Chương 11 : Chuyện xấu lại tới cùng một lúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Trình Điển cảm thấy mỹ mãn, kéo Văn Lược đứng dậy, mỉm cười nhìn nhân viên tạp vụ chạy tới nói, -"Xin lỗi, chúng tôi đang diễn tập."

Lý do giả như vậy, Văn Lược cũng không dám ngẩng đầu.

-"Tôi biết." Nhân viên tạp vụ ngượng ngùng đưa giấy, muốn được ký tên.

Cái này cũng tin được hả? Văn Lược cảm thấy thế giới của mình trở nên hỗn loạn , hắn không muốn đứng đây thêm một giây nào nữa. Cầm lấy áo khoác bước đi, An Trình Điển không cản Văn Lược nữa.

Về đến nhà nhìn thấy Vệ Sanh, Văn Lược mới cảm thấy không ổn. Vệ Sanh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn...Nháy mắt hắn có cảm giác muốn trốn khỏi nhà.

-"Về sớm vậy? Không phải hẹn An Miên Miên sao?"

Vệ Sanh đang ngồi trước máy vi tính, Văn Lược được nghỉ cơ bản hắn cũng sẽ được nghỉ vài ngày, nhưng thật ra vẫn ở bên này xử lý công việc.

-"Ừ." Văn Lược chột dạ trả lời lấy lệ, trở về phòng.

Lấy laptop bắt đầu lên mạng, lướt các trang web giải trí cho tới diễn đàn của hắn, diễn đàn của An Trình Điển, diễn đàn của Ngả Thước, không tìm được gì.

-"Cái gì?"

Văn Lược buồn ngủ mông lung đột nhiên bị một tin tức đập vào mắt làm tỉnh lại, tiêu đề cực to, "Bạn tốt trở thành thù, nhị nam tranh nữ, tin sốt dẻo !"

Nhưng giây tiếp theo liền thấy may mắn, An Trình Điển hôn hắn không có báo đưa tin. Văn Lược nhíu mày, tranh thủ Vệ Sanh nhìn không thấy, liền nhẹ nhàng thở ra.

-"Tôi chưa bao giờ biết hai người rốt cuộc lại có quan hệ này."

Vệ Sanh đem điện thoại của mình đến trước mặt Văn Lược, "Nếu không phải do tôi an bài, cậu cảm thấy hôm nay báo chí sẽ hai nam nhân tranh nhau nữ nhân ?"

Văn Lược trong lòng run sợ nhìn di động Vệ Sanh, bên trong là tấm ảnh mờ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra An Trình Điển hôn hắn.

Hắn thật sự rất ít khi thấy Vệ Sanh giận như vậy, chột dạ lui vào chăn không nói tiếp nữa. Thật ra nếu Vệ Sanh có thể kiểm soát, chuyện xảy ra sẽ không hỏng bét, nhưng đây dù sao cũng là một tấm ảnh hiếm có, nếu tương lai hắn không nổi tiếng, hoặc đắc tội với người nào, chuyện này có thể đè chết hắn.

An Trình Điển cái đồ chết tiệt, hại người quá đáng..

-"Cái này... chỉ là hiểu lầm thôi." Văn Lược chột dạ nói.

-"Tôi mặc kệ có phải là hiểu lầm hay không, nếu để tấm này lọt ra ngoài, cậu cảm thấy cậu sẽ thế nào?" cơn tức của Vệ Sanh vẫn tiếp tục bánh trướng.

Văn Lược hận không thể hành hung An Trình Điển ngay lúc này. Nhưng hắn chỉ có thể có thái độ ngoan ngoãn nghe Vệ Sanh giáo huấn. Phỏng chừng sự việc đã trong tầm kiểm soát, cho nên Vệ Sanh mới còn thời gian mắng hắn. Quen biết Vệ Sanh nhiều năm như vậy, số lần bị mắng rất ít, nhưng năm nay hắn lại bị mắng rất nhiều lần, lúc này đây là lần nặng nề nhất.

Văn Lược thật sự cảm thấy An Trình Điển là âm hồn đeo bám mình.

Đang ngoan ngoãn nhận sự giáo dục của Vệ Sanh, di động vẫn đặt trước mặt Văn Lược đột nhiên reo lên. Là Tiểu Càng! Người đại diện của An Trình Điển.

Văn Lược cầm di động lên.

Vệ Sanh giơ tay ra. Văn Lược đưa di động qua cho hắn.

Vệ Sanh đi ra ngoài nghe. Văn Lược cũng lười xem báo , thứ tin tức giả này có cái gì tốt đẹp, y lấy laptop ra lên mạng, quả nhiên hôm nay đầu đề đều là hắn và An Trình Điển.

Đều là lấy tin từ nhau rồi rập khuôn theo một nội dung, tin tức hai chàng trai và một cô gái . Nhưng ở một diễn đàn, Văn Lược lại thấy được.... so với tấm Vệ Sanh đưa còn mờ hơn.

Người ta còn nói hôm qua hắn ở đây, báo chí nói hắn và An Trình Điển tranh Ngả Thước căn bản không phải đánh nhau. Mà là hôn môi !!!

Ở trên còn tỉ mỉ thuật lại chuyện hôm qua, tình hình trên cơ bản là đúng. Nhưng An Trình Điển làm việc theo lẽ thường đều rất an bài, cho dù người đó nói thật, thì vẫn không thể thuyết phục. Cho nên bài post này liền bị nghi ngờ.

Nhưng vẫn là không ít diễn đàn trích đăng lại.

Văn Lược nằm ở trên giường thở dài, cái này giải quyết sao đây?

-"Ừ ừ, có thể như vậy là tốt nhất. Bên tôi cũng không có vấn đề gì. Phóng viên bên kia không thành vấn đề, đến lúc đó kêu họ tuyên bố là được."

Thanh âm của Vệ Sanh từ cửa truyền tới, sau đó bước vào rồi cúp điện thoại, hắn nghiêm mặt nhìn Văn Lược.

-"Buổi chiều theo tôi ra ngoài gặp đạo diễn."

-"Hả? Công việc kế tiếp không phải đã sắp xếp rồi sao?"

Giọng nói Văn Lược thực lo lắng, chột dạ muốn chết. Chính là loại cảm giác nghỉ còn chưa đủ đã phải làm việc, trong lòng không khỏi mất tự nhiên.

-"Tạm thời gia tăng. Công việc kế tiếp để đó, tôi xem xem có thể điều chỉnh hay không. Thật sự không được thì cậu ráng chạy cho xong đi!"

Câu của Vệ Sanh cũng không đến mức chặn đường sống.

Văn Lược không phải sợ công việc vất vả, nhưng mà Vệ Sanh bỗng nhiên nói như vậy, hắn cảm thấy trong lòng Vệ Sinh có tính toán, đặc biệt là khi vừa mới tiếp điện thoại của Tiểu Càng. Văn Lược cảm thấy mình sắp bị quay đến hôn mê.

Văn Lược coi như có dự đoán trước, biết đó là hãm hại cho nên khi nhìn thấy An Trình Điển trong phòng họp, hắn không hề muốn nhìn một chút nào.

An Trình Điển nằm ngửa ở sô pha, nhìn thấy Văn Lược cũng chỉ ngẩng đầu chào một cái. Xem ra cũng bị người ta giáo huấn, tóc hơi rối một chút.

Tiểu Càng đứng bên kia cầm kịch bản lật xem, lâu lâu giương mắt nhìn An Trình Điển, đối phương thành thật cúi đầu. Khiến cho Văn Lược kinh ngạc chính là, người kia chưa hề chủ động lại chỗ mình chào hỏi.

Nhất định là bị Tiểu Càng mắng, Văn Lược nhất thời thấy tôn kính Tiểu Càng, có thể dễ dàng lệnh lớp An Trình Điển, rất mạnh nha!

Cho nên mới nói ngôi sao thật ra không phải là người lợi hại nhất, lợi hại nhất chính là người đại diện của họ. Tiểu Càng vóc dáng không cao còn có chút trẻ con, thoạt nhìn không lớn, mà lại có thể xử lý An Trình Điển, chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến người kia ngoan ngoãn, có nhúc nhích cũng không dám. Điều này làm cho Văn Lược càng thêm bội phục.

-"Đứng ở cửa làm gì?"

Vệ Sanh từ ngoài cửa bước vào, nhìn Văn Lược vẫn đứng ở đó liền đẩy vào trong.

Tiểu Càng lúc này mới phát hiện bọn họ đã tới, vội vàng cười, chạy lại chào đón, so với thái độ với An Trình Điển quả là hai người khác nhau.

-"Đạo diễn còn chưa tới?" Vệ Sanh hỏi Tiểu Càng.

-"Đến rồi, thấy các người còn chưa tới cho nên tranh thủ đi WC." Tiểu Càng đưa kịch bản cho Vệ Sanh.

Hai người đại diện không cần đưa kịch bản cho diễn viên chính xem luôn, hai người bọn họ có năng lực của chúa sao ? Văn Lược liếc mắt nhìn Vệ Sanh, ý là để hắn xem kịch bản với.

Vệ Sanh không nhìn hắn, ở bên kia thảo luận với Tiểu Càng.

Văn Lược nhàm chán đành phải ngồi nghịch di động. Cơ mà đang nghịch thì cửa mở, một người đàn ông mặt áo sơ mi đen, trên vai có một bộ xương khô thật to bước vào, khi thấy Văn Lược liền cười hì hì.

-"Văn Lược! Cậu là Văn Lược.. xin chào xin chào!"

Người kia đeo các phụ tùng đinh đinh đang đang đưa tay về phía hắn.

Văn Lược theo bản năng chống đối, chạy ra sau trốn, người này là ai vậy ? Kì cục thấy lạ . An Trình Điển ở bên cũng cảnh giác, bên cạnh Tiểu Càng vừa nhấc mắt, vội vàng đứng lên.

-"Đỗ đạo diễn! Anh quay lại rồi."

Tiểu Càng vừa nói xong, tay Văn Lược cũng thả lỏng, trong lòng hồi hộp, người này chính là đạo diễn.

-"An Trình Điển!"

Nếu như nói khi Đỗ đạo diễn nhìn thấy Văn Lược đã kinh ngạc, thì lúc này khi nhìn đến An Trình Điển đã muốn điên lên, "Thật tốt! Quả nhiên hiện vật so với trên TV còn đẹp trai hơn."

Hiện vật ? Mặt An Trình Điển liền đen...Văn Lược ở bên kia cười trộm.

-"Thật sự là rất xứng."

Đỗ đạo diễn gật đầu, giương mắt nhìn hai người, sau đó xoay người nhìn Tiểu Càng và Vệ Sanh gật gật đầu, "Các cậu chắc cũng thấy họ rất xứng đôi?"

Trong phòng bốn người, có hai người mặt nổi đầy hắc tuyến, hai người còn lại trong lòng biết rõ hai người kia mặt nổi hắc tuyến.

Thời gian còn lại là giao cho người đại diện, Văn Lược và An Trình Điển rất rảnh rỗi. Vấn đề là, từ đầu đến đuôi đều không có ai nói cho bọn họ biết đạo diễn này là ai.

Từ lúc bọn họ bắt đầu thương lượng, Văn Lược cũng nghe được một chút, phim này không có nữ diễn viên. Mặt An Trình Điển bắt đầu nở nụ cười. Văn Lược lại có dự cảm không tốt, gần đây có dự cảm không tốt ngày càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng chuẩn.

Vẫn đợi cho bọn họ nói chuyện xong, Văn Lược và An Trình Điển cuối cùng cũng cầm được kịch bản. Hắn nhìn sơ qua, nhìn thấy một câu.

Gia Tuấn rưng rưng: Kỳ ca, ta thích ngươi, ngươi nghĩ ta ghê tởm thật ư?

Hắn vội vàng lật lên phía trước, tên của hắn đánh ngay bên cạnh Gia Tuấn, mà người kia chính là An Trình Điển, cũng có nghĩa là hắn sắm vai Gia Tuấn thích Kỳ ca do An Trình Điển sắm vai.

Thế giới quan của Văn Lược lập tức liền muốn nổi sóng thần.

Đạo diễn kia tên Đỗ Minh Thành, là đạo diễn mới, nhưng làm biên kịch rất rất giỏi. Thật ra hắn đã từng hợp tác với An Trình Điển và Văn Lược, nhưng mà biên kịch là thuộc dạng giao kịch bản ra ngoài, không gặp người. Có thể gặp được phỏng chừng cũng là do may mắn, cho nên chưa từng gặp mặt An Trình Điển và Văn Lược.

Văn Lược và An Trình Điển không nhận ra hắn cũng không phải hoàn toàn không có nguyên nhân.

Nhưng mà, biên kịch thì làm rất tốt thế làm đạo diễn có được không?

-"Đây là ước mơ của tôi! Quay một bộ phim điện ảnh. Chỉ quay duy nhất một bộ."

Đỗ Minh Thành hưng phấn muốn nhảy dựng, nhìn ra được hiện tại hắn rất kích động.

Văn Lược và An Trình Điển cẩn thận trao đổi ánh mắt với người đại diện của mình. Hai người khó khi nào có chung ý kiến, cảm thấy Đỗ Minh Thành này làm đạo diễn rất không đáng tin.

Tiểu Càng và Vệ Sanh đang lo lắng đến các phương diện tiền tài này nọ, không hề quan tâm đến ý kiến của hai người kia. Nhưng khi An Trình Điển cầm kịch bản trong tay, cũng đương nhiên đứng về phía người đại diện.

"Đỗ biên tập cho dù là làm đạo diễn, nhất định cũng sẽ là đạo diễn hiếm có nhất trong giới đích nhân tài!"

-"Nào có nào có, chỉ là số tốt thôi!"

Đỗ Minh Thành nắm tay An Trình Điển không buông.

An Trình Điển này vỗ mông ngựa quá nhanh, Văn Lược nhìn xem thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro