Phần 6: Đêm Định Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến, bãi biển Nha Trang chìm vào một cơn mưa khá lớn. Trời tối đen như mực. Khung cảnh xung quanh, những nét hữu tình đều bị cơn mưa phá vỡ. Nhìn bờ biển vắng lặng, chìm vào trong cơn mưa quả thật là mang một nét buồn rũ rượi.

Chị ngồi đó, bên chiếc bàn nhỏ ngoài ban công. Từng cơn gió lạnh xô vào da thịt mỏng manh của chị. Trong lòng lúc này đang chất chứa một nỗi buồn không tả. Lẽ ra, chị không nên tham gia chuyến đi này, để rồi mang thêm trong lòng mình nhiều nỗi vương vấn.  Chị lơ là nhìn vào bên trong căn phòng, cô vẫn chưa về. Dĩ nhiên là vậy, cô đến đây là để đi chơi, chứ không phải là để thu người trong căn phòng đầy sự ảm đạm này.

Trên tay chị cầm một ly rượu vang đỏ, cứ đầy rồi lại vơi. Ánh mắt nhìn xa xăm về phía những cơn sóng vỗ, nó giống như lòng chị lúc này vậy. Lúc dâng cao lúc lại hạ xuống. Rõ ràng là nghĩ mãi cũng không thông!

Trái tim chị hình như không biết nghe lời nữa rồi, từ khi nó gặp được cô - Mỹ Tâm. Không biết từ khi nào lại khao khát được nhìn thấy cô, được nghe giọng nói, được nhìn thấy nụ cười. Mọi thứ của cô đều mang lại sự ấm áp cho trái tim đã lạnh suốt hai năm qua. Có thể nói, trong suốt những ngày qua, trong tâm trí chị chỉ toàn là hình ảnh của cô. Chắc chắn là cô nắm giữ trái tim chị rồi. Nhưng chị không thể nói ra được. Vì chị không biết là tim cô có như vậy không, chị sợ sẽ làm cô xa lánh chị. Nghĩ cũng thấy lạ, khi không chị lại nói về chuyện của mình và người yêu cũ cho cô nghe. Giờ lại định nói lời yêu với cô. Nghĩ mãi cũng không hiểu được. Cô là người duy nhất biết được chuyện này. Chị cũng không biết mình lấy từ đâu ra sự tin tưởng để kể cho cô nghe, một chuyện dường như đã được chôn kín.

Nhưng mà điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là tình cảm chị dành cho cô. Chị biết nó đã quá đi giới hạn của tình bạn, có nghĩa là đạt đến mức tình yêu!

Cô quay về phòng lúc trời đã khá tối, cơn mưa thì cứ liên tục kéo dài. Nói là đi chơi nhưng sao chẳng thấy vui chút nào vì cứ bồn chồn lo lắng cho chị. Chị vì còn bệnh nên không ra ngoài. Cô đã định không ra ngoài nhưng vì chị thuyết phục và mọi người cũng muốn cô đi chơi, nên cô cũng đành bỏ đi nhưng tâm trạng lại không mấy hứng thú.

Định tìm chìa khóa mở cửa phòng bước vào thì cô nhận ra cửa không khóa. Đẩy của bước vào, cô đinh ninh trong đầu là chị đã ngủ rồi nên hành động đều rất nhẹ nhàng.

Cô rón rén bước vào, nhưng mà chị không có trên giường. Trong nhà tắm cũng không có ai. Cô thấy kì lạ, chị đi đâu được chứ? Cô nhíu mày vô tình nhìn ra ngoài ban công thì thấy có người đang ngồi đó. Dáng người hơi nhỏ bé, có vẻ là chị rồi.

Cô đi tới mở cửa bước ra, người chị nồng nặc mùi rượu. Nhìn thấy chai rượu bên cạnh đã vơi đi chỉ còn một ít.

Cô đang trách hờn chị sao có thể uống rượu vào lúc đang bệnh như vầy. Đúng là không biết lo lắng cho bản thân ghì gì hết. Chị đã bệnh như vậy rồi mà còn ra ngoài này ngồi. Mưa lớn, gió thổi mạnh, người chị thì lạnh ngắt. Chị mà lại đổ bệnh nặng thêm nữa thì không biết phải làm sao đây!

- Chị Nhung, sao chị lại ngồi đây, vào trong đi chị!

Cô lo lắng nói

- Em...a.... Em về rồi đó hả...a... Chị buồn lắm Tâm ơi!!

Chị nói trong cơn say, rõ ràng là không tỉnh táo

- Thôi được rồi để em đưa chị vào trong rồi làm gì cũng được!

Cô nói rồi đỡ lấy thân người chị, toàn thân chị lạnh cóng. Cô ôm sát lấy chị định truyền một chút hơi ấm thì trái tim bỗng đập mạnh, mặt lại đỏ bừng. Trong cơn say chị vô thức nói những điều mà cô không hiểu nỗi.

Đỡ chị xuống giường, cô định đi lấy một ít nước nóng thì bị chị cản lại, kéo xuống giường.

- Em định đi đâu đó?

Chị lờ mờ nói

- A...em... Em đi lấy ít nước ấm. Người chị lạnh ngắt rồi đây nè!

Vì có chút bất ngờ nên cô ngập ngừng

- Không cần! Chị không cần gì cả, em ở lại đây với chị!

- Nhưng mà...

Cô định nói tiếp thì

- Chỉ cần có em là đủ rồi!

Cô nghe đến đây thì có đôi chút bất ngờ nhưng không nghĩ ngợi gì nhiều

- Sao? Chị có nhầm em với ai nữa không đó!

- Làm sao chị nhầm được! Mỹ Tâm, chị cần em!

Nói rồi chị ôm chằm lấy cô, vòng tay vui mừng như ôm được cả bầu trời.

Cô nghe đến đây thì biết được có ý chân tình của chị. Cô hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà, trái tim cô đập rất mạnh. Rõ ràng là có phản ứng hóa học rất mảnh liệt đã xảy ra sau cái ôm của chị. Thế rồi, không kiềm được lý trí cô cứ thuận theo những điều chị muốn. Mà thật ra là thuận theo chính con tim mình.

Chị buông cô ra. Đặt môi mình vào môi cô, tạo nên nụ hôn hết sức nồng nàn. Cô vòng tay qua ôm lấy cổ chị, không chút kháng cự. Tim cô thật sự đập rất nhanh. Lần đầu tiên cô hôn một người cũng giới. Nhưng không nghĩ ngợi gì nhiều. Trong mắt cô chỉ có chị mà thôi.

Tay chị lần xuống chiếc áo mỏng kia, tìm đến nơi cần tìm. Nhẹ nhàng để cô nằm xuống, môi vẫn không rời nụ hôn.

Rồi cứ như vậy, mọi việc diễn ra theo lẽ tự nhiên. Suốt một đêm dài, họ ở bên nhau không rời giây phút nào. Kể từ đêm nay, họ đã là của nhau rồi!

*****
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, đánh thức hai cô gái đang nằm cạnh nhau trên giường. Tâm tựa đầu lên tay chị ngủ hết sức ngon lành. Giá như khoảnh khắc này kéo dài vô tận.

Chị lờ mờ thức giấc, mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ. Có cảm giác nặng một bên tay, chị nhìn xuống thì thấy cô đang nằm ngủ ngon lành. Lúc này cả hai không mảnh vải che thân mà phụ thuộc hoàn toàn vào chiếc chăn lớn. Ánh mắt chị có chút bất ngờ lẫn hoang mang. Đầu đau như búa bổ, chị lục lại trí nhớ. Đêm qua, là chị uống say và rồi.... Mọi chuyện thành ra như thế này. Là lỗi do chị tất cả! Giờ phải đối mặt với cô như thế nào đây, chị bối rối, không biết phải làm gì. Chợt thấy trên cánh tay có chút chuyển động. Cô đã thức giấc rồi.

Sáng sớm tinh mơ mà khuôn mặt của cô vẫn không chút tỳ vết. Vẫn là mặt mộc trứ danh, vẫn là khuôn mặt hoàn hảo như không góc chết. Chị vén nhẹ vài sợi tóc đang lòa xòa trước mặt cô.

Cô mở to mắt nhìn chị, có chút ngượng ngùng nhớ lại chuyện tối qua, mặt cô lúc này đỏ bừng. Nhìn cô lúc này hết sức đáng yêu làm chị cũng vơi đi phần nào căng thẳng. Cô nhẹ nhàng cảm nhận hành động yêu thương của chị, trong lòng thấy vô cùng ấm áp và bình yên:

- Em dậy rồi đó hả?

Chị nói giọng thều thào

- Ừm!

Cô trả lời rồi tránh người khỏi vòng tay của chị

- Tâm... Em... Ổn không? Có thấy... Đau chỗ nào không?

Chị ngập ngừng lên tiếng hỏi

- Em...a.... Một chút thôi chị, không sao đâu!

Cô nói mà mặt đỏ bừng

- Chuyện tối qua, chị không biết phải làm sao nữa! Là lỗi của chị, chị...

Chị đang nói thì bị cô chặn lại bằng cái hôn nhẹ lên môi. Thế là chị bị đứng hình, mắt mở to. Dù chỉ là thoáng qua nhưng cảm xúc vẫn hết sức dâng trào, cụ thể là yêu thương!

- Chị có thương em thật không? Như tối qua chị nói đó!

Câu hỏi của cô làm chị rất bất ngờ

- Chị... Người ta thường nói khi say thì con người sẽ nói thật từ trong lòng mình đó em!

Chị nói rồi nở nụ cười nhìn cô

- Sao phải đợi khi say chị mới nói?

Cô lại hỏi chị với ánh mắt long lanh tuyệt đẹp

- Chị sợ em... xa lánh chị nên không nói!

- Đúng là ngốc quá đi! Bao nhiêu điều em đã thể hiện ra hết rồi, vậy mà chị còn sợ! Đúng là ngốc mà!

Cô vừa nói vừa lấy tay chạm vào mũi chị

- Chà chà. Người ta thể hiện khi nào vậy?? Chị không biết nha!!!!

- Cái chị này! Thì bây giờ biết rồi đó, chị định sao với em đây??

Cô vừa nói vừa ra vẻ nũng nịu, đáng yêu chết người

- A.... Thì bây giờ yêu em chứ sao nữa!

Nói rồi chị không ngần ngại hôn lên môi cô, thể hiện tình cảm

Một ngày mới bắt đầu ngập tràn tình yêu và hạnh phúc. Kéo dài bao lâu họ không cần biết, chỉ biết rằng đang cảm thấy rất hạnh phúc

Một ngày mới nắng lên

Em dang tay chào đón

Nhẹ nhàng tia nắng hồng

Em ngân nga chào đón

Và anh đến bên em.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro