng cậu không hề hay biết anh ngoài mặt là một Tổng đài tài giỏi anh còn là 1 người lãnh khốc,mưu trí hơn người,làm việc quyết đoán,đối với phụ nữ chỉ có 4 chữ "chán ghét phiền toái.Là 1 trong 10 tài phiệt trẻ tuổi nhất Seoul.Là lão đại có thế lực lớn nhất trong thế giới Hắc Đạo cũng như trên Đông Nam Á.Ai nghe đến tên Hung Thần đều khiếp sợ.Bởi lẽ anh rất tàn nhẫn,đối với những kẻ dám chống đối anh,anh đều diệt hết.Kang Daniel từng mở tất nhiều cuộc truy sát những kẻ phản bội hay bất tài.Một khi đã bị anh nhắm tới thì chỉ duy nhất có một con đường đó chính là CHẾT.
Chỉ cần nghe sơ vậy thôi,cậu cũng đủ biết anh là người như thế nào rồi.Bây giờ trong lòng cậu,sự sợ hãi đang dâng trào.
"Thiếu gia!"-Thấy Park Jihoon cứ đứng ngẩn ngơ ở đó,quản gia bèn lên tiếng.
"Bác quản gia à.Vậy Kang thiếu à không Kang tổng là xã hội đen hả!?"-Park Jihoon ngây thơ hỏi.Quản gia đổ mồ hôi,ông tự hỏi,cậu giả vờ không biết hay không biết thiệt vậy,ông đã nói anh là người đứng đầu trong Hắc Đạo rồi mà..."Vâng,phải ạ."
"Oh~cháu muốn đi thăm quan ngôi nhà này,có được không.Anh ấy nói cháu không được đi lung tung nên chắc cháu đi cùng bác được nhỉ!?"
"Vậy để tôi sai người đi cùng Thiếu gia!"
"Được!"-Park Jihoon hào hứng trả lời.
"Yu Jin,mau dẫn thiếu gia đi tham quan đi"-Quản gia ra hiệu cho cô hầu gái có tên là Yu Jin dẫn cậu đi tham quan.
Nhà của anh rất to nha,đó là toà biệt thự với kiến trúc phương Tây,cửa sổ sát đất cao lấp lánh xen kẻ với từng bức tường kiên cố màu trắng ngà.Bên trái là một khu vườn hoa xinh đẹp.Đủ các loại hoa,có những loài cậu cũng không biết tên,nhưng lại không có hoa oải hương...khiến cậu có chút buồn.Cách đó không xa là một nhà kính thiết kế hình vòm,cậu tự nghĩ nếu như đã có vườn hoa này rồi thì tại sao Kang Daniel lại còn xây thêm nhà kính để làm gì?Yu Jin tại sao đã có vườn hoa rồi Kang Daniel còn xây thêm nhà kính làm gì!?"
"Nhà kính là nơi ông chủ trồng những loài hoa quý,theo như tôi biết thì trong đó có những giống hoa không thích hợp với khí hậu của Seoul nên phải trồng trong máy điều hoà."-Cô hầu gái tận tình giải thích.
"Thì ra là vậy",-Một người lạnh lùng như anh mà cũng yêu thích hoa sao ta!?
Ở đây giống như một thế giới bị thu nhỏ vậy,những thứ xa hoa,quý giá đều có,Sân golf,hồ bơi,vườn cây,...Mà nhà anh rộng bao nhiêu ha vậy.Còn sang hơn tỷ phú nữa.Đi hoài cũng mỏi chân,nên cậu đi vào sảnh nằm xem ti vi vì ghế sofa chính giữa là hình chữ nhật dài hai bên là ghế sofa tròn bao trọn lấy cái bàn thuỷ tinh ở chính giữa,thoáng chốc đã gần trưa.. .Trưa hôm nay Kang Daniel phá lệ về nhà ăn cơm để có thể nhìn mặt cậu,vừa bước vào cửa anh đã lên tiếng châm chọc "Xem ra,em rất rảnh."
Nghe tiếng nói,theo phản xạ cậu quay sang phía có giọng nói liền kinh hãi định bỏ chạy."Nếu em dám chạy tôi sẽ thả hổ cắn em đó."-Đoán trước cậu sẽ bỏ chạy nên anh lên tiếng.
"Hổ...anh giỡn với tôi sao.Anh lại nuôi hổ trong nhà chứ!?"-Park Jihoon nghi hoặc hỏi.Làm như cậu là con nít không bằng.Lại uy hiếp cậu bằng cách đó.
"Đi theo tôi"-Kang Daniel kéo tay cậu đi lên lầu,đưa tay mở,cửa phòng anh ra,huýt sáo một cái.Từ trong phòng anh một cặp mắt sáng rực màu vàng từ từ hiện lên,từ từ dần trong bóng tối một con Bạch hổ xuất hiện,thân hình nó cao lớn,cặp răng nạn dài bén nhọn,bộ móng vuốt sắc bén,chậm rãi đi ra.
Mặt cậu tái nhợt không còn chút máu,đôi chân tê cứng không thể nhúc nhích được,miệng cậu mấy máy,toàn thân Park Jihoon run rẩy,sau một phút định hình cậu đã ngất xỉu.Kang Daniel nhìn cậu ngất vì sợ hãi,khuôn mặt lộ rõ sự thích thú,liền bật cười.Sau đó bế cậu đi vào phòng anh.Người hầu cùng quản gia trong nhà nhất thời ngỡ ngàng khi thấy ông chủ của họ thường ngày mặt lạnh như tiền,ngay cả nói chuyện cũng rất kiệm lời chứ huống hồ chi là cười tươi như vậy.Thật là 1 chuyện hiếm thấy.Nhìn cậu đang nằm say "ngủ",anh lại bật cười,anh đưa tay vuốt đầu con Bạch hổ,mắt thì vẫn chăm chú nhìn nam nhân kia.Khuôn mặt đầy thích thú cất tiếng "Nè Tiểu hổ,mi nói xem,có phải là rất đáng yêu phải không!?"Bạch hổ chỉ dụi cái đầu vào tay anh như đồng tình với câu nói đó vậy.Khoảng mấy phút sau Park Jihoon tỉnh dậy,khi mở mắt ra,điều đầu tiên cậu thấy là khuôn mặt lạnh như tiền của Kang Daniel,và bên cạnh là 1 con bạch hổ.Khuôn mặt cậu lần nữa tái nhợt "Có...có...hô...hổ...tại...sao.có...tronggg nhà......."-Park Jihoon run rẩy ngồi dậy.
"Thú cưng của tôi."-Một câu nói ngắn gọn được đáp trả lại cho thắc mắc của cậu.
"H...hổ...thú cưng."-Mắt chữ A mồm chữ O,cậu hỏi.
"Phải."-Anh nhếch mép cười "Yên tâm,thú cưng của tôi ăn chay,với lại tôi nuôi nó từ nhỏ,cũng huấn luyện nó rồi.Không cắn người bừa bãi đâu."
"Ăn chay!?"-Park Jihoon thắc mắc,cọp mà cũng ăn chay sao!?
"Phải,trừ rau củ ra thì nó không ăn."
"Vậy ăn chay kiểu gì chứ.Anh giỡn với tôi sao!?"-Tuy vẫn còn sợ nhưng vẫn gân cổ lên hét.
"Đối với loài hổ,ăn chay tức là không ăn thịt người..."-Anh nhàn nhã trả lời.
"Vâyh...vậy sao...!-Cậu thở phào nhẹ nhõm.Nhưng hình như anh rất thích trêu chọc cậu,đến khi nào cậu khóc mới chịu dừng nên anh lại mở miệng nói tiếp "Trừ phi anh cho phép."
Rầm...trong đầu cậu bây giờ như bị một tảng đá mấy chục tấn đè vậy.Anh có phải người không vậy.Người ta nuôi chó,nuôi mèo còn anh nuôi hổ...không lẽ anh là Dã thú."Anh...có phải là người không vậy!?"-Vừa nói dứt câu,cậu liền lấy tay bụm miệng,tự biết là không nên nói vậy,cậu chỉ buột miệng thôi mà,chắc không chết đâu.
"Chưa 1 ai nói tôi là con người."-Đôi mắt anh trầm xuống,nhưng khuôn mặt vẫn rất bình thản.Trước giờ,thật sự chưa ai nói anh là con người vì anh lãnh khốc,làm việc rất tàn nhẫn,một khi đã giết người thì anh sẽ không để bất kì ai sống sót.Người người gọi anh là Hung  Thần cũng vì lí do đó.Park Jihoon chăm chú nhìn anh,cậu tự nghĩ có phải anh cũng rất cô đơn!?
"Em không muốn ăn trưa sao!?"-Kang Daniel cau mày nhìn cậu.
"Muốn chứ."-Park Jihoon lùi lại phía sau để bước xuống giường,vì cậu không giám nhìn con Bạch Hổ to lớn kia đâu.Nhìn thấy hành động đó của cậu,Kang Daniel  nhếch miệng cười.Sau đó cũng đứng dậy "Đi thôi Tiểu Hổ." Hiểu lời chủ,con Bạch Hổ đi theo sau,còn cậu thì lo sợ đi từ từ sau con Bạch Hổ,miệng lầm bầm "Tiểu Hổ sao!?Đại Hổ mới đúng."-Dù cậu nói rất nhỏ nhưng từng chữ đều lọt vào tai của Kang Daniel.Càng lúc anh càng thấy Park Jihoon rất thú vị.
Trên phòng ăn đã được dọn sẵn,ngồi xuống bàn ăn,Kang Daniel phất tay ra lệnh cho mọi người lui xuống,trong phòng ăn chỉ còn cậu,anh,và...Tiểu Hổ.
Park Jihoon ngậm đôi đũa nhìn anh đăm đăm,không chớp mắt,anh cũng chẳng quan tâm vẫn nhà nhã ăn cơm."Nè..."-Cuối cùng cậu cũng lên tiếng."Cho tôi gọi điện thoại...ba mẹ tôi chắc đang lo lắng."
"Không cần.Park gia cũng biết rồi.Sáng nay tôi đã phái người sang đó lấy đồ của em."-Kang Daniel buông đôi đũa xuống,nhàn nhạt nói.
"Vậy sao.Họ..."-Park Jihoon ấp úng hỏi.
  "Em bị bán cho tôi rồi.Họ cũng không quan tâm đâu.Hừm...bây giờ thứ họ quan tâm..."-Anh chống cằm vẻ mặt có chút khinh miệt,đang chăm chú nhìn mặt cậu con trai trước mặt,tay cầm đũa thì lại cúi xuống,Kang Daniel cười nửa miệng,nhấn mạnh từng chữ vừa phát ra "Đó chính là tiền và công ti của họ.Em-Bị-Bỏ-Rơi-Rồi."
"Em bị bỏ rơi rồi."Câu nói lập lại trong đầu cậu. *Cạch,Kenggg*-Tay cậu không còn sức,chiếc đũa đang cầm trên tay bị rơi xuống đất.Cậu cắn chặt môi,đôi mắt rũ xuống,"Bị bỏ rơi"-thứ mà cậu sợ nhất chính là bị bỏ rơi.Park Jihoon im lặng,đầu vẫn cúi xuống,Kang Daniel đôi mắt vẫn đặt trên người cậu,một phút cũng không có phản ứng gì.Điều anh đang trông chờ...đó chính là phản ứng của cậu,hoảng loạn,sợ hãi,tức giận hay sẽ là khóc.
"Em không muốn ăn cơm sao?"-Kang Daniel cười châm chọc.Park Jihoon đáng thương lắc đầu.Khoé mắt cậu bắt đầu ngấn nước,từng giọt nước bắt đầu rơi xuống,từng giọt từng giọt từng giọt rơi xuốnh bàn tay nhỏ nhắn đang đan chặt vào nhau.Park Jihoon run rẩy cắn chặt môi vẫn đang cố gắng kìm nước mắt dù nó đang không nghe lời cứ chảy xuống.Kang Daniel đứng dậy,kéo chiếc ghế bên cạnh Park Jihoon ngồi xuống,như ý anh muốn,cậu đã khóc,dù vậy trong lòng anh có chút không vui nhưng sự nhiễu cợt mà anh muốn cậu nếm thử vẫn còn."Ngước mặt lên."-Kang Daniel lười biếng đưa tay chống cằm,giọng điệu ra lệnh.Park Jihoon lắc nhẹ đầu,nhưng vẫn không ngừng run rẩy.Kang Daniel cau mày,giọng của anh chùn xuống,trong tiếng nói hiện rõ sự không vui và có chút tức giận."Đừng để tôi lặp lại lần thứ 3,Park Jihoon!Ngẩng mặt lên."-Park Jihoon sợ hãi ngẩng mặt lên nhưng không nhìn anh mà nhìn đi đâu đó,đôi bàn tay nhỏ xinh vội vàng lau nước mắt."Nói xem.Bây giờ em thấy thế nào?"-Kang Daniel nhếch mép cười châm chọc.
"...Tôi...đã làm gì sai!?"-Giọng cậu run rẩy,chữ được chữ mất.
"Hình như là không có"-Kang Daniel vẫn chưa muốn buông tha cho cậu,tiếp tục chế giễu.
"Sao họ lại bỏ rơi tôi."
"Vì em là con rối của họ."
Park Jihoon giương mắt nhìn anh.Đôi mắt đầy sợ hãi,đầy buồn bã.Tiếp tục lau khoé mắt cậu đầy đau khổ.Sau đó cậu đứng dậy bỏ đi vào phòng.Anh thì vẫn ngồi đó cười thích thú,miệng lẩm bẩm "Xem ra,em sẽ bị tôi bắt nạt dài dài rồi."Rồi cũng đứng dậy bước lên lầu,Tiểu Hổ thấy chủ nhân bỏ đi,cũng đứng dậy đi theo...
Trong phòng của Park Jihoon bây giờ đang vang lên tiếng nức,"Em bị bỏ rơi rồi","Vì em là con rối của họ",từng lời mà Kang Daniel nói cứ văng vẳng trong đầu cậu...Cậu tự hỏi rốt cuộc thì cậu đã làm gì sao!?Tại sao cả thế giới này ai cũng khước từ cậu!?Tại sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro