Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hội bàn đào năm nay tổ chức ở vườn đào Bắc Triều cung của Lạc Tư nương nương. Thiệp mời gửi đến Thanh Khâu từ lâu, Bạch Chân vừa liếc mắt một cái liền phẩy tay, nói: "Ta thà đến vườn đào mười dặm uống rượu Chiết Nhan ủ còn ý vị hơn."

Phương Cửu ngồi tựa lên bàn đá, vuốt vuốt chén trà, nói: "Thúc thúc, thúc còn để ý chuyện năm xưa bọn họ đến Thanh Khâu đòi người ư?"

Bạch Chân nhíu mày nhìn Phượng Cửu, sau đó lắc đầu: "Một vạn năm, nói không dài nhưng cũng không ngắn, chuyện cũ cũng chẳng đáng để ta để ý."
Phương Cửu cười cười, Bạch Chân đúng là từ trước tới giờ chỉ có hứng thú với lão phượng hoàng Chiết Nhan đó. Nàng đứng lên phủi phủi áo, nói: "Được rồi, nếu thúc không đi vậy con đi một mình."

Bạch Chân ở phía sau nói theo nàng: "Mang Mê Cốc đi cùng."

Phượng Cửu không quay đầu, giọng nàng thánh thót: "Không cần, hắn chưa từng rời khỏi Thanh Khâu, mang đi chỉ tổ phiền phức."

Bóng nàng nhanh chóng biến mất, giọng nói còn hơi vang. Bạch Chân thở dài, một vạn năm... đứa cháu gái duy nhất này của hắn cũng thay đổi rồi. Từ khi trở thành đế cơ liền ngoan ngoãn, phép tắc, ngày ngày chỉ quanh quẩn ở Thanh Khâu. Hắn thậm chí còn mong nàng phá phách một chút, tiếc rằng ngay cả lúc uống rượu say nàng cũng rất yên lặng. Bạch Chân lắc đầu thở dài, phất tay đi tìm Chiết Nhan dãi bày.

Phượng Cửu băng vân đi tới Cửu Trùng Thiên, lính gác thiên cung vừa nhìn thấy nàng liền nhường lối, nhớ năm xưa nàng muốn vào thật vô cùng khó, bây giờ chỉ cần liếc mắt liền có thể thong dong đi qua. Hội bàn đào năm nay rất lớn, mời trư vị tứ hải bát hoang. Nghe nói là mừng nhị hoàng tử Tang Tịch phục vị, coi như cũng là đại lễ. Phượng Cửu chắp hai tay sau lưng nghiêng đầu nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng nhận ra bóng áo tím thong thả ngồi dựa lưng trên trường kỷ, bên cạnh là Ti Mệnh cúi đầu nói to nhỏ. Ở Cửu Trùng Thiên, dùng thời điểm đến bàn tiệc để xét địa vị khách mời, càng đến muộn càng chứng tỏ có địa vị cao, giống như là phải bận rộn lắm mới thu xếp được thời gian đến. Vậy mà người kia rảnh rỗi không có việc gì làm, chưa khai tiệc đã xuất hiện, khiến mấy cung nga tự nhiên rối rít, làm gì cũng chỉ khép nép.

Phương Cửu đứng dưới gốc đào, mắt nàng cụp xuống trấn tĩnh, tự động tìm một góc khuất ngồi xuống. Từ lúc yên vị, nàng phát hiện chỗ này rất tốt, vừa có thể dùng thân đào bên cạnh che mình, lại chỉ cần hơi nghiêng đầu liền có thể quan sát xung quanh. Nghe nói Đế Quân đã tới, quan khách tự nhiên ùn ùn kéo đến, không dám chậm trễ. Chỗ ngồi quanh nàng dần cũng kín.

Phương Cửu cảm thấy tự tin dần thành tự nhiên, nghiêng sang nói chuyện với người bên cạnh. Xã giao muốn vui vẻ tất nhiên phải có chút rượu, chén trước mặt vơi lại đầy, nàng cầm chén phóng khoáng cạn ly.

Tửu lượng của Phượng Cửu coi như cũng hơn trước rất nhiều, nhưng suy cho cùng cũng không vào dạng tốt. Nàng lắc đầu chuếnh choáng, nhân lúc không ai để ý liền biến thành con hồ ly nhỏ, nấp sau gốc cây.

Người vãn tiệc tàn, trả lại không khí yên ắng vốn có của Bắc Triều cung, gió thổi khiến cánh hoa đào rơi, chạm phải tai tiểu hồ ly. Chiếc tai hồ ly hơi động đậy, đôi mắt lại lim dim mơ màng.

Sau khi uống rượu nàng sẽ ngủ rất say. Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, tiểu hồ ly bị người ta ôm. Một cơn gió khẽ qua, đám lông đỏ run lên, nàng rúc tìm chỗ ấm, lại yên lặng nhắm mắt.

Vườn đào mười dặm được mùa, hoa nở rồi lại rơi, gốc đào trở thành thảm hồng thơm ngát. Phượng Cửu chậm chạp mở mắt, bản thân lười biếng lại nằm dài trên đó, ngẩng đầu ngắm hoa rơi. Tiếng bước chân lại gần, giọng Chiết Nhan nói: "Cái tốt thì người không học lại học thói uống rượu của cô cô ngươi."

Phượng Cửu gối đầu lên tay, ánh mắt vẫn hướng lên trời, chỉ nói: "Lão phượng hoàng, thúc thúc đến hội bàn đào ư?"

Chiết Nhan liếc nhìn người đi bên cạnh, nói: "Không, hắn ở đây."

Nàng ngạc nhiên, ngồi dậy, phát hiện Bạch Chân cũng đang nhìn mình: "Vậy ai đưa con về đây?"

Phượng Cửu hay uống rượu lang, bản thân dễ say, mỗi lần như vậy lúc tỉnh lại đều là ở vườn đào mười dặm này.

"Chẳng phải ngươi tự mò về hay sao?" Bạch Chân nói.

Vậy ư? Phượng Cửu nghi ngờ rồi lại thôi. Thử hỏi ai bước vào kết giới vườn đào này mà Chiết Nhan lại không biết?

Nàng lại nằm xuống, chống một tay lên thái dương, nghiêng mình yên lặng.
Bạch Chân nhìn cháu gái, nói: "Còn muốn uống rượu?"

Nàng lắc đầu.

Bọn họ tất nhiên biết, mỗi khi Phượng Cửu từ Cửu Trùng Thiên về đều chạy tới đây xin rượu, hôm nay mời nàng lại từ chối, đúng là lạ.

"Đã đến đây thì nấu cơm đi. Cũng lâu rồi chưa được ăn đồ ngươi nấu." Chiết Nhan đi vào trong, đột nhiên dừng lại nói tiếp: "Đúng rồi, ta bấm tính ngày, cũng sắp đến lúc ngươi chịu thiên kiếp thăng cấp thượng tiên rồi."

Phụ thân Bạch Dịch của nàng vẫn nói, nếu nàng không chăm chỉ tu luyện, không biết chừng ngay cả đệ đệ A Ly nàng trở thành thượng tiên nàng vẫn chưa phi thăng. Bạch Phượng Cửu xoắn tóc, nàng từ trước đến nay chưa từng phiền não chuyện cấp bậc, chỉ có cha nàng sốt ruột lại càng khiến cho nàng cảm thấy không hứng thú.

Hoa đào rơi đầy trên váy Phượng Cửu, hoa đào chỗ Lạc Tư nương nương cũng là xin từ đây. Nàng lại trầm tư suy nghĩ, hôm nay say rượu ở bàn đào, không biết người đó rời đi lúc nào? Có nhìn thấy nàng không? Bao năm nay không dám đối diện với chàng, sợ rằng chàng nói với nàng một câu, không biết nàng sẽ làm ra loại chuyện gì. Một vạn năm kìm nén, nàng cũng không ngờ thực ra cảnh giới của bản thân tốt như vậy, cho nên có thể thăng cấp cũng là hợp lý...

Năm xưa Bạch Thiển thăng thượng tiên chịu thiên lôi, hiện tại đế cơ Phượng Cửu thăng cấp chính là... lịch kiếp.

Đông Hoa đế quân vô dục vô cầu xưa nay chưa từng có lời đồn đại, là người cao cao tại thượng chỉ có thể nghe danh mà khó có thể gặp mặt. Một vạn năm trở lại đây tứ hải bát hoang đột nhiên có tin đồn về ngài, nghe nói Đế Quân thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc không phải là vì không có ai vừa mắt ngài ấy, mà chính bởi vì Đế Quân là người... tự luyến!

Lời đồn này không phải vô căn cứ, những người may mắn được tiếp xúc đều nói qua, gần đây Đế Quan có sở thích soi gương.

Ở đâu cũng soi, rảnh rỗi là soi, sau đó thậm chí còn cười một mình. Không lẽ ngài ấy bây giờ mới ý thức được nhan sắc của mình? Hơn nữa còn đang rất thỏa mãn?!

Chúng tiên xưa nay chưa bao giờ ngại việc luận bàn, mọi việc gì từ Cửu Trùng Thiên tới Thanh Khâu cũng đều vui vẻ nói qua. Đông Hoa Đế Quân luôn có tính đề tài, bất luận là việc liên quan tới ngài ấy người ta đều sôi nổi bàn tán. Gần đây mọi người hứng thú với một chủ đề, đó là tại sao Đế Quân lại không xuất hiện. Các vị tiên hữu vốn đề cao giao hảo, chuyện hay một người biết thì cả vạn người cũng nên biết, thành ra câu hỏi trên cũng nhanh chóng có lời hồi đáp.

Nghe nói ngày đó là Đế Quân có việc tới Lưu Quang điện nằm tít ở Bắc Hải sơn, trên đường gặp yêu thú. Yêu thú này chính là Mao Đồng, mấy vạn năm mới xuất hiện một lần. Lúc đó cũng có mấy vị thượng tiên có mặt, xem chừng hai bên đang đại chiến. Mao Đồng là yêu thú họ rồng, so với những loài khác sức mạnh đương nhiên lớn hơn. Mấy vị thượng tiên vừa nhìn thấy Đế Quân liền cầu cứu. Đế Quân vốn kiệm lời, không hỏi nhiều liền bước tới định tâm thi triển trận pháp. Mao Đồng vốn bị nhốt trong tĩnh động vạn năm, tự nhiên sẽ nhạy cảm hơn những loài khác, lúc này nó cảm nhận được luồng khí khinh người, lao đến dữ dội. Một đòn đầu tiên chém tới tận xương. Mao Đồng gầm lên một tiếng, dùng móng vuốt sắc nhọn quật đến, nó lúc này mất bình tĩnh, trận pháp cũng trở nên rối rắm. Đặc tính của yêu thú này đó là càng đánh sẽ càng cuồng loạn, trừ phi kiệt sức mà chết.

Thế trận người ta kể lại lúc đó, một bên ung dung trầm mặc một bên hoảng loạn điên cuồng. Đế Quân khẽ vung tay, phóng ra hồng quang, là thuật định tĩnh tiêu động. Mao đồng cả người ứa máu, cào xé xung quanh.

Đế Quân lúc chiến đấu vốn luôn tĩnh tâm, lần này lại có chút mất tập trung, đột nhiên cầm gương soi. Thú Mao Đồng vội đánh tới, móng vuốt sượt qua má ngài một vệt máu đỏ tươi. Ngài khẽ lùi lại, lau nhẹ vết máu trên má. Hồng quang đột nhiên gia tăng, chỉ trong tích tắc thú Mao Đồng đổ rầm xuống bất động, chết bất đắc kỳ tử.

Đế Quân lúc đó vẫn tiếp tục soi gương, mày ngài hơi nhíu, nhúm lông hồ ly đỏ bên hông khẽ bay bay. Bóng tím cũng theo gió, đột nhiên biết mất.
Sự việc này sau được kể lại, theo suy luận của chúng tiên, có lẽ Đông Hoa Đế Quân không chịu nổi việc nhan sắc bị tổn hại, trở về Thái Thần Cung bế quan dưỡng thể...

Gió đêm thổi mặt hồ rung động, Phượng Cửu ngồi cạnh hồ buồn bực bứt lá, lúc này nàng tròn mười ba tuổi. Lần này lịch kiếp thân xác nàng biệt không hề thay đổi. Phượng Cửu từng gặp Ti Mệnh hỏi qua bản mệnh, đáng tiếc hắn cũng không biết, nàng lịch kiếp là để thăng cấp, mọi chuyện là do trời định.

Hôm nay nàng vừa trốn ra ngoài chơi liền bị phụ thân phát hiện, phạt chép Lễ ký. Phương Cửu chép mỏi cả tay, chán nản chạy ra ngoài hít thở. Trong phủ có một cái đình nhỏ, Phượng Cửu ngồi tựa cột, mở to mắt nhìn trăng sáng trên đầu. Nàng từ nhỏ đã được cưng chiều, trời sinh nghịch ngợm, thường xuyên trốn nhà ra ngoài chơi. Phụ thân nàng có dạy dỗ thế nào cũng không uốn nắn được. Phương Cửu lúc này đang tính cách, làm sao để trốn ra ngoài chơi lần sau?

Cơ hội gần nhất... chính là đêm nguyên tiêu!

Phương Cửu choàng áo lên tận đầu, đi theo xe lương thực ra khỏi phủ. Đêm nguyên tiêu vô cùng náo nhiệt, Phương Cửu chạy đông chạy tây, vô cùng thích thú. Nhưng người tính thật không bằng trời tính, trời đầy trăng sao đột nhiên lại mưa.

Không được! Nếu y phục mà ướt, lúc trở về chắc chắn sẽ bị phụ thân phát hiện nàng trốn đi chơi.

Phượng Cửu tìm thấy một cái miếu nhỏ liền nhanh chóng chạy vào gõ cửa. Một tăng nhân trẻ mặt xuất hiện: "Thí chủ cần vào tránh mưa?"

Nàng gật đầu theo hắn vào bên trong. Tăng nhân đi trước hỏi thăm nàng vài câu, nói miếu này chỉ có hắn và sư phụ, chỗ nghỉ có nhiều, nàng không cần ngại. Phượng Cửu che tay trên trán tránh mưa, miệng liên tục nói cảm tạ.
Phượng Cửu được đưa đến căn phòng trong hậu viện, lại còn có cả trà nước trên bàn. Nàng thầm nghĩ bản thân chỉ là xin trú mưa, cũng không cần tiếp đãi đến mức này. Ngồi xuống không lâu, mưa ngày càng lớn, Phượng Cửu có chút sốt ruột, chạy ra ngoài nhìn trời. Gió đột nhiên lớn, thổi tắt nến trong phòng, sấm vang lên, nàng giật mình, chạy vào căn phòng khác có nến cháy.

Gió khiến ngọn nến rung rinh, làm cho bóng người sau tấm mành che cũng lay động.

"Là ai?"

Giọng nói vừa lạnh vừa trầm.

Phượng Cửu hơi giật mình lùi lại, trấn tĩnh liền nói: "Ta... ta là khách vãng lai, trời mưa lớn nên xin trú tạm."

Người sau mành che mãi sau mới nói: "Ngồi đi."

Phượng Cửu ngồi xuống, lại tò mò nhìn qua bức mành mỏng. Bóng người ngồi chống tay lên chán, tựa trường kỷ.

"Ngài là sư phụ của tăng nhân kia?"

Người đó đang đọc sách, chậm rãi đặt bó trúc xuống. Cho dù nàng không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận, ánh mắt kia đang nhìn thẳng vào nàng: "Phải."

Mi mắt nàng lay động, Phượng Cửu cúi đầu di di ngón chân, phát ra tiếng chuông lành lạnh: "Mưa rất to, ta sợ ướt giày."

Nàng cho rằng người đó sẽ yên lặng, đột nhiên cùng tiếng mưa vang lên giọng nói: "Vậy thì đợi ở đây đi."

Nàng khẽ cười: "Đa tạ."

Phương Cửu năm mười tám tuổi trưởng thành, trở thành thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Bây giờ nàng có thể dễ dàng chốn khỏi phủ, chiêu thức này đều là sư phụ dạy cho nàng. Phượng Cửu thừa nhận mấy thói hư tật xấu nàng có đều là học được từ sư phụ. Vị sư phụ này... chính là người nàng gặp đêm nguyên tiêu đó. Nàng cho rằng mình với người này rất có duyên, từ đó về sau liền thường xuyên qua lại. Phượng Cửu nấu ăn không tệ, mỗi lần qua miếu lại mang đồ ăn mình tự làm.

Cuộc sống mấy năm qua của Phượng Cửu đều gắn với miếu nhỏ này, nàng thích ngồi bên cạnh sư phụ trò chuyện. Người thích bàn về phật pháp còn nàng nói ra chỉ có điểm mạnh là ăn uống chơi bời. Cũng may sư phụ không chê nàng, lúc nàng nói qua cũng thỉnh thoảng phản ứng.

Miếu nhỏ kia gần đây lại không thấy xuất hiện hình bóng của nàng. Cửa phòng sư phụ tuyệt nhiên đóng của im lìm, người ở bên trong nhưng lại tĩnh lặng đến đáng sợ. Mấy ngày thời tiết rất xấu, không khí ẩn lẫn khí lạnh thấu xương. Phượng Cửu đột nhiên xuất hiện, Tất Ly là đồ đệ của sư phụ, cũng coi như là sư huynh của nàng vừa nhìn thấy liền kinh ngạc, lắp bắp: "Sao... sao vậy? Muội ăn mặc..."

Nàng đang mặc hỉ phục.

Phượng Cửu lắc đầu, tự động đi tới hậu viện: "Muội đi gặp sư phụ."

Tất Ly nhìn theo bóng nàng, nói theo: "Sư phụ hôm nay không ở đình, người ở Hiên viện."

Nàng men theo lối cũ đi tới Hiên viện, là sân sau của đình, nhìn ra vườn liễu. Phượng Cửu nhìn người trước mặt chống tay quay lưng về phía nàng. Quen biết bao lâu vậy nhưng người chưa bao giờ để lộ mặt. Phượng Cửu đi tới, yên lặng ngồi trên bậc tam cấp. Bao năm qua bọn họ thuận tiện thì nói một câu, nếu không sẽ chỉ yên lặng cạnh nhau. Nàng hiểu chàng là người khí độ phi phàm, lạnh lùng, là nàng tự trầm luân không thoát ra.

"Sư phụ, người có biết hôm nay là ngày gì?"

"..."

"Chuyện gì người cũng rõ, không thể không biết hôm nay là ngày thành hôn của ta."

Phượng Cửu chậm rãi đứng lên, đôi mắt nàng đã phủ đầy hơi nước. Nàng nắm chặt tay áo, cuối cùng cũng phải buông. Nàng vẫn luôn chờ, trước giờ khắc bước vào lễ đường vẫn chờ. Nhưng chàng không đến.

"Đông Hoa..."

Nàng gọi tên chàng, bóng lưng kia trở nên cứng nhắc, cuối cùng cũng xoay lại đối diện với nàng. Phượng Cửu nhìn đôi mắt người, ánh mắt một vạn năm nàng chưa từng chạm đến. Nước mắt nàng không kìm nén được, từng giọt nặng lề rơi. Phượng Cửu đứng trong gió, nàng mặc hỉ phục đỏ rực như đóa hoa bỉ ngạn, giọng nói vỡ vụn:

"Chàng từng nói tình kiếp đó không tính, chàng không phải chàng, ta cũng không phải là ta. Vậy thì kiếp này có tính không?"

Nàng nói rồi lại lắc đầu: "Nhưng có ích chi? Nếu chàng có thể bị ta cảm động thì đã không còn là chàng"

"..."

"Ta từng thắc mắc, tại sao lịch kiếp thăng cấp thượng tiên lại có thể yên bình đến vậy, còn được gặp chàng... Giờ thì ta hiểu rồi. Không uống nước Vong Xuyên sẽ không quên được chàng, gặp chàng lại tiếp tục trầm luân đau khổ."

"..."

Nàng nói, bỗng dưng sấm sét vang rền trời. Gió thổi mạnh hất tung bộ hỉ phục đỏ, nàng thê lương đến chói mắt. Mưa rơi một giọt, hai giọt sau đó ồ ạt, nhanh chóng nhuốm ướt tóc nàng.

Nàng kiêu ngạo trước kẻ khác lại xấu hổ, hèn mọn xin chàng ban ơn một chút nhu tình. Vết thương lòng mãi không khỏi lại lại lan ra, đau đến vô cùng tận: "Nơi nhân gian thế tục này ta chẳng cầu gì, chỉ cầu một kiếp bên cạnh nhau."

Đông Hoa lại gần một tay chạm lên nàng. Cơ thể nàng lạnh toát. Chàng rùng mình, vội vã ôm chầm lấy nàng.

Một khắc nhìn nàng sụp đổ, tâm trí chàng đột nhiên trống rỗng.

Một kiếp bên cạnh nhau?! Đó cũng chẳng phải là chấp niệm của chàng, là lí do chàng đến kiếp này của nàng hay sao? Thực ra chàng biết nàng đã nhận ra, chàng tất nhiên cũng biết kiếp này nàng sẽ cưới người yêu nàng, người có thể bên cạnh nàng, một người cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì nàng. Chàng thừa nhận bản thân chưa bao giờ ghen tị đến thế, một Đế Quân thậm chí lại là ghen tị với một người phàm! Bởi vì người phàm đó có thể bên nàng. Còn chàng thì không!

Nàng không biết điều đó, càng không biết trời đất u tối, khí lạnh luẩn quẩn này là do chàng. Kết giới chàng tạo ra bao quanh cả một vùng trời đất, thế giới này phụ thuộc vào nội tâm của chàng. Chàng nhìn nàng vô lực nằm trong vòng tay, hiện tại nàng không có tiên khí hộ thân, cơ thể yếu ớt. Nước mắt nàng đổ dài, giọng nói ẩn nhẫn, khàn đặc: "Biết bao đêm say mèm ta gọi tên chàng... Đông Hoa liệu chàng có nghe thấy?!"

Trời đất như đảo lộn quay cuồng, gió lạnh như điên loạn gào thét. Mưa rơi thám ướt vai chàng, bóng dáng áo tím vốn phiêu diêu tự nhiên lại rủ xuống u buồn. Chàng ôm nàng, nói bên tai: "Cửu nhi, sau này không được dầm mưa, chờ mưa tạnh chúng ta sẽ cùng trở về."


CHƯƠNG 2

Lại một vạn năm trôi qua, người ta đồn rằng đế cơ Thanh Khâu không thể phi cấp, là đế cơ duy nhất ở tứ hải bát hoang không làm thượng tiên.

Phượng Cửu ngồi trong động Hồ Ly, nàng tựa tay lên chán nghịch mấy con cá Mễ Cốc vừa mang đến, trong đầu tính xem trưa nay sẽ làm món gì. Chiết Nhan gần đây bận bịu việc trên Cửu Trùng Thiên, Bạch Chân thúc thúc thành ra nhàn rỗi, thường xuyên đến chơi với nàng.

Hắn lười biếng nằm ngả lưng trên đá, hũ rượu Chiến Nhan ủ tự động rót vào miệng, lại nói chuyện năm xưa: "Nói ngươi lịch kiếp là để thăng thượng tiên vậy sao một tháng quay lại vẫn chỉ là tiểu tiên?"

Phượng Cửu buồn bực lắc đầu: "Không rõ, có lẽ tu vi con chưa đủ."

Bạch Chân cảm thán, nhắc nhở: "Cho nên mới nói nếu ngươi chịu nghe lời ta, năm xưa chăm chỉ luyện tập thì đế cơ Thanh Khâu bây giờ sẽ không phải là tiểu tiên."

Phương Cửu thầm nghĩ, không phải là thúc thúc nàng thông thích nàng vườn đào mười dặm tranh rượu Chiết Nhan của hắn ư?

"Nói đi." Bạch Chân hớp một ngụm rượu, tiếp tục: "Dưới nhân gian ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

Phượng Cửu ngẩng lên, giọng trách móc: "Thúc thúc, người không quan tâm con đến mức không buồn ngó xuống coi con thế nào sao?"

Bạch Chân ngồi dậy, hai tay sau lưng tiến lại gần nàng: "Là vì chỗ ngươi có kết giới không thể xuyên qua."

Phượng Cửu ngạc nhiên, lần lịch kiếp đó cũng thật kì quái: "Cuộc sống hạ giới rất bình thường, mở mắt ra, nhắm mắt lại đã hết lịch kiếp rồi. Rất vô vị."

"Cho nên chưa thăng cấp được cũng là chuyện bình thường, xem như bị ông trời trêu ngươi."

Bạch Chân nói rồi bước ra ngoài, trước đó bỏ lại một câu: "Đúng rồi, các tiên hữu anh tuấn mấy năm nay đứng hàng dài trước cửa động cầu thân. Năm đó chuyện với Điệp Phong dang dở, còn có thể nói vì ngươi nhỏ tuổi, bây giờ đến tuổi cập kê cũng phải nghĩ đến chuyện này."

Phượng Cửu cười khổ, cụp mắt nói: "Vậy thì cứ chọn đại một người đi."

Hai vạn năm, sau khi Dạ Hoa tế chuông Đông Hoàng. Kình Thương bị phong ấn, nhốt trong chuông vẫn im lìm nằm trên sông Nhược Thủy.

Ti Mệnh đứng bên sông, bên cạnh là thổ địa. Gió đêm thổi lạnh, sóng nước Nhược Thủy xao động, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Thổ địa chống gậy, cung kính nói: "Một vạn năm trước ngài nói Kình Thương có thể phá phong ấn trở lại. Lúc đó Đế Quân lại xuống phàm giới một tháng, trước khi ngài ấy đi đã dùng tiên pháp để trấn giữ, từ đó cho đến nay chuông Đông Hoàng vẫn không hề động tĩnh gì."

Tinh Mệnh gật đầu, thầm nghĩ, Đế Quân đã nhất định muốn hạ phàm thì đây cũng là biện pháp tốt nhất. Khi xưa ngày ấy bị phả hệ, hơn nghìn năm mới có thể khôi phục. Lần đó trở về, ngài ấy thậm chí mất hoàn toàn công lực, một vạn năm mới bồi được hai ba phần. Ti Mệnh nhìn chuông Đông Hoàng lơ lửng, nhắc nhở lão thổ địa: "Tuy Đế Quân khắc chế được Kình Thương, nhưng đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Kình Thương yên lặng hai vạn năm tự nhiên sẽ tích tụ được nguyên thần, hơn nữa lúc Đế Quân khắc chế buộc phải thả cho hắn chút tiên khí của người. Xem ra lần này Kình Thương phá chuông, tiên giới chúng ta phải chuẩn bị thật tốt."

Tin đế cơ Bạch Phượng Cửu chuẩn bị thành thân lan ra khắp tứ hải bát hoang. Đế cơ thành thân đương nhiên là chuyện lớn, quà mừng từ Đại Từ Minh Cung đến Diêu Thần Cung tới tấp gửi đi, riêng chỉ có Thái Thần Cung là không có động tĩnh gì.

Nói đến nơi náo động nhất đương nhiên chính là Thanh Khâu.

Mấy hôm nay con dân Thanh Khâu vui mừng đến mức, ngày nào cũng mấy tốp người đến động Hồ Ly mang gà, cá... chúc mừng, đoán rằng bọn họ cũng mong ngóng tiểu đế cơ lắm rồi. Phượng Cửu không chịu được ồn ào điên đảo như vậy, bèn trốn ở vườn đào mười dặm, chôn chân dưới gốc đào uống trộm rượu của Chiết Nhan.

Ti Mệnh đi từ Nhược Thủy tới Thái Thần Cung, trên đường đi đều nghe thấy người ta bàn luận về đại lễ thành thân của Thanh Khâu và Thiên Cung, nghe nói người đế cơ Phượng Cửu lựa chọn chính là hoàng tử của Tam Hải Cung, cháu bốn đời của Thiên Quân, tên là Thất Thất.

Ti Mệnh nghi hoặc mình nghe nhầm, tên là Thất Thất?! Chẳng phải loài hồ ly đại kỵ nhất là số bảy hay sao?! Phượng Cửu thành thân với người này... không phải thậm chí còn chưa từng nghe qua tên người ta đấy chứ?

Ti Mệnh đi vào Thái Thần Cung, không khí tĩnh mịch yên ắng. Hắn vào đại điện, bóng áo tím ngồi nghiêng trên trường kỷ, tay chống trên trán, đôi mắt nhìn không có tiêu điểm.

"Đến Quân."

Người trước mặt vẫn bất động.

Ti Mệnh, cúi đầu, lại nói: "Đế Quân?"

Đông Hoa lúc này mới tỉnh thần: "Có chuyện gì?"

"Tình hình ở Nhược Thủy, Chuông Đông Hoàng vẫn tắt lịm, không hề có hồng quang. Nhưng lạ một điều..."

Đế Quân thong thả ngồi dậy: "Nói đi."

"Nhiệt độ chuông Đông Hoàng ngày càng tăng, bây giờ đã làm sôi sông Nhược Thủy rồi."

Đông Hoa hơi nhíu mày, chắp tay sau lưng tiến về cửa điện, bên ngoài trời Thái Thần Cung vẫn một sáng vàng vạn kiếp không thay đổi, hắn nói: "Kình Thương đã thu thập đủ nguyên thần rồi, rất nhanh sẽ phá chuông. Mặc Uyên đang chịu Bồ Đề kiếp, xem ra ta phải đến Nhược Thủy một chuyến."

Ti Mệnh có chút khẩn trương: "Chẳng lẽ không còn cách khác?"

Đế Quân đứng nhìn đàn chim ngũ sắc bay về hướng đông, nhẹ giọng: "Thượng thần viễn cổ đã không còn nhiều cao nhân."

Ti Mệnh nhìn bóng cao lớn trước mặt, Đông Hoa Đế Quân, người năm xưa nắm trong tay thiên binh vạn tướng, mười mấy vạn năm làm chủ đất trời, trong ấn tượng của người khác là lãnh tướng đứng đầu thiên hạ, vậy là mà bóng người bây giờ lại trở nên đơn độc trong Thái Thần Cung rộng lớn này. "Đế Quân..."

"..."

"Nghe nói đế cơ ở Thanh Khâu, Bạch Phượng Cửu chọn ngày rằm tháng riêng... thành thân."

"..."

"Là tết nguyên tiêu."

Trận chiến kình thương hai vạn năm mới lặp lại. Chuông Đông Hoàng im lìm bỗng như bánh xe lăn, xoay tròn với vận tốc cực lớn, bắn ra hung quang. Hai bên bờ sông Nhược Thủy sóng vỗ gầm thét, không gian lẩn khuất chướng khí. Mây đen sấm rền khắp tứ hải bát hoang, mưa rơi tầm tã. Sông Nhược Thủy biến thành một hố đen, hút vạn vật vào lòng. Chuông Đông Hoàng chưa mở ra đã như muốn điên cuồng phá hủy tất cả. Đó là lúc Kình Thương phá chuông thoát ra ngoài.

Giữa mưa gió mịt mùng, một bóng váy đỏ xuất hiện, khuôn mặt nàng tái nhợt, phi thân, đối diện chuông Đồng Hoàng.

"Ngươi là ai?" Kình Thương tất nhiên phát hiện tiên khí của nàng, giận dữ quát.

"Đế cơ Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu."

"Đế cơ Thanh Khâu? Chẳng phải là Bạch Thiển ư?" Kình Thương đối với thượng tiên Tư Âm khi xưa vẫn luôn uất hận.

"Bãi bể nương dâu, chín vạn năm cái gì cũng đã thay đổi."

Kình Thương hừ lạnh: "Ngươi tới đây để làm gì?"

"Giết ngươi."

Tiếng cười ha hả vang vọng: "Dựa vào tiểu tiên như ngươi?" Sau đó một tia hung quang bắn ra, Phương Cửu nhanh chóng né được. Cùng lúc đánh vào chuông Đông Hoàng một đòn, cô cô từng dạy nàng câu hồn thuật, phát thuật này có thể khắc chế Kình Thương.

"Khá lắm! Một tiểu tiên như ngươi cũng biết câu hồn thuật, xem ra thực sự là người của Thanh Khâu." Kình Thương nhếch miệng.

"Nói nhiều phí lời." Nàng lạnh giọng, thi triển pháp thuật, tiếp tục đánh mạnh vào chuông Đông Hoàng. Lần này chuông Đông Hoàng rung lên dữ dội, hung quang bắn ra, tỏa khắp bốn phía.

"Năm xưa ta bị nghịch tử Ly Kính làm tổn hại nguyên thần mới thua dưới tay Dạ Hoa, ngươi nghĩ mình là ai mà dám đấu với ta?"

Phượng Cửu tiếp tục đánh vào chuông Đông Hoàng, mỗi đòn đánh ra đều dùng hết phần công lực. Chuông Đông Hoàng xoay chuyển dữ dội đột nhiên dừng lại. Khóe miệng nàng chảy ra một dòng máu.

"Kình Thương!" Nàng nói lớn.

Im lặng. Hắn vốn nhiều lời như vậy đột nhiên không nói gì.

"Mau trả lời ta!" Phương Cửu không tin hắn chết rồi. Nàng đương nhiên biết sức lực giữa nàng và hắn chênh lệch, mấy đòn vừa rồi có thấm gì với hắn.
Phượng Cửu đánh tiếp một đòn, đây là tiên pháp mạnh nhất của câu hồn thuật. Chuông Đông Hoàng vẫn im lìm bất động.

Tại sao?! Nàng không nghĩ nhiều, nhắm mắt để nguyên thần thoát ra, quan sát Kình Thương trong chuông Đông Hoàng. Một khắc đó, chuông Đông Hoàng mở ra, Kình Thương giữ lấy nguyên thần nàng. Phượng Cửu kinh ngạc, nàng bị lừa rồi!
Nguyên thần trở về thân xác, Kình Thương ở phía sau bóp cổ nàng. Phượng Cửu bị khắc chế, đau đớn nhắm mắt, dòng máu từ miệng tiếp tục ứa ra.
Trời đất đen tối, bụi tung mịt mù. Tiên nhân áo tím tiên pháp còn nhanh hơn gió, đứng trước Kình Thương giọng nói lạnh băng: "Thả người."

"Đông Hoa Đế Quân?!"

Bên tai là giọng kinh ngạc của Kình Thương, nàng từ từ mở mắt. Đối diện là ánh mắt khinh bạc của chàng. Kình Thương nhếch miệng: "Thả người?! Trong tay ta có con tin, tội gì phải thả?"

Đế Quân gương mặt hờ hững, chậm rãi nói: "Nàng ta chỉ là một tiểu tiên vô dụng, giữ lại chỉ tổ vướng chân tay, chi bằng chúng ta thong thả giao đấu. Ta nhường ngươi ba chiêu."

Kình Thương ngửa cổ cười lớn: "Đế Quân, người quá đề cao ta rồi. Quản trời đất như ngươi nhận ba đòn của ta có là gì?"

Đông Hoa nhếch miệng cười: "Vậy ngươi muốn sao?"

Kình Thương nắm chiếc cổ nhỏ của Phượng Cửu, mạnh tay một chút máu nàng lại ứa ra.

"Ba chiêu của ta không được, nhưng ba chiêu của ngươi thì được. Đế Quân hôm nay có thể cho ta thưởng thức sự lợi hại của ngươi có được không?"
Đông Hoa mân mê vạt áo, nhẹ giọng nói: "Ngươi cho rằng nàng ta quan trọng với ta tới vậy sao?"

Kình Thương cười khẩy: "Đối với người không quan trọng? Đối với ta, ta thậm chí còn muốn giết nàng."

Trán Phượng Cửu ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nàng dần dần vô hồn, một thân đỏ rực thê lương chói mắt. Chàng một khắc nhìn nàng, đáy mắt băng giá.
"Đưa ta nguyên thần của nàng trước."

Kình Thương thi pháp, nguyên thần Phượng Cửu nằm ngọn trong tay áo Đông Hoa.

Sấm bỗng vang rền, đại lôi từ trên trời lao xuống, nhắm thẳng cơ thể Đông Hoa, mỗi một đại lôi như nhát búa đập lên người chàng. Tiếng đại lôi dáng xuống vang khắp tứ hải bát hoang.

Máu từ khóe miệng Đông Hoa trực trào ra lại bị chàng khắc chế nuốt vào. Khình Thương thả lỏng tay, Đông Hoa lập tức khéo Phượng Cửu về phía mình, nhập nguyên thần cho nàng.

Kình Thương nhân lúc sơ hở, trên tay xuất hiện Phương Tiên họa kích phóng thẳng tới Phương Cửu đang nhập thần. Một nhát chí mạng, Phượng Cửu vô lực ngã xuống, một bàn tay lạnh giá vội ôm nàng. Đông Hoa xoay người, che chắn cho nàng. Phượng Cửu nằm gọn trong lòng chàng, miệng ộc một ngụm máu tươi.

Chàng ôm chặt Phượng Cửu, một tay run rẩy chạm lên má nàng, khàn giọng: "Cửu nhi."

Phương Cửu thở yếu ớt, đôi mắt nhìn chàng không dám chớp, sợ rằng chớp một cái sẽ không thể mở ra được. Nàng dơ một tay chạm lên mắt chàng vuốt ve, khuôn miệng khẽ cong, gượng nói: "Đông Hoa...Phượng Cửu thích chàng...Rất thích chàng", sau đó lại cười khổ: "Rốt cuộc ta trong lòng chàng có bao nhiêu quan trọng?"

Khuôn mặt chàng trắng bệch, tròng mắt đen thẫm lóng lánh, một tay giữ lấy tay nàng đang ôm má mình, run giọng nói: "... Chưa từng có ai qua trọng hơn nàng."

Phượng Cửu mỉm cười, con ngươi dần không có tiêu điểm, cơ thể vô lực buông tay. Nàng nhắm mắt, nước mắt từ hốc mắt tích tụ cuối cùng cũng chảy ra.

Trận chiến Kình Thương này vang đến bốn bể bát hoang. Thượng thần kéo đến bờ sông Nhược Thủy càng lúc càng đông. Tất cả chỉ có thể đứng ngoài quan sát, không người nào có thể xông vào kết giới của Đế Quân tạo ra. Mọi biến cố xảy ra ai cũng đều nhìn rõ. Không ngờ tôn thần từ thời thượng cổ, Đông Hoa Đế Quân vô dục vô cầu lại đang bị xoáy và mê hồn kế của Kình Thương. Giao đấu trong mê hồn kế trọng yếu là thâm thanh lòng tịnh, trong lòng nhục dục ắt bị ảo giác câu dẫn. Ai mà ngờ được thiên thần chí tôn của Cửu Trung Thiên trong lòng có chấp niệm, hơn nữa chấp niệm sâu đến độ chính bản thân không phát hiện được trận pháp, càng không thoát ra được kết giới chính mình tạo ra.

Mặt sông Nhược Thủy sóng đánh dữ dội, trên sông Nhược Thủy chướng khí nặng nề kết thành vòng cầu lớn. Đông Hoa Đế Quân ôm xác Phượng Cửu trong lòng, phía sau Kình Thương dùng Phương Tiên họa kích, liên tiếp đánh về phía ngài, mỗi cú đều là dùng hết pháp lực. Tấm lưng Đông Hoa hứng chưởng nhưng lại không hề có chút phản ứng, giống như mọi thứ trên thế gian đều không liên quan tới chàng.

Kết giới Đông Hoa tự nhiên thu nhỏ lại sau đó đột nhiên bùng lên dữ dội, ánh sáng hồng quang tỏa ra khiến người ta không mở nổi mắt. Đông Hoa đứng lên, tròng mắt đen thẫm, khuôn mặt mang theo sát khí lạnh băng. Thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt đều sợ đến ngây người.

Tương truyền Đông Hoa Đế Quân sinh ra từ đá, ngài không thuộc về tiên giới hay ma giới, bởi vì bản tính thích thong dong tự tại mới chọn thiên tộc. Thế nhưng Đông Hoa lúc này mất hết lý trí, sát khí cuồn cuồn, trên trán ẩn hiện ấn khí đọa tiên, rõ ràng đang rơi vào ma đạo. Chàng mở nguyên đỉnh, búa Bàn Cổ thoát ra sáng lấp lánh.

Xét về mấy món thần khí, Mặc Uyên có chuông Đông Hoàng, Bạch Thiển có quạt Côn Luân, còn Đông Hoa Đế Quân có búa Bàn Cổ. Tương truyền bàn Cổ sinh ra từ gốc sen xanh, khi thế giới còn là hỗn mang. Thượng thần thời cổ thức tỉnh và dùng búa Bàn Cổ bổ ra thiên địa, những vật chất nặng nền dơ bẩn lắng lại thành đất, những vật chất nhẹ nhàng thanh sạch bay lên thành trời. Sau khi phân chia hoàn thành Thượng thần quá mệt mà chết đi, thân thể biến thành đồi núi, máu chảy biến thành sông.

Vốn dĩ một thượng thần như Đế Quân, cho dù chỉ có hai ba phần công lực vẫn có thể khắc chế được kình thương sau đó lưu giữ một chút tiên nguyên, giống Mặc Uyên ngủ say vạn năm có thể quay về tiên giới. Nhưng chàng cầm búa Bàn Cổ trên tay, rơi vào ma đạo là không chỉ là muốn giết Kình Thương mà còn muốn tận triệt lục giới.

"Đông Hoa Đế Quân!"

Tất cả tiên giới có mặt ở đó đều kinh hãi.

Ti Mệnh ngây người, run giọng nói: "Đây... chính là ứng kiếp."

Một nhát búa vang lên, sóng gầm gió thét, đất trời đảo lộn. Phát thứ hai vang lên, trời long núi lở, vạn vật tiêu biến. Đông Hoa toàn thân nhuốm máu, lơ lửng trong chướng khí đen ngòm. Phát thứ ba vang lên, kết giới vỡ toang, ánh mắt đen thẫm của chàng từ trên cao nhìn xuống. Bạch Thiển, Dạ Hoa, Chiết Nhan, Ương Thác, Liên Tống... đều có mặt, bởi vì sức mạnh của búa Bàn Cổ quá lớn, tiên nhân có mặt đều bị phản thân đến hộc máu, có người tu vi thấp cũng bị tiêu tán. Chàng liếc qua vạn người rồi lại nhanh chóng dừng lại ở một người, khuôn mặt nàng tái nhợt, y phục đỏ rực như hoa bỉ ngạn, giống như khi nàng trở thành đế cơ, giống ngày đó nàng đứng trước mặt chàng rơi lệ. Chàng biết hôm nay là ngày thành thân của nàng, nàng sẽ chờ chàng, chờ không được sẽ tự động đi tìm chàng. Sau đó sẽ đau đớn trách móc chàng khiến nàng khổ sở thất vọng. Nàng đứng gần chàng như vậy nhưng khoảng cách lại là cả tứ hải bát hoang. Ánh mắt nàng vừa hoảng sợ vừa đau đớn. Chàng xoay người đối diện với chuông Đông Hoàng. Tiên hồn dần dần cũng lấy lại lý trí. Nhưng rốt cục cũng đã muộn, chàng nhìn lục giới lụi tàn, khẽ nói: "Nếu như sớm biết có ngày này, sớm biết không thể tránh khỏi ta đã chứng minh mình yêu nàng."

Phượng Cửu nhìn bóng tím phiêu liêu, tiên cốt dần tan thành tro bụi, run rẩy: "Đừng! Đông Hoa, ta không cần! Không cần chàng chứng minh."

Gió thổi sóng gầm. Thiên thể Đế Quân vỡ vụn, theo gió bay khắp tứ hải bát hoang, vá lại trời, đắp lại đất, máu chảy xuống sông nối lại biển. Sinh linh lục giới tái sinh. Cảnh vật tự nhiên yên bình chưa chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Kình Thương tàn cục, tiêu tán theo tro bụi, chuông Đông Hoàng lạnh ngắt im lìm. Dòng sông Nhược Thủy phẳng lặng. Không gian yên ắng tĩnh mịch. Phượng Cửu bay lơ lửng trên sông, ánh mắt ngơ ngác tột đột. Bàn tay nàng run rẩy quơ quào xung quanh, sau đó đột nhiên hét lên hai tiếng: "Đông Hoa!"
Tiếng hét của nàng thê lương đến xét tâm can, vang khắp tứ hải bát hoang, hơn ngàn năm vẫn vang vọng.

Mấy vạn năm sau nhân thế vẫn thường xuyên kể lại trận chiến Kình Thương trên sông Nhược Thủy, Đông Hoa Đế Quân dùng tiên nguyên bồi lại đất trời.
Năm đó Đế Quân đọa tiên, Thanh Khâu đế cơ lại phi cấp thượng tiên. Đúng là chuyện trêu ngươi tình ái.

Chúng tiên có mặt đều kinh ngạc, đế cơ Phượng Cửu một phát trở thành thượng tiên, tiên hồn lại hỗn độn đảo điên. Thì ra năm đó lịch kiếp thực sự là để nàng thăng cấp, thì ra năm đó nàng gặp chàng ở trần gian, thì ra nàng và chàng đã từng có một kiếp tình mà nàng chính là nàng, chàng chính chính là chàng, thì ra hai vạn năm qua lúc nàng say mèn đều là chàng ôm nàng trong lòng, thì ra mỗi đêm, trong cơn say nàng gọi tên "Đông Hoa" chàng đều nghe thấy. Nhưng tại sao chàng lại ích kỷ như vậy? Tại sao lại chỉ cho mình chàng biết? Chàng phong ấn trí nhớ của nàng, khiến nàng vạn năm không thể thăng cấp. Bây giờ chàng tiêu tán, phong ấn với nàng cũng mất đi, nàng trở thành thượng tiên, một thượng tiên thật thê lương. Chàng nói chàng không có tên trên đá tam sinh, dây dưa với nàng chỉ là nghiệt duyên, nàng đã không tin, nàng cưới bừa một người để chứng minh cho chàng thấy, duyên trên đá tim sinh thì đã sao? Nếu đã không phải là chàng thì bất kể ai cũng là nghiệt duyên! Nàng chờ xem trời báo ứng nàng thế nào?

Phượng Cửu bật cười điên dại. Đây có phải là báo ứng của nàng?!
Nàng từng nói nếu chàng sống thì nàng sống, nếu chàng chết, nàng nhất quyết không sống một mình.

Chàng vì nàng mà tận triệt lục giới, cũng vì nàng mà cứu cả thế gian. Nàng nhìn nhân gian dần dần hồi sinh trước mặt, tất cả nều trở nên vô nghĩa, hồng quang từ hoa phượng trên trán nàng lóe sáng, từ từ bao bọc lấy nàng. Bạch Thiển phi thân tới bên nàng liền bị bật lại. Phượng Cửu giống như mặt trời thứ hai, phát ra ánh sáng nóng đỏ. Không ai chịu được khí nóng này, tất cả đều phải lùi lại phía sau. Đây chính là thuật tiêu hồn của Thanh Khâu, chỉ đế cơ Thanh Khâu mới có thể sử dụng.

Phượng Cửu lơ lửng trong quả cầu lửa, nàng vô thức nhắm nghiền mắt.

"Thế gian này không có chàng... ta không cần."

Mười mấy vạn năm, tứ hải bát hoang không có biết bao nhiêu sinh linh ra đời rồi lại tiêu tán, thế nhưng cầu lửa trên sông Nhược Thủy chưa bao giờ nguội lạnh. Nghe đồn trong đó là tiên thân của Đế Cơ Thanh Khâu Bạch Phương Cửu đang ngủ say. Nàng chính là minh chứng của trận hồng hoang Kình Thương vang khắp bát giới năm xưa. Tuy nàng chỉ là thượng tiên nhưng những thượng thần mới phi thăng đi qua sông Nhược Thủy đều cúi đầu bái lễ, thỉnh thoảng có mấy tiểu tiên được nghe kể lại cũng tò mò tới Nhược Thủy để nhìn nàng.

Nàng ngủ vùi sốt mười mấy vạn năm, cuối cùng cũng có một ngày một người có thể mở thuật tiêu hồn, đó thượng thần Bạch Chỉ. Hắn nói với nàng, gần đây hắn phát hiện thế gian này vẫn còn một phách của Đông Hoa. Nàng mở mắt, thoát khỏi cầu lửa đi tìm chàng.

Lục giới có rộng lớn đến đâu nàng cũng tìm. Nàng đi khắp thế gian, thân áo đỏ trên tay cầm đôi chuông nhỏ tận lực rung. Mấy chục năm đó, khắp nơi trên tứ hải bát hoang không đâu không nghe thấy tiếng chuông của nàng. Cho đến một ngày nàng gặp lại một người, là Ti Mệnh Tinh Quân, hắn nói: "Năm xưa, Đế Quân tặng người bản đồ do chính ngài vẽ tứ hải bát hoang từ thủa hồng hoang. Ngụ ý, thế sự xoay vần tất cả trên bức vẽ đó đều không còn tồn tại, ngay cả tứ hải bát hoang cũng thay đổi thành hình dáng khác, vạn sự thế gian nhỏ bé, không có gì phải nhớ nhung."

Phượng Cửu mệt mỏi nhắm mắt. Nàng đi qua hắn, tiếp tục rung chuông.
Ti Mệnh phía sau nói tiếp: "Nhưng thực ra có một nơi trên bản đồ chưa bao giờ thay đổi."

"..."

"Là Bích Hải Thương Linh."

Bích Hải Thương Linh nằm ở cuối trời, tuy là một vùng nhỏ bé nhưng lại là nơi non xanh nước biếc, tiên cảnh hữu tình. Những dãy núi tiên liên miên uốn lượng quanh dòng suối thiêng Bích Hải, điểm thần diệu nhất ở đây là trên dòng suối thiêng rộng lớn đó lại mọc lên các loại hoa cỏ cây cối giống như trên đất liền, hơn nữa còn có rất nhiều thú vật đến sống, nơi sâu nhất trong rừng cây sừng sững một cung điện bằng đá cao lớn hùng vĩ, đứng chính giữa dòng suối thiêng. Phượng Cửu tiến sâu vào Bích Hải Thương Linh, đi vài dặm liền bắt gặp một rừng trúc có một cái giếng nhỏ, đoán rằng có người ở. Nàng vừa hạ thân, một người vác bó củi tới bên nàng, ngạc nhiên nói: "Nàng là ai?"

"Ta là người ở Thanh Khâu."

"Thanh Khâu? Tại sao lại đến đây?"

"Ta đến để gặp một người."

Hắn gãi đầu khó hiểu: "Bích Hải Thương Linh này trước nay chỉ có người đi, chưa từng có khách đến. Vậy nàng đến gặp ai?"

Nàng nắm chặt chuông nhỏ trong tay, bình tĩnh nói: "Đông Hoa."

Ánh mắt hắn trong suốt, không có chút giả dối, nói: "Nơi này không có ai tên Đông Hoa, chỉ có ta và công tử ở đây."

Mi mắt nàng khẽ run, Phượng Cửu đứng lặng người. Hắn cảm nhận cô gái trước mặt vừa nghe hắn trả lời liền vô cùng đau khổ, hắn chưa từng gặp ai có nỗi đau mãnh liệt tới mức... khiến người bên cạnh cũng có thể cảm nhận được như nàng. Hắn gãi tai, nói: "Ta thực sự không biết, chi bằng nàng thử hỏi công tử ta xem sao?"

Hắn nói là làm, xoay người đi trước, nàng nhìn theo hắn, chân cũng bước theo sau. Hắn vừa đi vừa nói: "Công tử ta thích đọc phật pháp, thú vật nghe công tử ta giảng đạo lâu ngày thành tinh, tu thành người rồi rời khỏi đây. Ta không thích thế giới bên ngoài bèn xin ở lại chăm nom giúp công tử."

Nàng nhẹ giọng: "Công tử ngươi tên gì?"

"Văn Xương."

Phượng Cửu dừng lại, hắn cũng dừng lại nhìn nàng, chỉ về phía trước: "Đi hết rừng trúc này sẽ có một ngôi nhà nhỏ, trước ngôi nhà có một cái hồ bên cạnh trồng đầy liễu, công tử ta thích ngồi trên trường kỷ đọc sách. Nàng đi một chút sẽ nhìn thấy người."

Hắn nói rồi ôm bó củi đi lối khác, nàng thất thần nhìn lối nhỏ trước mặt. Phượng Cửu đi về phía trước, mỗi hơi thở đều cố gắng lắm mới nặn ra, bàn tay nàng nắm chuông rung nhẹ.

Nàng đi không lâu, ngôi nhà nhỏ thật sự hiện trước mặt, mặt hồ liễu rủ, bóng một người ngồi trên trường kỷ, gió thổi khiến tà áo tím khẽ bay. Phượng Cửu bỗng cảm thấy vô lực, nàng vội tựa vào thân cây bên cạnh. Đã rất lâu nàng mới cảm thấy kiệt sức như vậy, cơ thể hóa thành hồ ly đỏ, chậm rãi đi tiếp. Nàng dừng lại trước mặt chàng, chàng cũng nhìn thấy nàng, buông sách nói: "Cửu vĩ thiên hồ?!"

"..."

"Không đúng, ngươi chỉ có tám cái đuôi."

"..."

Chàng vẫy tay bảo nàng tiến lại gần, lại nói: "Mỗi đuôi hồ ly được xem như một mạng, ngươi mất một đuôi... xem ra đã chịu đau đớn rồi."

Nàng đến bên, gối đầu lên chân chàng, giọt nước từ khóe nàng rơi xuống, thấm vào áo chàng.

Giọng chàng nhẹ như gió, chạm vào nàng: "Có lẽ là rất đau..."

i.nQj

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro