Chương 150 - Thời khắc chia tay (Tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta tuyệt đối không thể rời đi, cho dù có phải chịu bao nhiu nhục nhã, tất cả chẳng qua chỉ là thử thách của Phật tổ dành cho ta mà thôi! Chỉ có ở lại, ta mới có thể ngăn cản âm mưu của Lữ Quang, mới có cơ hội chứng tỏ lòng thành tâm của ta dành cho Đức Phật.

Rajiva cười buồn:

- Nàng đừng quên ta còn mang một sứ mệnh trên vai: đó chính là dành cả đời mình để dịch kinh và truyền bá đạo Phật.

Nước mắt tôi cứ thế tuôn ra. Tôi biết từng câu từng chữ của chàng nói ra lúc này đều đúng cả, nhưng sao tôi có thể nhẫn tâm để Rajiva một mình gánh chịu tất cả.

- Được, nếu chàng đã quyết ý ở lại, thiếp cũng sẽ không rời đi. Chỉ cần có chàng bên cạnh, dù phải lên núi đao xuống biển lửa, thiếp cũng không hề lo sợ!

- Không được! Đã có cơ hội trước mắt, nàng hãy mau chóng rời khỏi nơi này, hà cớ gì phải ở lại chịu nhục cùng ta?

Tôi nắm lấy tay Rajiva:

- Chàng quên thiếp đã từng nói gì với chàng rồi sao? Cho dù có bất kỳ khó khăn nào, thiếp đều sẽ ở bên cạnh chàng, cùng chàng vượt qua. Chàng đã không sợ, lẽ nào thiếp lại sợ hãi sao?

Rajiva hất tay tôi ra:

- Nàng! Nàng với ta không giống nhau! Nàng nhất định phải rời khỏi nơi này!

Tôi vẫn kiên quyết lắc đầu. Rajiva lo lắng:

- Nếu nàng ở lại, chỉ càng khiến ta thêm lo lắng mà thôi!

Tôi nào dễ dàng khuất phục như vậy. Đôi tay nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ, nhét đống y phục cùng những dụng cụ ấy xuống gầm giường, tôi kiên quyết nói:

- Không, muốn đi thì cùng đi, nếu không, thiếp sẽ không đi đâu cả!

Chàng đứng dậy, yên lặng hồi lâu. Ánh đèn le lói trong buổi hoàng hôn kéo bóng chàng hắt thành vệt dài lên vách tường lạnh lẽo. Sự im lặng của chàng, theo thời gian, khiến tôi như đóng băng. Cuối cùng, chàng cũng lên tiếng, giọng nói chàng lạnh lùng khiến tôi sợ hãi:

- Nàng muốn buộc ta phải nói ra sự thật sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, nước mắt giàn giụa nhưng chẳng buồn lau đi.

- Những ngày qua, trong lòng ta rất đau khổ. Ta vốn một lòng hướng Phật, không tơ tưởng chuyện yêu đương nam nữ. Nhưng rủi thay ma xui quỷ khiến, ta đã có quan hệ vợ chồng với nàng. Nhưng phút chốc hoan lạc ngắn ngủi sao có thể khiến ta từ bỏ Đức Phật! Ta sẽ không để sắc dục mê hoặc nữa! Quãng đời còn lại, ta sẽ toàn tâm toàn ý phụng sự Phật tổ. Tội phá giới, dù phải chết ngàn vạn lần cũng chẳng thế chuộc lại, ta chỉ có thể sống với nỗi sám hối vô bờ trong những ngày tháng còn lại.

Tôi gắng gượng đứng lên:

-  Rajiva, chàng muốn thiếp rời đi nên mới nói những lời này, đúng không?

Lảo đảo lao đến bên cạnh chàng, tôi dang tay ôm chàng từ phía sau:

- Chàng đã xả giới, sao lại phạm phải tội phá giới được? Càng không phải sám hối vì tội lỗi ấy.

Thanh âm cô độc của chàng vang vọng khắp cả căn phòng:

- Xả giới chỉ là biện pháp tạm thời. Trong lòng ta, đó chính là phạm giới, là tội lỗi lớn nhất trong cuộc đời ta.

Chàng quay lại nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ:

- Lần đầu phá giới có thể viện cớ là ta bị ép buộc. Nhưng những lần phá giới tiếp theo, tự ta đã hủy hoại cuộc đời tu hành của mình. Ta đã gây nên nghiệp chướng, Phật tổ nhất định sẽ trị tội. Ta cảm thấy bội phần hổ thẹn và hối hận.

- Rajiva, thiếp chỉ muốn nghe chàng nói một câu: Chàng có yêu thiếp không?

Chàng không trả lời, chỉ nắm chặt cánh tay tôi. Tôi cũng nắm lấy tay chàng một cách tuyệt vọng.

- Chúng ta đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khó khăn, chẳng lẽ không thể nào nghe được một câu thực tâm từ chàng hay sao?

Rajiva mở mắt, nỗi bi thương bất tận phủ trên gương mặt chàng, chàng cất giọng từ tốn:

- Ngày trước có kẻ phạm tội, tìm cách bỏ trốn, nhà vua hay tin, thả voi điên đuổi bắt. Người này chạy đến một giếng nước khô và nhảy xuống. May mắn thay, khi rơi đến lưng chừng, anh ta bám được vào một bụi cỏ đâm rễ từ bụng giếng, thân mình treo lơ lửng bên vách giếng. Dưới đáy giếng, những con rồng dữ đang thè lưỡi phun độc. Bên cạnh lại có rắn độc đang chầu chực, hòng nuốt chửng anh ta. Ngoài ra còn có một đôi chuột đen trắng đang gặm nhấm bụi cỏ níu giữ anh ta. Bụi cỏ sắp đứt. Kẻ phạm tội muốn trèo ra ngoài, nhưng sợ bị voi điên xéo nát, sợ rơi xuống đáy giếng bị rồng phun độc. Muốn bám chặt tại chỗ lại sợ đôi chuột đen trắng cắn đứt bụi cỏ, sợ rắn độc phục sẵn bên cạnh. Lúc đó trên mặt giếng có một cây cao, trên cây có một tổ ong mật, những giọt mật ong ngọt lữ tình cờ rơi vào miệng kẻ tội nhân. Kết quả, hắn đã đê mê với vị ngọt ngào của mật ong mà quên đi tất cả những nguy hiểm đang rình rập quanh mình.

Đôi mắt màu xám nhạt thăm thẳm, tựa hồ thấy suốt mọi sự trên cõi đời này, ngước nhìn tôi:

- Ngải Tình, kẻ tội nhân ấy chính là chúng ta, voi điên kia tượng trưng cho lẽ vô thường, chuột trắng tượng trưng cho ban ngày, chuột đen là ban đêm. Bụi cỏ là sinh mạng của chúng ta. Rồng độc dưới đáy giếng tượng trưng cho sự sai trái, rắn độc tượng trưng cho "ngũ uẩn" của chúng ta. Mật ngọt trên cây là biểu trưng của niềm vui khi ham muốn được thỏa mãn. Vì chúng ta đắm chìm trong hoan lạc, nên chúng ta đã quên đi tất cả: sinh mệnh, sự ràng buộc, thời gian, tất cả.

Lòng tôi rối bời, đầu óc chẳng còn suy nghĩ được gì, chỉ còn lại sự trống rỗng. Cuối cùng, tôi cũng buông Rajiva ra:

- Vậy hóa ra, thiếp chính là mật ngọt của chàng đúng không? Bây giờ, chàng đã hối hận vì đã có quan hệ với thiếp sao?

Chàng ngồi xuống trong tư thế thiền, mắt nhắm lại, không buồn nhìn tôi:

- Những ngày tháng còn lại, ta sẽ dành toàn tâm toàn ý cho thiền định, Phật pháp. Với ta, niềm vui tu hành mãi mãi vượt xa những ham muốn trần tục.

- Đừng nói nữa... Thiếp sẽ đi...

Tôi dùng tay lau nước mắt, toàn thân giá lạnh, chẳng còn một chút hơi ấm nào:

- Chàng đã quyết không ra đi, thiếp ở lại, sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho chàng. Nếu sự ra đi của thiếp khiến chàng có thể dành trọn tâm trí cho việc phụng sự Đức phật, tu hành ngũ đạo; nếu sự ra đi của thiếp có thể khiến chàng xóa bỏ mặc cảm của tội lỗi, vậy thiếp sẽ đi!

Tôi khoác ba lô lên vai, thay bộ đồ màu đen Pusyseda đã chuẩn bị, lần chần đứng bên bậc cửa, thất thần nhìn chàng đang ngồi thiền tụng niệm. Đã nửa đêm, đêm khuya tắt lịm, chỉ có ánh trăng bàng bạc chếch nghiêng bên cửa sổ soi rọi bóng dáng cô độc của chàng. Chàng không ngừng tụng niệm, miệng chừng như không muốn khép lại, tuy chỉ lầm rầm, nhưng trong không gian tĩnh lặng này, thanh âm ấy trở nên trầm mặc, u sầu lạ thường. Chàng không chịu đi nghỉ, không chịu mở mắt, cũng không chịu nói với tôi một lời.

Trong lúc thay quần áo, tôi đã xác định kế hoạch của mình rất rõ ràng, ra khỏi cung sẽ đi đâu, làm gì. Rajiva, chàng chấp nhận số mệnh vì chàng không biết ai có thể chống lại số mệnh. Nhưng tôi thì khác. Tôi đến từ thế kỉ 21, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình như vậy. Chàng không muốn tôi ở bên cạnh chàng, vậy tôi sẽ lặng lẽ làm việc đó. Nếu chàng gặp nạn, tôi sẽ giúp chàng. Cho đến khi chàng thực sự không cần tôi nữa, tôi sẽ ra đi.

- Rajiva, thiếp đi đây. Chàng nhớ ăn uống đầy đủ, lúc rảnh rỗi, hãy tiếp tục dịch kinh Phật.

Muốn dặn dò thêm đôi câu, nhưng sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại. Tôi ngừng lại lấy hơi, nuốt nước mắt vào trong. Tôi không thể rơi nước mắt tùy tiện như vậy, khóc than không giải quyết được vấn đề gì.

Chàng vẫn nhắm mắt, những âm thanh toát ra từ khóe môi dường như không phải là kinh Phật. Chàng ngẩng đầu, ánh trăng vằng vặc rọi lên gương mặt tựa điêu khắc nhưng cô độc và u buồn ấy...

Tôi cắn chặt môi, dặn lòng không được rơi lệ, tôi sẽ không tiếp tục để những giọt nước mắt rơi vô nghĩa nữa:

- "Tất cả các pháp hữu vi
Như bóng, bọt nước có gì khác đâu
Như sương như điện lóe mau
Hãy xem như giấc chiêm bao mơ màng."
Một tháng bên nhau, tựa như ảo ảnh, nhanh như chớp mắt.

Chàng mở mắt ra rồi lầm rầm tụng niệm:

- "Tất cả các pháp hữu vi
Như bóng, bọt nước có gì khác đâu
Như sương như điện lóe mau
Hãy xem như giấc chiêm bao mơ màng.

Biết chàng đang nhắm mắt, nhưng tôi vẫn nở nụ cười ngây ngô mang thương hiệu Ngải Tình mà thường ngày vẫn bị chàng trêu chọc:

-  Phật nói, vạn vật trên đời, tất cả duyên số đều đã được định sẵn, cũng như ta với chàng. Bất luận thế nào, những ngày tháng vừa qua, ta đều rất hạnh phúc. Đa tạ chàng.

Không chờ chàng đáp lại, tôi vội vã quay lưng bước đi, sợ nghe thấy tiếng chàng, quyết tâm ra đi sẽ tan biến. Bước tới hoa viên, giữa không gian thấm đẫm ánh trăng trong đêm giá lạnh, vẫn nghe tiếng lầm rầm tụng niệm của chàng tựa làn gió lướt nhẹ bên tai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro