Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Nhà hàng Pháp...
"Kim tổng , xin ngài hãy giúp tôi" . Người đàn ông trung niên ngồi đối diện nài nỉ trán đẫm mồ hôi cầu khẩn
"Tôi không thích nói nhiều" . Giọng nói trầm thấp vang lên hơi thở đầy quỷ dị đôi mắt sắc bén của Kim Chaewon nhìn thẳng vào người đàn ông kia đầy chán chường.
" Xin ngài hãy giúp công ty của tôi , tôi xin ngài cầu xin ngài" .Kim Ho nài nỉ.
"Ba.". Đột nhiên 1 giọng nói trong trẻo vang lên chủ nhân của giọng nói ấy là Minju, con gái nuôi của Kim Ho
"Con làm gì ở đây".Kim Ho quay sang , khó chịu lên tiếng.
"Con được anh mời đi ăn thấy ba ở đây nên con mới...." .Minju trả lời thoáng thấy vẻ mặt ông khó chịu , nàng quay sang nhìn 2 người ngồi đối diện ba của nàng . Mày nhíu lại khi phát hiện ra người con gái mặc âu phục kia. Ánh mắt Minju vô tình chạm với cặp mắt sắc bén của Kim Chaewon nhất thời sợ hãi nhanh chóng quay mặt đi. Khóe miệng Chaewon vô thức cong lên.
"Ba đang làm việc sao !? Vậy con đi trước" .Minju nhanh chóng tìm cách tháo chạy.
"Được." Kim Ho nói.
"Tôi nghĩ...chúng ta có thể hợp tác." .Chaewon lên tiếng. Câu nói đó làm cho Kim Ho và trợ lý của cô bất ngờ.
"Thật sao...đội ơn ngài Kim Tổng...".Kim Ho vui mừng lên tiếng.Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến ông đổ mồ hôi lạnh."Với một điều kiện ! Tôi muốn con gái ông !?"
"Chaewon, cậu đang muốn làm gì vậy hả !?"-.Trợ lý của cô cau mày hỏi.
"Sao hả !?" Chaewon chẳng để ý , cứ tiếp tục hỏi Kim Ho
"Được" Kim Ho lập tức trả lời dù lúc đầu có chút lo lắng. Chaewon đứng dậy,bỏ hai tay vào túi quần,nở một nụ cười khinh miệt "Hợp tác vui vẻ" rồi quay lưng bước đi.
" Cậu muốn làm gì vậy hả !? Công ty của ông ta sắp phá sản rồi mà , chẳng còn cách nào cứu vãn,vậy mà cậu lại muốn sát nhập công ty ông ta vào Tập đoàn Hoàng Kim !?" .Lee Chaeyeon bốc đồng la lên.
*Lee Chaeyeon : Bạn thân cũng là trợ thủ đắc lực của trong "Hắc Nguyệt"(Bang phái trong thế giới ngầm của Chaewon) là trợ lí của cô trong công ty. Một con người "Hành động trước , nói chuyện sau" , cháu đức tôn của gia tộc Lee. Thiên tài chế tạo súng,thông minh nhưng lại rất đào hoa.
"Tôi có cách của tôi" Chaewon chậm rãi trả lời.
"Vì cô bé đó sao !? Tôi nhớ là sinh thành cậu ghét phụ nữ lắm mà bởi vậy cậu mới được mệnh danh là "Người độc thân Hoàn Kim" chứ !?" . Chaeyeon cười khẩy nói."Cô bé đó là ngoại lệ" .Khóe miệng cô lại nên tạo một đường cong . Cô nhớ lại lúc nàng bị cô bắt gặp nàng đang cau mày khó chịu nhìn cô thì lại sợ sệt tìm cớ tháo chạy. Khuôn mặt đó thật sự rất đáng yêu . Chaeyeon ngớ người nhìn cô , tròng mắt như muốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy người máu lạnh như Chaewon đang cười.

*Tại nhà Kim Ho...
" Không ! Con không lấy cô ta đâu." Minju uất ức nói.
"Minju, con giúp ba con đi ! Hãy cứu lấy công ty, công ty đó là tâm huyết cả đời của ông ấy".Mẹ nuôi* vợ của Kim Ho*cố gắng khuyên cô con gái. "Nhưng...nhưng cô ta hơn con đến 5 tuổi, làm sao...làm sao con có thể....hic..." .Khóe mắt nàng bắt đầu ngấn nước.
"Đủ rồi ! Nhà họ Kim có ơn lớn với con , con không thể thấy chết không cứu !Minju ah , gia đình ta nuôi nấng con từ nhỏ , con phải báo đáp chứ." - Kim Ho nghiêm nghị nói."Nếu không có ta , con làm sao có được ngày hôm nay !?."
"Kìa mình".Bà Kim can ngăn . Bà đưa mắt nhìn Minju chỉ thấy cô cúi đầu không nói gì. Lòng bà nghẹn lại.
"Không nói nhiều nữa ! Mai ta sẽ đưa con sang Kim gia." . Kim Ho nghiêm nghị nói rồi bỏ vào phòng ngủ.
"Minju để ta lên nói chuyện với ông ấy , trễ rồi con mau đi ngủ đi" .Bà Kim an ủi Minju
Nàng uất ức bỏ vào phòng . Nhưng hồi lâu sau nàng lại nghĩ....Quả thật nhà họ Kim có ơn lớn với nàng , lúc còn nhỏ nàng đã bị bỏ trước cửa Cô Nhi Viện , cuộc sống của nàng bắt đầu từ đó , những đứa trẻ cùng tuổi luôn gen tị với nàng vì nàng được Đường mẫu yêu thương , lại xinh đẹp vô cùng rồi chúng kiếm cớ ăn hiếp , đi học còn bị người ta khinh miệt....Nàng luôn phải chịu đựng cho đến mùa Hè của 12 năm trước ,Bà Kim vì muốn có con gái nên đã đến Cô Nhi Viện nhận nuôi cô , lúc đầu Kim Ho phản đối nhưng thấy nàng vừa thông minh lại xinh đẹp nghĩ sau này sẽ giúp ích cho ông nên ông mới đồng ý nuôi nàng.... Hít 1 hơi thật mạnh Minju bước ra khỏi phòng đi đến phòng ngủ của ông để nói chuyện nhưng thay vì vậy nàng lại nghe được những điều mà nàng không nên nghe....
" Kim Ho , sao ông lại nhắc lại chuyện đó" .Bà Kim cau mày hỏi.
"Tôi nhận nuôi nó là cũng có mục đích , chứ bà nghĩ tôi ở không mà nhặt nó về sao!?" .Kim Ho tức giận lên tiếng." Gia đình chỉ có 1 đứa con đó chính là Sojung, con bé đó chỉ cần trà trộn vào Kim gia sau đó làm cho Kim Chaewon tán gia bại sản là được"
Bà Kim nhìn ông ngỡ ngàng thì ra là năm đó ông chấp nhận nuôi đứa trẻ ấy là lý do này sao. Bà đau xót thay cho Minju. Tuy không phải là con ruột nhưng bà luôn yêu thương nàng như chính con đẻ của mình . Cũng vì Sojung từ nhỏ đã ương bướng không nghe lời đành phải gửi anh qua bên Anh để du học nên bà mới muốn có đứa con gái để trò chuyện vì vậy mới nhẫn nuôi Minju dù vậy bà còn yêu thương nàng hơn cả Sojung
" Không cần vòng vo nữa dù sao đối với tôi nó chỉ là một quân cờ cũng có thể là một món hàng thôi..." .Kim Ho khẽ cười .Bà Kim chỉ biết lắc đầu mà trong lòng đau xót....
Minju đã nghe thấy hết những điều mà nàng không biết và cũng không muốn biết bây giờ thì tất cả nàng đều nghe được.... Thì ra là vậy nàng đối với ba mình chỉ là một món hàng dùng để trao đổi . Minju thẫn thờ bước vào phòng nằm úp mặt xuống giừơng một dòng nước mắt chảy dài trên 2 gò má. Nàng phải làm sao đây phải giả vờ không biết hay phải oán hận họ....Nàng tự hỏi rốt cuộc thì...Nfng đã làm gì sai mà tất cả mọi người trên thế giới này đều khước từ Nàng...."Nàng đối với gia đình chỉ là một món hàng....chỉ là một món hàng..." . Từng chữ từng chữ đều lặp lại trong đầu Minju...

Minju cứ òa khóc như một đứa trẻ đến khi không còn sức để khóc mới ngủ thiếp đi....đêm khuya.Biệt thự của Kim gia tráng lệ yên tĩnh các bảo vệ đi tuần tra xung quanh bất chợt có 1 bóng đen lướt qua nhanh như chớp không để lại bất cứ một tiếng động nào. Từ ban công lầu hai nơi phòng ngủ của Kim, bóng đen ấy thoáng chốc đã lên đến cửa ,đèn trong phòng vẫn sáng , bóng đen kì lạ nhìn qua cửa sổ thì thấy chủ nhân của căn phòng này đang say ngũ nhanh tay mở cửa sổ rồi thật tự nhiên đi vào. "Ngay cả cửa sổ cũng không đóng sao ?" - Bóng đen ấy nghĩ thầm . Nơi chiếc giừơng êm ái có một nữ nhân đang nằm yên giấc trên khóe mắt vẫn còn đọng nước. Đưa bàn tay rắn chắc vào bàn tay xinh đẹp như một nghệ sĩ piano lên đôi mắt kia khóe miệng vô thức giương lên tạo một đường cong hoàn mỹ "Bảo bối ! Về nhà nào" nói xong liền bế Minju lên ôm trọn trong vòng tay của cô .Người con gái này thật nhỏ bé,thật xinh đẹp... . Rồi như cách ban đầu ra khỏi Kim gia.Sáng hôm sau ,Minju tỉnh dậy trên chiếc giừơng tròn rộng lớn căn phòng mà nàng đang nằm tràn ngập màu tím từ bức tường rèm cửa cho đến đồ dùng đều là màu tím xinh đẹp. Trong phòng còn ngát hương Lavender mà nàng yêu thích. Nhanh chóng nhận ra đây không phải là phòng nàng Minju nhất thời sợ hãi hét lên . Bằng cách nhanh nhất đi vào toilet để rửa mặt . Minju chạy ra khỏi phòng trước mắt nàng là một tòa nhà được thiết kế theo kiến trúc phương Tây , trần nhà cao vút ở giữa còn hắn một chùm đèn pha lê ấp lánh được gọt dũa rất tinh tế . Bộ sofa màu trắng ngà trải dài bao quanh chiếc bàn tròn thủy tinh được đặt chính giữa đại sảnh. Người giúp việc cứ đi tới đi lui nhiều không đếm nổi."Đây là đâu". Minju run rẩy đi xuống phía dưới đôi mắt lại sắp đọng nước .
" Dậy rồi sao!?" - 1 giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau nàng ,khiến cho Minju giật mình quay lại mà bật người ra đằng sau. Chaewon nhanh cóng đưa tay đỡ lấy thân nàng mặt sát mặt mà lên tiếng "Không cần phải giật mình như vậy đâu"
"Chị là ai sao tôi lại ở đây!?" . Minju đưa tay cố sức đẩy cô ra nhưng bất lực liền lên tiếng.
"Em là vợ tôi vậy tôi là gì của em !?" -Chaewon nhếch môi cười.
"Cô...là chồng tôi?"- Minju trố mắt hỏi.
" Ngoan lắm ! Chịu nhận tôi là chồng rồi sao !?" .Chaewon đắc thắng lên tiếng .
Còn nàng thì mắt chữ A miệng chữ O trừng mắt nhìn cô bực tức vô cùng khi nhận ra mình bị lừa "Cô..." cái miệng nhỏ xinh của nàng chưa nói hết câu liền bị cô chặn lại bằng 1 nụ hôn . Môi lưỡi dây dưa với nhau Minju giãy dụa. Nhưng càng giãy dụa cô càng thích thú ,lưỡi của Chaewon quấn lưỡi của Minju, tham lam hút hết mật ngọt từ miệng nàng ,một hồi lâu mới buông nàng ra . Đầu óc Minju quay cuồng ngay cả sức đứng cũng không có bất lực đành phải gục đầu vào lòng ngực của cô thở dốc . Đối với màn chào đón buổi sáng như vậy thật sự khiến nàng tức giận mà rủa thầm cô.
"Kim....Kim Chaewon . Cô thật là..,quá đáng."
"Em là vợ tôi . Tôi có quyền !" - bằng cách ngắn gọn nhất cô bình thản trả lời . "Phải rồi chiều nay chúng ta sẽ kết hôn đó .Em ở nhà chuẩn bị đi. Tôi đi làm.Có gì cứ hỏi quản gia" -Chaewon buông nàng ra dặn dò.
"Kết...hôn"
"Phải rồi."
"Không thích"
"Em có quyền lựa chọn sao !?" - Chaewon nhếch môi cười lộ rõ bản chất nắm quyền. Minju chỉ biết cúi đầu bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lấy vạt áo. Chaewon đưa tay xoa đầu nàng khuôn mặt không chút biểu tình "Ăn sáng đi. Đồ của em đã được đưa đến rồi"
Minju gật đầu nhưng một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu nàng. Minju liền chạy ra cửa lập tức hét lên "Kim Chaewon ....cô dám bắt cóc tôi." Chính là lúc cô vừa ra tới cửa nàng liền sực nhớ hôm qua nàng ngủ ở Kim gia . Vậy mà bây giờ lại thức dậy ở nhà cô . Kinh hãi mà hét lên.
Chaewon nghe được quay đầu lại khóe miệng khẽ nhếch lên khuôn mặt đầy hứng thú " Tôi bắt cóc em đem về nhà làm vợ." rồi lại sải bước đến chiếc xe BMW đang đứng chờ cô mà cô cũng không quên để lại một câu châm chọc nàng " Bảo bối ,em chậm tiêu như vậy chắc trí nhớ cũng không tốt nên đừng có đi lung tung nếu không sẽ lạc đấy."Minju như muốn bốc khói nói không lên lời đành cắn răng bực tức đi vào.

Minju ăn sáng trong trạng thái vô cùng bực bội tưởng tượng miếng bít tết kia là cô mà dùng dao nỉa đâm , chọc dùng hết sức mà chuốc giận. Sau khi cơn giận đã được giải ỏa nàng lại tiếp tục ăn...
"Bác quản gia" - Sau khi ăn xong nàng gặp quản gia hỏi chuyện.
"Vâng , có chuyện gì sao ạ!?" - Quản gia một mực cung kính đáp.
"Kim Chaewon là người thế nào ?" - Nàng ngây thơ hỏi. Nàng muốn biết rốt cuộc cô là người thế nào mà đột nhập vào Kim gia 1 cách dễ dàng như vậy.
"Tiểu thư , cô không thể gọi thẳng tên của cô chủ như vậy !Như vậy cô ấy sẽ không vui đâu." - Quản gia trả lời.
"Ưm...vậy cô ấy là ai vậy."
Quản gia ngỡ ngàng nói cũng phải trước giờ rất ít ai biết đến tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Kim bởi lẽ cô không mấy thích những tên "chó săn" nên những người biết cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
" Cô chủ là người rất tài giỏi chưa đến 15 tuổi đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ sau khi cô chủ nghiên cứu và chỉnh trang lại ngành dược sĩ rồi bắt đầu thành lập tập đoàn Hoàng Kim chỉ sau 2 năm tập đoàn đã nằm trong top 10 châu Á tiếp tục 1 năm sau đã trở thành tập đoàn lớn mạnh đứng đầu và bao trọn trên khắp châu Á...."
Minju ngỡ ngàng thật không ngờ Kim Chaewon lại là một người tài giỏi như vậy . Vì thế nên ba nàng mới đến cầu cứu cô sao !? Nhưng nàng không hề hay biết cô ngoài mặt là một Tổng giám đốc tài giỏi cô còn là 1 người lãnh khốc mưu trí hơn người làm việc quyết đoán đối với phụ nữ chỉ có 4 chữ "chán ghét phiền toái" . Là 1 trong 10 tài phiệt trẻ tuổi nhất Seoul là lão đại có thế lực lớn nhất trong thế giới ngầm cũng như trên ĐNÁ . Ai nqhe đến tên Hung Thần đều khiếp sợ . Bởi lẽ cô rất tàn nhẫn đối với những kẻ dám chống đối cô đều diệt hết . Kim Chaewon từng mở rất nhiều cuộc truy sát những kẻ phản bội hay bất tài . Một khi đã bị cô nhắm tới thì chỉ duy nhất có một con đường đó chính là CHẾT.Chỉ cần nghe sơ vậy thôi nàng cũng đủ biết cô là người như thế nào rồi. Bây giờ trong lòng nàng sự sợ hãi đang dâng trào.
"Tiểu thư !" - Thấy Minju cứ đứng ngẩn ngơ ở đó quản gia lên tiếng.
"Ưm...bác quản gia à .Vậy Kim Chaewon...à không Kim tổng là xã hội đen hả !?" -Minju ngây thơ hỏi. Quản gia đổ mồ hôi ông tự hỏi nàng giả vờ không biết hay không biết thiệt vậy ông đã nói cô là người đứng đầu trong Thế giới ngầm rồi mà..."Vâng , phải ạ."
"Oh ~ cháu muốn đi tham quan ngôi nhà này có được không .Cô ấy nói cháu không được đi lung tung nên chắc cháu đi cùng bác được nhỉ !?"
" Vậy để tôi sai người đi cùng Tiểu thư !"
"Được!" - Minju hào hứng trả lời.
"A Tuyết,mau dẫn tiểu thư đi tham quan đi" - Quản gia ra hiệu cho cô hầu gái có tên là A Tuyết dẫn cô đi tham quan.
Nhà của cô rất to đó là tòa biệt thư với kiến trúc phương Tây cửa sổ sát đất cao lấp lánh xen kẻ với từng bức tường kiên cố màu trắng ngà . Bên trái là một khu vườn hoa xinh đẹp . Đủ các loại hoa có những loài cô cũng không biết tên nhưng lại không có hoa oải hương...khiến cô có chút buồn . Cách đó không xa là một nhà kính thiết kế hình vòm , cô tự nghĩ nếu như đã có vườn hoa này rồi thì tại sao Chaewon lại còn xây thêm nhà kính để làm gì chứ !!! "A Tuyết , tại sao đã có vườn hoa rồi Kim Chaewon còn xây thêm nhà kính làm gì !?"
"Nhà kính là nơi cô chủ trồng những loài hoa quý theo như tôi biết thì trong đó có những giống hoa không thích hợp với khí hậu của Seoul nên phải trồng trong máy điều hòa." - Cô hầu tận tình giải thích.
"Thì ra là vậy", - Một người lạnh lùng như cô mà cũng yêu thích hoa sao ta !?
Ở đây giống như một thế giới thu nhỏ vậy những thứ xa hoa quý giá đều có , Sân golf , hồ bơi , vườn cây ,....Mà nhà cô rộng bao nhiêu ha vậy. Còn sang hơn tỷ phú nữa. Đi hoài cũng mỏi chân nên nàng đi vào sảnh nằm xem tivi vì ghế sofa chính giữa là hình chữ nhật dài hai bên là ghế sofa tròn bao trọn lấy cái bàn thủy tinh ở chính giữa thoáng chốc đã gần trưa.. . Trưa hôm nay Chaewon phá lệ về nhà ăn cơm để có thể nhìn mặt nàng . Vừa bước vào cửa cô đã lên tiếng châm chọc "Xem ra em rất rãnh."
Nghe tiếng nói theo phản xạ nàng quay sang phía có giọng nói liền kinh hãi định bỏ chạy."Nếu em dám chạy tôi sẽ thả hổ cắn em đó." - Đoán trước nàng sẽ bỏ chạy nên cô lên tiếng.
"Hổ...cô giỡn với tôi sao. Ai lại nuôi hổ trong nhà chứ !?" - Minju nghi hoặc hỏi. Làm như nàng là con nít không bằng . Lại uy hiếp nàng bằng cắch đó.
"Đi theo tôi" -Chaewon kéo tay nàng đi lên lầu , đưa tay mở,cửa phòng cô ra , huýt sáo một cái . Từ trong phòng cô một cặp mắt sáng rực màu vàng từ từ hiện lên , dần dần từ trong bóng tối một con Bạch hổ xuất hiện, thân hình nó cao lớn , cặp răng nanh dài bén nhọn , bộ móng vuốt sắc bén , chậm rãi đi ra.
Mặt nàng tái nhợt không còn chút máu , đôi chân tê cứng không thể nhúc nhích được , miệng nàng mấp máy , toàn thân Minju run rẩy sau 1 phút định hình nàng đã ngất xỉu. Chaewon nhìn nàng ngất vì sợ hãi, khuôn mặt lộ rõ sự thích thú , liền bật cười . Sau đó bế nàng đi vào phòng cô. Người hầu cùng quản gia trong nhà nhất thời ngỡ ngàng khi thấy cô chủ của họ thường ngày mặt lạnh như tiền ngay cả nói chuyện cũng rất kiệm lời chứ huống hồ chi là cười tươi như vậy . Thật là 1 chuyện hiếm thấy. Nhìn nàng đang nằm say "ngủ" , cô lại bật cười , cô đưa tay vuốt đầu con Bạch Hổ , mắt thì vẫn chăm chú nhìn nữ nhân kia . Khuôn mặt đầy thích thú cất tiếng " Nè Tiểu hổ , mi nói xem , có phải là rất đáng yêu đúng không !?" Bạch Hổ chỉ dụi cái đầu vào tay cô như đồng tình với câu nói đó vậy. Khoảng mấy phút sau Minju tỉnh dậy , khi mở mắt ra , điều đầu tiên nàng thấy là khuôn mặt lạnh như tiền của Chaewon và bên cạnh là 1 con bạch hổ. Khuôn mặt nàng lần nữa lại tái nhợt "Có...có...h...hô...hổ....tại...sao.có...tro...trongggg nhà........." - Minju run rẩy ngồi dậy.
"Thú cưng của tôi." - Một câu nói ngắn gọn được đáp trả lại cho thắc mắc của nàng.
"H...hổ...thú cưng." - Mắt chữ A miệng chữ O , nàng hỏi.
"Phải." - Cô nhếch mép cười"Yên tâm , thú cưng của tôi ăn chay , với lại tôi nuôi nó từ nhỏ , cũng huấn luyện nó rồi. Không cắn người bừa bãi đâu."
"Ăn chay !?" - Minju thắc mắc , cọp mà cũng ăn chay sao !?
"Phải , trừ rau củ ra thì nó không ăn."
"Vậy ăn chay kiểu gì chứ . Cô giỡn với tôi sao !?" - Tuy vẫn còn sợ nhưng nàng vẫn gân cổ lên hét.
"Đối với loài hổ , ăn chay...tức là không ăn thịt người..." - Cô nhàn nhã trả lời.
"Vậy...vậy sao...! - Nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hình như cô rất thích trêu chọc nàng , đến khi nào nàng khóc mới chịu dừng nên cô lại mở miệng nói tiếp "Trừ phi tôi cho phép."
Rầm...trong đầu nàng bây giờ như bị một tảng đá mấy chục tấn đè vậy . Cô có phải người không vậy . Người ta nuôi chó , nuôi mèo còn cô thì nuôi hổ....không lẽ cô là dã thú. "Cô....có phải người không vậy !?" - Vừa nói dứt câu , nàng liền lấy tay bụm miệng , tự biết là không nên nói vậy , nàng chỉ buột miệng thôi mà , chắc không chết đâu.

"Chưa 1 ai nói tôi là con người." - Đôi mắt cô trầm xuống nhưng khuôn mặt vẫn rất bình thản. Trước giờ , thật sự chưa ai nói cô là con người vì cô lãnh khốc ,làm việc rất tàn nhẫn , 1 khi đã giết người thì cô sẽ không để bất kì ai sống sót. Người người gọi cô là Hung Thần cũng vì lí do đó. Minju chăm chú nhìn cô , nàng tự nghĩ có phải cô cũng rất cô đơn !?
"Em không muốn ăn trưa sao !?" -Chaewon cau mày nhìn nàng.
"Muốn chứ.".Minju lùi lại phía sau để bước xuống giừơng vì cô không giám nhìn con Bạch Hổ to lớn kia đâu . Nhìn thấy hành động đó của nàng ,Chaewon nhếch miệng cười . Sau đó cũng đứng dậy " Đi thôi Tiểu Hổ." Hiểu lời chủ , con Bạch Hổ đi theo sau , còn nàng thì lo sợ đi từ từ sau con Bạch Hổ ,miệng lẩm bẩm "Tiểu Hổ sao !? Đại Đại Hổ mới đúng." Dù nàng nói rất nhỏ nhưng từng chữ đều lọt vào tai của Chaewon. Càng lúc cô càng thấy Minju rất thú vị.
Trên bàn phòng ăn đã được dọn sẵn , ngồi xuống bàn ăn ,Minju phất tay ra lệnh cho mọi người lui xuống trong phòn ăn chỉ còn nàng, cô và...Tiểu Hổ.
Minju ngậm đôi đũa nhìn cô đăm đăm , không chớp mắt , cô cũng chẳng quan tâm vẫn nhàn nhã ăn cơm. "Nè..." - Cuối cùng nàng cũng lên tiếng."Cho tôi gọi điện thoại....ba mẹ tôi chắc đang lo lắng."
"Không cần . Kim gia cũng biết rồi. Sáng nay tôi đã phái người sang đó lấy đồ của em." - Chaewon buông đũa xuống , nhàn nhạt trả lời.
"Vậy sao. Họ..." - Minju ấp úng nói.
"Em bị bán cho tôi rồi. Họ cũng không quan tâm đâu . Hừm...bây giờ thứ họ quan tâm..." - Cô chống cằm vẻ mặt có chút khinh miệt , đang chăm chú nhìn cô gái trước mặt , tay cầm đũa nhưng mặt thì lại cúi xuống ,Chaewon cười nửa miệng nhấn mạnh từng chữ vừa phát ra " Đó chính là tiền và công ty của họ.Em-Bị-Bỏ-Rơi-Rồi."
"Em bị bỏ rơi rồi."Câu nói lập lại trong đầu nàng . *Cạch , Kenggg* - Tay nàng không còn sức chiếc đũa đang cầm trên tay bị rơi xuống đất. Nàng cắn chặt môi đôi mắt rũ xuống "Bị bỏ rơi" - thứ mà nàng sợ nhất chính là bị bỏ rơi. Minju im lặng đầu vẫn cúi xuống ,Chaewon đôi mắt vẫn đặt trên người nàng , một phút cũng không có phản ứng gì. Điều cô đang trông chờ...đó chính là phản ứng của nàng , hoảng loạn , sợ hãi , tức giận hay là sẽ khóc.

"Em không muốn ăn cơm sao ?" -Chaewon cười châm chọc. Minju đáng thương lắc đầu. Khóe mắt nàng bắt đầu ngấn nước , từng giọt nước bắt đầu rơi xuống , từng giọt từng giọt rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn đang đan chặt vào nhau .Minju run rẩy cắn chặt môi nàng vẫn đang cố gắng kìm nước mắt dù nó đang không nghe lời cứ chảy xuống. Chaewon đứng dậy kéo chiếc ghế bên cạnh Minju ngồi xuống như ý cô muốn , nàng đã khóc dù vậy trong lòng cô có chút không vui nhưng sự nhễu cợt mà cô muốn nàng nếm thử vẫn còn. "Ngước mặt lên." -Chaewon lười biếng đưa tay chống cằm giọng điệu ra lệnh. Minju lắc nhẹ đầu nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Chaewon cau mày giọng của cô chùn xuống trong tiếng nói hiện rõ sự không vui và có chút tức giận. "Đừng để tôi lặp lại lần thứ 3 Minju ! Ngẩng mặt lên."Minju sợ hãi ngẩng mặt lên nhưng không nhìn cô mà nhìn đi đâu đó đôi bàn tay nhỏ xinh vội vàng lau nước mắt."Nói xem . Bây giờ em thấy thế nào?" -Chaewon nhếch mép cười châm chọc.
"...Tôi...đã làm gì sai!?"-Giọng nàng run rẩy , chữ được chữ mất .
"Hình như là không có" -Chaewon vẫn chưa muốn buông tha cho nàng tiếp tục chế giễu.
"Sao họ lại bỏ rơi tôi."
"Vì em là con rối của họ."
Minju giương mắt nhìn cô. Đôi mắt đầy sợ hãi đầy buồn bã. Tiếp tục lau khóe mắt nàng cười khổ. Sau đó nàng đứng dậy bỏ đi vào phòng. Cô thì vẫn ngồi đó cười thích thú , miệng lẩm bẩm "Xem ra , em sẽ bị tôi bắt nạt dài dài rồi." Rồi cũng đứng dậy bước lên lầu, Tiểu hổ thấy chủ nhân bỏ đi cũng đứng dậy đi theo....
Trong phòng của Minju bây giờ đang vang lên tiếng nức nở, "Em bị bỏ rơi rồi" , "Vì em là con rối của họ" , từng lời mà Chaewon nói cứ văng vẳng trong đầu nàng....Minju tự hỏi rốt cuộc thì mình đã làm gì sai !? Tại sao cả thế giới này ai cũng khước từ nàng !? Tại sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro