Chương 4 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4
Thấy sắc mặt Hổ Lục tối sầm cũng biết chuyện bị mình đoán trúng,chẳng qua hy vọng lão Lý có thể hiểu được lời hắn nói, sau khi hiểu được trở về nói cho Cưu Bạch Tú tìm những nghi điểm xung quanh đường núi này.
Một đại mã đỏ thẫm hợp thời đi đến trước mắt hắn,cắt đứt lời hắn muốn nói.
Hắn ngẩng đầu lập tức thấy cô nương đó một tay kéo dây cương, mắt hạnh nhìn hắn dường như là nói với hắn không cần đùa giỡn, nàng vươn tay khác đi đến trước mắt hắn.
"Đây là?" Hắn đảo qua né tránh bàn tay mềm non mềm kia.
"Đa tạ Cưu thiếu gia quan tâm, ta nghĩ thể trọng của ta và của ngươi không đến mức có thể đè chết con ngựa, có thể đi rồi sao?"
"Có thể ." Hắn gật đầu nắm tay nàng.
"Thủ lĩnh!" Một bên Hổ Lục thiếu chút nữa kiềm tay hắn xuống dưới,"Tốt xấu gì cũng nên trói tiểu tử này lại! Cứ để hắn như lên ngựa, không phải rất có lợi cho hắn sao!"
"Yên tâm, nếu Cưu thiếu gia nói phối hợp thì nhất định sẽ phối hợp, ta nói đúng không? Cưu thiếu gia." Nàng hỏi chính là hắn rồi nhìn vết thương trên chân hắn.
Cưu Minh Dạ cười hắc hắc, thấy nhược điểm của hắn bị người phát hiện, bàn tay mềm kia túm một cái hắn đã xoay người lên ngựa ngồi ở phía sau nàng.
Cô nương giục ngựa,Cưu Minh Dạ quay đầu nhìn về phía lão Lý đang trợn mắt há hốc mồm, hắn chớp mắt vài cái nở nụ cười cứ như vậy đi theo một đám mã tặc không biết từ đâu xuất hiện biến mất.
Cưu Minh Dạ đã làm tốt các loại chuẩn bị,ví như hắn sẽ bị mang đến trong một ngọn núi sâu không biết tên, lại ví như hắn sẽ bị mang đi hiến cho những quan lại quyền quý có thù oán với Cưu gia, hắn chỉ cần biết những người này muốn làm gì Cưu Bạch Tú, chuyện khác có thể tùy cơ ứng biến, hắn luôn luôn có biện pháp ứng phó.
Chẳng qua là lúc bầu trời tối đen, hắn lại bị đưa đến một nơi gọi là "Thái Hợp trấn".
Đêm đó Cưu Minh Dạ được đưa đến một ngôi nhà xem như lớn nhất trong trấn nhỏ, hắn không nghĩ tới hắn lại được mã tặc cô nương đưa về nhà.
Mã tặc cô nương này tên là_ Thẩm Lạc Hà,đám huynh đệ đi theo nàng cũng đều có cuộc sống ổn định trong trấn, mọi người đều tự kéo ngựa về nhà, nhìn qua cùng dân chúng bình thường không có gì khác nhau, mà người trong trấn này nhìn thấy bọn họ thành quần kết đội trở về không chỉ có không tránh kiêng kị mà còn thực nhiệt tình tiếp đón.
Cưu Minh Dạ cuối cùng hiểu được bọn họ căn bản không gọi là "Ẩn thân", nói chung những người trong trấn này đều là kẻ trộm, ngẫm lại người nào vận khí không tốt chạy tới trấn này ngừng lại nghỉ ngơi, không phải tương đương là tiến trong một hắc điếm khổng lồ à? Thật sự là đủ thảm, chẳng qua là không hiểu được có thảm hơn hắn hay không.
Cưu Minh Dạ sau đó lại người ta đưa đến phòng khách của Thẩm gia, dĩ nhiên là phòng khách chứ không phải là phòng chứa củi? Tuy rằng ngoài cửa có người canh giữ trắng đêm, nhưng hắn vẫn được hưởng tự do nhất định,ví như hắn còn có nước ấm để tắm rửa nha!
Bình thường dưới loại tình huống này người bị bắt đến thường phải bị thẩm vấn suốt đêm,uy hiếp sau đó bị trói lại nhưng hắn còn có thể tắm rửa, còn Thẩm Lạc Hà sau khi trở về như quên sự tồn tại của hắn, trực tiếp trở về phòng, chỉ phân phó người canh giữ cửa cho đến giờ cũng không thấy xuất hiện qua.
Bọn họ dùng phương thức mới này tiếp đãi làm cho Cưu Minh Dạ có chút không hiểu, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra kết quả, rõ ràng "sống ở đâu thì yên ở đấy" Cơm nước xong, tắm xong, ngon lành ngủ một giấc trước!
Cưu Minh Dạ nhiều năm dưỡng thành thói quen, ngủ cực ít, vì thế cho đến sáng sớm hôm sau, khi cửa phòng hắn bị đẩy ra thì hắn đã muốn tỉnh.
Hắn không có mở mắt, nghe thấy cô nương kia nhẹ giọng giao việc, sau đó đi đến bên cạnh giường, bất quá một lát bên giường hắn nhiều hơn người.
Hắn có thể cảm giác được đến, bản thân đang bị người ta lấy ánh mắt phức tạp xem kỹ .
Nhìn lén nam nhân ngủ, cô nương ở nơi này có thể làm chuyện trắng trợn như vậy ao!
"Đừng giả bộ, ta biết ngươi đã tỉnh, đứng lên ta có chuyện muốn nói."


Chương 5

Thế nhưng lại bị nhìn thấu? Cưu Minh Dạ có chút mất mặt,mở mắt ra, đối diện hắn là Thẩm Lạc Hà một đôi mắt hạnh đang nhìn xuống, trên mặt trắng nõn kia không có biểu tình gì nhưng hắn lại muốn cười là bởi vì đơn thuần cao hứng nên mới cười.
Nằm nói chuyện có chút không lễ phép, hắn ngồi lên vuốt vết nhăn trên vai áo nói:"Thẩm cô nương đừng hiểu lầm,chẳng qua bình sinh lần đầu có cô nương đến bảo ta rời giường cho nên có chút khẩn trương thôi."
"Gọi ngươi rời giường? Cưu thiếu gia nghĩ đến mình đang ở đâu, còn nằm mơ không có tỉnh sao?" Thẩm Lạc Hà không biết nên bình tĩnh tỏ vẻ bội phục với hắn hay không, nàng biết ý hắn chính là chế nhạo nàng sáng sớm xông vào trong phòng nam nhân.
Nhưng thế nào thì sao, nơi này là nhà nàng nha?
Thẩm Lạc Hà rất nhanh liếc mắt ngoài cửa, xác định bên ngoài không ai nghe lén mới quay đầu lại,mà một loạt động tác này đại biểu ý gì Cưu Minh Dạ đương nhiên hiểu được.
"Trầm cô nương có chuyện rất cơ mật sao."
"Ít nói nhảm,Cưu Bạch Tú, người của ngươi ta không làm khó, hàng hóa của ngươi ta cũng không động tới, ta chỉ nhờ ngươi giúp ta một việc, ngươi có giúp hay không?"
Cưu Minh Dạ nhướng mày, thật không nghĩ tới cô nương này bắt "Cưu Bạch Tú" là ý của nàng chứ không phải là bị người ta sai, nhưng nàng dùng thủ đoạn bạo lực như vậy để mời người "giúp đỡ", theo biểu tình của nàng xem ra chuyện này rất vội và vô cùng khó giải quyết.
Hắn cười hỏi:"Ta còn có lựa chọn đường sống sao?"
"Được, ta muốn ngươi đáp ứng thành thân với ta!"
Khuôn mặt tươi cười của Cưu Minh Dạ, một giây, hai giây, khóe miệng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu run rẩy......
Thẩm Lạc Hà vừa thấy, vội vả từng bước đi về phía trước nắm vạt áo của hắn lên, ngữ khí lại cường ngạnh vài phần, nói:"Ngươi cũng biết chính mình không có lựa chọn đường sống, bổn cô nương hỏi ý kiến của ngươi là cho ngươi mặt mũi, ngươi không nên ra sức khước từ nha!"
Ừm, nói đúng, bắt người còn rồi còn hỏi thăm ý kiến đích thực cho hắn mặt mũi, vấn đề là lên núi xuống biển, mặc thiên xuống đất, nàng cũng là mạnh hơn Cưu Bạch Tú.
"A...... Cô nương chờ chút."
Cưu Minh Dạ tự cho mình là ngựa chiến có thể thay thế Cưu Bạch Tú đến "Thám thính tình hình địch", hắn tự nhận chính mình ứng phó được hết thảy, có thể phát sinh tình huống nguy hiểm, nhưng lần này thiệt tình nghĩ lại hắn có phải đã phá chuyện của Cưu Bạch Tú hay không.
Việc khác có thể thay,chỉ có duy nhất lần này cơ trí của hắn không phải sử dụng đến a!
"Thẩm cô nương, lời này của cô nương là thật sự sao?"
"Ta chỉ muốn nói với cô nương!"
"Ta không phải là Cưu Bạch Tú."
Mặt của Thẩm Lạc Hà từ hồng chuyển bạch theo dõi hắn,Cưu Minh Dạ giả bộ đáng thương chớp mắt mấy cái, nàng nhìn như không thấy nghiêm khắc hỏi"Đây là câu trả lời của ngươi?" Nàng hỏi.
"Ta thật sự không phải Cưu Bạch Tú, tôi cũng không nghĩ mình nhanh như vậy bị lộ." Cưu Minh Dạ nhìn phản ứng của Thẩm Lạc Hà nhìn ra nàng đối với Cưu Bạch Tú không hề có ác ý ,tính tình ngoan cố kia chỉ là muốn hắn gả cho nàng thôi.
Hắn dùng khoảng thời gian ngắn nhất, dùng lối nói giản lược nói rõ thân phận và quan hệ của hắn với Cưu Bạch Tú.
Sau đó đợi một hồi,hắn nhìn thấy mặt Thẩm Lạc Hà càng thêm tái nhợt, bắt nhầm tân lang nên ngượng ngùng sao?
"Ngươi rõ ràng là ngồi ở trong xe ngựa Cưu gia, những người đó gọi ngươi là thiếu gia, nhà họ Cưu khi nào nhiều hơn một thiếu gia?" Bộ dáng của Thẩm Lạc Hà như chưa từ bỏ ý định.
Chủ của "'Hồi Xuân Dược Đường' là Bạch Tú không sai, cũng không đại biểu Cưu gia chỉ có mình hắn là con nối dòng nha, ta lại thường xuyên không xuất hiện ở nhà, đương nhiên danh tiếng không bằng Bạch Tú, ta cũng là thiếu gia Cưu gia, vì sao không thể ngồi xe ngựa của nhà ta chứ?"
"Ngươi......"
"Cô nương, tuy rằng ta không hiểu được cô nương ngay cả bộ dáng của Bạch Tú cũng không biết, tại sao cùng hắn sinh ra cảm tình gút mắt lớn như vậy, bất quá chuyện này cường chế không được, ta đề nghị cô nương vẫn dùng phương pháp bình thường,ví dụ như tìm cơ hội dần dần tiếp cận, lâu ngày sinh tình v..v..,Bạch Tú là người nhát gan, lần này nếu thật sự là hắn thì nhất định sẽ bị cô nương 'Hào phóng' dọa, cho nên nói tái ông mất ngựa là vậy......"
"Câm miệng!" Thẩm Lạc Hà tức giận đến dậm mạnh chân,"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó !"
"Ta đây lấy thân phận huynh trưởng chính thức giới thiệu đường đệ của ta! Tuy rằng bộ dạng Bạch Tú quả thật thực khiến nhiều cô nương yêu thích, nhưng hắn quyết không phải là loại ong bướm, trong xương rất truyền thống ,vẫn là dùng phương pháp giản dị mới tương đối hữu hiệu với hắn...... Cô nương,!" Cưu Minh Dạ nói như vậy bởi vì nữ nhân kia tức đến đỏ mặt, rút loan đao bên hông ra liền phóng tới cổ hắn, tuy rằng hắn nhanh nhẹn tránh thoát nhưng cô nương này chơi đao rất nguy hiểm !
Cưu Minh Dạ quay đầu đi, mũi đao sướt qua lỗ tai hắn, Thẩm Lạc Hà đúng lúc dừng lại lực cổ tay, bằng không tóc hắn sẽ cạo một đường xuống .
Nhưng nàng cũng có chút sững sờ,không ngờ mình lại không thể nén cảm xúc ra tay dùng đao
"A......" Theo bản năng tính xin lỗi nhưng lời xin lỗi ra sao cũng không ra khỏi miệng.
Nói thế nào đi nửa không phải hắn chế nhạo nàng trước sao!
Có chút giận dỗi thu hồi dao nhỏ,tay mới vừa buông, người đã bị nàng kéo đi đến ngoài cửa, lại truyền đến một thanh âm tục tằng vô lý của nam nhân, gọi chính là tên của nàng!
Thẩm Lạc Hà vừa nhíu lại ấn đường, theo bản năng trừng sang Cưu Minh Dạ.
"Nói lung tung ta liền bổ ngươi!" Ý của nàng đơn giản trực tiếp, hắn phải câm miệng bằng không sẽ không chỉ dùng đao khoa tay múa chân đơn giản như vậy.
Cưu Minh Dạ đương nhiên nhìn ra nàng đối với vị đại hán mới vào nhà kia vô cùng kiêng kị, để tránh rước họa vào thân hắn rất phối hợp gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro