Ôm Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

"Tôi không cho em đi đâu hết, chúng ta sắp làm đám cưới rồi, nên tối nay em phải ngủ ở phòng tôi." Quang Kiệt trầm giọng nói nhưng vẫn mang theo nét dịu dàng đối với cô.

~Ring ring~ tiếng điện thoại kêu lên, Quang Kiệt liền bắt máy.
"Chuyện gì?" Cũng là giọng nói lạnh lùng của anh thốt ra, một giọng nói đầy quyền lực.
"Bang silver white muốn gặp ngài ạ" đầu dây bên kia trả lời, lời nói có chút hơi rung.
"Ừm, tôi tới ngay"

Anh liền cúp máy, nhìn qua cô anh liền nói:

"Em đi ngủ sớm đi, tôi có công chuyện, nên sẽ về trễ" một câu của anh không hề cho cô nói thêm một câu nào nữa, liền bước đi ra ngoài, lái xe đi. Cô cứ đứng đó không biết làm gì cũng không biết đi đâu. Một người phụ nữ lạ mặt tiếng tới, mặt một bộ đồ đen, thanh lịch và có chút quý phái lên tiếng nói:
"Kính chào phu nhân, tôi là quản gia Ở đây, hãy gọi tôi là quản gia Yoy, mời phu nhân đi theo tôi" cô quản gia cuối chào lễ phép, nhìn bề ngoài thì còn rất trẻ, hình như 24 hoặc 26, tại sao lại cho một người như vậy làm quản gia.
Yoy một cái tên kỳ lạ, củng rất khó nói, hình như là tên ngoài nước.

Thiên Kim đi theo quản gia Yoy, không nói lên tiếng nào. Cuối cùng cũng tới, cô quản gia mở cửa mời cô vào.
"Đây là phòng của Triệu gia, chúc phu nhân ngủ ngon" cô quản gia nói xong liền bước đi ra ngoài và đóng cửa lại. Trong phòng anh rất tối, cô lại chẳng thấy gì cũng chẳng biết chỗ bật đèn ở đâu, liền ngồi xuống đất, cô có nên đi khỏi đây không hay nghe lời anh ở lại dù cô rất ghét, một lúc sau cô quyết định ở lại vì chắc nhà cô đã đi ngủ rồi, làm phiền chi cho mệt.

Cô cứ ngồi đó, không muốn đứng dậy cũng không muốn đi tìm giường, cô bắt đầu
Nằm xuống sàn nhà, rồi ngủ thiếp đi không hay biết. Sàn nhà càng ngày càng lạnh, thời tiếc bên ngoài cũng thay đổi không kém. Cô nằm yên bất động không một chút cử động nào.

~~Cách~~
3.00giờ sáng tiếng cửa mở vang lên.
một thân thể to cao đang nhìn xuống sàn nhà, thấy cô đang ngủ mà không sợ bị cảm lạnh, anh liền bế cô lên vào giường của mình, đắp mền cho cô sợ cô bị cảm,
"Em mà bị cảm lạnh thì anh không để em yên đâu" anh thì thầm bên tai cô,  vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, hôn nhẹ vào chán rồi đứng dậy vào nhà tắm.

10 phút sau~ anh bước ra với một bộ đồ ngủ trên mình, đi lại gần cô, ôm cô vào lòng rồi nhắm mắt lại và ngủ bên cạnh cô, cô cũng ôm anh như một cái gối ôm ấm áp của mình. Ôm cô vào lòng, anh cảm thấy rất vui, anh chỉ ước anh có thế ôm cô hằng ngày như vậy, anh muốn thời gian được dừng lại từ đây nhưng chắc sẽ không được.

Một ngày nắng nóng lại bắt đầu, mấy hôm nay thời tiếc rất khác thường, có lúc nóng có lúc lạnh làm người ta không thể theo kịp theo thời gian...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro