🌷14. Cà-rốt đã mê một cây cà-rốt khác!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sao vậy?

Lam bị câu hỏi của Điền làm ngơ ngác.

Tất nhiên là thích cậu ta rồi chứ còn sao trăng gì?

Đồ ngốc!

Đẹp trai mà ngốc!

Lam run run miệng. Nhưng tiếng “thích” lại không sao thốt ra được một cách trơn tru. Tự dưng… nó thấy ngại như một đứa con gái hay bẽn lẽn. Mà mỗi khi nó ngại, cổ lại đỏ lên không cách nào kiểm soát được. Thế là Điền được dịp trông thấy nhỏ Lam gân cái cổ đỏ chót như mào gà lên gáy: “Tao thích…”

“... đối xử với ai, thế nào, là chuyện của tao!” Nó run run nuốt nước bọt, nói thêm.

Sau câu trả lời ở quãng tám của Lam, bầu không khí lần thứ hai chết lặng. Điền cứ nhìn nó, chẳng nói chẳng rằng.

Với Lam, cái đôi mắt lờ đờ của Điền như mấy cô gái bị lừa tình, chực trào nước mắt trong phim truyền hình, lại như đang im lặng lên án hành vi hung dữ vô cớ của nó. Chỉ là Lam không biết, trí óc của Điền đang bay đến cổng thiên đàng rồi. Vừa nghe Lam nói “thích”, trái tim Điền lập tức xách dép chạy vọt lên tận cổ. Cậu tưởng mình như thể sắp ngừng thở đến nơi! Nào ngờ sau đó, cô bạn lại bồi thêm một câu hết sức là… lấc cấc.

“Này…” Lam lay vai Điền. Chẳng hiểu vì sao cậu bạn cứ im lặng mãi thế. “Nói cái gì coi?”

“Cái gì coi.”

Điền mơ màng trả lời.

“À…” Cậu bạn nói xong, lý trí cũng chầm chậm quay xe trở về với quê hương thân thiết. Điền bối rối dùng ngón trỏ gãi nhẹ bên thái dương, chuyển chủ đề một cách cứng nhắc, “Hoàng hôn đẹp nhỉ?”

Đẹp. Lam thầm đáp.

Mặt biển nhìn ở góc độ này bao la như thể không có điểm dừng. Thỉnh thoảng gió đùa, làm sóng biển cười co thành từng lớp, nghiêng ngả chạy vào bờ. Trên không, nền trời vừa bị vị hoạ sĩ nóng nảy nào đó hất bảng màu lên, ánh vàng, cam, đỏ tía loang lổ đan vào nhau, ngó mắt nhìn những ánh sáng liêu xiêu cuối ngày bịn rịn lấp ló ở đường chân trời xa tít.

Lam và Điền lọt thỏm giữa bức tranh tuyệt tác to lớn ấy.

“Mày… giữ tao lại để nói chuyện này hả?”

Tất nhiên là không. Nhưng Điền không đáp thẳng thừng như thế. Cậu bạn thở dài, ngắc ngứ thăm dò: “Lam nói thật cho mình biết chuyện này nhé.  Lam thấy mình là người thế nào?”

Lam nhíu mày, đưa mắt nhìn Điền từ chỗ ngọn tóc đang chĩa trên đỉnh đầu đến mũi chân, à không, mũi giày sạch sẽ. Nó không biết Điền đột nhiên hỏi vấn đề này làm gì? Sao tự dưng lại thắc mắc nó nghĩ gì về cậu? Mà khoan. Hay không phải Điền thắc mắc nó nghĩ về cậu thế nào, mà thắc mắc con giá nghĩ về Điền thế nào? Và nó chỉ là một đại diện được chọn ngẫu nhiên để đưa ra câu trả lời?

Rốt cuộc là, Điền quan tâm đến cảm nhận của ai về cậu?!

“Mày! Mày… thích đứa nào rồi phải không?” Lam há hốc mồm. Nó tự bị suy nghĩ của mình làm sốc tận óc! “Khoan đã! Cái bức thư tình kia…”

Lam giơ tay lên ra hiệu cho Điền đừng lên tiếng. Tự nó cúi đầu, nhắm mắt lại tập trung suy nghĩ.

“Thư tình đó không phải là người khác gửi cho mày, mà chính mày tự viết để chuẩn bị gửi cho người khác đấy à?” Lam bơ phờ hỏi lại.

Thư tình hả? Đúng là thư tình rồi.

Là Điền viết? Chuẩn cơm mẹ nấu luôn!

Nhưng.. gửi cho “người khác” á? “Người khác” ở đây ý là người khác Điền hay người khác trong cả Lam và Điền nhỉ?

“Là… mình viết đấy.” Điền lí nhí. Cậu vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Lam. “Nhưng mình không có gửi…”

Lam nghe bạn cùng bàn thừa nhận xong, cảm xúc trong nó trộn với nhau thành một nồi lẩu thập cẩm. Nó ngỡ ngàng, ngơ ngác, tâm trạng đầy hoang mang, lại có phần bi đát.

Trời ơi! Cà-rốt (1) của nó đã mê một cây cà-rốt khác!

Lam buồn. Nỗi buồn lạ lùng mà nó chưa từng nếm trải trước đây bao giờ. Nó thừ người, ngửa mặt nhìn trời. Trong phim, mỗi lúc buồn thế này, trời nên thả xuống một đám mưa cho thêm phần đau khổ. Nhưng tất nhiên là chẳng hề có hạt mưa nào rơi xuống. Vì cuối cùng, nó chẳng phải nữ chính, nó chỉ là một con bướm xinh đẹp bay ngang cuộc đời của cà-rốt vậy thôi.

(1) Cách nói tránh của từ Crush, đối tượng mình thích thầm.

“Tạm biệt mày, Điền ạ. Cuộc đời tao với mày có duyên không phận. Tao lại không thích bắt đầu một hành trình lận đận, truân chuyên. Thôi thì dù có buồn đau đôi chút, hoặc nhiều chút, tao nghĩ tụi mình cũng nên dừng lại ở đây thôi.” Lam ủ rũ lắc đầu. Nói xong, nó quơ lấy cặp xách, muốn đứng lên ra về.

“Lam đói rồi à?”

Điền nhìn đồng hồ trên cổ tay, hỏi ý Lam, “Cũng tại mình hấp tấp, lại không để ý thì giờ. Để mình đưa Lam về ngay.”

Lam cầm cặp, bối rối đứng đó. Nó đói lúc nào vậy?

Nhưng mà giờ, nó chẳng có xe để về. Để Điền chở nó về, nó lại thấy mình thích chơi mạo hiểm quá. Cứ thế đi chung với nhau á? Điền có người mình thích rồi, chẳng thích nó nữa đâu.

“Sao vậy?” Điền quay cặp ra phía trước ngực. Cậu ngồi trên yên xe, một cái chân dài thẳng tắp chống hờ xuống mặt đường.

“Mày chở tao về?”

Điền nhướng mày cười, “Chứ chẳng lẽ mình để Lam chở mình?”

“Nhưng lỡ cái người mày thích.. nhìn thấy, rồi hiểu lầm thì sao?” Giọng Lam run lên. Nó thấy căng thẳng, xoắn xuýt. Phần muốn được về cùng Điền, phần lại sợ phải về cùng Điền, nhỡ mà nó lún sâu thêm vào tình cảm này thì biết phải làm thế nào đây?

Trong lúc nó chần chừ, Điền đã gạt chân chống xuống, hớt hải chạy đến gần nó. Cậu bạn đón lấy cặp xách, tay còn lại sờ lên trán nó, lo lắng hỏi: “Lam bị trúng gió rồi hả?”

Lam đứng trơ ra, ngửa đầu lên vào đôi mắt lo lắng của Điền. Nó nên tránh người đi, nó nghĩ thế. Nhưng cơ thể lại như bị ấn nút tạm dừng, cứ trơ ra như đá.

“Tao…” Lam hắng giọng, “Người đó có thích mày nhiều không?”

Như bất ngờ trước câu hỏi của Lam, Điền sửng sốt mấy giây mới nhẹ giọng trả lời, “Bạn ấy không thích mình.”

“Còn mày thì sao? Mày thích người ta nhiều không?” Lam muốn hỏi thế. Nhưng rồi lại sợ câu trả lời làm nó không có can đảm để bước tiếp. Chẳng biết là đã có bao nhiêu cuộc đấu tranh tâm lý giằng xé nhau, Lam nắm chặt hai bàn tay, cố ép cho giọng mình không quá run, Lam ra vẻ bình thường xác nhận lại: “Nói vậy là cả hai chưa xác nhận quan hệ đúng không?”

Điền cười khổ. Cậu búng nhẹ như lên trán Lam, “Cả trong mơ cũng chưa.”

Lam giơ tay che chỗ trán vừa bị cậu búng, quên luôn cả chửi.

Họ chưa xác nhận, chưa yêu nhau. Điền vẫn là người đơn phương, như nó.

Trong đầu Lam chỉ còn lại đúng suy nghĩ này.

-------------------

Lời tác giả:

Chính thức bước vào chặng đường mới trong cuộc tình của hai đứa nhóc ngốc xít!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro