Luân Hồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XXX Vào Cõi Luân Hồi
Khi xuống đến địa giới. Thấy 1 cánh cửa rất lớn hai bên có 2 người đứng 1 người là đầu trâu, còn người kia là đầu ngựa.
Bảo:Nơi đây là đâu. Còn 2 người kia là ai
Hắc Vô Thường:Nơi đây là Quỷ Môn Quan Còn kia là Ngưu Đầu Mã Viện Trấn giữ Diêm La Điện

-Dân gian có câu Quỷ Môn Quan mười người đi,chỉ một người trở về
Vân:Đi xuống đây là chết à!!!
Bạch Vô Thường:Hai người mau mở cửa
Cánh cửa mở ra Bảo,Vân,Hoàng,Trân bước vào.
Là 1 con đường đầy hoa màu đỏ



Bảo:Hoa gì vậy.
Hắc Vô Thường:Con đường này là đường Hoàng Tuyền.Hoa này là Hoa Bỉ Ngạn
Bạch Vô Thường:Dân Gian Tương Truyền Rằng Truyền thuyết nói, rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở một dải lớn Bỉ Ngạn hoa – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương ...... Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần.
Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt yêu diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.
Hoàng:Nói hơi nhiều rồi đó
Bảo:Còn không mau đưa đi tiếp
Bảo,Vân,Hoàng,Trân cùng Hắc Bạch Vô Thường đi tiếp.
Trước mắt là 1 tảng đá màu xanh lớn ghi Tam Sinh Thạch

Trân:Đá đó làm gì.
Bạch Vô Thường:tảng đá này ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Nhân của đời trước, quả của kiếp này, duyên khởi duyên diệt, đều chất chồng mà khắc trên tảng đá ba đời. Trăm nghìn năm nay, nó đã chứng kiến sầu khổ và mừng vui, bi ai và hạnh phúc, nụ cười và nước mắt, cho đến hết thảy những món nợ và những tình cảm phải trả của tầng tầng lớp lớp chúng sinh.
Vân:Hay là tụi mình lên xem thử
Lên xem thì chỉ thấy 1 màu đen Hoàng và Trân lên xem cũng vậy. Còn Bảo thì Thấy mình là 1 người lính đang núp ở sau bụi cây thì bị 1 tia sáng đánh và chết. Kiếp sau của Bảo là một màu đen.
Hoàng:Sao lại là màu đen
Hắc Vô Thường: bạn linh Thú các ngươi Chưa trải qua một ít mà làm sao có kiếp sau kiếp trước được. Còn Thái tử chỉ nhìn thấy kiếp trước không nhìn thấy kiếp sau vì có lẽ là Thái tử không có kiếp sau.
Bảo:Kệ đi, đi tiếp
Đi tiếp là thấy 1 cái đài rất to. Bạch Vô Thường Chỉ lại cái đài
Bạch Vô Thường:Đó là vọng Hương Đài

Hắc Vô Thường:Ở nơi này, có thể lên đài nhìn về ngôi nhà nơi dương thế, vậy nên nơi đây đã trở thành cửa sổ nhìn về Dương gian của quỷ hồn và Thánh địa, là nơi liên lạc tình cảm giữa người sống và người chết.Truyền thuyết kể rằng, sau khi con người chết rồi, "ngày đầu tiền không ăn cơm nơi cõi người, ngày thứ hai liền qua Âm Dương giới, ngày thứ ba đến Vọng Hương đài, nhìn thấy người thân đang khóc lóc thảm thiết".
Trân:Chắc không cần lên xem là gì đâu ha
Mọi người đi tiếp thì thấy 1 cái sông trên sông có 1 cái cầu. Đầu cầu có 1 người đàn bà đang nấu nước phát cho cô hồn dã quỷ
Vân:Dưới sông có những thứ gì cứ lỏm chỏm ở dưới vậy
Hắc Vô Thường:Sông đó người ta gọi là Vong Xuyên Hà còn kia là sau khi con người chết vì để kiếp sau có thể gặp lại người mình yêu thương nhất trong kiếp này, người ta có thể không uống canh Mạnh Bà, vậy cần phải nhảy vào Vong Xuyên hà, đợi trên nghìn năm mới có thể đầu thai. Người đàn bà kia là Mạnh Bà Thập Cửu cô ta chỉ mới thực tập đc 500 năm

(Nguồn YouTube)
Hắc Vô Thường:Thứ Nước mà Mạnh Bà Phát là Sau khi con người chết mỗi một người đều phải đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đều sẽ hỏi có uống canh Mạnh Bà không, nếu muốn qua cầu Nại Hà, thì cần phải uống canh Mạnh Bà. Còn không uống canh Mạnh Bà, thì không qua được cầu Nại Hà, không qua được cầu Nại Hà, thì không được đầu thai chuyển sinh.Mỗi một người trong Dương gian đều có một cái chén của mình ở tại nơi này, canh Mạnh Bà trong chén, thật ra chính là nước mắt chảy suốt một đời của bản thân người ta khi còn sống. Mỗi một người khi còn sống, đều sẽ chảy nước mắt: hoặc vui, hoặc buồn, hoặc đau khổ, hoặc căm hận, hoặc sầu não, hoặc yêu thương...
Bạch Vô Thường:Chiếc Cầu kia là Cầu Nại Hà.

Bạch Vô Thường:Dân Gian còn có câu Đi qua đầu cầu Nại Hà, một đi không ngoảnh đầu nhìn lại".
Cây cầu chia thành ba tầng, tầng trên đỏ, tầng giữa màu vàng đen, tầng dưới cùng là màu đen, càng ở tầng thấp thì càng chật, càng hung hiểm vô cùng. Khi sống làm việc thiện thì đi tầng trên, người nửa thiện nửa ác thì đi tầng giữa, những người hành ác thì chính là đi tầng dưới cùng.
Hắc Bạch Vô Thường:Mời mọi người uống canh mạnh bà có thể đầu thai
Bảo:Ta xuống đây tìm người không phải xuống đây đầu thai. Muốn bị đánh không hả.
Hắc Vô Thường:Người muốn tìm ai
Bảo:Perkit
Bạch Vô Thường:Ý người nói là Perkit Thuộc Hạ của Thất Hoàng Tử Ngục không?
Bảo:Nó đó
Hắc Vô Thường: không nói sớm để tôi đưa các người đi
Còn về phía Mai khi biết mình đang bị nhốt ở 1 nơi xa lạ Mai quyết định....
Admid:Mai quyết định như thế nào cô ấy có làm gì dại dột không đón xem ở tập tiếp theo nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro