Chap 1: Tiểu thư đừng giả vờ ( p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nó mệt mỏi lê từng bước nặng nhọc trên đường. Tối qua vì ,mải xem phim nó thức đến tận 3,4 giờ sáng. 5 giờ nó lại phải cuống cuồng lên đi bồi bàn cho một nhà hàng nhỏ. 14 giờ nó chạy ngược lên quán ăn đầu xóm làm thêm. " CHÁN". Cuộc sống nó vốn đã không may mắn rồi. Nó sinh ra đã phải ở cô nhi viện. Nó chẳng hòa đồng mấy với bạn bè mà ngược lại nó bướng bỉnh quậy phá đến mức chả ai dám chơi với nó. Thế nên nó đánh bạo bỏ trốn khỏi cô nhi viện khi mới 10 tuổi thôi. Tuy nó là con gái nhưng nghịch ngợm kinh khủng. Nhiều lần, nó lấy trộm quần bông của thằng Cảnh, cái thằng hay trêu chọc nó nhất, cắt thành ba lỗ cho hắn chừa cái tật. Chưa hết, nó còn tổ chức hội chụp lén. Nó dữ dằn nhất đám trẻ con trong xóm nên nó nói đưa nó cái điện thoại chụp ảnh là không đứa nào dám cãi lời. Nhờ vậy mà có nhiều khi nó lén chụp được cảnh con Ngọc, bạn nó đang nặn mụn up lên face. Rồi lại nhướn người qua hàng rào nhà ông Sang chụp thằng Huy đang nhổ lông nách. Còn nữa, có khi nó còn chụp cảnh thằng Long dùng kem dưỡng da của mẹ hắn nữa cơ. Cả khối ảnh nó chụp được đem phô bày ra đều làm trò cười cho thiên hạ. Ấy vậy mà mấy đứa trong xóm đều rất quý nó, đơn giản vì nó sống rất có tình có nghĩa.

Nó đang đi thì bỗng gặp một quán bún lề đường. Không cầm nổi cơn đói đang cồn cào trong dạ dày, nó mặc cho ví rỗng mà chạy ào vô gọi một lúc cả thảy đồ ăn. Kệ ! Thà rửa chén bù tiền còn hơn để bụng đói :

- Cô ơi, làm cho con 1 tô bún, 1 tô bún tái, 1 chai sữa với lại...ừm 1 tô bún bò nữa ạ !

Mọi người trong quán đều nhìn nó bằng một đôi mắt kinh ngạc. Nó ăn khỏe như trâu, 10 phút là gần hết 3 tô bún. Nó ăn xong, no căng bụng, uống hết hộp sữa trên bàn, nói với chủ quán:

- Chiều con trả tiền nha cô!

Cô chủ quán đang thái thịt nghe vậy liền quay ra :

- Thôi cô chịu con luôn. Lúc nào cũng thế. Bây giờ quán cô không cho ăn chịu nữa. Con trả tiền cô đi !

- Cô biết con rồi mà ! Con hứa sẽ trả !

- Biết biết nhưng không thể thiên vị con được. Lúc nãy có thằng bé quên mang tiền theo mà cô vẫn bắt nó chạy hộc hơi về nhà lấy tiền đưa cho cô nữa là....huống chi con hơn nó gần chục tuổi. Cho cô xin đi !

- Giờ con không có tiền sao trả được !

Hai bên giằng co mãi, chả ai chịu ai. Đụng phải con nhỏ này thì tới sáng hôm sau chưa chắc đã xong. Đang " lời qua lời lại" thì bỗng một người đàn ông cao to mặc vest đen đeo kính đi lại trả tiền cho cô chủ quán kéo nó ra xe.

Nó vùng vẫy vì nó chả biết thằng cha này là ai, nó sợ lại gặp phải bọn côn đồ bắt cóc buôn người. Nó hét lớn :

- Này ! Buông tôi ra !

- Tiểu thư. Ông chủ và thiếu gia đang đợi ở nhà. Sao đến ngày coi mắt mà tự nhiên tiểu thư bỏ đi thế. Còn đâu là danh dự của tập đoàn Hoàng Gia chúng ta. Tiểu thư về nói khéo kẻo ông chủ biết tiểu thư ra đây ăn bún thì toi đấy !

Nó ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cái gì mà" tiểu thư" rồi " ông chủ" rồi " thiếu gia"? Cái gì mà " coi mắt" rồi "bỏ đi" rồi " tập đoàn Hoàng Gia" ? Nó chẳng hiểu mô tê gì. Từ nhỏ đến giờ nó có ai là người thân đâu nhỉ ? Nó định thần lại. Ông chú hôì nãy đã lôi nó vào trong xe từ lúc nào. Nó hét lên:

- Này này. Mấy người thả tôi ra. Tôi có phải tiểu tốt gì đâu mà mấy người kéo tôi đi ! Định bắt cóc hả ? Mơ à nghen ! Bà đây không phải ngó dễ thương là hiền lành đâu nha, bà có võ đấy !






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro