Chương 1 ~ chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Lâm Dịch

Mặt trời chói chang ở trên không, trên mặt đá có một mảnh rêu xanh lớn có mười mấy đứa trẻ non nớt đang ngồi xếp bằng, tay bấm pháp quyết, nhắm mắt thổ tức, không ít đứa trẻ vì nóng tới mức không chịu nổi cho nên len lén dùng ống tay áo để lau mồ hôi.

Thạch bình mười cấp có hai tên Đạo sĩ đang đứng, một mập một gầy, tuổi không lớn lắm, lưng đeo bảo kiếm, đều là Đạo sĩ chấp giáo của Dịch Kiếm Tông, lúc này khuôn mặt hai người nghiêm túc, mắt không chớp nhìn chằm chằm về những đứa trẻ ở phía dưới.

- Tất cả đều phải chú tâm, không được lười biếng. Bí quyết Ngưng Khí là pháp quyết tu đạo nhập môn đơn giản nhất. Nếu như trong vòng một tháng mà các ngươi có thể ngưng ra một tia linh khí, như vậy cũng không uổng tâm tư trông ngóng thành tiên của phụ mẫu các ngươi. Hôm nay là kỳ hạn chót, nếu như vẫn không thể ngưng ra linh khí, như vậy cũng có nghĩa các ngươi vô duyên với tu đạo.

Đột nhiên, một đứa trẻ hoa chân múa tay rất vui vẻ, hưng phấn nói:

- Ta đã ngưng ra linh khí, ta đã ngưng ra rồi, ha ha ha.

Đạo sĩ mập cũng mỉm cười gật đầu, đạo sĩ gầy hừ lạnh một tiếng, nói:

- Người tu đạo cần tâm tĩnh như nước, không thể vui buồn vì bất kỳ chuyện gì, ngồi xuống tiếp tục tu luyện, vận chuyển linh khí một vòng.

Trong mười mấy đứa trẻ có một tiểu hài tử chừng mười tuổi, có chút đần độn, nhắm mắt thổ tức một lúc lâu, đột nhiên cả người chấn động, hai mắt mở ra, ánh mắt tản mạn, lộ ra vẻ mờ mịt. Sau đó dường như nó không cam lòng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, lần nữa nhắm mắt điều tức, một lát sau, đứa trẻ này lại lần nữa mở hai mắt ra, vẻ mờ mịt trong mắt quá nặng, giống như si ngốc vậy.

- Cũng không biết đứa trẻ này Lâm sư thúc tìm từ đâu tới, chăm chỉ thì vô cùng chăm chỉ, có điều... Quả thực ngu ngốc nhiều hơn, thời gian một tháng, chỉ mình hắn là chưa ngưng ra linh khí, ài.

Đạo sĩ mập thở dài một tiếng.

Trong mắt Đạo sĩ lóe lên vẻ khinh bỉ, lắc đầu lạnh lùng nói:

- Đường tu đạo chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Ngưng Khí chính là một hòn đá lớn đầu tiên trên con đường tu đạo, nếu như trong một tháng mà không ngưng ra được một tia linh khí, tư chất bậc này tốt nhất nên yên tâm làm một phàm nhân thì hơn. Năm đó khi Dịch Kiếm Tông ta còn hưng thịnh, lúc thu đồ đệ đều là trong một ngày Ngưng Khí thì mới có thể gia nhập tông môn, hôm nay điều kiện đã trở nên phóng khoáng hơn, mà người này vẫn không thể Ngưng Khí ra được. Như vậy cũng chỉ trách hắn vô duyên với Dịch Kiếm Tông ta mà thôi.

Mặt trời chiều dần dần ngả về phía Tây, hoàng hôn đã tới gần.

Đạo sĩ gầy khẽ quát:

- Hôm nay Ngưng Khí thổ nạp dừng ở đây, cuối cùng mọi người cầm kiếm gỗ ở bên người, đọc thuộc lòng khẩu quyết Dịch Kiếm một lần đi.

Đám trẻ ở đây biết tu luyện hôm nay đã kết thúc, bọn họ đều đã ngưng ra linh khí, chỉ đợi ngày mai chính thức bái nhập vào sơn môn, cho nên lúc này mới hưng phấn gào to:

- Dịch Kiếm Thuật, như đánh cờ, liệu địch tiên cơ, không chiêu vô ngã, lấy người Dịch Kiếm, lấy kiếm dịch địch...

Sau khi đọc thuộc lòng xong, đạo sĩ gầy phất tay một cái, những đứa trẻ này như được đại xá, lập tức giải tán.

Khi đạo sĩ gầy sắp sửa xoay người thì lại chợt cảm thấy có người đang kéo ống tay áo của hắn, chỉ thấy trong tay đứa trẻ ngu ngốc kia mang theo một thanh kiếm gỗ, trong mắt hiện lên vẻ chờ đợi, trong miệng kêu:

- Đến đây chơi kiếm, chúng ta cùng chơi kiếm đi!

Nói xong lại cố đâm loạn lên không trung, không có chiêu pháp gì, nhìn qua giống như là đang vẽ phù chú vậy.

Đạo sĩ gầy hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, đạo sĩ mập nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngếch này cũng phải lắc đầu thở dài, nói:

- Nửa tháng qua mà vẫn như vậy, cũng không biết rốt cuộc đã bị cái gì kích thích.

Mọi người tản đi, mặt trời chiều chiếu lên trên người đứa trẻ này, tạo ra một cái bóng nhỏ gầy đơn bạc và cô đơn.

Dịch Kiếm Tông, ở trong cả hồng hoang chính là tông phái truyền thừa ngàn năm, Dịch Kiếm thuật do Dịch Kiếm tổ sư tự nghĩ ra ngang dọc Tu chân giới hơn trăm năm, không người nào có thể địch lại được. Thế nhưng sau Dịch Kiếm tổ sư, cũng không có một người nào có thể luyện thành Dịch Kiếm thuật này. Hôm nay đọc thuộc lòng khẩu quyết Dịch Kiếm thuật, rốt cuộc đã hoàn thành yêu cầu nhập môn, tỏ vẻ tôn trọng đối với tổ sư.

Mặc dù là lúc Dịch Kiếm Tông đang phồn hoa ngàn năm trước cũng không thoát khỏi năm tháng mài mòn, không có ai lĩnh ngộ được kiếm thuật tuyệt đỉnh trong tông là Dịch Kiếm thuật, lại càng bởi vì không có chiêu số, chỉ còn lại khẩu quyết, cho nên ngàn năm sau chỉ có thể trở nên yếu đuối. Nhân tài trong tông môn điêu linh, địa bàn lại bị vài tông môn chung quanh mài mòn, cuối cùng chỉ còn lại phương viên có trăm dặm, hôm nay chỉ có tông chủ Lăng Kiếp là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, còn có thể chống đỡ đại cục.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Những đứa trẻ kia dậy sớm, đi tới trước tông môn, lần lượt đi lên kiểm tra, cảm ứng khí tức, chỉ chờ tông chủ đi ra để cử hành nghi thức nhập môn. Chỉ có trong cơ thể của đứa trẻ ngu ngốc kia là không có một tia khí cảm, cho nên hơi có chút thất lạc đứng ở một bên.

Trước tông môn có vài tu sĩ đầu đội đạo quan, thân mặc đạo bào đứng thẳng, ánh mắt của mỗi người nội liễm, khí tức hùng hậu, tản mát ra từng đợt uy áp. Những người này đều là trưởng lão các phong trong Dịch Kiếm Tông, chính là trung lương, trụ cột của Dịch Kiếm Tông. Sau lưng mấy vị trưởng lão lần lượt là mấy hàng đệ tử đang đứng thẳng, khí thế mười phần, trong đó phía sau một vị trưởng lão chỉ có một bé gái đang đứng.

Bé gái kia nhìn rất tinh quái, đôi mắt như hai giọt nước, khuôn mặt đẹp đẽ, khẽ mỉm cười, lộ ra hai cái răng khểnh.

Vị trưởng lão này tên là Lâm Thanh Phong, chừng bốn mươi tuổi, chính là trưởng lão chưởng quản trận pháp tông môn của Dịch Kiếm Tông. Chấp chưởng một ngọn núi bình thường nhất, linh khí loãng nhất bên trong tông, tên là Trúc Phong. Lúc này chỉ thấy hắn cau mày, kéo Đạo sĩ mập chấp giáo qua một bên rồi hỏi:

- Chuyện gì xảy ra, sao đứa trẻ này một tháng mà không thể ngưng khí được chứ?

Vẻ mặt của đạo sĩ mập cũng cười khổ, nói:

- Lâm sư thúc, thật ra hài tử này vẫn rất chăm chỉ, chỉ là nó quá ngu ngốc, cái này...

Đạo sĩ gầy ở bên cạnh tiếp lời, nói:

- Lâm sư thúc, con đường tu đạo, chăm chỉ, ngộ tính, cơ duyên thiếu một thứ cũng không được. Trước tiên không nói tới có ngưng khí được hay không, cho dù là thứ học thuộc lòng như khẩu quyết Dịch Kiếm của chúng ta, đổi lại là người thường cũng chỉ cần tốn thời gian một ngày là có thể nhớ được. Mà đứa trẻ này lại mất những mười lăm ngày mới có thể nhớ được đại khái.

- Vậy sao?

Vẻ mặt Lâm Thanh Phong không chút thay đổi trả lời một câu.

Đạo sĩ gầy vung tay lên, hét lớn:

- Những người phía dưới đọc thuộc lòng khẩu quyết Dịch Kiếm, tất cả lớn tiếng một chút cho ta!

- Dịch Kiếm Thuật, như là đánh cờ, liệu địch tiên cơ, không chiêu vô ngã, lấy người Dịch Kiếm, lấy kiếm dịch địch...

Đứa trẻ ngu ngốc kia nghe thấy được đọc thuộc lòng khẩu quyết cũng vô cùng kích động, rống lớn lên theo mọi người.

Đọc thuộc lòng xong, mấy đứa trẻ đều được mấy trưởng lão chọn đi, chỉ còn lại đứa trẻ ngu ngốc kia cô đơn đứng ở tại chỗ, hơn mười đứa trẻ không có ai lựa chọn vào làm môn hạ của Lâm Thanh Phong, dù sao chỗ đó chỉ là nơi quản lý trận pháp mà thôi.

Lâm Thanh Phong không thấy mà phiền, lúc này vẻ mặt hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay với đứa trẻ ngu ngốc, dùng thanh âm ôn nhu nói:

- Hài tử, đến chỗ ta đi.

Dụng ý của Lâm Thanh Phong rất rõ ràng, đó là cho dù đứa trẻ này không Ngưng Khí được thì hắn vẫn muốn thu làm đồ đệ.

Đứa trẻ ngu ngốc mang theo thanh kiếm gỗ, cúi đầu đi tới bên cạnh Lâm Thanh Phong, đột nhiên lại kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng nói:

- Sư phụ, con muốn chơi kiếm!

Nói xong lại lui ra phía sau một bước, bắt đầu đâm loạn về phía không trung.

Những đứa trẻ còn lại nhìn thấy vậy không biết nên nói gì, tất cả phát ra một tràng cười vang.

- Nhiều tu sĩ tiền bối ở đây như vậy mà lại làm ra hành động ngớ ngẩn như vậy, quả thật là mất mặt, ha ha.

- Kẻ đần độn này thần chí không rõ, cả ngày chỉ biết đùa kiếm, ta thấy hắn đùa tới nghiện rồi, ha ha.

Các trưởng lão khác nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của đứa trẻ này, lại nghe thấy tiếng nghị luận, bên dưới cũng không nhịn được phát ra mấy tiếng cười khẽ.

Sắc mặt Lâm Thanh Phong lạnh lẽo, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai tên đạo sĩ mập gầy, lạnh giọng nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng đạo sĩ mập căng thẳng, luôn miệng nói:

- Hài tử, mau tới bái sư, đây là cơ duyên của ngươi.

Đạo sĩ gầy bị khí thế của Lâm Thanh Phong chấn nhiếp, vội vàng nói:

- Đứa trẻ này trở nên như vậy đã được nửa tháng, không phải là do chúng đệ tử a.

Sau đó hắn bước nhanh về phía trước, đẩy đứa trẻ ngây ngốc kia về phía trước, trong miệng mắng:

- Đừng có giả ngây giả dại, mau tới bái sư! Ai u!

Đạo sĩ gầy kêu đau một tiếng, không ngờ bàn tay lại bị đứa trẻ ngây ngốc kia đâm một cái, hắn chợt giận dữ, lông mày dựng thẳng trừng mắt, hét lớn:

- Nhãi con, ngươi dám đâm ta!

Đứa trẻ ngây ngốc kia bị hắn dọa sợ, động tác trong tay dừng lại, sau đó trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, lui về phía sau vài bước, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta chơi đùa kiếm được không?

Trong lòng đạo sĩ gầy tràn ngập lửa giận, từ xa vọt đi tới, chợt đánh cho đứa trẻ ngây ngốc này một bạt tai, mắng:

- Ngu ngốc, đùa kiếm cái đầu ngươi!

Đứa trẻ ngây ngốc kia bị đánh cho vẻ mặt mờ mịt ngồi ở dưới đất, vuốt gò má đang sưng lên rất cao, trong mắt có nước mắt chảy ra, chỉ là miệng vẫn thấp giọng nói:

- Ta chỉ biết đùa kiếm, không có người nào chơi đùa với ta a!

Dáng vẻ ngây ngốc, nhưng lại quật cường như thế của đứa trẻ này mơ hồ làm cho người ta đau lòng.

Lâm Thanh Phong vừa thấy cảnh này lập tức giận dữ, lắc mình vọt tới bên cạnh Đạo sĩ gầy, giơ tay đánh về phía đạo sĩ gầy, uy thế mười phần, không có ý lưu tình một chút nào.

- Lâm sư thúc, thủ hạ lưu tình!

Đạo sĩ mập chạy tới, kéo tay của Lâm Thanh Phong, đau khổ lên tiếng xin xỏ cho đối phương:

- Lâm sư thúc, hắn cũng nghĩ tốt cho đứa trẻ này, với tư chất của đứa trẻ này sợ là vô duyên với tu đạo, vậy không bằng làm phàm nhân, không hề có phiền não a.

Lâm Thanh Phong trợn mắt nhìn, lớn tiếng nói:

- Tại sao lại là vô duyên, ta nói nó có duyên!

Đứa trẻ ngây ngốc kia có thể nhìn ra Lâm Thanh Phong rất bảo vệ hắn, hắn tiến lên phía trước, kéo kéo ống tay áo của Lâm Thanh Phong, lại kêu lên:

- Chơi kiếm, chúng ta chơi kiếm đi!

Nói xong, hắn lui về phía sau một bước, tay cầm kiếm, đâm lung tung lên trên không khí.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Thanh Phong trở nên khó coi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Mấy vị trưởng lão nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của hắn, hoặc thở dài, hoặc là trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.

Đứa trẻ ngây ngốc đâm một hồi, thấy không có người nào để ý tới hắn, sau đó hai mắt hắn đỏ lên, bi phẫn kêu lên:

- Ta muốn nghịch kiếm, ai tới nghịch kiếm với ta?

Lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát nhẹ, giống như từ ngọn núi xa xa lan tràn tới, giống như vang vọng lên ngay ở bên tai vậy.

- Có chuyện gì mà ở đây ồn ào vậy?

Sau đó một lão nhân mặc đạo bào màu vàng từ trên không trung chậm rãi đi tới, giống như dưới chân có một loạt bậc thang, từng bước bước xuống mặt đất.

- Bái kiến tông chủ!

Vẻ mặt các đệ tử của Dịch Kiếm Tông trở nên nghiêm túc, khom người khom lưng, cùng lên tiếng vấn an.

Đứa trẻ ngây ngốc nhìn thấy lão nhân có mái tóc trắng xóa này cũng không có phát giác ra được cái gì, vẫn một mình đâm loạn về phía không trung, ngoài miệng kêu to:

- Ta muốn nghịch kiếm! Ta muốn...

Tông chủ Lăng Kiếp nhướng mày, sắc mặt có chút giận dữ, một vị trưởng lão giỏi quan sát khuôn mặt hắn chợt quát lên:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, các ngươi đá hắn ra, đừng có quấy nhiễu tông chủ.

Nói xong, hắn chỉ các đệ tử dưới tay mình.

- Không thể!

Lâm Thanh Phong kinh hô, muốn xuất thủ ngăn cản.

Một vị trưởng lão vội vàng kéo cánh tay của Lâm Thanh Phong, thấp giọng nói:

- Được rồi, không thấy tông chủ đã bị đứa trẻ này làm tức giận không nhẹ hay sao?

Trong khi nói chuyện, hai gã đệ tử đã đưa tay kéo đứa trẻ ngu ngốc. Đứa trẻ ngu ngốc thấy có người bắt hắn cho nên vội vã nắm chặt kiếm gỗ trong tay, đâm lung tung hai cái về phía chỗ trống. Chỉ thấy hai tiếng kinh hô vang vọng, bàn tay của hai tên đệ tử kia lập tức bị kiếm gỗ đâm trúng, làm cho bọn hắn phải rụt về.

- Ồ?

Cả người tông chủ Lăng Kiếp chấn động, trong mắt hiện lên vẻ khác thường, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm về phía đứa trẻ ngu ngốc đang cầm kiếm gỗ.

Hai tên đệ tử không hề có đề phòng bị đâm trúng, chỉ cảm thấy mất mặt, mang theo khí thế hung hăng đánh về phía đứa trẻ ngu xuẩn kia, muốn ném hắn ra khỏi tông môn.

Trong mắt đứa trẻ này lóe lên vẻ bối rối, rút lui vài bước, nhưng kiếm gỗ trong tay lại vẫn đâm loạn trên không trung.

- Ai u!

Hai tên đệ tử lần nữa kinh hô một tiếng, bàn tay lại một lần nữa bị đâm trúng. Lần này làm cho mọi người đang bàng quan đứng xem cười vang một trận, hai người này tu đạo nhiều năm không ngờ lại vô dụng như vậy, thậm chí ngay cả một đứa trẻ cũng không bắt được.

Khuôn mặt hai người đỏ bừng, khí huyết dâng lên, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, tay bấm pháp quyết, muốn dùng thủ đoạn của tu sĩ, tìm lại mặt mũi. Không ngờ chợt cảm thấy sau lưng đau đớn, sau đó thân thể nhẹ một chút, bị ném về phía sau trưởng lão.

Chúng đệ tử thất kinh, không ngờ lại là tông chủ xuất thủ, cách không ném bay môn hạ đệ tử. chỉ thấy tông chủ đột nhiên lắc mình tới trước người đứa trẻ ngu ngốc này, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn, miệng ôn nhu nói:

- Hài tử, để ta nghịch kiếm với ngươi được không?

Đứa trẻ ngu ngốc nín khóc mà cười, miệng hét lớn:

- Đến đây nghịch kiếm, chúng ta nghịch kiếm!

Tông chủ không làm bộ một chút nào, cách không mang tới một thanh kiếm ngỗ, cũng không vận kình mà bỗng đâm về phía mặt của đứa trẻ ngu ngốc này, tốc độ cực nhanh.

Lúc này vài tên trưởng lão và đông đảo đệ tử đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, biết trong chuyện này tất có ẩn tình, cho nên mọi người cũng im lặng, chỉ đành yên lặng quan sát.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ ngu ngốc này trở nên nghiêm túc, bàn tay nhỏ giơ kiếm gỗ lên, đột ngột đâm vào một chỗ tầm thường ở trên không trung. Kiếm của tông chủ Lăng Kiếp đột nhiên dừng ở trên không trung, không đâm xuống được nữa.

Sau đó Lăng Kiếp lần nữa thay đổi quỹ tích, đâm về phía trước ngực đứa trẻ ngu ngốc, thế kiếm của đứa trẻ này cũng theo chân mà biến đổi, lần nữa đâm về phía trước một chút, kiếm trong tay Lăng Kiếp lần nữa dừng lại.

Lúc này mọi người đều thấy rõ, nếu như một kiếm này của tông chủ đâm xuống, nhất định sẽ đâm trúng cổ tay hoặc là chỗ hiểm của đứa trẻ ngu ngốc này. Mà không phải kiếm của đứa trẻ này đâm loạn ở trên không trung, mà là liệu địch tiên cơ, một kiếm đâm ra trước đó đã cắt đứt đường đánh vào của tông chủ.

Vài tên trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, hít một ngụm khí lạnh, không nhịn được phải kinh hô:

- Dịch Kiếm thuật!

Sau đó trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ ngu ngốc chừng mười tuổi này giống như đang nhìn thấy quái vật vậy.

Đông đảo đệ tử Dịch Kiếm Tông nghe được ba chữ này cũng ngây ngốc, hai Đạo sĩ mập gầy cũng trợn mắt há hốc mồm, trong đầu cảm thấy hỗn loạn.

Lăng Kiếp ném kiếm gỗ, nhìn đứa trẻ ngu ngốc trước mặt rồi cười nói:

- Ngươi nghịch kiếm rất tốt.

Đứa trẻ ngu ngốc nghe thấy lời tán thưởng của hắn, vội lau khô nước mắt, rất là hài lòng, cười nói:

- Ngươi nghịch cũng rất tốt, chỉ là không tốt bằng ta.

Trẻ con ăn nói vô tư cho nên Lăng Kiếp cũng không để ý mà cười cười, hỏi:

- Kiếm pháp này là do ai dạy cho ngươi?

- Mập thúc thúc và gầy thúc thúc dạy!

- Sao?

Lăng Kiếp nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt hai người kia đang mờ mịt, đang định hỏi thì đột nhiên nghe đứa trẻ ngu ngốc này cất cao giọng nói:

- Dịch Kiếm Thuật, như là đánh cờ, liệu địch tiên cơ, không chiêu vô ngã, lấy người Dịch Kiếm, lấy kiếm dịch địch...

- A!

Tông chủ Lăng Kiếp kinh hô một tiếng, liên tục lùi lại vài bước, dùng ánh mắt phức tạp nhìn đứa trẻ ở trước người mình.

Từ khi khẩu quyết Dịch Kiếm này truyền xuống, đã hơn ngàn năm tháng qua trong tông môn không có ai có thể ngộ được. Thế nhưng không ngờ lại bị một đứa trẻ nhìn như ngu ngốc, dùng thời gian mười lăm ngày để hoàn toàn lĩnh ngộ.

Tông chủ Lăng Kiếp sửng sốt một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn bầu trời, than thở:

- Tổ sư phù hộ, Dịch Kiếm Tông ta chờ hơn ngàn năm, rốt cuộc cũng đã chờ được một truyền nhân chân chính, thật đáng buồn, đáng tiếc, đáng mừng!

- Hài tử, con tên là gì?

Ánh mắt đứa trẻ này có chút mờ mịt, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Phong, người sau vội vã đứng ra đáp:

- Đây là đứa trẻ mà ta gặp phải ở bờ sông trong núi, ta thấy hắn đáng thương, không có nhà để về, cho nên mới mang về sơn môn.

- Đã là người ngươi mang về, vậy thì theo họ ngươi đi, ta lấy tên của Dịch Kiếm tổ sư làm tên, ban thưởng cho ngươi một chữ Dịch, sau ngày hôm nay, ngươi tên là Lâm Dịch.

Nói xong, Lăng Kiếp xoay người rời đi, để lại một câu nói:

- Thanh Phong, người này có duyên với ngươi, sẽ bái nhập vào Trúc Phong của ngươi. Bản lĩnh của ngươi người khác không rõ ràng, nhưng ta lại biết.

Mọi người ở đây không ngờ tới, Lâm Dịch nhìn như ngu ngốc này, ngày sau lại danh chấn tứ phương ở trong hồng hoang, oai phong một cõi.

Chương 2: Để tay lên ngực hỏi ông trời - Bất Hủ Kiếm Thần

Sáu năm sau, Dịch Kiếm Tông.

Khi mặt trời vừa mới chiếu xuống tia sáng đầu tiên, trong một căn nhà gỗ đơn giản phong cách cổ xưa có một thiếu niên đi ra, vóc người cân xứng, khuôn mặt rất phổ thông, chỉ có hai ánh mắt là đặc biệt nhất, trong suốt nhìn thấy đáy, lộ ra một cỗ linh khí, nhưng ở chỗ sâu trong mắt lại có vẻ mê man.

Thiếu niên này ra tới cửa bắt đầu giang chân giang tay, làm mấy động tác, sau đó chạy bộ xuống núi. Lúc đi ngang qua thềm đá cửa tông. Nhìn mặt cỏ, chân dần dần dừng lại, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới dáng người quật cường của đứa trẻ nghịch kiếm sáu năm trước, lúc này hắn bừng tỉnh xuất thần.

Sáu năm trước, Lâm Dịch được tông chủ Lăng Kiếp kiểm tra, thậm chí còn cho rằng là tổ sư gia chuyển thế. Nhưng sáu năm, hắn vẫn chưa ngưng ra được một tia linh khí, tông chủ rất là thất vọng, cuối cùng rốt cục cũng buông tay, không còn hi vọng gì nữa.

Người duy nhất trong Dịch Kiếm Tông lĩnh ngộ Dịch Kiếm thuật, không ngờ lại không có cách nào ngưng khí. Dịch Kiếm thuật lần nữa trở thành thứ yếu, ở trong tông môn Lâm Dịch biến thành người có cũng được không có cũng được.

Ngưng Khí phân ra làm chín tầng, sau đó chính là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, chia làm sơ kỳ, trung kỳ, đại thành, viên mãn.

Sáu năm không thể nào ngưng khí, không phải là không có linh căn, cũng không phải là ngộ tính không đủ, trong lòng Lâm Dịch rất rõ ràng, đan điền của hắn có chỗ cổ quái, chỗ đó có cất giấu một cái quạt.

Việc trước khi Lâm Dịch chưa tới mười tuổi hắn không còn nhớ. Hắn chỉ nhớ mình cứ đi dọc theo bờ sông, mãi tới khi gặp phải sư phụ Lâm Thanh Phong. Cho nên hắn không hiểu cái quạt này là thế nào, càng không biết vật này là ở đâu ra. Lúc đầu, hắn đã từng hỏi sư phụ, sư phụ cũng kiểm tra thân thể hắn một lần, nhưng không phát hiện ra bất cứ chỗ dị thường nào, sau đó cũng không giải quyết được gì.

Sáu năm trước, ngày đầu tiên nghe được bí quyết Ngưng Khí thì hắn đã ngưng ra một tia khí tức, vận chuyển tới đan điền, chợt lại bị cái quạt ở đan điền hấp thu vào. Trong nháy mắt, cái quạt này lần nữa phun ra một tia linh khí càng thêm tinh túy, nhưng tia linh khí này không bị khống chế, sau khi được cái quạt kia phun ra lại trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể của hắn, không có một chút dư thừa nào.

Sáu năm, cứ như thế, linh khí trải qua cái quạt quay vòng, biến thành linh khí càng thêm dày đặc và tinh túy, sau đó tản vào trong thân thể của hắn. Cho nên sáu năm qua, trong cơ thể của Lâm Dịch không có một chút linh khí nào. Ngược lại thân thể ngày càng cường đại, mỗi cái giơ tay nhấc chân dường như đều có lực đạo ngàn cân, giống như một quyền có thể đâm thủng trời vậy.

Chuyện không thể ngưng khí hay là tâm kết trong lòng Lâm Dịch, cũng may tư chất ngộ tính của hắn cực cao, thường ngày nhàn hạ lại đi nghiên cứu Trận Pháp Sơ Giải của sư phụ, thỉnh thoảng học tập y thuật bên trong Hoàng Đế Nội Kinh, bình thường xuống núi thì chữa bệnh cho bách tính, lấy việc giúp người làm niềm vui. Dần dà, phiền não trong lòng cũng được giảm bớt đi không ít.

Vừa qua buổi trưa, Lâm Dịch trở lại tông môn, trực tiếp đi về phía Linh thạch các. Mỗi một đệ tử của Dịch Kiếm Tông, mỗi một tháng đều có quyền lợi lĩnh một khỏa Linh thạch hạ phẩm, người bình thường chỉ có thể ngồi xuống mà hấp thu, tích cóp từng tia linh khí một. Còn không nhanh chóng bằng việc hấp thu một khỏa Linh thạch hạ phẩm, Linh thạch đối với người tu đạo là vật không thể thiếu, coi như là tiền để giao dịch trong Tu chân giới.

Cửa Linh thạch các, có một tiểu tử cụt một tay và một thiếu nữ trẻ tuổi. Sắc mặt tiểu tử cụt một tay lạnh lùng và nghiêm nghị, môi nhếch lên, ánh mắt sắc bén. Thiếu nữ còn trẻ kia dáng vẻ xinh đẹp, phiêu dật như tiên, mắt ngọc mày ngài, miệng nở nụ cười lạnh nhạt, làm lộ ra hai cái răng như là răng thỏ.

Từ phía xa Lâm Dịch đã nhìn thấy hai người, khóe miệng hắn không tự chủ được mà nở nụ cười, vội vã chạy tới, ngoài miệng thì nói:

- Sư tỷ, Thạch Đầu, đã để cho hai người đợi lâu rồi.

Tiểu tử cụt một tay gật đầu, cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn thấy Lâm Dịch đến, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

- Tiểu Lâm tử ngươi thật tốt đó, lâu như vậy mới đến, xem sau khi trở về ta có đánh mông ngươi hay không.

Thiếu nữ trẻ tuổi nghiến răng, cả giận nói.

Lâm Dịch cười ha hả, nói:

- Sư tỷ không nỡ đánh đệ đâu, sư tỷ đối xử với đệ rất tốt mà.

Thiếu nữ này vươn ngón tay ngọc ra, ấn trán Lâm Dịch một cái rồi cười nói:

- Chỉ biết cợt nhả, tiểu Lâm tử, ta biết ngươi biết nói ngon nói ngọt, mau nói vài câu sư tỷ thật là tốt cho ta nghe một chút. Như vậy sư tỷ sẽ tạm tha cho ngươi một lần.

- Được... Sư tỷ đoan trang ưu nhã, thanh lệ thoát tục, là người lương thiện, đặc biệt nhất là...

Thiếu nữ nghe vậy rất là hưởng thụ, mắt vì cười mà híp lại thành một đường chỉ, lại nói tiếp:

- Là cái gì?

- Đặc biệt nhất là... Sư tỷ, tỷ hơi có chút tự kỷ đó.

- A! Tiểu Lâm tử, ta giết ngươi!

Trên bãi đất trống trước cửa Linh thạch các truyền đến tiếng cười vui của mấy người.

Tiểu tử cụt một tay là Thạch Sa, chỉ vì thân thể có tàn tật, cho nên không thể bái vào tông môn, nhưng Lâm Thanh Phong thấy thân thế của hắn đáng thương, cho nên mới thu hắn vào làm môn hạ, làm những việc vặt vãnh, cũng không truyền thụ cho hắn công pháp của Dịch Kiếm Tông, coi như là nửa đệ tử của Lâm Thanh Phong.

Thiếu nữ kia là Diệp Uyển Nhi, thời gian nhập môn so với Lâm Dịch còn sớm hơn một năm, thiên phú không tệ, là sư tỷ của hai người.

Nhất mạch này của Lâm Thanh Phong cũng chỉ có ba người truyền nhân như bọn hắn, ba người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thân như huynh muội, cảm tình sâu đậm.

Chấp sự của Linh thạch các nhìn thấy ba người bọn họ đi tới, nhíu mày, nói lẩm bẩm:

- Một người tàn phế, một phế vật không có linh khí, mỗi ngày vẫn còn nhớ để tới lĩnh Linh thạch, có ích lợi gì chứ?

- Uyển Nhi, đây là Linh thạch hạ phẩm của ngươi hôm nay. Này, hai người các ngươi, đây là của Thạch Đầu nhà các ngươi.

Chấp sự đưa cho Diệp Uyển Nhi một khối Linh thạch hạ phẩm, sau đó lại ném xuống đất vài phế thạch linh khí rất loãng.

Từ ba năm trước Lâm Dịch được xác định là không thể Ngưng Khí, tông môn đã bỏ qua việc cung ứng cho Linh thạch. Mỗi ngày chỉ cho hắn và Thạch Sa một chút phế thạch trong mỏ Linh thạch, sợ rằng linh khí ẩn chứa bên trong một trăm phế thạch cũng không bằng một khối Linh thạch hạ phẩm.

Sắc mặt Thạch Sa âm trầm, nắm đấm nắm chặt, sắc mặt Lâm Dịch thì lại rất bình tĩnh, cũng không thể trách người khác. Hắn kéo Thạch Đầu xoay người rời đi.

Diệp Uyển Nhi cắn môi, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói:

- Tiền bối, còn Linh thạch hạ phẩm dư thừa hay không, người cũng biết rồi đó, Linh thạch đối với tu sĩ rất quan trọng, dù sao Tiểu Lâm Tử và Tiểu Thạch Đầu cũng coi như là người của Dịch Kiếm Tông chúng ta...

Chấp sự không nhịn được ngắt lời nàng, nói:

- Không có, không có. Ta nói này Uyển Nhi, mỗi ngày ngươi đều hỏi câu hỏi đó, ngươi không thấy phiền sao? Lại nói, ngươi cũng biết đây là quyết định của tông chủ, ta không có biện pháp nào khác. Ta có một câu, có lẽ ngươi không thích nghe. Linh thạch quả thực rất quan trọng đối với tu sĩ, nhưng mà thứ này chỉ có tác dụng với đúng người, dùng không đúng người sẽ không có tác dụng, ngươi hiểu không? Hiện tại tiểu bối trong Tiêu Thiên Trúc và Tống Hàm Yên đều là thiên tài Ngưng Khí tầng bảy, Linh thạch cho người ta cũng không được coi là lãng phí, đúng không?

Diệp Uyển Nhi quyệt quyệt miệng, mỉm cười nói:

- Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ?

Lâm Dịch giật nhẹ tay áo của Diệp Uyển Nhi, tiến lên cười nói:

- Tiền bối nói đúng, lẽ ra nên như vậy.

Ba người vừa muốn xoay người rời đi thì đã nhìn thấy từ phía xa xa có mấy người đi tới, đang chỉ trỏ về phía ba người bọn họ, vẻ mặt hiện lên sự xem thường.

- Ai ui, đây không phải là Lâm sư đệ sao? Sao vậy, cũng tới lĩnh phế thạch sao? Ha ha.

- Phế vật đi cùng phế thạch cũng hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh đấy, khụ khụ.

- Nhớ năm đó tông chủ chúng ta coi hắn là thiên tài, hôm nay xem ra cũng chỉ có như vậy mà thôi, căn bản không có cách nào so sánh với Tiêu sư huynh nhà chúng ta.

- Sáu năm vẫn không ngưng khí được, quả thật là cực phẩm, coi như là kẻ đần độn, cho hắn ta sáu năm sợ rằng cũng chỉ có thể đạt tới Ngưng Khí tầng một nhỉ.

Người cầm đầu của đám người này chính là Tiêu Thiên Trúc, nhân vật lĩnh quân trong đám tiểu bối của Dịch Kiếm Tông. Sư thừa của hắn là tông chủ Lăng Kiếp, lúc này khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười nhạt, không nói một lời. Người lên tiếng giễu cợt là Trương Đại Long, Nguyễn Tiểu Cường, sư thừa của bọn hắn là Dư Minh trưởng lão, hai người thường ngày chỉ nghe theo lệnh Tiêu Thiên Trúc mà làm việc.

Diệp Uyển Nhi nghe thấy vậy, trong lòng tức giận, nhất mạch của Lâm Thanh Phong vốn đã thưa thớt người. Ngày thường ba người tình như thủ túc, nhìn thấy Lâm Dịch chịu nhục, nàng cả giận nói:

- Hai người các ngươi theo đuôi không cảm thấy chán à? Đừng có giống như hai con chó con cắn người loạn khắp nơi đấy.

Ánh mắt Thạch Sa lạnh lẽo nhìn về phía mấy người, cánh tay không cụt cầm cái đao đốn củi đang treo ở hông.

Lâm Dịch âm thầm kéo tay Thạch Sa, chỉ cười nhạt rồi khẽ lắc đầu.

Dịch Kiếm Tông có ân đối với hắn, từ nhỏ Lâm Dịch đã hiểu tri ân thì phải báo đáp, hắn không bao giờ giữa các đồng môn gây chuyện huyên náo như nước với lửa. Cho dù là đồng môn vũ nhục hắn thì hắn cũng làm như không thấy, chưa bao giờ để ở trong lòng.

- Uyển Nhi sư muội, ngươi che chở hắn như vậy, chẳng lẽ giữa hai người các ngươi có chuyện gì đó?

- Ai u, còn tuổi nhỏ mà đã bắt đầu chuẩn bị song tu kìa, thật là mất mặt.

Lâm Dịch nhíu mày một cái, lời này có chút hơi quá.

Dù sao Diệp Uyển Nhi cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, chưa từng nghe qua những lời nói thô tục này. Lúc này thấy sắc mặt vô sỉ của hai người, nàng chỉ có thể nghẹn lời, vành mắt đỏ lên, đây là biểu hiện của việc bị chọc giận tới mức sắp phát khóc.

Lúc này Tiêu Thiên Trúc khẽ quát một tiếng:

- Đại Long, Tiểu Cường không được vô lễ, mau xin lỗi Uyển Nhi sư muội.

- Được rồi, chúng ta không cần phải xin lỗi.

Lâm Dịch lạnh nhạt nói, sau đó kéo hai người xoay người rời đi.

Trở về nơi ở, Diệp Uyển Nhi cũng đã nhịn đủ, bắt đầu quở trách Lâm Dịch:

- Tiểu Lâm tử, không phải là ta nói ngươi, như tính tình này của ngươi quá mềm yếu, như vậy sẽ luôn bị bắt nạt.

Thạch Sa vốn không nói gì, lúc này cũng tiếp lời nàng:

- Được rồi, nên sửa đổi một chút, bộ dáng như vậy sống sẽ nghẹn khuất lắm đấy.

Lâm Dịch cười khổ nói:

- Mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, ta nghĩ cũng không đáng để vung tay vung chân. Hắn chửi ta một câu, cùng lắm thì ta không để ý tới hắn là được chứ gì?

- Hừ, lý luận chó má gì thế? Hắn dám mắng ngươi, ngươi cứ đánh hắn một trận, để xem lần tới hắn ta còn dám hay không?

Thạch Sa cười lạnh một tiếng.

Diệp Uyển Nhi cũng ra vẻ hận không rèn sắt thành thép, nàng nói:

- Tiểu Lâm tử, với tính tình này của ngươi, nếu như đi ra ngoài xông xáo, không bị người ta nuốt sạch mới là lạ. Người tu đạo có ai không quan tâm tới bối phận, đa số đều là thủ đoạn độc ác, sát phạt quyết đoán, một lời không hợp thì sẽ động thủ với nhau. Lúc ta và sư phụ ra ngoài lăn lộn cũng đã gặp nhiều loại chuyện như vậy, tâm địa của ngươi tốt như vậy, sau này nhất định sẽ bị thua thiệt.

- Tu sĩ tranh chấp là chuyện bình thường, nếu như bị giết xem như là học nghệ không tinh, không trách được người khác, chuyện này đệ hiểu, nếu đối phó với người ngoài đệ ta cũng không có lưu tình.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, đáp.

Diệp Uyển Nhi bĩu môi, mỉm cười nói:

- Tu sĩ tranh chấp? Ngươi có biết, nếu như phàm nhân đắc tội với tu sĩ thì cũng là họa diệt môn, trong mắt người tu đạo, phàm nhân đều là con kiến hôi, ngươi cho rằng người tu đạo có mấy người lương thiện chứ? Có ai mà không phải là người đạp lên trên xương cốt người khác để leo lên cơ chứ.

- Cái gì?

Hai mắt Lâm Dịch hiện lên vẻ khiếp sợ, hỏi:

- Người tu đạo cũng xuất thủ đối với phàm nhân hay sao? Trong mắt phàm nhân, tu sĩ là tiên, đã là tiên, sao có thể nhẫn tâm hạ thủ đối với con dân bên dưới cơ chứ?

Thạch Sa dùng tay vỗ vỗ vai của Lâm Dịch, lắc đầu nói:

- Ngươi xem mấy tông phái xung quanh chúng ta, nào có ai giống ngươi, không có chuyện gì còn chạy xuống chân núi chữa bệnh cho người khác. Dục vọng của người tu đạo mới là mạnh nhất, là trường sinh, chúng sinh đều có thể giết!

Lời này vừa nói ra, một cỗ sát khí ngập trời đập vào mặt, Diệp Uyển Nhi không khỏi rùng mình một cái.

- Vì trường sinh, chúng sinh đều có thể giết...

Lâm Dịch không có chút phản ứng nào, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ mê man, một lúc lâu sau vẫn không thể nói ra lời.

Diệp Uyển Nhi thấy thế, biết lời nói này đã tạo nên ảnh hưởng quá lớn với hắn. Nàng không đành lòng, lại nắm tay của Lâm Dịch rồi cười nói:

- Tiểu Lâm tử, ngươi yên tâm đi, có sư tỷ ở đây, sau này ta sẽ không để cho người ta bắt nạt ngươi, cho dù ngươi muốn đâm trời thì sư tỷ cũng sẽ bổ giúp ngươi.

Trong lòng Lâm Dịch cảm động, nặng nề gật đầu, sau đó trở lại nơi ở của Diệp Uyển Nhi, dùng Linh thạch hạ phẩm của nàng để khắc một cái Tụ linh trận cho nàng. Như vậy tốc độ hấp thu linh khí sẽ có hiệu quả như dùng mười khối Linh thạch hạ phẩm.

Phải biết rằng Lâm Dịch có nghiên cứu sâu đậm đối với trận pháp, Tụ linh trận này ở trong Dịch Kiếm Tông, trừ sư phụ hắn ra cũng chỉ có hắn mới có thể khắc hoàn chỉnh được. Trận pháp nhất đạo, chỉ cần có một đường khắc sai, sẽ không thể kích hoạt toàn bộ trận pháp.

Ba năm trước đây tông môn dừng cung ứng Linh thạch hạ phẩm cho Lâm Dịch, hắn đã bắt đầu nghiên cứu xem phải làm thế nào mới có thể dùng phế thạch để khắc ra một cái Tụ linh trận bình thường.

Bình thường, linh khí trong phế thạch căn bản không đủ để khắc ra một cái Tụ linh trận hoàn chỉnh. Nhưng mà ngộ tính của Lâm Dịch cực cao, tốn mấy ngày hắn đã nghiên cứu ra dùng năm Tiểu Tụ linh trận kết nối lại cùng một chỗ, để một khối phế thạch lên mỗi một chỗ mắt trận là có thể đạt đến hiệu quả như Tụ linh trận phổ thông.

Cho nên, ba năm qua, người khác đều nghĩ là Lâm Dịch không có Linh thạch để dùng, hắn vẫn ở trạng thái Ngưng Khí như cũ. Thế nhưng kết quả là khiến cho thân thể tráng kiện, linh khí vẫn không có một chút tung tích nào cả. Hắn đã từng kiểm tra cùng với Thạch Sa, Thạch Sa dùng đao đốn củi toàn lực bổ vào trên cánh tay của Lâm Dịch. Thế nhưng chỉ để lại một vết trắng nhạt, trong chốc lát đã biến mất, thân thể hoàn hảo không tổn hao gì cả, vẫn trong suốt trong sáng, không có một chút tỳ vết nào, giống như ngọc vậy.

Thạch Sa từng âm thầm chậc chậc, nói:

- Cho dù là người ở Ngưng Khí tầng chín bị ngươi tới gần, chỉ sợ cũng sẽ bị đánh rất thảm.

Một đêm nọ, Lâm Dịch không khắc trận, chỉ nằm ở trên nóc nhà, lắng nghe âm hưởng phát ra từ phía rừng trúc, nhìn bầu trời đầy sao, vẻ mờ mịt trong mắt hắn dần dần trở nên nặng thêm. Trong lòng nhiều lần vang lên câu nói kia:

- Vì trường sinh, chúng sinh cũng có thể giết!

Đêm nay, một tiểu tử có tấm lòng son thức trắng đêm không ngủ, để tay lên ngực hỏi ông trời:

- Lẽ nào đây cũng là tu chân đại đạo sao, rốt cuộc là trường sinh đại đạo hay là sát sinh đại đạo?

- Thế nhưng đây không phải là đạo của ta, đạo của ta khác với mọi người!


Chương 3: Không chết không ngớt! - Bất Hủ Kiếm Thần

Sáng sớm, Lâm Dịch vừa muốn như thường ngày đi cho dưới chân núi thôn dân chữa bệnh, đột nhiên nghe được ngoài cửa một hồi tiếng động lớn làm tiếng huyên náo.

Sau đó liền nghe được một hồi tiếng gõ cửa dồn dập, vẫn là Diệp Uyển Nhi tại cửa kêu lên: "Tiểu Lâm Tử, sư phụ đã xảy ra chuyện, mau tới."

Lâm Dịch trong lòng lộp bộp một chút, vội vã đi ra ngoài, không đều nói, Diệp Uyển Nhi lôi kéo tay hắn liền Hướng sư phó gian phòng chạy đi, mắt ửng đỏ, hiển nhiên mới vừa đã khóc, thấp giọng nói: "Sư phụ bị người đánh thành bị thương nặng, vừa bị mang trở về."

"A?"

Mới vừa chạy tới Thạch Sa cũng là vẻ mặt vẻ mặt, trong mắt bắn ra không thể tư nghị chi sắc. Lâm Dịch chợt nghe nơi này tin, trong lòng giật mình, hô hấp dần dần trọng, sư phụ Lâm Thanh Phong tại ba người trong lòng địa vị rất nặng, giống như cha ruột giống nhau, không cho có nửa điểm sơ xuất.

Mới vừa chạy tới cửa, liền thấy tông chủ Lăng Kiếp vẻ mặt sầu khổ từ bên trong đi ra, nhìn thấy ba người lắc đầu thở dài nói: "Thanh Phong thụ thương rất nặng, ta cũng bất lực, một kiếp này sợ là chỉ có thể dựa vào chính hắn, ai."

Lâm Thanh Phong vô lực nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt mang theo một cái đạm kim sắc, trên mặt đất một vũng máu tươi, khí tức yếu ớt, khi Lâm Dịch nhìn thấy một màn này, không khỏi mũi đau xót, nhào tới bên giường run giọng hỏi: "Sư phụ, Tiểu Lâm Tử tới, ngươi thế nào a?"

Thạch Sa quỳ ở một bên, ánh mắt băng lãnh, run rẩy bên phải tay cầm đốn củi đao không nói một lời.

Lâm Thanh Phong có hơi mở hai mắt ra, ánh mắt vẩn đục, khẽ động khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười một chút: "Các ngươi đều tới rồi, tốt, tốt."

"Sư phụ, ngươi chớ nói chuyện, thật tốt điều dưỡng thân thể, không có việc gì." Diệp Uyển Nhi nước mắt rơi như mưa, nức nở nói.

"Sư phụ, ai vậy làm, nói cho chúng ta biết." Lâm Dịch cắn răng giọng căm hận hỏi.

Lâm Thanh Phong mỉm cười lắc đầu, từ ái nhìn ba người, đột nhiên cảm giác tiếng nói một điềm, lại là một ngụm máu tươi phun tới, thân thể cũng kịch liệt co quắp.

Càng không ngừng ho khan, mỗi một hạ đều có Tiên Huyết hướng ra phía ngoài lưu.

Tiên máu đỏ chói mắt!

Lâm Dịch luống cuống tay chân lướt qua sư phụ khóe miệng huyết, trong mắt giọt nước mắt kềm nén không được nữa, cuồn cuộn xuống.

Lâm Thanh Phong ngửa mặt thở dài, đạo: "Ta sợ là không được..."

Ba người trông thấy sư phụ trong mắt tựa hồ có vô tận hoài niệm, biết hắn có lời muốn, đều cũng không có xen mồm.

"Ta người này cả đời bình thường, cũng không có chí lớn, vốn muốn bồi dưỡng các ngươi lớn lên, ai biết lại gặp phải kiếp nạn này, sau này... Sợ là không thể lại chiếu cố các ngươi."

"Sư phụ..." Ba người khóc không thành tiếng.

Lâm Thanh Phong phất tay một cái, tiếp tục nói: "Ngoại nhân đều coi là tông chủ là Kim Đan hậu kỳ, tại Dịch Kiếm Tông tu vi cao nhất, nhưng trừ bỏ tông chủ, không người nào biết ta là Kim Đan đại viên mãn tu sĩ. Những năm gần đây, tông chủ dặn bảo ta nhất tâm bế quan trùng kích Nguyên Anh, đoạn thời gian trước, ta lòng có cảm giác, đột phá chỉ thiếu chút nữa, nhưng muốn cảm ngộ Thiên Địa, cho nên ra ngoài tu hành, không muốn lại xảy ra ngoài ý muốn. Bất quá các ngươi yên tâm, ta còn có mấy năm nhưng sống."

Lâm Thanh Phong phất ống tay áo một cái, trên mặt đất nhiều hơn một đống trong suốt trong sáng Linh Thạch, linh khí tận trời, trong lúc nhất thời phòng trong dày lượn lờ, ánh sáng ánh sáng ngọc.

"Những thứ này đều là ta trùng quan sở dụng Linh Thạch, sau này không cần dùng, các ngươi sau này liền cầm dùng, Tiểu Lâm Tử, những năm này tông môn vẫn luôn thẹn với ngươi, chớ có để ở trong lòng."

Lâm Dịch chịu đựng bi thống, lắc đầu.

"Còn nữa hơn ba tháng, Thần Ma Chi Địa sẽ phải mở ra, chúng ta Dịch Kiếm Tông mỗi một mạch cũng sẽ ra ba cái Ngưng Khí Kỳ tu sĩ tranh thủ danh ngạch, đi vào chạm cơ duyên, để Uyển Nhi cùng Thạch Đầu đi tham gia đi, dù sao còn muốn cùng Sơn Nhạc Môn, Hàn Nguyên Cốc tranh đấu, Tiểu Lâm Tử, ngươi không có Ngưng Khí, sợ là đánh không lại bọn hắn."

"Sư phụ, ta không đi, ta lưu lại chiếu cố ngươi." Diệp Uyển Nhi nức nở nói.

Lâm Thanh Phong cười lắc đầu, đạo: "Đứa, đây là tu sĩ đại cơ duyên, ngươi muốn nắm chặc, sư phụ năm đó cũng đi vào, thu hoạch khá phong phú, nếu là từ bên trong sống đi ra, đối với tu luyện về sau rất có ích lợi."

"Sư phụ, vì sao không phái tông môn Trúc Cơ, Kim Đan tu sĩ đi vào, như vậy chẳng phải là rất tốt?" Thạch Sa cau mày hỏi.

"Hôm nay Thần Ma Chi Địa đã không chịu nổi Trúc cơ kỳ tu sĩ tiến nhập, bên trong nếu là có người có thể đánh ra Trúc Cơ tu vi pháp thuật, nhất định sẽ bị không gian liệt phùng thôn phệ."

"Cái này Thần Ma Chi Địa truyền thuyết là năm đó thiên giới Thần Ma đại chiến Thái Cổ chiến trường một trong, thuộc về nhất phương tiểu thế giới, ban đầu mới vừa bị phát hiện lúc, Hồng Hoang Đại Lục rất nhiều đại tu sĩ đều từng đi vào tầm bảo tìm tòi bí mật, nhưng theo năm tháng trôi qua, chỗ này không gian trở nên vô cùng không ổn định, năng lượng hơi chút quá lớn, sẽ gặp sản sinh không gian liệt phùng, vô luận rất cao tu vi, bị không gian liệt phùng thôn phệ, vậy cũng chỉ có thể bị lưu đày vô tận Hư Không, cho đến thọ mệnh hao hết."

Lâm Thanh Phong nghỉ ngơi một hồi, tiếp tục nói: "Năm đó chúng ta Dịch Kiếm tổ sư từng phát hiện một cái không gian tiết điểm, có thể tiến nhập chỗ này Thái Cổ chiến trường, nhưng cần Nguyên Anh kỳ tu vi mới có thể mở. Ngàn năm sau, chúng ta Dịch Kiếm Tông không có Nguyên Anh tu sĩ, không thể làm gì khác hơn là liên hợp chung quanh Sơn Nhạc Môn, Hàn Nguyên Cốc cộng bắt đầu Thần Ma Chi Địa, tiếp qua ba tháng chính là Thần Ma Chi Địa không gian nhất vững vàng một đoạn thời gian, các ngươi muốn nắm chặc cơ hội lần này, mỗi lần chỉ có mười cái danh ngạch, ba cái tông môn trúng tuyển mười người tiến nhập Thần Ma Chi Địa."

"Chỉ có mười người sao?" Thạch Sa nỉ non nói.

"Kỳ thực chỉ có bốn cái. Mỗi cái môn phái đều có hai gã cử đi học danh ngạch, chúng ta Dịch Kiếm Tông danh ngạch chắc là rơi vào Tiêu Thiên Trúc cùng Tống Hàm Yên trên người, còn lại bốn cái vị trí liền nhìn ngươi cùng Uyển Nhi bản lĩnh, trong khoảng thời gian này nắm chặt bế quan tu luyện, tranh thủ các ngươi đều đi vào xông vào một lần. Ai, tông môn không Nguyên Anh, chỉ có thể đem danh ngạch phân cùng Hàn Nguyên Cốc, Sơn Nhạc Môn, cái này hai môn phái năm gần đây tằm ăn lên không ít ta tông môn lãnh địa, như không phải là bởi vì cái này Thần Ma Chi Địa mở ra, ta Tông cùng bọn chúng vẫn là đối địch quan hệ."

Đột nhiên, Lâm Thanh Phong khuôn mặt một chỉnh, nghiêm nghị nói: "Còn có, các ngươi nhất định phải ghi nhớ. Cái này Thần Ma Chi Địa cũng không phải là đất lành, cho dù tiến nhập cũng có thể có thể cửu tử nhất sinh, cho dù bên trong bí bảo đã sớm bị đại tu sĩ lấy đi, nhưng dẫn hội di lưu một chút, cho tới bây giờ tranh đoạt tài nguyên kịch liệt hơn, Hồng Hoang Đại Lục diện tích lãnh thổ bao la, chỉ là chúng ta vị trí phía bắc địa vực liền có vô tận tông phái, thế gia có thể tiến nhập, ở bên trong sát nhân đoạt bảo việc nhìn mãi quen mắt, mười người trong có thể có năm người trở về đã tính vạn hạnh."

"Nguy hiểm như vậy?" Diệp Uyển Nhi âm thầm chắt lưỡi.

Lâm Thanh Phong nhẹ nhàng cười: "Người tu đạo khi có Đại quyết đoán, không sợ gian hiểm, mới có thể tu thành đại đạo." Sau đó giương mắt nhìn thấy Lâm Dịch thẳng tuốt cúi đầu không nói, liền nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Lâm Tử đang suy nghĩ gì?"

"Sư phụ, ai bị thương ngươi?"

Lâm Thanh Phong giảng thuật nửa ngày Thần Ma Chi Địa, nhưng Lâm Dịch lại chỉ ở ý vấn đề này.

"Thù này không thể báo!" Lâm Thanh Phong chỉ là nhàn nhạt nói mấy chữ này.

Lâm Dịch thiêu thiêu mi mao, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, thấp giọng nói: "Sư phụ miệng ngươi thổ trong máu có một tia đạm kim sắc huyết khí, sắc mặt tái nhợt rồi lại thấu Kim, mà đôi môi Tử Hoàng, cái này là bị Hiên Viên hoàng đế sáng chế tuyệt học 《 Đế Long Quyết 》 tạo thành nội thương, ta nói có đúng không?"

"Ngươi..." Lâm Thanh Phong vẻ mặt kinh ngạc, mặc dù vẫn chưa chính mồm thừa nhận, nhưng hiển nhiên bị Lâm Dịch đoán trúng.

"Những thứ này tại Hiên Viên Đại Đế di lưu cho Vạn dân y thuật thịnh điển 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 đều có ghi chép, truyền thuyết Hiên Viên hoàng đế xa ở thiên giới, là trời giới chúng thần chi vương. 《 Đế Long Quyết 》 chỉ có hắn tại Hồng Hoang Đại Lục trên hậu nhân mới có thể tập được, đó chính là Hoàng tộc họ Công Tôn!"

Lâm Thanh Phong sửng sốt nửa ngày, thở dài nói: "Tiểu Lâm Tử, tư chất của ngươi tuyệt đối là trong một vạn không có một, bằng không thì cũng sẽ không luyện thành ta Dịch Kiếm Tông nghìn năm qua không người có thể Ngộ Dịch Kiếm thuật, nhưng... Vì sao tựu là không thể Ngưng Khí!"

Sau đó cảm khái nói: "Hồng Hoang Đại Lục tứ đại Hoàng tộc, mỗi một cái đều là huyết mạch cao quý, nội tình hùng hậu, lần này ta gặp phải bất quá là cái hai mươi tuổi thanh niên, hắn gọi Công Tôn Cổ Nguyệt, chỉ có Kim Đan sơ kỳ tu vi, lại chỉ dùng một chiêu liền đánh bại ta đây cái Kim Đan viên mãn tu sĩ, may mắn ta đối với trận pháp nghiên cứu có chút tạo nghệ, lúc này trước mắt truyền tống trận, trốn thoát."

"Công Tôn Cổ Nguyệt." Ba người đồng thời nhớ kỹ tên này.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, hỏi lần nữa: "Vì chuyện gì, hạ nơi này nặng tay?"

Lâm Thanh Phong cười lạnh một tiếng, giọng căm hận nói: "Hừ, tứ đại Hoàng tộc, quá mức kiêu ngạo, nắm tháng dài dằng dặc không người dám chạm trán phong mang, chỉ vì một cái tông phái tu sĩ đụng phải chiến xa của hắn tọa giá, đánh cho đối phương thần hồn câu diệt không nói, còn diệt đối phương toàn bộ tông môn, bị hủy nhất mạch Truyền Thừa."

Dừng một chút, thở dài nói: "Tu sĩ tranh chấp, động khó giữ được tánh mạng, thậm chí ngay cả mệt mỏi tông môn, cái này cũng thuộc tính bình thường. Nhưng tu sĩ kia chỗ ở gia tộc, toàn bộ đều là không hề linh khí phàm nhân, trọn mười ba cái nhân mạng cũng đều bị hắn một chưởng trấn áp, nghiền thành thịt nát. Ta trùng hợp nhìn thấy một màn này, trong lòng không đành lòng, liền nói tương trách... Ai, Thái Cổ thời đại, tiên cùng hiệp thường thường cùng tồn tại, là tiên tức là hiệp, nhưng hôm nay là tiên người đông đảo, cũng rất ít có thể xứng với cái này 'Hiệp' chữ."

Lâm Thanh Phong cười khổ một tiếng: "Đừng nói là các ngươi, chính là ta không có kiếp nạn này, đột phá Nguyên Anh, sợ là cũng từ nay về sau nếu không dám cùng hắn giao phong, Hoàng tộc tuyệt học, quả thực danh bất hư truyền. Các ngươi biết được việc này được rồi, sau này gặp phải những thứ này thế lực lớn, nghìn vạn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ có rước họa vào thân."

Diệp Uyển Nhi, Thạch Sa cúi đầu lên tiếng trả lời, Lâm Dịch vẻ mặt bình tĩnh, cũng cúi đầu, nhưng không có lên tiếng, chỉ là trong mắt chớp động điên cuồng quang mang.

Tính tình của hắn có thể mềm yếu nhiều, cũng chỉ là đối đãi đồng môn, sợ rằng đều không rõ ràng lắm, Lâm Dịch ở sâu trong nội tâm, có một đạo giới tuyến, ai qua giới, đó chính là không chết không ngớt!

Long có nghịch lân, chạm hẳn phải chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro