Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó hậm hực quay lại nhìn anh nói :

" Tôi hổng cần"

Anh cười gian nói : " Được thôi,nếu em thích đi bộ thì tôi chiều"

Nó mới chợt nhớ ra là xe của nó bỏ ở công ty rồi, nên đành xuống giọng nói :

" Mai anh tới sớm đó, sáu giờ rưỡi được rồi, mấy tên công tử như anh lúc nào cũng đi trễ"

Anh cười gật đầu: " Ừ, em vào nhà đi"

Nó mới bước vào nhà thì đã có chuyện , Dì hai nó đỗ cho nó lấy giấy tờ nhà đem đi thế chấp cho người ta , giờ người ta đến xiết nhà nên đã gây một trận với nhau, rồi mắng nhiết nó, đuổi nó ra khỏi nhà.

Nó ấm ức liền nói:

" Dì đừng có ở đó mà du oan cho người khác, giấy tờ nhà trước giờ là do Dì giữ, nếu có đi thế chấp thì là Dì mới đúng "

" Mày còn xảo miệng, không phải mấy hôm trước cha mày đưa cho mày một tập hồ sơ sao? bộ mày không mở ra xem à? tất cả tài sản giá trị ở trong nhà đều nằm trong đó hết "

Nó chợt nhớ lại, trước lúc đi công tác cha nó có đưa cho nó một tập tài liệu, nó liền chạy lên phòng tìm lại tâp hồ sơ đó, nhưng tìm mãi vẫn không thấy, lúc này Dì hai của nó đang đứng trước cửa phòng miệng chanh chua nói :

" Mày còn tìm làm gì? mày đem đưa cho người ta rồi mà còn ở đây giả bộ nữa à? tao đã báo công an rồi, mày chuẩn bị ngồi tù đi"

Nó hùng hổ đưa ánh mắt kiên định nhìn Dì và nói :

" Tôi không có làm thì sợ gì mà bị bắt, Dì nói bà kia đến đây xiết nhà sao? vậy bà ta ở đâu kêu bà ta đến đây gặp tôi ba mặt một lời"

Dì hai đắc ý nói :

" Được thôi, mày muốn thì tao chiều, tao sẽ gọi bà ta đến cho mày"

Dì hai cười khinh bỉ rồi lấy điện thoại gọi cho bà kia đến, ba mươi phú sau bà kia đã có mặt ở nhà nó, khi vào nhà bà ta còn lớn tiếng quát mắng dọa nạt.

Nó đi ra phòng khách gặp mặt bà kia, nó nhìn bà ta một lúc mà chẳng có chút ấn tượng nào, nó liền phát hiện, đây chắc chắn là người của Dì hai kêu đến để vu oan cho nó, nên nó liền rất bình tĩnh mà đi lại chổ bà ta.

Thấy nó bà ta liền tươi cười trò chuyện, giống như là hai người rất thân thiết:

" Chào cô Trần, lâu rồi không gặp, tiền cô mượn tôi nếu hôm nay cô không trả thì tôi phải xiết nhà, sáng này tôi có đến nhưng Bà đây không cho tôi vào , cô giải thích cho bà ấy hiểu đi"

" Bà là ai? tôi không quen bà, cũng chẳng mượn tiền của bà, tội du khống người khác có thể ngồi từ ít nhất ba năm đó, bà nên chú ý cách nói chuyện của mình"

" Cô Trần, cô mau quên vậy sao? lần trước cô cầm giấy tờ nhà đưa cho tôi, đòi lấy hai tỷ, mới đây mà cô đã không nhận ra tôi rồi à?"

Nó ngạc nhiên khinh khủng: " GÌ? hai tỷ? tôi cần gì đến số tiền lớn như vậy?"

Dì hai đứng kế bên liền châm biếm nó :

" Cần gì phải dùng, từ nhỏ mày có cầm được số tiền lớn nào đâu, thấy tiền thì nổi lòng tham thôi"

" Dì hai, tuy con nghèo thiệt, nhưng con không vì tiền mà bán rẻ danh dự của mình, Dì không biết thì đừng có nói"

Dì hai cười khinh bỉ nói :

" Tao không biết? loại ăn mài như mày mà chê tiền sao?"

" Tiền mà ai không ham, nhưng không phải ai cũng giống Dì thấy tiền là con mắt sáng rỡ như hai đèn pin đâu"

Dì hai bị nó chọc tức đỏ cả mặt : " mày, mày"

Nó không thèm để ý đền Dì hai, sau đó liền quay sang người đàn bà kia và nói :

" Bà dì này nói biết tôi sao?"

Bà ta liền tỏ ra thân thiết nói :

" Tôi với cô đã gặp vài lần rồi, sao cô lại hỏi vậy?"

" Vậy tôi gặp bà ở đâu?"

" Ở quán cà phê"

" Tôi bị dị ứng với cà phê, sao lại gặp bà ở đó được"

" Tới quán cà phê đâu nhất thiết phải uống cà phê, mỗi lần gặp cô tôi thấy cô chỉ uống nước cam thôi"

" Bà cũng nhớ kỹ thật đó, ngay cả tôi uống gì mà cũng nhớ rõ vậy, đúng là khó tin thật, vậy bà đưa hai tỷ cho tôi như thế nào?"

" Vì số tiền quá lớn nên tôi gửi qua ngân hàng cho cô"

Nó kề sát mặt bà ta nhỏ giọng nói :

" Xin lỗi nha, tôi không có thẻ ngân hàng"

Bà ta liền tái xanh mặt, sau đó bà ta nhìn về phía Dì hai, nó thấy ánh mắt của hai người họ cũng đủ hiểu:

" Bà không trả lời được đúng không? tôi không có thẻ, lại chẳng có bạn ai là bạn, vậy sao bà đưa hai tỷ cho tôi, đừng nghỉ tôi ngốc, Dì hai tôi cho bà bao nhiêu tiền để vu oan cho tôi hả?"

Trước những câu hỏi dồn dập của nó, bà ta có chút ấp úng, Dì hai thấy vậy liền lên tiếng :

" Mày đừng có đánh trống lãng , sự thật là giấy tờ trong tay mày,giờ lại xuất hiện trong tay bà ta, mày còn xảo miệng"

Nó đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn Dì hai và nói :

" Nhưng giấy đó, Dì cũng có thể lấy, tôi để nó trong phòng, nếu muốn thì Dì lấy lúc nào mà chẳng được"

" Không phải phòng mày chỉ có mày có chìa khóa thôi sao, tao muốn lấy cũng chẳng lấy được, mày đừng có ngụy miệng, bây giờ mày cuốn gói ra khỏi nhà tao ngay, mày không đủ tư cách để ở trong căn nhà này"

" Đây là nhà tôi, có đi thì Dì mới là người phải đi, Dì chẳng qua chỉ là vợ nhỏ lấy tư cách gì mà đuổi tôi hả?"

" Tao và cha mày có giấy Hôn thú đàng hoàng, trên pháp luật tao là vợ hợp pháp, tài sản của chồng cũng là của vợ, nên tao có quyền đuổi mày, mày nghe chưa?"

" Đây là nhà của cha tôi, dì chằng qua chỉ là kẻ ở nhờ mà thôi, nếu muốn tôi đi thì trừ khi cha tôi là người đuổi tôi"

" Mày mặt dày thật, đã gây ra chuyện tài trời như vậy , vậy mà còn lì lượm ở lại, hay vì sống cực quá, không chịu được nên cứ bám lấy căn nhà này không buông"

"Chuyện này dì là người biết rõ hơn tôi chứ? một tay dì đã sắp đặt hết mọi thứ mà, Dì muốn thì cứ việc báo công an đi, tôi cũng muốn xem xem họ lột mặt nạ của những tên giả tạo như thế nào? Thôi không cần dì phải báo đâu, để tôi báo cho"

Nó lấy điện thoại ra gọi ngay cho cảnh sát làm bà ta hốt hoảng nhìn nó chân chân, nó mặt đắt ý nghinh ngược lại bà ta.

" Tốt nhất là Dì nên chuẩn bị tinh thần đi cảnh sát mà điều tra được Dì làm thì hai người đi tù là cái chắc"

Nó ném đôi mắt gian xảo nhìn hai người rồi bỏ đi ra ngoài, nó đi lang thang trên đường không biết nên đi đâu, trên đường đi nó cứ suy nghĩ mãi, liệu việc nó trở về nhà có đúng hay không?từ khi nó về sống trong ngôi nhà sang trọng đó, mọi rắc rối cứ liên tiếp kéo đến, nó chẳng được một ngày yên ổn. Nó lấy điện thoại ra gọi cho con bạn thân của nó là con Phương, Phương thấy nó gọi liền bắt máy:

" Tao nghe nè"

" mày đang làm gì đó?"

" Đang ăn mì, sao vậy tối rồi sao chưa ngủ còn gọi cho tao làm gì?"

" Tự nhiên tao thấy nhớ mày quá đó mà"

Phương nghe ra được giọng nó đang có chuyện nên liền nói :

" Rồi, mày lại cải nhau với mụ dì ghẻ nữa rồi chứ gì? sao vậy bà ta nói gì mày à?"

" Bả nói tao lấy giây tờ nhà đi cầm cố lấy tiền, còn đòi báo cảnh sát bắt tao, còn đuổi tao ra khỏi nhà"

" Cái gì? bà ta dám đuổi mày, mày ở đó đi tao kêu Bà Năm qua nói lý lẻ với bà ta"

" KHông cần đâu, bà ta mà làm gì được tao, tại tao chán quá nên điện nói chuyện với mày thôi"

" Mà mày đang ở đâu đó?"

" Tao đang đi lang thanh trên đường"

" Qua chổ tao đi, tao có chuyện muốn nói với mày"

" Ừ, cũng được"

Vậy là nó đi qua chổ con Phương, hai đứa suốt đêm cứ nằm tâm sự đủ chuyện, nó kể hết mọi chuyện cho con Phương nghe , rồi cả hai đem ra đánh trúc, sau khi nói hết ra với Phương, nó cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều:

" Phương mày thấy nếu tao rời khỏi nhà đó thì sao"

" Sao vậy?"

" Tao thấy sống như vầy sướng hơn nhiều, ở nhà cao cửa rộng không tốt như tao với mày nghỉ đâu"

" Nhưng còn cha mày thì sao?"

" Cha tao cứ đi làm suốt, chẳng có ở nhà được bao nhiêu ngày , nên tao có ở hay không cũng đâu có gì "

" Vậy được đó, mày ở đây với tao đi, có hai đứa cũng vui hơn"

" Ừ, để tao trị bà kia xong rồi dọn qua đây sống"

" Ừ, ngủ đi, sáng mai tao còn phải đi làm sớm nữa"

Sáng sơm nó thức dậy hơi muộn con bạn nó đã đi làm từ trước, còn chuẩn bị bữa sáng cho nó và để cho nó bộ đồ đi làm, còn ghi giấy note cho nó :

" Mày ăn sáng đi rồi lấy đồ tao mà mặc đi, bây giờ mà về nhà thế nào cũng bị mụ ta mắng cho coi, mày đi ra ngoài nhớ khóa cửa dùm tao nhe"

Nó cười rồi đi vào nhà tắm, chiếc điện thoại của nó thì reo in ỏi , nó từ nhà tắm chạy vôi ra nghe máy, thấy là số của anh gọi đến, nó mới mở máy là đã nghe tiếng quát của anh:

" Em đang ở đâu?"

Anh quát lớn làm nó hết hồn : " Tôi đang ở nhà chứ đâu" anh bắt đầu tức điên anh đã đợi nó nữa tiếng đồng hồ, rồi vào ấn chuông cửa nhà nó, thì Dì nó nói nó không có ở nhà, nó đi từ hôm qua chưa về. Anh rất lo lắng, rõ ràng anh đã chở nó về nhà, sao bây giờ nó lại không có ở nhà, anh gọi mãi mà nó vẫn không nghe máy , bây giờ nó lại nói dối anh, nên anh rất bực:

" Vậy sao? sao tôi đứng trước cổng nhà em nữa tiếng mà em không ra, nhấn chuông thì Dì em nói em không ở nhà, Trần Khánh LInh em đang đua với tôi đó à?"

Nghe giọng anh đầy tức giận nó cũng thấy có lỗi, tại nó kêu anh tới mà nên nó liền xuống nước dỗ anh:

" Tôi xin lỗi, tôi thật sự đang ở nhà thiệt nhưng mà là nhà bạn tôi, thôi anh đến công ty trước đi nha, tôi tự đến công ty được rồi"

Anh nhìn đồng hồ rồi nói :

" Giờ là sau giờ năm mươi, mười phút sau em phải có mặt ở công ty cho tôi"

" Gì chứ? Mười phút? từ đây lội bộ đến công ty cũng gần nữa tiếng, anh cho tôi mười phút sao kịp, có chạy cũng không kịp nữa là"

" Em không biết kêu xe à?"

" Thưa Tổng Giám Đốc ở đây là khu tồi tàn chẳng có lấy một chiếc xe ôm nào hết, anh muốn trúc giận thì cũng phải để tôi sống xót anh mới hành được chứ, tôi mà chạy tới công ty chỉ mười phút là xỉu tại chổ cho anh coi, tới đó anh còn phải hốt xác tôi nữa"

" Em đang ở đâu?"

" Anh hỏi làm gì, chổ này không hợp với anh đâu"

" Tôi hỏi chổ đó là ở đâu?"

Thấy anh phản ứng mạnh quá nên nó cũng trùng xuống :

" Ở khu xóm mối"

Anh lên xe đóng mạnh cửa xe rồi lao vút đi. nó thì tranh thủ ăn sáng rồi chạy nhanh đi làm, nó mới đi ra tới đầu hẻm thì thấy mọt chiếc xe bóng loáng lao tới nó nhìn kỹ xem là ai thì ngạc nhiên khi thấy người ngồi trong xe là anh, anh mở kính xe, rồi bảo nó lên xe, nó vẫn còn đứng đơ người liền bị anh quát:

" Còn không lên xe"

Nó vội chạy lại kéo cửa xe rồi ngồi xuống, anh nhấn ga lao vút đi, nó thấy gương mặt của anh như đang muốn giết người nên nó sợ không dám nói lời nào, ngoan ngoãn để anh chở đến công ty.

Xe dừng lại trước cổng công ty , nó liền phóng xuống xe, cám ơn anh một tiếng rồi chạy nhanh vào công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngoc#vợ