C28: Máu từ mắt - Khả năng mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn Tasunneda...

2 ngày sau...

- Tôi đi ra ngoài có việc nhé!- Nó xỏ chân vào đôi giày cao gót, nói

- Đi đâu?- Anh đặt quyển sách khoa học viễn tưởng xuống bàn

- Chị Uyên Hy hẹn tôi đi ăn!

- Tối rồi bộ cô định đi một mình à?

- Lo lắng cho tôi ghê ta!

- Tầm phàm. Tôi chỉ sợ lúc về nhỡ cô gặp chuyện gì thì tôi sẽ bị ba mẹ mắng thôi.

- Tôi không phải oắt con hay nhóc tì nên tôi tự đi được! Cứ yên tâm!

- Đi thì đi nhưng trước 11h phải về đó!

- Anh là mẹ của tôi hay sao mà cứ làm ra cái vẻ... mình là người lớn không bằng!- Nó bĩu môi- Chết cha, tôi đi đây muộn rồi!

Nó chạy xuống tầng 1, tiếng giày gõ lộp cộp trên hành lang mỗi lúc một nhỏ dần...

Nó tung tăng chạy ra lề đường bắt một cái taxi đi cho tiện. Nó cũng đâu ngu đến nỗi mài guốc cuốc bộ đến cái nhà hàng xa xôi đó chứ. À mà tên nhà hàng là gì nhỉ? Chết mất nó quên cha rồi. Mà nó cũng đâu nói được tiếng Hàn, dù có bắt được taxi rồi mà không thể làm cho họ hiểu mình muốn đi đâu thì cũng bằng không.

Nó ngồi trên chiếc ghế cạnh gốc cây trên vỉa hè. Hay là bảo anh ta chở mình? Không được, ban nãy chẳng phải nó đã tự tin tuyên bố “Tôi không phải oắt con hay nhóc tì nên tôi tự đi được! Cứ yên tâm!” sao? Nếu làm như vậy chẳng khác nào làm mất đi sĩ diện của mình, anh ta sẽ thừa cơ hội mà chọc quê nó cho coi. Không được, nhất định không được. Nhưng mà... không có ai đưa thì làm sao đến nhà hàng được đây! Nhất định chị Uyên Hy sẽ rất phiền lòng vì phải chờ nó lâu... Nghĩ đến đây nó lại thở dài não nuột... Khoan đã, chị Uyên Hy, đúng rồi, chị Uyên Hy!

Nó lấy điện thoại gọi ngay cho Uyên Hy:

“Chị qua đây đón em với!”

“...”

“Khách sạn Tasuneda!”

“...”

“Vậy cảm ơn chị trước nhé!”

Nó tủm tỉm cười, ngồi trên ghế đá, dùng tay hứng lấy những giọt sương đêm.

10 phút sau, chị đến đón nó đi dùng bữa tối tại nhà hàng Icybee.

_Nhà hàng Icybee_

Nó nhìn lướt qua menu, gọi gần chục món đến nỗi chật cả bàn. Tất nhiên là đa số những món nó chọn đều liên quan đến... tôm hùm. Gỏi tôm hùm, tôm hùm hấp,... tất cả đều có mặt. Nó ngấu nghiến ăn như thể bị... bỏ đói hàng thế kỉ.

- Sao chị không ăn đi?-Nó hỏi Uyên Hy

Chị uống chút nước rồi nói tiếp:

- Chị dị ứng với tôm hùm, không ăn được!-Chị cười- Vả lại chị cũng không thấy đói!

- Cũng được. Nhưng mà chị đừng nhìn em bằng ánh mắt như thế. Em không háu ăn đâu, chỉ là em đang tôn trọng đầu bếp thôi.

- Chị có nói gì đâu.-Uyên Hy cười- Em cứ ăn tự nhiên đi!

- Đừng hối hận nhé! Em đã ăn là không nhường cho ai đâu!-Nó vừa nhai con tôm trong miệng vừa nói

- Ừ!-Chị lại cười hiền

- À mà chuyện tập đoàn nhà chị sao rồi?

- Nhờ số tiền em cho chị mượn mà chị đã giải quyết ổn thỏa rồi. Tuy nhiên phải chờ một thời gian nữa để khôi phục lại toàn bộ nhân sự và văn phòng, dự án, kế hoạch phát triển công ty. Chị cũng đã thuyết phục được một vài công ty cùng làm ăn hợp tác với tập đoàn trong thời gian tới. Có điều... chắc chị sẽ phải ở đây luôn để quản lí chi nhánh này, chị cũng thôi không làm trợ lí chuyên gia thẩm mỹ nữa. Vả lại tập đoàn nhà chị cũng thiên về thẩm mỹ nên khả năng là chị ở đây luôn để phát triển sự nghiệp.

- Vậy tốt quá rồi!-Nó cười

Chợt nó như chết sững lại. Mắt nó... có gì đó rất đau... hình như kính áp tròng bị lệch rồi. Nó cảm thấy có nước gì đó chảy từ trong hốc mắt ra. Nó quay mặt đi chỗ khác, sờ lên mắt... Máu... là máu! Nó hốt hoảng
(Giải thích một chút, nó với Bạch Tuyết khác nhau ở màu ngươi mắt, nên nó phải đeo kính áp tròng để che giấu thân phận thật sự của mình)

Nó tháo kính áp tròng ra. Cái đau nhức đã dịu hẳn. Nhìn mình trong gương, nó thấy mắt mình hơi đỏ, và cảm thấy mọi thứ như mờ hẳn đi. Lúc trước, khi nó chưa kết hôn, buổi tối nó có thể mở kính áp tròng ra, nên không đau nhức nhiều. Còn giờ, cưới anh rồi, lúc nào hai mắt nó cũng nặng trĩu vì kính áp tròng. Có lẽ cũng vì thế mà...

Nó dùng khăn tay lau mắt, rồi nhanh chóng về lại bàn ăn.

- Em bị sao vậy?

- À... à... E...em à... tại em làm đổ nước vào tay nên đi rửa chút ý mà!-Nó cười trừ

- Hú hồn! Vậy mà chị lo quá!

- À chị, bệnh viện nói tiếng Hàn là gì vậy ạ?

- Có chuyện gì vậy em?

- À không em hỏi để biết thôi.

- Ừm... bệnh viện tiếng Hàn là Bệnh viện đó em!

- Hì. Thôi hay là mình về đi chị, em thấy no rồi. Để em tính tiền cho.

- Uầy. Để chị tính tiền chứ! Chị khao em chầu này mà!

- Không. Em tính tiền chị trả tiền.-Nó cười tinh nghịch

_Trước nhà hàng_

- Lên xe đi chị chở em về!-Chị dừng xe trước chỗ nó đang đứng

- Thôi không cần đâu chị. Em muốn đi bộ hóng gió và để tiêu hóa thức ăn.

- Vậy chị về trước nhé! Bye em.

- Bye.-Nó vẫy tay tạm biệt. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, khuất dần.

Nó nhanh chóng bắt một chiếc taxi.

- Bệnh viện.-Nó nói sau khi yên vị trên ghế sau

10 phút sau, trước mắt nó đã là bệnh viện trung ương. Nó rảo bước nhanh vào quầy tiếp tân.

- Ủa, tiểu thư!-Có tiếng gọi, nó quay lại, là thư kí Park- Tiểu thư đến đây có việc gì vậy ạ?

- À... à... Tôi đi khám mắt!-May quá, có ông ta làm phiên dịch viên, chứ không thì nó không biết phải nói làm sao cho người ta hiểu, lúc nãy giờ nó đang vất vả không biết xoay xở làm sao- Ông có thể gọi cho bác sĩ nào đó chuyên về mắt khám cho tôi được không?

- Tất nhiên là được. Tiểu thư đi theo tôi, tôi biết một bác sĩ chuyên về thị giác rất có tiếng ở đây, cậu ta là con lai Việt-Hàn.- Ông ra hiệu cho nó đi theo.

May quá vị bác sĩ kia cũng là người gốc Việt, chắc cũng am hiểu tiếng Việt lắm, nó có thể an tâm rồi, khỏi lo bất đồng ngôn ngữ.

Chốc chốc đã đến văn phòng làm việc của vị bác sĩ kia, ông thư kí xin phép về trước để đi thăm mẹ đang nằm viện. Nó một mình bước vào phòng.

- Ai đấy? Vào phòng thì phải gõ cửa chứ!-Vị bác sĩ kia ngừng đọc sách, ngước mặt lên hỏi nó (bằng tiếng Hàn). Ơ, gọi là vị cũng không phải lắm, gọi là anh chắc hợp hơn. Nhìn mặt trẻ vậy mà! Chắc cũng hơn nó 6, 7 tuổi thôi là cùng.

- Hả?- Nó chỉ thốt ra được đến thế, nó đâu hiểu anh ta nói gì đâu- Ơ, anh có thể nói tiếng Việt được không?

- Hóa ra cô người Việt Nam à?

- Vâng.

- Đề nghị lần sau nếu có muốn gặp tôi thì hãy gõ cửa trước khi vào phòng! Đây là phép lịch sự tối thiểu nhất đối với một thiên tài như tôi! Tôi nghĩ mặt sáng sủa như cô thì phải biết điều này chứ!

Cái gì? Đang chửi khéo đấy à? Nó sáng láng chứ không sủa như anh ta đâu. Đừng ví nó với con cún chứ! Nó hậm hực vào thẳng vấn đề:

- Tôi đến đây để khám mắt! Không phải để nghe anh lên lớp giảng đạo lí cùn!-Nó vừa nói vừa tháo kính áp tròng ra

- Cô mang lens?

- Không thấy sao còn hỏi?

- Cô cảm thấy mắt mình như thế nào?

- Đau, nhức, nhói. Tóm lại là khó-chịu.

- Cô đeo lens có thường xuyên không?

- Ngày nào cũng đeo! Từ sáng đến tối! Lúc nào tôi còn thở thì tôi còn đeo!-Nó vênh mặt

- Sao không tháo ra?

- Có chuyện không tháo được.

Anh dùng chiếc đèn pin nhỏ nhắn rọi vào mắt nó:

- Mắt cô bị khô vì tuyến lệ không thể tiết ra do lạm dụng kính áp tròng quá nhiều. Các chất hóa học từ kính áp tròng vì bị dí vào mắt mắt quá lâu nên ngươi bị nhiễm một số hợp chất độc hại. Nếu cô còn duy trì tình trạng này thì không sớm thì muộn cô cũng sẽ bị mù.

- Không được. Tôi không thể tháo kính áp tròng ra trong lúc này. Bác sĩ, anh có loại thuốc nào chữa được hay không?

- Thuốc chữa thì tôi không có, tôi chỉ có thuốc giảm đau thôi! Nhưng sử dụng thuốc giảm đau này chỉ có thể kéo dài thêm bệnh tình, đôi khi còn gây bệnh nặng hơn!

- Vậy lấy cho tôi thuốc đó đi! Càng nhiều càng tốt!

- Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?

- Ơ cái anh này! Tôi đã nói một là một nói hai là hai, không ai rảnh đâu mà nhắc lại! Và tôi cũng có cái đầu có-tích-sự để suy nghĩ trước khi nói! Tôi có lưỡi để uốn lưỡi 7 lần trước khi phun ra sạch sẽ những gì mình nghĩ nha, nha!- Nó nói như súng

- Lắm mồm! Yên lặng cho tôi kê toa thuốc!

- Tôi nghĩ anh cũng có đủ hai mắt để thấy tôi chỉ có mỗi một mồm thôi chứ không có “lắm” đâu chứ nhỉ?

Anh lắc đầu rồi đưa cho nó một hộp thuốc.

- Đây, thuốc này rất hiệu quả! Cô cứ dùng khi cảm thấy đau mắt!

- Rồi rồi biết rồi!-Nó nắm lấy hộp thuốc bỏ và túi xách rồi lững thững đi ra ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro