Chương 74 - Mẫu thân ly thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhanh chóng giục ngựa đi theo sau cậu. Khi gần đến đó, tôi không khỏi cười thầm trong lòng. Quả thật là một địa điểm trú ẩn lý tưởng!

Tôi đặt cây đèn pin của mình lên cánh tay bị gãy của bức tượng Phật, trong khi đó, Rajiva đang bận rộn nhóm lửa ở bên kìa. Vì không quen nên cậu đã bị sặc ngay sau khi hít phải một vài ngụm khói. Tôi ôm đống củi đi đến bên cạnh, giành lấy đồ đánh lửa trong tay cậu rồi nói:

- Vẫn nên để tôi làm thì hơn. Cậu từ nhỏ đã quen được phục vụ, sao có thể làm được những thứ này chứ.

Rajiva tiếp tục ho khan vài tiếng, hai mắt đỏ lên vì khói, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ:

- Ngoài việc biết thuyết pháp, Rajiva thật sự không biết gì cả.

Tôi lấy ra một chiếc bật lửa được ngụy trang thành một loại đá đánh lửa cổ đại, sau đó, châm lửa một cách điệu nghệ. Sau khi đống lửa cháy sáng, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh một lượt, tôi xúc động:

- Ngay từ đầu cậu đã nghĩ sẽ phải đến nơi này sao.

Đây là lần thứ ba tôi đến đây. Mỗi lần đến là mỗi lần tôi đều cảm thấy rất bối rối, nhưng vì có Rajiva, nó lại trở thành nơi ấm áp nhất trong tận sâu thẳm trái tim tôi.

Rajiva nở nụ cười:

- Nơi này ít người đến, chúng ta có thể ở tạm đến sáng mai

Tôi hỏi:

- Sao cậu lại bị quốc vương Ô Tốn bắt đi? Chùa Tước Li có nhiều tăng nhân như vậy, làm sao họ có thể dễ dàng bắt cậu ra ngoài được?

Cậu né tránh mắt tôi, đáp:

- Tôi...đã rời khỏi chùa một mình vào buổi tối, sau đó bị một đám người bị mặt bắt khi đang đi trên đường

- Sao cậu lại lẻn ra ngoài khi đã đến giờ giới nghiêm?

Rajiva không trả lời, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ ngọn đèn nhỏ trong phòng chiếu lên khuôn mặt đau thương cùng cực. Qua một lúc sau, cậu mới từ từ trả lời tôi:

- Tôi...trong lòng không yên, muộn phiền chất chứa trong lòng. Vốn dĩ tôi muốn đến biệt viện tìm cô, không ngờ rằng...

Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến một người luôn điềm tĩnh, an nhiên như Rajiva trở nên tội nghiệp thế? Tôi cẩn thận hỏi cậu, cậu nhìn chằm chằm vào đống lửa rồi mới nói:

- Mẫu thân...

Rajiva cắn chặt vành môi run run, như muốn khiến cho nó phải rỉ máu:

- Hôm nay sư phụ đến và báo cho tôi biết, ba tháng trước, ở Thiên Trúc (Ấn Độ), mẹ tôi đã... đăng tam quả.

Lúc đầu, tôi cũng không hiểu ý cậu, nhưng ngay sau đó lại lập tức nghĩ ra:

- Mẫu thân của cậu, bà ấy đã chết ở Thiên Trúc?

Các tài liệu lịch sử chỉ viết rằng Jiva một mình rời khỏi Khâu Từ để đến Ấn Độ. Nhưng sau đó không có bất cứ ghi chép nào về bà. Vậy là bà đã mất tại Ấn Độ. Và hung tin này, Rajiva mới nhận được từ sư phụ Banduatta...

Tôi bàng hoàng nhìn Rajiva, chả trách cậu ấy đau buồn đến như vậy. Jiva là người có sức ảnh hưởng lớn lao đến cuộc đời Rajiva, hơn bất cứ ai. Bà đã đưa Rajiva đến cửa Phật, đã dắt Rajiva đến Kabul học đạo để tránh vòng vây của những lời tung hô, ca tụng sáo rỗng ở Khâu Từ, cũng chính bà khuyên Rajiva theo học giáo thuyết Đại Thừa. Trước hai mươi tuổi, mọi thứ trong cuộc đời Rajiva đều do mẹ cậu ấy bày đặt. Với Kumarayana, Jiva có thể không phải là một người vợ hiền, nhưng với Rajiva, bà là người mẹ tuyệt với, là người chỉ huy, là người dẫn đường của cậu.

Rajiva hít một cái thật mạnh:

- Sư phụ nói không có gì phải buồn khổ, đây chính là ước nguyện giải thoát mà người cả đời theo đuổi. Nhưng tôi...nhưng tôi bất luận thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được. Giọng nói của mẫu thân, từng lời dạy, lời nói cứ như lúc nào cũng đang văng vẳng bên tai tôi. Nếu không có mẫu thân, sẽ không có Rajiva của ngày hôm này...

- Rajiva, nếu cậu buồn thì hãy...

- Không!

Rajiva xúc động, hơi thở gấp gáp:

- Tôi không buồn. Mẹ đã chứng tam quả, ước nguyện giải thoát của người đã thành hiện thực. Người đã đến cõi cực lạc, từ nay thoát khỏi mọi ưu phiền, vì sao tôi phải đau buồn, tôi không nên đau buồn!

Rajiva bị chấn động mạnh, rõ ràng trái tim cậu ấy đang đập dữ dội và hơi thở trở lên gấp gáp khác thường, có thể dễ dàng nhận ra đó là những lời nói dối gắng gượng của cậu ấy.

- Rajiva

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào tay Rajiva.

- Trong hoàn cảnh này, ai cũng sẽ đau lòng, điều đó rất bình thường. Bởi vì cậu có tình yêu, cậu yêu mẹ cậu. Vậy thì vì sao cậu phải kìm chế, không thể hiện ra những cảm xúc đó?

- Tình yêu ư?

Rajiva khẽ nhẩm lại từ này, một tiếng "yêu" mà như có sức nặng ngàn cân, khiến cậu ấy đọc không thành tiếng, chỉ có những âm hưởng run rẩy.

- Đức Phật nói rằng, mọi thứ trên cõi đời này đều không tồn tại. Rajiva là người tu hành, đâu có thể có "tình yêu"? Giáo lý Phật giáo dạy rằng cuộc đời này những chuỗi đau khổ: sinh lão bệnh tử, yêu thương, căm ghét, chia ly, thất vọng, bởi vì căn nguyên của mọi nỗi khổ xuất phát từ tình yêu. Chỉ cần "diệt" được "yêu", sẽ lên cõi Niết Bàn, từ đó thoát khỏi bể khổ luân hồi, bước vào cõi vình hằng. Nhưng, hãy thử nghĩ xem, lẽ nào Phật tổ không có tình yêu? Ngài có vợ con kia mà, lẽ nào ngài chẳng hề bận lòng về họ? Ngài đưa ra lời răn "diệt ái dục". vì ngài từng nếm trải nỗi khổ sở do yêu thương mang lại? Nhưng nếu thực sự có thể "diệt ái dục", thì vì sao chỉ đến lúc chết ngài mới đạt được sự giải thoát? Niết Bàn, tịch diệt, tác diệt, diệt độ, tịch, vô sinh, trạch diệt, ly hệ, giải thoát... tất cả những cách gọi đó, chẳng qua chỉ là từ đồng nghĩa với cái chết mà thôi. Chỉ khi chết đi người ta mới tận diệt được mọi ác dục. Phải chăng chính vì thấu tỏ điều này, nên Phật tổ mới vẽ ra một viễn cảnh, một thế giới tây phương cực lạc sau khi chết, để bù đắp những mất mát, những đau khổ mà người tu hành phải chịu đựng khi quyết tâm diệt ái dục trong kiếp này. Nhưng vì sao, nhất định phải...

- Ngải Tình!

Rajiva gằng giọng ngắt lời tôi, khóe môi rung động, tay ôm đầu, vẻ đau khổ cùng cực.

- Đừng nói nữa...

Rajiva xoay đầu qua một bên, không để tôi nhìn thấy gương mặt cậu. Đôi vai rung rung dưới ánh trăng, tôi nghe thấy hơi thở gấp gáp của cậu ấy. Tôi đứng lên, bước sang phía đối diện, đặt tay mình lên đôi vai của Rajiva, nhẹ nhàng ôm cậu ấy vào lòng. Toàn thân cậu ấy như tê liệt, Rajiva không đẩy tôi ra, nhưng dường như đang cố nín thở.

- Hãy khóc đi, cậu là con người không phải thánh thần. Người ta khóc thương người thân của mình, có gì không phải đâu. Muốn khóc thì hãy khóc cho thỏa, như thế cậu sẽ thấy dễ chịu hơn...Một người chỉ có thể hiểu được lời dạy của Đức Phật nếu người đó đã thực sự biết khóc và trải qua nỗi đau khổ của sự chia ly.

Rajiva muốn đẩy tôi ra:

- Ngải Tình, cô...cô đừng...

- Đêm nay, cậu có thể xem tôi như mẫu thân cậu, tôi chỉ muốn đem đến cho cậu hơi ấm tình thân mà thôi.

Tôi nhẹ nhàng vỗ về cậu ấy, Rajiva trong vòng tay tôi, tuy dáng người cao lớn, nhưng thân hình mảnh khảnh, gầy guộc khiến tôi thấy xót xa. Tôi ước mình có thể hóa thân thành Jiva để an ủi cậu ấy.

Sau rất nhiều tranh đấu (có lẽ vậy), Rajiva rụt rè vòng tay ôm ấy tôi. Động tác ấy khẽ khàng, như thể đang ôm một người bằng giấy và sợ người đó sẽ tan biến đi.

- Ngải Tình!

Tôi cảm thấy được khuôn ngực thổn thức của cậu ấy, sức mạnh nơi cánh tay tăng dần, càng lúc càng xiết chặt hơn.

- Ngải Tình!

Rajiva khẽ gọi tên tôi, những giọt nước mắt nóng ấm nhỏ trên vai áo tôi, làn gió lướt qua làm nguội đi hơi ấm, nhưng ngay lập tức những giọt nước mắt nóng ấm liên tục rớt xuống. Cuối cùng thì Rajiva cũng đã được khóc như một con người bình thường.

Cậu ấy đã khóc rất lâu, như thể đây là lần đầu tiên trong đời được khóc vậy. Khóc như thể cạn nước mắt của cả một đời người. Tôi cũng khóc cùng cậu ấy. Chúng tôi cứ thế, trong vòng tay nhau, dốc hết sức để khóc, khóc cho đến khi cả đất trời cũng mòn tan thành nước mắt...

Không biết phải mất bao lâu chúng tôi mới bình tâm trở lại. Tôi chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, mệt mỏi rã rời, tôi tựa vào cậu ấy để không gục xuống. Rajiva cũng đã thôi khóc, nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cậu ấy thiêu đốt trái tim tôi. Tôi không muốn vòng tay ấy buông lơi, tôi thậm chí không dám thốt lên nên một lời nào vì sợ sẽ làm hỏng không khí này. Cái ôm nhẹ nhàng này cứ như một giấc mơ. Có lẽ, tôi đã thực sự có một giấc mơ thật đẹp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro