Bất khả kháng lực-Lam Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất khả kháng lực

Lam Lâm

Dịch: QT caca

Biên tập: Đằng Tử

Lưu ý 1 tí nha:

Bệnh lười thâm căn cố đế, dù edit rồi chỉ còn beta, nhưng chẳng mong nhanh được đâu.

Nguyện vọng của editor là xin các bạn không post truyện ở nơi khác (vì có một số forum và trang web tớ không thích lắm, không muốn dính dáng tới những chỗ đó). Cảm ơn vì đã thông cảm ^^~

Tóm tắt:

Từ nhỏ Thư Niệm đã luôn mong mình sẽ được như cô công chúa, chờ đợi trong cô nhi viện, chờ đến một ngày hoàng tử đến giải thoát cho cậu. Kết quả, người cậu đã chờ lại không phải hoàng tử, mà là một “cậu chủ” Tạ Viêm tính tình gàn dở…

Kiên định tin rằng mình không thích đàn ông, Tạ Viêm không dễ dàng dung tha cho một tên đồng tính có ý đồ với mình ở lại bên cạnh. Thế là hắn tìm cách đẩy Thư Niệm thoát ly khỏi tầm mắt mình, nhưng lại không ngờ sự ra đi này cũng lấy mất “phương thuốc bình ổn” cho tâm hồn hắn…

Một người muốn yêu, một người không màng tới tình yêu ấy, liệu khi nào mới có một ngày “tình yêu” trong hai con người đó tìm đến được với nhau?

1.1

Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm.

Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm ở một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Kì thực Thư Niệm đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có.

Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài.

Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng.

Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.”

Năm đó Thư Niệm đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng giống một đứa trẻ chưa lên mười. Gầy yếu đến mức ngay cả đứng cũng muốn không vững. Nơi cậu lớn lên, được gọi là “Viện phúc lợi Hạnh Phúc”.

Dù tất cả mọi cô nhi viện trên đời này đều chẳng thành thật tự nhận là “cô nhi viện”, nhưng lẽ ra người ta cũng không nên gán cho nó cái tên hoàn toàn chẳng hợp tình hợp cảnh tí xíu nào… Nào là “Hạnh Phúc”, “Hồng Tâm” (Tim Hồng), “Thiên Sứ”, “Nhân Ái”… Đâu cũng như đâu!

Tiếc thay, mãi tận bây giờ Thư Niệm vẫn chưa hiểu ý nghĩa từ “hạnh phúc” này là như thế nào. Tất nhiên, nói ra thì niềm vui không hẳn là không có. Chẳng hạn khi có phóng viên tới phỏng vấn được diện tạm bộ cánh mới, đêm Noel sẽ được hơn mọi ngày một miếng thịt lợn hun khói, lại còn… hình như là chẳng còn gì nữa.

Ước mơ lớn nhất của lũ trẻ trong viện chính là có thể được người ta nhận nuôi. Bất kể có là nhà giàu hay không, dù chỉ là cha mẹ ‘hờ’, nhưng ít ra với chúng nó thì vẫn thực đáng quý. Thư Niệm thì khác, cậu không dám nuôi vọng tưởng. Vì lẽ, cậu không xinh xắn cũng không thông minh, khi ở trước mặt người lạ lại còn biểu hiện ấp úng chậm chạp hơn cả lúc thường. Bao lâu nay chưa hề có ai chọn cậu.

Thế nên lúc sơ gọi đến tên mình, cậu phải mất nhiều thời gian hơn mọi khi mới phản ứng lại kịp.

“Cậu, chính là cậu, lại đây cho tôi.”

Cậu đem cuốn truyện quý giá giấu phắt sau lưng, hơi hơi sợ sệt nhìn người thiếu niên ăn vận sang trọng vẫy tay về phía cậu.

Một khuôn mặt hài hoà đẹp đẽ lạ thường, khi cười còn để lộ hàm răng trắng loá. Thư Niệm cảm thấy gương mặt ấy trong sắc hoàng hôn quả thật như viên thủy tinh tỏa sáng lấp lánh, đã vậy còn phát ra ánh hào quang đẹp đẽ chói lọi.

Thiếu niên tựa như chàng hoàng tử bước ra từ trang sách, không chút dè dặt khoác tay lên vai cậu, tay kia giống như cầm món đồ chơi trẻ em mà chộp lấy mặt cậu: “Ồ, thật là dễ thương!” Tiện thể hắn còn xoa đầu cậu mấy cái: “Mẹ ơi, sờ đầu nó còn thích hơn cả con Alice ý.”

Trên mặt hơi nhói nhói nhưng lại chẳng dám khóc, cậu chỉ có thể siết chặt nắm tay.

“Tiểu Viêm, người với chó sao có thể so sánh, đừng có thất lễ như vậy!” Có tiếng quở trách dịu dàng.

“Cậu là con gái hả?”

Thư Niệm lắc lắc đầu: “Tôi là con trai…”

“Chậc, là con trai à.” Thiếu niên thất vọng buông thõng tay xuống, một lần nữa đưa mắt ngó nghiêng đánh giá cậu, rồi lại kéo kéo mặt cậu, “Thế là thế nào ta? Rõ ràng mặt mày y chang con gái cơ mà, làm sao cậu có thể là con trai được chứ? Xạo thôi phải không? Nói đi, cậu mau nói cho tôi!”

Sức kéo mạnh ơi là mạnh, nước mắt Thư Niệm suýt chút nữa trào ra.

"Ơ kìa, cậu tính khóc hả?”

Thư Niệm mắm chặt môi. Ma sơ đã từng dặn không được khóc trước mặt khách quý, đó là hành vi thiếu giáo dục, sẽ chịu phạt không được ăn cơm tối.

“Nè, cậu khóc đi, khóc cho tôi xem nha!” Khuôn mặt cậu càng lúc càng bị véo mạnh, hắn ta lại còn ác ý mà lắc lắc mấy ngón tay, “Cậu khóc tôi mới hông véo cậu nữa.” 

Khóe mắt Thư Niệm ăm ắp nước mắt, nhưng cậu vẫn cố sức ghìm chúng lại.

“Đáng ghét chưa, không biết nghe lời chút nào, khóc đi! Khóc mau!”

“Tiểu Viêm, không được náo loạn, nó không nghe lời thì kiếm đứa khác, đừng khó dễ nó.”

“Bà Tạ, Thư Niệm còn nhỏ, không hiểu chuyện,” Là ma sơ cười giảng hòa, “Các vị có thể xem mặt mấy đứa trẻ khác, chúng sẽ ngoan hơn chút đó…”

“Không được, tôi muốn đứa này thôi,” Tạ Viêm ngoan cố véo véo khuôn mặt đã muốn thâm tím, “Cậu khóc mau! Khóc đi tôi ngừng tay!”

Lúc này đây, Thư Niệm đã hoàn toàn quên mất bữa cơm tối, nhưng ánh mắt khinh miệt rẻ rúng của thiếu niên khiến cậu kiên quyết nghiến chặt răng không để mình bật khóc.

“Dừng tay đi, Tiểu Viêm.”

“Tạ thiếu gia…”

Giằng co mất mấy phút, Thư Niệm trước sau vẫn không rên lấy một tiếng, nhưng nước mắt vẫn cứ lã chã rơi.

“Phải thế chứ!” Tạ Viêm hài lòng thở ra, đoạn vỗ tay, “Khóc sớm một tí chả phải tốt rồi sao. Mẹ à, con chọn nó, mang nó về nha, con muốn chơi với nó.”

Thư Niệm hoảng hồn mở to mắt.

“Này, cậu tên gì? Tôi sẽ nhận nuôi cậu, sau này tôi chính là chủ nhân của cậu đó.” Tạ Viêm bắt chước điệu bộ bề trên xoa xoa đầu cậu, quay lại nhìn người thiếu phụ bên cạnh, “Phải không hở mẹ?”

“Người nhận nuôi nó là mẹ mới phải,” Thiếu phụ cười khổ, “Nó là bạn cùng học cùng chơi với con, không giống Alice đâu, con chớ có càn quấy nha.”

“Dù gì thì sau này nó là của con là được rồi.” Dáng vẻ Tạ Viêm dẩu môi thật giống y một thiên thần, trái hẳn lời hắn thốt ra, “Con muốn nó làm gì thì nó phải ngoan ngoãn mà làm, nếu không con sẽ phạt nó!”

Thư Niệm theo bản năng lui lại hai bước, nấp phía sau sơ.

“Này, cậu lại đây, tôi dắt cậu đi hen.” Tạ Viêm khoa tay múa chân, “Sau này khỏi cần ở đây nữa, chúng ta sẽ cùng sống chung trong một ngôi nhà to ơi là to luôn, còn có cả vườn hoa nữa ha.”

Thư Niệm mím chặt môi, hướng hắn hoảng hốt lắc đầu.

“Cậu lại không nghe lời!”Tạ Viêm giơ nanh vuốt tóm cậu trở về, đồng thời miết miết khuôn mặt thon nhỏ của cậu, “Nhớ kỹ cho tôi, sau này tôi là chủ nhân của cậu, chỉ cần cậu chịu nghe lời tôi, làm theo ý tôi, tôi sẽ đối xử tốt với cậu mà.”

“Sẽ đối xử tốt với cậu.”

Đây có lẽ là lời hứa cảm động nhất, hấp dẫn nhất cậu từng được nghe . (sao em dễ bị zụ quá zậy?)

Thế là cuối cùng cậu mang theo túi hành lí nho nhỏ, rất đơn giản, bên trong còn nổi rõ gờ quyển truyện tranh đã cuốn lại, theo Tạ Viêm bước lên xe. Văng vẳng sau lưng cậu là tiếng hò reo lao nhao mà the thé của đám bạn: “Thư Niệm, cậu sẽ bị lừa bán đi đó!”

Vào khoảnh khắc khi cậu vừa đặt chân đến cổng chính, vẻ xa hoa lộng lẫy của nhà họ Tạ choán hết trí óc vừa non nớt vừa đáng thương của cậu, số lượng từ ngữ của cậu vào lúc đó còn lâu mới đủ miêu tả được chính xác, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu: “To quá, đẹp quá…”

Ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng khách rộng lớn, đối mặt những trái táo Washington và nho California được đặt trong một bát thủy tinh trong suốt lấp lánh, cậu hiếu kỳ ngắm nghía, không dám nghĩ tới những thứ lạ lẫm xinh xắn này mà lại có thể cầm lên ăn được?

Tạ Viêm đặt vào tay cậu một quả táo, ý bảo cầm lấy mà ăn thì cậu thật tình hoang mang.

“Không cần cắt ra sao?”

“Hả?”

“Khỏi cần… cắt ra tám miếng sao?”

Nhìn vẻ thắc mắc của Tạ Viêm, cậu rụt rè nói thêm: “Toàn bộ… đều là của tôi sao?”

Tạ Viêm ngây người một lúc, cả buổi mới nói: “Phải, đương nhiên là của cậu.” Nghĩ ngợi một chút, hắn lại đẩy cả bát qua, đặt lên đùi cậu: “Cho cậu hết luôn đó, muốn ăn hết cũng được, hết thì tôi sai người mang lên thêm.”

“Thật sao?” Thư Niệm thoáng rụt vai lại, quên sạch nguyên nhân gây nên vết bầm trên mặt, ngẩng đầu dùng cặp mắt đen láy như con thú nhỏ nhìn hắn đầy biết ơn: “Cậu thật là tốt.”

“Hả? À ừ… Đương nhiên là thế rồi.” Tạ Viêm hả hê đắc ý, không biết vì sao được cậu khen lại cảm thấy đặc biệt sảng khoái. 

Cái tên gầy ốm mới nhìn đã khiến người ta cảm thấy muốn bắt nạt, vậy mà lại khiến hắn cảm thấy điềm đạm đáng yêu, lại dễ thương nữa mới chết chứ.

“Ăn ngon không?”

“Ngon lắm.” Thư Niệm miệng cắn từng miếng nhỏ, đầu thì khẩn trương gật gù.

Woah, dễ thương quá!

Tạ Viêm nhịn không được vươn tay ra vuốt ve mái tóc màu trà mềm mượt kia. Quả giống Alice ghê nha, à mà không, so với con chó mình nuôi còn đáng yêu hơn nhiều, thật muốn ôm vào lòng.

Nghĩ sao làm vậy, ngay lập tức hắn áp sát vào thân thể gầy gò vừa mới được tắm rửa thơm tho sạch sẽ của Thư Niệm, khư khư ôm lấy, thỏa mãn hôn lên mặt cậu một phát: “Chỉ cần cậu biết vâng lời, muốn gì cứ nói, tôi có thể cho cậu tất.”

“A…” Thư Niệm nhớ tới sơ từng nói với các cậu, phải cảm ơn người đã cho các con thức ăn, trong lòng phải biết ơn họ, thì thành thật gật đầu.

***

Kể từ ngày hôm đó, cậu trở thành người của nhà họ Tạ, ngoài mặt thì bảo là con nuôi của vợ chồng Tạ Phong, còn thực tế thì cũng ngang như bạn cùng học hay thư đồng trong các gia đình lắm tiền nhiều của thời xưa; thân phận thật sự, độ niên thiếu xem như là người hầu, chờ khi tuổi lớn một chút, nếu vận khí tốt, may ra sẽ được làm quản gia.

Đương nhiên đối với Tạ Viêm mà nói, thì càng đơn giản – cậu chính là thế thân cho chú chó cưng Alice xúi quẩy đã mất. Nhiệm vụ chính là cùng chơi với Tạ đại thiếu gia, dùng các cách an toàn giúp hắn vơi bớt những khoảng thời gian tẻ nhạt không cách nào tiêu khiển. Khi cao hứng Tạ đại thiếu gia sẽ xoa đầu ôm ấp cho chút phần thưởng, mất hứng thì sẽ nắm chặt gối dùng sức đánh vào mông cậu, đặt cậu xuống sàn nhà hung hăng véo mặt cậu đến khi cậu oà lên khóc mới thôi.

Cậu không chờ mong hoàng tử, nhưng cũng không chờ cậu chủ tính khí gàn dở.

May sao, cậu chủ này tuy rằng tính tình không được tốt, đôi khi còn ngang ngược xảo quyệt, động tí là lên cơn, nhưng vẫn chưa có hành vi nào bạo lực hơn là véo mặt cậu.

Hơn nữa một khi đã lớn, chắc hẳn cái tên Tạ Viêm kia sẽ khó mà trơ trẽn véo mặt cậu mãi được…

2

“Tiểu Niệm, còn chưa xong à?”

“À, chưa…” Thư Niệm đang chật vật chỉnh lại số tư liệu trước mặt, “Cũng sắp xong rồi…”

Cậu thề rằng mình tuyệt đối không hề chểnh mảng, có điều lấy hiệu suất làm việc của Tạ Viêm ra đối chiếu, tốc độ và độ chuẩn xác của cậu hiện tại là thấp tới nỗi khiến người ta hoài nghi liệu có phải đang tắc trách không.

“Cậu rề quá đi,” Tạ Viêm vẻ mặt sốt ruột, ngồi bên cạnh không ngừng coi đồng hồ, “Tôi chờ cậu hết nửa tiếng rồi đó nha! Sắp chết đói luôn nè!”

Thư Niệm cười khổ không thôi. Đối với Tạ Viêm mà nói, những công việc này đương nhiên không đáng để liếc mắt, đáng tiếc chả phải ai cũng có thể cùng hắn chia sẻ cái tư duy vĩ đại này. Hơn nữa, đại để thì nền giáo dục tại cô nhi viện Thư Niệm đã sống mười hai năm cơ bản là một lỗ hổng, cậu phải bỏ thời gian và nỗ lực gấp mấy lần người khác mới dần dần bù đắp được những hoài phí trước đây. Năng lực bẩm sinh cũng chỉ tầm tầm, sau này lại bắt đầu chậm hơn người ta một bước, làm sao có thể đánh đồng cậu với cái người tuổi đời còn trẻ đã được du lịch bao nơi, bằng cấp ôm đầy tay như Tạ Viêm.

Sợ mở miệng ra chỉ tổ thêm phí thời gian, mà lại khiến con rồng phun lửa Tạ Viêm bụng rỗng thêm cáu kỉnh, cậu không dám dài dòng thanh minh, chỉ có thể tranh thủ từng giây bù đầu xoay xở.

“Tạ Viêm, hay là cậu về trước đi.” Không biết đã làm sai tới lần thứ mấy, có Tạ Viêm khoanh tay ngồi kế bên quan sát, động tác cậu liền cứng đờ như người máy, “ Tạm thời tôi chưa xong được đâu, cậu không cần đợi hoài.”

Sắc mặt Tạ Viêm càng khó coi, “Cậu giỡn chơi hả!”

“Hở?” Thư Niệm thấy mình thật vô tội, có ai ép tên này chờ ở đây đâu, “Cậu về trước không phải tốt hơn 

sao? Tôi chậm chạp như vầy…”

“Đừng lắm chuyện! Tôi muốn ăn tối với cậu mà, cậu nhanh nhanh cho tôi!”

“À ừ…” Thư Niệm đành ngậm miệng, miễn cưỡng chuyên tâm làm việc.

“Người đâu hậu đậu ghê nơi, chờ cậu làm xong trời cũng sáng bảnh,” Tạ Viêm ngồi cạnh giục một hồi, nhịn hết nổi, “Tôi giúp cậu vậy, để đó tôi.”

Khi làm việc, nét cợt nhã của Tạ Viêm liền lặn mất tăm, chỉ còn một vẻ chuyên chú nghiêm nghị bất khả xâm phạm, hàng lông mày dài thẳng tắp khẽ chau lại, làn môi mỏng cũng nghiêm túc mím lại thành một đường thẳng, khí thế bức người.

Đàn ông trở nên nghiêm túc quả nhiên là mê người nhất, Thư Niệm ngồi bên cạnh chỉ thấy mình càng lúc càng khó mà tập trung tinh thần, làm tới phần sau càng rối tinh rối mù, đành phải lần nữa xin lỗi Tạ Viêm, kẻ chẳng khác nào hóa thân của Godzilla mi trừng mắt trợn.

“Tiểu Niệm cậu vô dụng quá đi.” Về đến nhà trời đã sập tối, sắc mặt Tạ viêm u ám như đáy nồi, “Cậu làm ở Tạ thị cũng đã nhiều năm, sao so với hồi tôi đi, chẳng tiến bộ lên miếng nào vậy?”

Thư Niệm có chút buồn bã. Cậu vốn đang hy vọng có thể ở trước mặt Tạ Viêm biểu hiện kha khá một tí.

“Thôi quên đi, tôi đói rồi, thím Lưu đâu? Sao không ai chuẩn bị bữa tối hết trơn vậy?!”

“A!” Thư Niệm lúc này mới nhớ tới bà giúp việc duy nhất đã xin nghỉ phép, “Thím ấy xin nghỉ đặng về trông con… Xin lỗi cậu, hồi nãy tôi quên…”

Tạ Viêm trừng mắt khiến cậu một phen áy náy: “Lỗi tại tôi hết… Hay cậu về chỗ lão gia đi, chắc nhà bếp bên ấy sẽ chuẩn bị đồ ăn nhanh thôi …”

Tạ Viêm nhíu mày: “Tôi chờ cậu tan sở mốc meo cả người, lại cố tình về chung với cậu, vậy mà cậu đuổi tôi thế á? Cả tôi là ai cậu cũng quên luôn chứ gì? Cậu còn biết tới quy củ không hả? !”

“A…” Tạ Viêm càng giận cậu càng đâm rối ruột, “Tôi lái xe đưa cậu đi nhà hàng…”

“Tôi mệt rồi.” Thiếu gia Tạ Viêm tính tình nói một là một, dứt lời đã tháo phăng cà- vạt ra, lạnh lùng thả mình xuống sô pha.

“Tôi đi gọi cơm ngay…”

“Mấy thứ đó dơ gần chết, tôi không ăn.”

Thư Niệm hầu hạ hắn đã nhiều năm thế rồi, song vẫn lóng ngóng như trước, đoán không ra tâm tư hắn, đành phải bất an đứng đực ra đó: “Thế… Nếu cậu chờ được, tôi đi làm vài món liền vậy.”

Tới lúc này Tạ Viêm mới thôi tỏ vẻ dị nghị, Thư Niệm thở phào nhẹ nhõm, cả áo khoác cũng chưa kịp cởi ra đã vội xuống bếp lục tủ lạnh kiểm tra. May sao còn mấy thứ, làm vài món đơn giản cũng tạm đủ dùng.

Bộ dạng cậu để nguyên âu phục đeo thêm tạp dề khá là buồn cười, nhưng cũng đành chịu chứ biết sao hơn. Đang cầm chảo xào vội, cậu cũng không quên tranh thủ xem lại giờ giấc. Đối với cậu mà nói, giờ đây không có gì tội lỗi hơn để Tạ Viêm tức giận ôm bụng đói trong phòng khách.

“Tiểu Niệm, còn chưa xong ư?”

“Sắp xong rồi, cậu chờ thêm một lúc nữa đi.” Cậu lấy ống tay áo quệt mồ hôi, bày chén dĩa ra bàn.

“Ta đói bụng…” Anh chàng trẻ tuổi anh tuấn cao ráo nhe nhe răng, âm trầm đóng giả ma cà rồng, hắn khẽ cúi đầu từ phía sau lưng ôm lấy cậu, cằm tì trên bả vai cậu, “Tiểu Niệm…”

“Có liền, có liền,… chờ chút đã.” Nhiều lời vô ích, nếu nhấc chảo ra quá sớm, không đủ chín thì thể nào cậu cũng sẽ bị bắt bẻ. Thư Niệm chăm chú nhìn chảo rán, vừa phải chịu đựng Tạ Viêm hà hơi vào tai và quấy rối bằng tiếng răng đánh lạch cạch, cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là lo cháy lòng cháy dạ.

“Mặc kệ, ta muốn ăn ngay.”

“A? Thêm một phút… một phút nữa là được rồi, cậu ráng một chút, a—“ tai bỗng dưng bị cắn một phát, tay Thư Niệm giật bắn lên, suýt chút nữa làm đổ cả chảo.

“Đáng giận thiệt mà, cả gan bỏ đói ta, còn không cho ta ăn cơm, … không ăn cơm, thì ta ăn thịt ngươi…Ăn ngươi trước đã.”

Tai bị răng hắn cọ mạnh đến nỗi vừa đau vừa ngứa, tuy biết Tạ Viêm không có nửa ý khiêu khích, cậu vẫn không khống chế được nóng rần mặt mày, tay thì loáy hoáy.

Lưng kề sát lồng ngực rộng rắn chắc của hắn, đôi cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng quanh thắt lưng, nhiệt độ quen thuộc cách lớp quần áo thật dày truyền tới, Thư Niệm cảm thấy hơi hơi mụ mị, hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.

Kỳ thực từ đầu chí cuối cả thảy chỉ có mười mấy giây, thức ăn vừa mới xúc khỏi chảo, Tạ Viêm liền reo hò một tiếng cấp tốc buông cậu, nhanh nhảu bưng dĩa, bỏ cậu trơ lại một mình trong bếp.

Chỉ thoáng hơn mươi giây mà thôi.

Bất quá bấy nhiêu cũng đã đủ.

Thư Niệm đứng ngẩn một lúc, lại quẹt mồ hôi trên trán, một lần nữa đổ dầu vào chảo, chuẩn bị bắt tay xào dĩa thứ hai.

“Ừm, ngon ơi là ngon~~” Đúng là có thực mới vực được đạo, vài phút trước mặt còn đằng đằng sát khí, giờ có người lại nâng đũa cười tít cả mắt, “Vẫn là Tiểu Niệm tốt, rành khẩu vị của tôi nhất.”

Thư Niệm bưng món cuối cùng lên, mới có thời gian cởi bỏ chiếc áo vét xấu số bám đầy vết dầu mỡ chờ giặt sạch, ngồi vào góc bàn bên cạnh thở hào hển. Mệt đến nỗi muốn ăn không vô, cậu chỉ lặng yên nhìn Tạ Viêm ngoác mồm xử món tôm xào.

“Tiểu Niệm, ăn cái này đi, mở miệng ra nào!”

“A?” Thư Niệm theo phản xạ có điều kiện hé miệng ra, liền được đút một miếng thịt xông khói.

“Ngon hôn?” Tạ Viêm tủm tỉm cười, biểu cảm hoàn toàn như tự tay đút chó cưng ăn.

“Bữa khuya tôi muốn ăn chè hạt súng nấu bách hợp.”

“A? Tối nay cậu…”

“Ngủ lại đây.”

Thư Niệm a lên một tiếng, lính quýnh cầm đũa, nhưng cậu hồ như khẩn trương đến độ gắp thứ gì cũng không lên.

“Lâu rồi chưa ngủ chung với Tiểu Niệm.”

“Chúng ta đều lớn tồng ngồng cả rồi.” Cậu gượng gạo nở nụ cười, “Tôi ở lại dọn phòng khách một chút.”

“Khỏi cần, tôi muốn ôm cậu ngủ, y như hồi trước ấy.”

Chóp mũi Thư Niệm rịn mồ hôi li ti: “Thật ra, bây giờ tôi ngủ không được tốt nết lắm, còn hay nói mớ…”

“Đừng nói nữa,” Tạ Viêm vừa cười vừa huơ chân dưới bàn đá cậu một cú, “Tắm cho nhanh còn lo thị tẩm nữa chứ!”

Nhân lúc Tạ Viêm còn đang tắm gội, Thư Niệm quáng quàng rà soát lại một lượt, dẹp tất tật mọi thứ trong phòng, đều là những món thượng vàng hạ cám Tạ Viêm đã dùng qua, trước giờ vốn là báu vật đặt ở những góc dễ đập vào mắt, toàn bộ xếp vào ngăn kéo khóa kỹ không chừa một mẩu.

Nếu để Tạ Viêm phát hiện đồ cậu ấy bị mình giấu trộm từ bé tới giờ, bị cậu ấy biết mình đồng tính luyến ái, còn thầm thương trộm mến mười mấy năm, e là sau này đến cơ hội được gặp cậu ấy một lần cũng không có.

Càng chẳng cần nói tới chuyện có thể cùng cậu ấy ngủ chung một giường.

Tớ thành thật xin lỗi là không thể post đều được, bây giờ tớ cũng đang oải lắm, vì dự định in bộ này ra sách, nên phải chỉnh sửa khá là lôi thôi, tới 3 lần mới xong. Việc vừa sửa vừa post cũng ảnh hưởng không tốt lắm bản chỉnh sửa của tớ vì có lúc quên thì chỉnh trong bài post, nhớ thì tìm bản word chỉnh, nên nó loạn lắm, rốt cuộc hổng nhớ mình chỉnh ở đây chưa, ở kia chưa , thành ra chả biết có nên post tiếp ko, hay đợi xong hết rồi post 1 thể (lý do phụ là quá lười post, nhưng vì đang sửa nên cũng ko thể nhờ ai post hộ  + bị tình yêu "nhớn" 2013 của Dạ Tường kakka cuốn đi luôn , chưa về lại mặt đất đc). Chắc tớ chưa thể post đều như tớ dự tính được, nhưng nếu qua được tới chương 23 thì có thể post 1 lèo tới cuối (vì phần cuối tớ làm ổn hơn phần đầu). Mọi người ráng thông cảm cho nhé 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhoxbotkg