heartbeat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng ngủ thứ hai của Jason trống trơn.

Cậu là người duy nhất có hai phòng ngủ. Căn phòng đầu tiên dành cho cậu bé trong quá khứ, là nơi tưởng niệm mà không một ai - kể cả chính Jason, động đến.

Dick đứng trước cửa, nhìn chiếc áo khoác da được vắt gọn trên ghế và đống chăn gối lộn xộn trên giường. Trong căn phòng không mang bất kỳ dấu ấn nào của Jason, đó là những dấu hiệu duy nhất cho thấy cậu đã ở đây.

Một suy nghĩ thật tệ lóe lên trong anh: Ít nhất thì lần này mình cũng ở đúng nơi.

Dick hít mũi, gạt đi những giọt nước mắt đang chực chảy ra. Ugh, vào khoảng thời gian này trong năm, anh luôn cận kề bờ vực sụp đổ và khóc lóc.

Anh phải đi tìm cậu em cáu kỉnh của mình, vì Dick hiểu rằng anh không thể yên giấc cho đến khi biết chắc Jason vẫn ổn. May sao nhiệm vụ đặc thù này khá dễ dàng, vì Jason đã đồng ý ở lại trang viên đêm nay.

Nhưng Dick thấy mình đang đứng trước cửa phòng ngủ của Bruce. Anh như quay lại khi con nhỏ, bước xuống hành lang trên đôi chân trần đến phòng của Bruce mỗi khi gặp ác mộng, tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay mạnh mẽ và ấm áp ấy.

Anh không còn làm như vậy từ lâu, nhưng Dick đã ở đây rồi, vậy thì anh cũng có thể kiểm tra một chút. Nhanh thôi. Chỉ để đảm bảo rằng mọi chuyện vẫn ổn.

Sau đó anh sẽ đi tìm Jason. Đầu tiên là thư viện nơi Jason ưa thích, kế tiếp là hai địa điểm hàng đầu của các Dơi khi mất ngủ: Nhà bếp hoặc hang Dơi. Bởi ăn uống là việc cần thiết và xả giận lên bao cát cũng là chuyện không thể thiếu.

Dick lặng lẽ mở cửa, nhìn vào trong phòng.

Bruce ngủ rồi - thật hiếm hoi và đáng kinh ngạc, và trên chiếc giường siêu lớn ấy, một bọc chăn đang rúc vào người anh.

Dick nheo mắt lại và thò đầu vào trong. Nhờ ánh sáng le lói phía sau, Dick thấy một mái tóc đen. Thông tin không mấy hữu dụng, chỉ biết là không phải Ace.
(Ace, hay Ace the Bat-Hound là em chó của Bruce.)

Một tiếng thở dài phát ra từ trên giường. "Đi ngủ đi, 'Wing". Jason lẩm bẩm đầy mệt mỏi.

Ồ.

"Jay? Sao-"

Jason cáu kỉnh, Dick chắc chắn cậu em đang đảo mắt khi cậu càu nhàu, "Lão già làm tôi tỉnh giấc, đứng lù lù như một tên bệnh chết tiệt."

Ồ.

Hóa ra Dick không phải người duy nhất, và anh không nên là người duy nhất. Nhưng anh đã yên lòng hơn khi biết điều ấy, ít nhất cũng có người hiểu cảm xúc của anh.

Nhẹ nhàng, Dick cẩn thận khép lại cánh cửa sau lưng. Đôi mắt anh lập tức trở nên vô dụng, nhờ sở thích ngủ trong bóng đêm tuyệt đối của Bruce. Nhưng Dick không lo lắng; anh chỉ đơn giản nhắm mắt lại và tự tin di chuyển tới chiếc ghế bành mềm mại theo trí nhớ.

"Tôi đã bảo là," Jason xùy một tiếng, "về phòng anh đi."

"Em nói đi ngủ đi," Dick khẽ đính chính. Anh gác chân lên tay ghế, cuộn mình vào trong góc. Có lẽ anh nên lấy một cái chăn trước. "Đừng để ý tới anh."

Jason không đáp lại.

Đó chính xác là điều mà Dick mong đợi. Anh ngả mình xuống ghế, từ từ đồng điệu nhịp thở của mình với Jason, không phải Bruce, vì thường thì những kẻ kì lạ có nhịp tim chậm hơn.

Dick đã gần vào giấc khi nghe thấy một câu nói. Không biết có phải mình tưởng tượng hay không, anh cố dùng chút năng lượng để ậm ừ hỏi lại.

"Lại đây, Dickie."

Anh bật dậy và di chuyển trước khi não kịp tiếp nhận và xử lý câu nói ấy. Little wing của anh đang gọi.

Dick mơ màng bước đến bên giường theo tiếng chăn mền cố ý mời gọi. Anh dừng lại khi đầu ngón chân chạm đến khung giường. "Mm?"

"Lên," Jason gắt gỏng.

Làm sao Dick có thể từ chối Jason đây?

Anh không thể và sẽ không làm thế, vậy nên Dick trèo lên giường. Trèo, bởi nó không chỉ rộng mà còn cao ngất. Chiếc giường vẫn êm ái như trong ký ức của anh, mùi hương cũng vậy, vì Bruce vẫn thích mùi sữa tắm cũ và Alfred vẫn dùng loại nước giặt khi xưa.

"B, này," Jason thì thầm, cậu Robin nhẹ nhàng. "Dick thôi, không sao."

Hẳn là Bruce đã mệt lắm rồi, bởi anh chỉ thở ra một hơi rồi ôm siết Jason lại gần, được biết qua phản ứng của Jason.

"Ugh," Jason cằn nhằn, "xương sườn tôi."

Nhưng nghe giọng của cậu không chút tức giận hay phản đối, nên Dick tận dụng cơ hội và nhẹ nhàng nhích lại gần.

Jason thở ra một hơi không mấy hài lòng, giải phóng góc chăn bị kẹp dưới người Dick bằng một cú giật mạnh trước khi phủ nó lên vai anh. "Chân anh lạnh vãi," Jason càu nhàu, di chuyển để kẹp chân của Dick vào giữa cặp đùi ấm áp.

Dick không kìm được tiếng cười đang trào dâng trong cổ họng khi anh lại gần hơi ấm của Jason.

"Cười gì hả."

Anh yêu em, Dick không nói thành lời. Em trai nhỏ à, anh thương em rất nhiều, anh không nghĩ mình có thể sống nổi nếu mất em lần nữa.

"Không có gì," Dick đáp lại, rướn mình để ôm trọn lấy Jason - người đang tự co mình cho vừa với vòng tay của Dick. Bây giờ bờ vai em ấy lớn quá. Dick không thể không yêu thương em ấy được. "Little wing."

"Gì."

Dick kéo Jason tựa đầu vào ngực mình, ngửi mùi vanilla thoang thoảng trên mái tóc của cậu. Tay Bruce vẫn quấn quanh bụng Jason, nằm ngang bụng của Dick. "Little wing," Dick nói thầm.

Hơi thở ấm áp của Jason ấm áp phả qua lớp vải áo thun mỏng của Dick. Cậu thư giãn như một chú mèo lớn nằm ngủ dưới nắng, mặc dù cậu đang bị kẹp chặt giữa hai kẻ canh gác bóng đêm.

"Jay," Dick thì thầm, vuốt tóc Jason với sự kinh ngạc không nhỏ. Một điều đáng yêu đến vậy được chấp thuận, trái tim anh nổ tung mất thôi. "...Em ngủ chưa?"

Sau vài nhịp tim, cuối cùng Jason lẩm bẩm đáp, "Mn."

Không thể kìm lòng, Dick đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Jason. Jason hít vào một hơi- thoáng đau lòng, Dick nghĩ cậu sẽ phản kháng, nhưng Jason mơ màng nói, "Ngủ đi, Dickhead"

Dick mỉm cười, anh yêu cách thể hiện tình cảm cục cằn của Jason. "Được rồi. Ngủ ngon nhé, little wing."

"Ngủ ngon."

Với cậu em còn sống sót và hít thở đều đặn bên mình, chưa bao giờ Dick chìm vào giấc ngủ dễ dàng đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro