Chương 12: Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Tâm Bạch và Thương Thủy Dao đều thành ân nhân cứu mọi người, mỗi ngày Khương Tuyết Ninh cũng không cần ra cửa, hoa quả mới, rau dưa, thịt và rượu sẽ tự động đưa đến, nhiệm vụ của nàng chính là chân không bước ra khỏi nhà ở lại chăm sóc Giang Tâm Bạch, bởi vì hắn chỉ tên nàng chăm sóc mình.

Hôm nay Khương Tuyết Ninh theo lệ đi đến đổi thuốc cho Giang Tâm Bạch, đẩy cửa ra chỉ thấy hắn ở trong phòng duỗi cánh tay.

“Có thể động rồi sao?” Nàng nhìn lướt qua.

“Ừm, Thương Thủy Dao đâu, còn ở đây gây rối à?” Giang Tâm Bạch tự giác ngồi xuống trên ghế, cởi bỏ lớp áo lộ ra thân trần.

“Hắn hiện tại là ân nhân của mọi người cho nên bọn họ không để hắn đi, hắn mỗi ngày đều hỏi ta, thương thế của ngươi thế nào, tại sao hắn không thấy ngươi?” Nàng đi đến ngăn tủ,lấy ra kim sang dược và vải băng.

“Để cho hắn nhìn thấy ta khỏe mạnh, hắn nhất định sẽ thúc giục ta đi.”

Đơn giản là vậy sao? Khương Tuyết Ninh thật sự là không hiểu tiêu chuẩn hắn nhìn người ra sao, nàng nói lời lạnh nhạt với hắn, hắn luôn nói tốt với nàng, mà Thương Thủy Dao cứu hắn một mạng, hắn vẫn có thể xem người ta như một chướng ngại.

Tưởng tượng đến Thương Thủy Dao xuất hiện hoàn toàn chỉ là trùng hợp, nàng một thân mồ hôi lạnh, nếu hắn đến muộn nửa canh giờ như vậy kết cục lại chính là khác .

“Nàng xem thử?” Giang Tâm Bạch hỏi nàng.

Nàng lúc này mới nhớ tới cái gì, bắt đầu cởi lớp băng cũ trên người hắn, trong đầu vẫn suy nghĩ may kết cục kia không trở thành sự thật.

Nếu hắn đối với bạn thân mới có thể cố tình gây sự, đối với nàng loại xuất thân không tốt này là một phần đồng tình,vậy tại sao nguyện ý cùng chết với nàng ?

“Ta đã giải thích xong với Thương công tử.” Nàng đem lớp băng cũ đặt lên bàn, xem xét vết thương của hắn.

“Cùng hắn giải thích? Giải thích cái gì?”

“Ngươi không phải cố ý thất tín với hắn chẳng qua là bị ta giữ lại, không có cách nào trở về.” Miệng vết thương cơ bản đã khép lại, nhìn dạng này nhất định lưu lại sẹo, Khương Tuyết Ninh tiếc hận thở dài, tại chiến trường cũng chưa biến thành như vậy, xem ra hắn thật sự không thích hợp cuộc sống người bình thường, hết chân bị thương, lại bị đao chém, còn không an toàn bằng ở chiến trường.

“Bị nàng giữ lại? Cho nên?” Cảm giác được ngón tay nàng chỉ nhẹ nhàng đụng lên vết thương, có chút ngứa lại có chút đau, nhưng hắn thoải mái nhắm mắt lại rất giống đang hưởng thụ.

“Hắn cho ta hai trăm lượng.”

“Cái gì?”

“Ta không phải.”

“Không, ta là nói “giữ lại” chính là ta thiếu tiền ngươi?”

“Hửm.”

Giang Tâm Bạch tức giận xoay người, mà nàng đang xem xét miệng vết thương hắn, sợ tới mức vội bắt tay lại, sợ hắn động dùng sức quá lớn sẽ làm cho miệng vết thương vỡ ra.

“Tuyết Ninh, nàng không nghĩ ta đòi ở lại đây không về kinh thành là vì hai trăm lượng chứ?” Nàng dám nói hắn người nghe cũng dám tin!

“Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái muốn làm ta khó xử, nếu trả lại ngươi hai trăm lượng có thể làm ngươi vui vẻ, lại có cái gì không tốt.”

Kết quả nàng vẫn cảm thấy mấu chốt chính là hai trăm lượng kia! Giang Tâm Bạch vừa tức vừa giận chuyện như vậy chính mình phải nói thật mất mặt, mà nếu hắn không nói, thực hoài nghi nàng cả đời cũng sẽ không hiểu.

“Ta không thoải mái, là không thoải mái nàng cái gì cũng không nói với ta!” Hắn nắm lớp bông băng cũ vò lại trong tay, “Ta đã biểu hiện toàn tâm toàn ý là muốn nàng tin ta, kết quả có chuyện nàng vẫn giấu ta, dùng một lý do buồn cười qua loa trách ta, cho tới bây giờ đều không nghĩ đến nói chuyện với ta phải không”

Khương Tuyết Ninh có điểm liên hệ không được nguyên nhân của hắn, sửng sốt sau một lúc lâu mới hỏi: “Thương lượng cái gì?”

“Nàng nói thương lượng cái gì? Nàng nghĩ rằng ta không nhìn ra điểm quái dị trên trấn sao? Nghĩ đến những người khác cũng giống nàng không nói gì với ta sao? Ta đã sớm đoán được nàng buồn cái gì, chờ nàng đến tìm ta thương lượng, hoặc là ít nhất giống những người khác như vậy, đem phiền não chính mình nói cho ta biết, coi như là kể khổ cũng tốt, vì sao chuyện ngay cả đại thẩm qua đường cũng có thể làm được, đặt ở trên người ngươi lại khó như vậy, nàng từng nói tin tưởng ta, lời nói ấy là giả sao?”

Những đều nàng lo lắng, hắn đều chuẩn bị tốt giúp nàng ứng phó chuyện lần này, nàng lại tự mình quyết định không nói nửa chữ với hắn, bảo hắn phải nói như thế nào để giúp nàng, hắn còn chưa tốt đến trình độ đó!

“Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, nhưng đây là hai việc khác nhau a!” Vừa nghe thấy Khương Tuyết Ninh cũng có chút sốt ruột,“Đây là chuyện chúng ta, ngươi đã giúp ta nhiều như vậy, lỡ như chuyện không tốt xảy ra nhân mạng, ta làm sao có thể kéo ngươi vào,ngươi chính là vì loại lý do này suýt nữa làm cho chính mình chết.”

Nàng vẫn còn trách lên hắn !

Giang Tâm Bạch đột nhiên trầm mặc, nàng không muốn kéo hắn vào chuyện nguy hiểm này đương nhiên là tốt, nhưng nàng tại sao lại cho đám huynh đệ đó vào, chẳng lẽ vì bọn họ làm người trong trấn sao.

Nàng từ đầu đã không coi hắn là người một nhà, sợ làm phiền đến hắn cho nên sẽ không tìm hắn thương lượng?

“Ta đây thấy nàng sợ ta kéo vào ‘cám ơn” mới đúng!” Hắn chặn ngang lấy chai thuốc trên bàn, liền mở nắp thuốc đổ lên vai,cũng không quản hắn có nhìn thấy vết thương ở đâu hay không.

“Ngươi làm gì?” Hắn nghĩ đó là bột mì sao?

“Nhìn không thấy sao? Ta đây tự sức thuốc được không cần nàng giúp, nàng đi uống rượu với bọn Hổ Lục đi!” Hắn tức giận đến đổ một cái hết nửa bình, nếu nàng vẫn xem hắn là người ngoài cuộc nhất định nghe hiểu được lời hắn nói.

Nói nửa ngày, căn bản là đàn gảy tai trâu!

“Một mình ngươi làm sao bôi thuốc!” Khương Tuyết Ninh cũng không hiểu, nàng cũng không phải hại hắn, hắn tức giận như vậy làm chi, còn nói nàng ngày ngày thanh thản cùng Hổ Lục uống rượu, nàng nào có lòng thanh thản kia, toàn bộ thời gian cũng không đủ chăm sóc hắn .

“Ta đây không phải đã xong rồi sao không có việc gì nàng có thể đi rồi.” Nói là bôi xong rồi, kỳ thật là đem rãi thuốc xong rồi,trên sàn nhà nâu một tầng bột phấn làm người đau lòng, đây chính là thuốc tốt cha nàng đoạt được trong tay người Miêu, nhiều năm như vậy cũng không dám dùng.

Nhìn hắn đem dây băng quấn tùm lum trên người mình, như vậy làm người ta vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng chung quy là tức nhiều hơn một chút, dù sao vết thương hắn đã dần khép lại, nàng cắn răng một cái, đi thì đi!

Không để cho chính mình có thời gian do dự, Khương Tuyết Ninh xoay người đóng sầm cánh cửa.

Hắn làm cho nàng…… Làm cho nàng trở nên càng ngày càng sợ hãi đối mặt hắn, giống như bản thân thật sự làm sai cái gì.

……….

Chờ nàng về đến nhà, Giang Tâm Bạch đã ngồi trong phòng mở rộng cửa, rất khó lý giải trước đó hắn không muốn thấy nàng ,vì thế nàng kiên trì rảo bước tiến vào phòng hắn.

Hắn đang ngồi ở trước bàn trừng mắt nhìn nàng.

“Là ngươi bảo ta đi !” Nàng lớn tiếng doạ người.

Lời còn chưa dứt mặt Giang Tâm Bạch đều thành màu cà, so với hắn bình thường càng khó coi hơn.

Nàng thật thực sự để ý sao! Đúng vậy là hắn nói nàng đi chơi với mấy người đó không cần quan tâm đến hắn, nàng lại thật sự đi ? Khi hắn bị thương nàng rất quan tâm hắn, chỉ chớp mắt không đến vài ngày, nàng có thể thật sự nghĩ hắn không sao, đi vui vẻ uống rượu đùa giỡn ?

Có phải xác nhận hắn không chết được, yên tâm không cần chịu trách nhiệm,còn múa đao? Nàng thật ra rất biết hưởng thụ,còn vui vẻ cùng Thương Thủy Dao nhảy múa?

Mười phần sai! Vừa thấy cơm chiều không phải nàng đưa tới, hắn ra cửa đợi nàng, hắn một đường đi theo nàng đến quảng trường, nàng nhất định một lòng nghĩ rốt cục có cơ hội cùng mọi người vui chơi, cũng không chú ý mình đang bị theo dõi!

Bất quá, ai lại biết nàng là vì mọi người, nàng vừa ngồi xuống, tên tiểu tử Thương Thủy Dao liền dán tới, hai người vừa nói vừa cười, còn ẩn tình đưa tình không biết đang nói chuyện gì, nàng hy vọng hắn nhanh rời đi nơi này vậy sao? Vừa thấy mặt liền nói cho Thương Thủy Dao biết hắn khỏi hẳn, có thể cút đi !

Ngại phải chiếu cố “Ân nhân” này sao, bọn họ hai người đã lâu không gặp mặt!

Giang Tâm Bạch thấy dáng vẻ Khương Tuyết Ninh như hợp tình hợp lý, càng xem càng nhận định hắn bất quá là một tên hề, vừa nghĩ đến trước đó hắn là một gánh nặng không thể không hầu hạ, dạ dày có chút chua xót.

“Nàng nói những thứ kia là thật sao?”

Nàng đương nhiên nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, ai ngờ hắn ngậm miệng không nói, bình tĩnh trừng mắt nhìn nàng nửa ngày mới nói một câu không có ý nghĩa kia..

Giang Tâm Bạch đứng lên,vừa nói vừa tới gần nàng: “Ta vốn nghĩ đến nàng nói với người khác những lời kia chỉ là vì bọn họ không hề nhắc tới hôn sự của nàng và Giang Bạch Tú, cho tới bây giờ không để ý qua, nhưng hiện tại ta không thể không một lần nữa hỏi nàng những lời kia là giả sao .”

“Những thứ kia chỉ là lý do thêu dệt thôi!”

“Thật không? Vậy tại sao thái độ của nàng trước sau khác xa như vậy, ta không cho nàng là loại người qua cầu rút ván, trong lòng nàng vẫn quan tâm ta, ít nhất là có ta, nhưng từ sau khi Thương Thủy Dao đến, lòng của nàng liền không ở chổ ta, hắn là đại anh hùng, cứu các ngươi cứu mọi người, còn có thể với cùng nàng nói cười, nam nhân như vậy làm sao không làm người động tình?” Hắn càng nói trong lòng càng chua.

“Ngươi nói ta quan tâm Thương Thủy Dao?” Khương Tuyết Ninh không hiểu nhìn hắn, nói nửa ngày thì ra khó chịu chuyện này, nàng đương nhiên sẽ đối tốt với Thương Thủy Dao, như theo lời hắn nói bởi vì hắn là đại anh hung mọi người nơi này.

Nhưng hắn là đại anh hùng của mọi người, cũng không phải một mình nàng!

“Như thế nào, ngày mai ta đi là được, không bao giờ … đến nơi quỷ quái này, nhưng ta vẫn khuyên nàng một câu, Thương Thủy Dao hắn không phải loại người nhìn giống dễ dàng tiếp cận, nàng cho là hắn đối với nàng tốt, có lẽ là hắn đối với tất cả mọi người đều tốt.”

“Vậy còn ngươi?” Nàng rốt cục nhịn không được hỏi lại: “Ngươi đối với ta cũng rất tốt, chẳng lẽ ngươi đối với tất cả mọi người đều như vậy?”

Giang Tâm Bạch sửng sốt, ngoài ý muốn nhìn nhìn thấy trong mắt nàng chợt lóe tinh quang, giống như hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, khi đó nàng cưỡi mặc một bộ y phục đỏ thẳm, hai mắt có ánh sáng, phong thái yểu điệu.

Lời nói của nàng hắn nghe qua quả thực như một loại chỉ trích, giống như hắn ở trong mắt nàng chính là một đào hoa công tử! Giang Tâm Bạch cố gắng thoát khỏi cảm giác hít thở không thông, một hơi thiếu chút nữa không thể đi lên,“Ta đối tất cả mọi người đều như vậy? A, nàng gặp qua ta ngủ cùng nữ nhân nào sao? Gặp qua ta hỏi han ân cần với các nữ nhân khác sao? Gặp qua ta đối mặt với nữ nhân khác mặt dày mày dạn như vậy sao?”

“Không có.” Thật sự không có, cẩn thận ngẫm lại, nữ nhân bên người hắn dường như chỉ có…… Nàng?

Nhưng mà hắn là nam nhân, như thế nào có thể……

“Là nàng nghĩ ta đối với tất cả mọi người đều tốt, bởi vì ta ở trong lòng nàng đơn giản chính là nam nhân như vậy, tất cả cố gắng của ta chung quy không thay đổi được ấn tượng ban đầu nàng đối với ta, ta tốt với nàng dù sao cũng đều có mục đích, muốn người của nàng, muốn tiền của nàng, dù sao ta là người như thế, cuối cùng cái gì cũng chiếm không được!”

Bộ dáng táo bạo của hắn như là muốn bóp chết nàng, nhưng cuối cùng hắn lựa chọn phát giận, hung hăng đấm lên bàn, đấm đến bộ trà trên bàn nảy lên.

Hắn không chiếm được người của nàng, cũng không chiếm được tiền của nàng? Nhưng mà hắn không phải đã chiếm được sao? Người của nàng…

Chẳng lẽ nói hắn nói “Người của nàng” là có ý nghĩa khác sao, cũng không phải nói đến thân thể…… Như vậy, hắn làm tất cả là muốn được lòng của nàng sao ?

Khương Tuyết Ninh nắm chặt nắm đấm, buông lỏng xuống, nàng chạy tới một phen ôm chặt cổ Giang Tâm Bạch.

Giang Tâm Bạch tức giận đến thân thể phát run biến thành lão thụ ngàn năm, bị vòng ôm này làm trở tay không kịp.

“Nàng cho rằng làm như vậy hữu dụng sao?” Tuy rằng chính hắn cũng không hiểu được cụ thể bản thân đang nói gì, nhưng hắn chính là muốn đem lời nói thành cứng rắn hơn, giống như không quá thành công, hắn nói năng có chút mơ hồ.

“Là ta nghĩ ngươi đối với tất cả mọi người đều tốt, cho nên ngươi cũng không phải là người lợi dụng lòng tốt của người ta, ngươi đối với ta không phải như vậy?” Nàng ôm hắn, nàng nhớ vòng ôm của hắn, mùi vị trên người hắn.

“Ta đối với nàng đương nhiên không giống!”

“Ta đây đối với ngươi cũng không giống, đối với những người khác cũng không giống, không giống Thương Thủy Dao, không giống Hổ Lục, không giống Tiểu Tứ……” Nàng đem chính mình dán tại trước ngực hắn, nghe tim hắn đập.

Tim hắn dường như tạm dừng đập một chút, nàng nghe được hắn hít vào một hơi, vẫn như cũ là cái loại cứng rắn kiên cường,“Có, có cái gì không giống? Nàng rõ ràng đối với bọn họ rất tốt.”

“Thật không? Có giống ta đối với ngươi không?”

“Nàng làm gì đối tốt với ta? Nàng đối với ta cũng chỉ có……”

Nàng ngửa đầu bá đạo hôn lên môi hắn, trong lúc nhất thời hắn nói không được nữa, cũng không phải hắn không tức giận,mà là hơi thở hắn không thể tiết ra ngoài, ngay cả nói chuyện cũng rất phí sức lực.

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng cứ như vậy chủ động liếm hắn cắn hắn, giống như con mèo nhỏ hiếu kỳ chơi đùa môi hắn,không để cho hắn có cơ hội nói nửa chữ.

Đây là ý gì?

Trên người nàng mùi thơm càng ngày càng nhiều quán nhập hơi thở hắn, Giang Tâm Bạch liền trở nên càng trầm, ngọt ngào, môi mềm, mang theo hương vị rượu gạo như say mộng xuân.

Hắn thật sự không có tiền đồ, nữ nhân cũng chỉ dùng dáng vẻ này đối phó nam nhân! Mà hắn cũng chỉ có thể vì nữ nhân này trở nên cực không tiền đồ, ngu xuẩn nam nhân!

Hắn không muốn biến thành nửa người dưới như động vật, hắn mới không muốn nàng xem nhẹ, nhưng mà hắn……

Ngắn ngủi đến không nhớ rõ đấu tranh, Giang Tâm Bạch kéo eo của nàng qua, đem nàng ôm chặt về phía mình, đồng thời đổi khách thành chủ, ngọn lửa xâm nhập nàng nhu thuận khẽ nhếch cái miệng nhỏ, rất lớn thu lấy hương thơm của nàng.

Nhưng hắn chính là muốn như vậy, dùng tất cả cơ hội có thể ôm nàng, hôn nàng, muốn nàng! Bất kể nàng xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần cho hắn cơ hội như vậy, hắn sẽ không cho phép chính mình bỏ qua, hắn không thể chịu được nàng không nhìn hắn, không quan tâm hắn, không thích hắn, coi hắn là một thứ thứ yếu, xem hắn là gánh nặng!

Hắn ấn cái gáy của nàng, cuộn sạch tất cả trong miệng nàng, thẳng đến nàng khó thở đẩy hắn ra, hắn mới buông tha kiềm chế nàng.

Vừa tiếp xúc với không khí, Khương Tuyết Ninh ngụm lớn hô hấp, bị hôn đến sưng khóe môi còn mang theo nước bọt khi hai người dây dưa cùng một chỗ, nhìn qua gợi cảm xinh đẹp.

Tim của Giang Tâm Bạch đập như cái trống, thấy nàng nâng lên một đôi con ngươi trong suốt to tròn nhìn chính mình, hơi nước vờn quanh trong mắt, hình như có nan giải phong tình hướng hắn hỏi cái gì.

Hắn khó khăn dời tầm mắt nhưng mà không thể thành công, chỉ có thể ngược lại dùng phương pháp khác dời đi lực chú ý, “Nàng không phải nói làm việc này chỉ vì khoái hoạt, làm sao có thể coi là tốt với ta!”

“Nhưng mà làm cùng người khác thì không thấy vui vẻ.” Ý của nàng là chuyện như vậy nàng chỉ thích làm với hắn, nhưng hắn nghe tới tai lại thành một loại lửa cháy đổ thêm dầu.

Nhiệt độ cơ thể Giang Tâm Bạch tại một khắc kia bay lên mười độ, hắn rất có tự tin, nhưng hiện tại nếu có đồ gì trong tay hắn, kết cục chỉ có thể là bị bóp vỡ.

“Người khác? Người nào là người khác?”

“A?”

“Nàng so sánh ta với ai?” Hắn đi nhanh qua kéo cổ áo của nàng, một đôi mắt u ám dọa người.

Nàng vốn chính là loại người vì giảm bớt tác dụng phụ của độc tố mà tìm nam nhân lên giường, ở bọn họ có lần đầu tiên, sau đó hắn mỗi đêm đều bò lên giường của nàng, nàng cho dù có chống cự qua nhưng chưa từng hỏi nguyên nhân, lại càng không giống nữ nhân khác từ đó… mà … chung tâm.

Hắn còn thật tự hỏi, nàng lại cùng nam nhân lên giường, làm như chính mình về sau không cần lập gia đình. Nếu nói nàng thật sự nhất thời hứng khởi đi theo nam nhân khác tìm “trò vui”,vậy cũng không phải không có khả năng .

Cũng không phải không có khả năng …… Hắn xem nàng sát như vậy, đuổi đến nhanh như vậy nàng làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy tìm nam nhân khác!

“Giang Tâm Bạch, ta không thể hô hấp ……” Nàng không thể nói chuyện với khuôn mặt dữ tợn kia, bởi vì chân của nàng nhanh bị hắn nhấc lên khỏi mặt đất .

Giang Tâm Bạch cũng trở lại bình thường, phát hiện chính mình sử dụng lực quá độ, nếu trước mắt đổi lại là nam nhân, hắn nhất định đem đối phương đánh cho cha hắn cũng nhận không ra, nhưng trước mắt lại là nữ nhân mà hắn không thể hạ thủ.

Hắn hận! đồng thời buông tay, lực hắn cũng không tan mất, mà đem lực hướng xuống dưới, chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, y phục của Khương Tuyết Ninh nhanh bị hắn mạnh mẽ xé ra, cùng với áo trong cùng nhau rách toang, rất giống như bị dã thú xé nát.

Khương Tuyết Ninh còn chưa phản ứng lại đây là xảy ra chuyện gì, phản xạ bảo vệ cảnh xuân trước ngực, mà động tác hắn so với nàng nhanh hơn, ngược lại bắt lấy hai tay nàng, đem nàng ấn tại góc tường.

Mặt hắn, mắt hắn, đều ở trước mặt nàng phóng đại ,“Ý của nàng là nàng đối tốt với ta lắm, bởi vì hay theo ta làm chuyện này sao? Ta nên cảm tạ hay tán dương nàng đây?”

“Ta không có ý đó, là ngươi đem ta nghĩ thành như vậy……” Nàng cuối cùng hiểu được hắn tại sao hiểu lầm lời của nàng.

Bọn họ cũng không có thể làm cho chính mình tin tưởng đối phương đối với mình là tốt nhất, không tham gia gì tạp chất,nàng không tin hắn yêu nàng, hắn cũng không cho rằng lòng của nàng chỉ có hắn nha……

“Không phải ý đó,vậy là ý gì?” Tay hắn tiến vào vạt áo bị mình xé toan, bàn tay lớn nắm lấy một bên ngực nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro