Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió gào thét bốn phía, mùa thu nhiệt độ thay đổi thất thường, Văn Văn nhìn Triệu Huyền, mái tóc dài của cô gái lay động trong gió.

Cô ấy thực sự rất thông minh.

Văn Văn ở trong lòng thở dài, có một số chuyện khi nói ra sẽ dễ dàng hơn, nhưng trên thực tế anh chưa nghĩ đến phương diện đó.

Thật giống với câu hỏi vật lý ở thời cấp ba, thành tích học tập của Văn Văn rất giỏi, điểm vật lý luôn đạt 100 điểm, nhưng hết lần này tới lần khác câu hỏi cuối cùng đều ngăn cản anh tiến lên một vị trí cao hơn.

Rõ ràng, câu hỏi đó chỉ dành cho những người như Triệu Huyền.

Tất cả mọi người thuộc nằm lòng công thức, nhưng cũng chỉ có một phần trăm trong số họ thuần thục việc sử dụng nó trong các tình huống khác nhau.

"Tôi cảm thấy suy đoán của cô rất có khả năng, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra theo hướng này"

Văn Văn lịch sự cảm ơn Triệu Huyền.

"Cảm ơn cô Triệu đã cũng cấp thông tin, đến lúc đó tôi sẽ tận lực giúp cô giành được giải thưởng công nhân nhiệt tình."

Triệu Huyền ngây thơ nhìn Văn Văn, như muốn nói không cần thiết.

"Tôi có thể hỏi một câu riêng tư khác được không?"

Văn Văn thât sự là rất tò mò, tại sao Triệu Huyền nhìn có vẻ trầm mặc ít nói, đối vụ án này lại quan tâm như vậy, cho dù là người báo án đầu tiên cũng không phải cần thiết để tâm như vậy, còn tìm hiểu thêm 《 Giáo trình pháp y 》.

"Anh cứ hỏi."

"Tại sao cô lại cung cấp cho chúng tôi nhiều manh mối như vậy?" Văn Văn suy nghĩ lại lời nói của mình, cảm thấy có chút bất công, "Còn trợ giúp bọn tôi điều tra vụ án? Cũng không thể vì cái giải thưởng công nhân nhiệt tình được."

[ Nhìn qua cô cũng không có vẻ nhiệt tình ]

Những lời này bị Văn Văn nuốt vào trong bụng.

"Bởi vì nó thú vị."Triệu Huyền hạ tay xuống, ánh mắt chuyển hướng đến chỗ ngồi ban đầu, tựa hồ không muốn cùng Văn Văn nói đến vấn đề này nữa.

"Hả?" Văn Văn sửng sốt vì nguyên nhân chỉ có xuất hiện trong tiểu thuyết này, " Cô cảm thấy điều tra vụ án là thú vị?"

"Đúng"

Vẫn là câu trả lời ngắn gọn như vậy, Văn Văn cũng hiểu rằng chủ đề này đã kết thúc. Tuy nhiên, nếu cô không còn muốn nói chuyện, có nói thêm cũng không nhiều manh mỗi hơn nữa, mà nhìn thái độ của Triệu Huyền, chỉ có thể đợi đến khi cô có thêm nhiều suy luận rồi mới hỏi lại.

"Vậy nếu còn có vấn đề gì khác, anh có thể tới hỏi cô được không?" Văn Văn giọng điệu có vài phần nhẹ nhàng, giống như một người bạn học, thì thầm thân mật, ngồi bên cạnh bạn, hỏi bạn đề toán.

Triệu Huyền nheo mắt nhìn Văn Văn. Cô vốn muốn từ chối, giống như trước kia từ chối mọi người, nhưng vụ án này cô cũng cảm thấy thú vị, so với việc từ chối Văn Văn, cô thích điều thú vị hơn.

Những câu hỏi vật lý thú vị, kiến thức y học thú vị, kiến ​​thức mà con người đã mất hàng ngàn năm nỗ lực để ghi lại và những câu trả lời mà người bình thường không thể tìm ra, Triệu Huyền muốn giải quyết.

Hơn nữa, khi Triệu Huyền quyết định suy nghĩ một chút, cô sẽ dùng mọi cách để hiểu được bản chất của vấn đề đó.

Vào năm thứ hai của trung học, Triệu Huyền gặp rắc rối với một đề vật lý khó, cô ngồi trong phòng học không nhúc nhích từ tiết hai cho đến khi tan học.

Lúc đó cô mới 14 tuổi.

Trời tối không nhìn được dõ năm ngón tay, cô không có bạn bè chỉ ngồi trong phòng học một cách yên tĩnh, cây bút chì trong tay vuốt qua vuốt lại trên giấy nháp, cho đến khi Triệu Huyền suy luận ra có lỗi in ấn trong câu hỏi.

Thông minh, quật cường.

Dùng hai từ này để định nghĩa Triệu Huyền tuyệt đối không ngoa.

"Có thể."

Triệu Huyền đồng ý với lời thỉnh cầu của Văn Văn, Văn Văn nhảy dựng lên, giống với Đại Bảo khi được ban thưởng. Triệu Huyền không biết cô đã làm gì mà anh cao hứng đến vậy.

Được giúp đỡ là sẽ vui vẻ vậy sao?

"Vậy thì tốt quá!" Văn Văn nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại đã đến giờ cơm, "Anh mời em ăn cơm, để bày tỏ lòng biết ơn."

"Không cần, nhà tôi nấu cơm rồi." Triệu Huyền cũng lấy điện thoại di động ra, lại là đồ cổ mấy năm năm trước, cũng may điện thoại này còn có thể hiện thời gian.

"Vậy tôi sẽ thêm thông tin liên lạc của cô, lần sau có thể liên hệ trước với cô."

Văn Văn quẹt mã OR từ điện thoại di động của mình và đặt nó trước mặt Triệu Huyền,

Triệu Huyền tán thành với ý kiến của anh, cũng coi như thêm một người bạn, thế nhưng nhìn hồi lâu, cô không tìm thấy biểu tượng thêm bạn bè.

"Thiết kế những biểu tượng này quá phức tạp, cô phải quét mã từ trước mới có thể thêm bạn bè." Văn nghe cũng không có để cô xuống sân khấu không được, ngược lại đứng cùng với cô về phần mềm của nhà đầu tư.

"Cảm ơn." Sau khi thêm bạn bè với Triệu Huyền, cô nói lời tạm biệt với Văn Văn "Cảnh sát Văn tạm biệt."

...

Trong khi đó, Lý Giai Trinh và Từ Chí lái xe đến nhà tang lễ trên núi Ngưu Lan.

Nhà tang lễ cũng không quá lớn, cấu trúc chính là hình bán nguyệt, chia thành hai phần trước và sau.

Nửa phía trước là vòng ngoài lớn, chia làm mười gian gian phòng, mười gian phòng này cũng chính là phòng khách để từ biệt, là nơi để nói lời tạm biệt với người thân đã khuất. Trong đó ba gian là nơi từ biệt có phòng vệ sinh riêng cùng phòng chờ, năm gian nhỏ từ biệt chỉ có phòng vệ sinh riêng không có phòng chờ. Còn lại hai gian phòng ở giữa là canh gác, cung cấp phục vụ gác đêm, cũng giống đa số nhà tang lễ.

Nửa phía sau là phòng làm việc của nhân viên, có bảy gian gian phòng, trong đó năm gian phòng để cho công việc, hai gian còn lại mở thành một dãy phòng nhỏ, mà Chu Học Nghĩa và vợ hắn sống trong căn hộ này.

Sau khi được bảo vệ dẫn vào, Lý Giai Trinh cùng Từ Chí đi tới phòng làm việc của Chu Học Nghĩa, một văn phòng gọn gàng, không một tí bụi, phía sau ghế là một giá sách, bên cạnh ghế sofa để tiếp khách là một máy tập thể hình, có thể biết được Chu Học Nghĩa văn võ song toàn.

Mà Chu Học Nghĩa ngồi ở bàn tiếp khách, trên tay cầm bình trà Long Tỉnh thơm phức, hương trà tràn ngập căn phòng.

"Phó đội trưởng Lý, cảnh sát Từ." Chu Học Nghĩa khách khí đứng dậy khỏi bàn tiếp khách, "Chúng ta ngồi xuống uống tách trà trước đi."

Từ Chí cũng không khách khí với hắn, một bước chân từ xa lên trước, đưa tay cầm lấy chén trà đưa cho Lý Giai Trinh. Mình thì rót thêm một chén, đắc ý uống.

Lý Giai Trinh đánh ánh mắt ra hiệu cho anh, Từ Chí cũng hiểu ý.

"Giám đốc Chu, cái áo khoác này thật đẹp mắt." Lý Giai Trinh liếc nhìn Chu Học Nghĩa.

Chu Học Nghĩa hôm nay mặc một chiếc áo khoác len, tình cờ cũng là màu xanh nước biển, tay áo đơn giản và không cài cúc, từ hình dáng thì quả thực giống nhau đến mấy phần với chiếc áo nạn nhân đã mặc.

"À, áo này tôi đặt may " Chu Học Nghĩa vẻ mặt bình tĩnh, tay không có một động tác thừa, "Nói mới nhớ, năm ngoái tôi cũng làm một bộ, nhưng làm mất rồi."

"Trùng hợp vậy, anh nhìn xem có phải áo này không." Lý Giai Trinh đem ra bức ảnh chụp vật chứng đưa đến trước mặt Chu Học Nghĩa.

"Đúng đúng, chính là cái này " Chu Học Nghĩa liếc mắt một cái liền nhận ra áo khoác của mình, "Thảo nào tôi tìm mãi không ra, hại tôi và vợ cãi lộn vài câu."

Lý Giai Trinh đã thẩm vấn rất nhiều tù nhân, gặp qua rất nhiều lừa đảo, cô có thể đã nghe nhiều lời nói dối hơn sự thật mà cô đã nghe, bởi vậy cô có thể cảm nhận được rằng người trước mặt đang nói sự thật, biểu cảm tự nhiên, tinh tế, độ cong khóe miệng đều phù hợp.

"Không biết năm ngoái, áo khoác bị mất khi nào?" Lý Giai Trinh mỉm cười hỏi, dường như cô không coi Chu Học Nghĩa là nghi phạm, cô chỉ hỏi một câu hỏi bình thường, mà Chu Học Nghĩa cũng chỉ trả lời bình thường.

"Trước tết nguyên đán, tôi thường sẽ đặt may hai bộ, lần đó bị mất đi một bộ, cụ thể là vào lúc nào tôi thật không nhớ kỹ." Chu Học Nghĩa lấy điện thoại di động kiểm tra thời gian, đồng thời trả lời câu hỏi của Lý Giai Trinh.

"Ngoại việc mất quần áo, giám đốc Chu còn gặp phải điều gì khác khiến anh ấn tượng không?" Lý Giai Trinh nhìn vẻ mặt của Chu Học Nghĩa tìm một chút thông tin, chỉ là giám đốc chu lại rất bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập, chỉ có một chút lo lắng, chứng minh hắn thực sự không biết chuyện này.

"Năm ngoái, có khá nhiều chuyện kỳ lạ sảy ra " Chu Học Nghĩa sờ lên cổ "Tôi còn bị tai nạn xe, chắc là do phạm Thái Tuế."

"Tai nạn xe ?" Từ Chí hứng thú, nói một câu.

"Ừm, trước ngày mất áo khoác mấy ngày, ống phanh cao áp của chiếc Buick của tôi đã bị hỏng, may là tôi phát hiện khi khởi động, tôi lái không nhanh, rồi trực tiếp đụng vào lan can ven đường, nếu không thì tôi không dám đi trên con đường núi dốc này đâu."

Chu Học Nghĩa hướng mắt sang trái, giống như đang suy nghĩ hình ảnh lúc ấy, hắn có chút sợ hãi.

Lý Giai Trinh liếc qua phía Từ Chí, Từ Chí ngồi nhìn Chu Học Nghĩa. Từ chí nhìn qua có vẻ là một kẻ ngốc, không có chứng kiến, nhưng đối với ô tô hắn hiểu rất rõ.

"Giám đốc Chu hẳn là hiểu rất rõ về xe, nếu phanh cao áp đứt sẽ mất đi trợ lực, lái xe trên đường cao tốc có thể sẽ rất nguy hiểm." Từ Chí uống một ngụm Long Tỉnh, "Nhưng con đường ở nối vào nhà tang lễ, tốc độ giới hạn là 40, lúc xuất phát có thể phát hiện phanh có vấn đề, xác suất xảy ra sự cố không cao, nhưng việc kiểm tra xe theo định kỳ cũng cần chú ý."

"Chắc chắn là đã kiểm tra rồi, công dân gương mẫu như tôi sao có thể không kiểm tra chứ," Chu Học Nghĩa đưa tay ra"Tôi đã đến xưởng sửa xe kiểm tra, họ nói là do bị phá hoại, tôi cũng không để ý. Tôi không có kẻ thù, tự nhiên không có ai phá xe tôi, làm gì có chuyện có kẻ dảnh dỗi đi phá hoại xe người khác."

Chu Học Nghĩa rất tự tin vào nhân cách của mình, nhìn ra được ngày thường hắn thích làm việc từ thiện, phòng làm việc này còn được treo vài lá thư khen ngợi đã quyên góp từ thiện.

"Hả? Thật vậy ah, tôi nghĩ chỗ cửa hàng sửa xe kia của anh không đắng tin lắm, theo những gì anh nói, khả năng hư hao tự nhiên càng lớn hơn." Từ chí tùy tiện nói, "Tôi trước đó có đến chỗ 'chủ xe Hảo' dưới chân núi , nhưng gia đình họ không làm được."

"Này, không phải là trùng hợp sao, tôi cũng đã kiểm tra bên đó rồi, gần đây thôi, nếu theo lời cảnh sát Từ thì tôi phải đổi sang chỗ khác sao?"

"Tôi nói cho anh biết,  bên cạnh đội cảnh sát giao thông trong thành phố là đáng tin cậy nhất, tuy hơi đắt tiền một chút nhưng họ thực sự có thể kiểm tra giúp anh" Từ Chí sờ sờ cái mũi, có vẻ là đang nghe anh.

"Được, vậy lần sau tôi đến chỗ đó." Chu Học Nghĩa nói lời khách sáo.

Lý Giai Trinh nhấp một ngụm trà, nói " trà ngon", cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Xin lỗi đã làm phiền giám đốc Chu, vì sự việc gần đây, chúng tôi có khi sẽ phải đến đây vài lần nữa." Lý Giai Trinh trên mặt mỉm cười giống như là cố gắng gượng, để người khác không thấy rõ cảm xúc của cô.

"Không sao, có gì cần xin cứ đến, chúng tôi luôn hoan nghênh."

"Này, nhà vệ sinh ở đâu?"

Chu Học Nghĩa còn chưa kịp tiễn khách, Từ Chí đã giơ tay lên, cảm thấy muốn đi tiểu.

"Cuối hành lang có một cái" Chu Học Nghĩa chỉ vào cuối hành lang.

"Vậy chúng tôi đi trước, anh không cần phải tiễn nữa."

Từ Chí lôi kéo Lý Giai Trinh đi về hướng nhà vệ sinh, Lý Giai Trinh trên đường đi quan sát bốn phía, có một gian phòng dường như khác với gian phòng khác, đoán chừng đó là căn phòng để mở ra làm một dãy phòng, chỉ là cánh cửa kia nhìn có vẻ bền chắc hình như đã bị mắc kẹt. Tuy nhiên, với tính điềm tĩnh của Chu Học Nghĩa, việc lắp một cánh cửa trong nhà không phải là không thể.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Từ Chí có vẻ nhẹ nhõm.

"Đi thôi, đến gặp chủ xe Hảo hỏi thăm tình hình."

Lý Giai Trinh chỉ vào biển hiệu tiệm sửa xe dưới chân núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro