Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quản lý Thư, cuối tuần mọi người kéo nhau đi tắm suối nước nóng, anh lại không đi nữa à? Phúc lợi của công ty, không xài cho đã thì thật phí của giời." Lúc rảnh rỗi trước giờ họp, chị trưởng phòng kế hoạch ngồi bên cạnh gợi chuyện với Thư Niệm.

Tính cách Thư Niệm nhã nhặn, không thích buôn chuyện, là mẫu người biết lắng nghe, nên quan hệ giữa cậu và các đồng nghiệp nữ trong công ty rất hòa hợp.

"Chịu thôi, cuối tuần tôi có việc rồi." Thư Niệm uể oải xoa nhẹ thái dương, chuẩn bị tốt tinh thần đối phó với cả một buổi họp dài lê thê. Dạo gần đây, tinh thần cậu rất kém, người thì mệt rũ, hôm qua còn liều mạng đi chơi bóng cùng tên nhóc kia, suýt chút nữa đã khiến cậu rã hết xương cốt.

Cậu cũng muốn tham gia các hoạt động thư giãn gân cốt, tiếc thật...

"Gần đây anh thường bận rộn lắm nha, có bạn gái rồi à?"

"Đâu có." Thư Niệm lắc đầu cười xòa, rồi cúi xuống nhìn đồng hồ. Cậu chỉ mong cuộc họp này không kéo dài quá muộn, chốc nữa còn phải đi đón tên tiểu quỷ đang tuổi mới lớn, rất cần người quan tâm kia, rồi cùng nhau đi ăn tối.

"Xạo hoài," Chị trưởng phòng nhích lại gần cậu một cách ám muội, "Vội vàng như vầy, ngày nào cũng có hẹn, không phải đang yêu thì là gì?"

"Không phải thật mà..." Thư Niệm cười khổ.

Bạn gái thế nào được, phải gọi là nhận con nuôi mới đúng.

Hiện tại chẳng khác nào cậu đang làm tròn bổn phận "người cha", bận rộn đi tập đánh bóng cùng Kha Lạc, theo dõi gần hết các trận bóng của Kha Lạc, lúc nào cũng xách theo khăn mặt và nước tinh khiết như cha hiền, đến tối còn phải giúp Kha Lạc ôn lại bài trên lớp, vì Kha Lạc đã là học sinh cuối cấp, hại lòng cậu cũng sắp như cha mẹ thí sinh, thường hay lảm nhảm gấp mười lần trước kia.

"Nói anh nghe chút nè, đừng sống khép mình như vầy nữa, anh có biết tất cả mọi người đều quan tâm đến chuyện của anh lắm không..."

"Tôi?"

"Thì đó, tới tuổi này còn lẻ bóng, anh không thấy lo sao? Nếu không có bạn gái, tôi giới thiệu cho anh..."

"Thôi, cảm ơn ý tốt của chị, không cần đâu." Thư Niệm vội xua tay cười.

"Thấy chưa thấy chưa, đã bảo là anh có bồ mà! Còn không chịu nhận! Chính tai tôi nghe anh đặt hai chỗ ở nhà hàng mà!"

"Được rồi, đó là..." Thư Niệm đang định giải thích, đột nhiên sau lưng nổi lên cơn gió lạnh.

"Nơi này là phòng họp, không phải chợ cá, có chuyện tầm phào gì đợi sau giờ làm hẵng nói."

Lúc này mới nhận ra Tạ Viêm không biết đã vào tự bao giờ, đang đứng phía sau bọn họ, trưng ra một bộ mặt lạnh như tiền, biểu cảm cho thấy tâm tình hắn xấu tới cùng cực. Hai người lập tức ngậm miệng, cúi đầu, hết sức cẩn thận tránh giẫm phải địa lôi.

Cả công ty đều biết, nhìn sắc mặt Tạ Viêm thì hôm nay hiển nhiên là hắn vô cùng, vô cùng cáu giận, vài đề nghị các vị trưởng phòng nêu ra đều bị bác bỏ hết không chút lưu tình, hắn còn tiện thể phê bình một trận tơi bời, luôn mồm mắng nhiếc "Đồ vô dụng". Mọi người đều sợ tới mức không dám bép xép, cả bọn đưa mắt nhìn nhau rồi cúi gằm mặt, rù rờ chịu trận.

Nhưng hóa ra cuộc họp lại kết thúc sớm hơn dự đoán rất nhiều, tiếc là tất cả mọi người đều bị bắt phải ở lại nghiền ngẫm tiếp. Tạ Viêm đã ra lệnh bảo mọi người làm thêm giờ, còn ai dám không theo.

"Không biết ai đã đắc tội ổng." Mọi người im như thóc, lũ lượt kéo ra rồi thều thào oán trách.

"Quản lý Thư, anh biết ai không?"

"Hử? Cũng không rõ lắm." Thư Niệm duỗi tay cười khổ.

Làm thế nào cậu biết Tạ Viêm nghĩ gì.

Dạo này, hai người họ ngày càng xa cách, nhất là toàn bộ thời gian rỗi của cậu hiện nay hầu như đều dành cho Kha Lạc, chỉ có bữa điểm tâm và lúc đến công ty họ mới chạm mặt nhau.

Lúc đầu, Tạ Viêm còn thờ ơ hỏi xem cậu ra ngoài gặp ai, sau mấy lần câu trả lời đều là cái tên nhóc Kha Lạc kia, vẻ mặt hắn liền trở nên quái dị khiến Thư Niệm thật xấu hổ.

Đương nhiên cậu hiểu được ẩn ý giấu trong đáy mắt Tạ Viêm, nhưng lại không dễ dàng giãi bày cho hợp tình hợp lý với hắn, chẳng thể nói dù mình đồng tính luyến ái nhưng không phải cứ gặp đàn ông là sinh những ý muốn không an phận.

Thế lại càng khiến bản thân càng thêm nực cười.

Nay thì Tạ Viêm cũng chẳng buồn đoái hoài đến cậu, rõ ràng đã cảm thấy quan hệ giữa hai người nhanh chóng xấu đi, cậu cũng mù tịt, chỉ còn biết đoán chừng rằng chuyện mình và nam giới giao du thân thiết chính là nguyên nhân khiến Tạ Viêm vốn không thích gay càng thêm chán ghét cậu.

Nhưng cậu cũng hết cách.

Tạ Viêm phớt lờ cậu, cậu cũng đã quen dần. Nhưng cậu không thể bỏ mặc Kha Lạc cô độc một mình.

Dù bản thân có thế nào cũng không thể có được người thương, chi bằng dành thời gian sức lực mang đến cho ai đó một chút ấm áp.

Trở về phòng làm việc, không còn lựa chọn nào khác cậu đành tiếp tục công việc, vừa miễn cưỡng nhìn đồng hồ. Không biết khi nào mới hết giờ làm việc đây. Tạ Viêm đứng án trước cửa văn phòng không hề có ý rời đi, nào ai dám động đậy nửa bước.

"Quản lý Thư..."

"Gì thế?" Thư Niệm ngước nhìn bộ mặt mếu máo của kế toán phòng tài vụ.

"Bị trả về nữa rồi..." Kế toán không cầm được nước mắt, "Quỷ tha ma bắt, hôm nay sếp đúng là bạo long, đơn từ gì cũng không chịu ký... Thêm lần nữa chắc tôi treo cổ luôn..."

"À..." Thư Niệm vội an ủi kẻ xui xẻo, "Thôi nào, ai chả bị thế, ngày mai các cô hãy thử lại xem sao."

"Haizz, bọn mình ai chẳng cần miếng ăn, tiền không lãnh được..." Kế toán tiếp tục đeo bộ mặt thảm thiết, "Quản lý Thư, anh và sếp giao tình rất tốt, anh cứu tôi một lần đi, được không?"

"Cái gì nữa đây." Thư Niệm thầm thở dài một hơi, vừa bực vừa buồn cười, "Để đó đi, lát nữa tôi đem của tôi đi sẽ đưa hộ luôn. Cũng không chắc ăn đâu nha."

Nhìn chữ ký xiêu vẹo trên văn kiện vừa cầm lên tay, cậu biết ngay Tạ Viêm đang nổi trận lôi đình. Khi nào đang phấn chấn, hai chữ "Tạ Viêm" được ký như rồng bay phượng múa, đẹp đến khôn tả, kẻ ngốc cũng hiểu được tâm tình sếp đang phơi phới. Phải những lúc không vui, chữ viết của hắn cứ nguệch ngoạc như cua bò, không mấy khác nét chữ của mấy đứa nhóc tiểu học.

[End chương 15]

Hnay chào hỏi = 15 chương aaaaa ~~!!! vote dằng mặt nhau cái đi ạ zen thăng trước đây mng ngủ ngon nhá nhá nhá ~~~!!! hẹn gặp mng chương sau ạ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro