Chương 16 : Không cho phép lưu manh đùa giỡn !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




An Trình Điển ngồi bên kia, Văn Lược cởi quần áo thì không mất mặt, hắn ngồi bên kia bị mọi người vây quanh mới mất mặt. Hắn nhìn Văn Lược cởi quần áo đến chảy máu mũi, tin này đã trở thành tin hot của tổ biên kịch.

Cũng không biết là ai la to.

-"An Trình Điển, máu mũi ở đâu ra thế này?"

Sau đó lực chú ý toàn bộ dời đến hắn, bao gồm cả đạo diễn. Nhưng may mắn chính là Văn Lược, cảnh quay chỉ tốn một hai giây đã xong, tất cả mọi người lại đều nhìn An Trình Điển, trợ lý của Văn Lược liền bay thật nhanh tới lấy quần áo bọc Văn Lược lại.

An Trình Điển hối tiếc không kịp, trọng điểm không thấy được coi như bỏ đi, vậy mà còn bị mất mặt.

Văn Lược ở bên kia lạnh lùng nhìn cái người đang chạy tới chăm sóc mình – An Trình Điển, trong lòng hung tợn mắng một câu, đồ dê già!

An Trình Điển mặc dù mới đến phim trường một ngày, nhưng lại không hề tạo khoảng cách gì, có người đã bắt đầu dùng chuyện này đùa giỡn với hắn, An Trình Điển có chút xấu hổ sờ sờ mũi, sau đó vẫn cười vô liêm sỉ nói, "Chịu thôi, dáng người Tiểu Lược đẹp quá mà!"

Văn Lược lại thầm mắng một câu, vô lại!

Cười xong quậy đủ vẫn là tiếp tục quay, An Trình Điển cũng xác nhận không có gì đáng lo ngại, Văn Lược lại bị treo lên cây, An Trình Điển cầm đại đao chỉ lên trời nhìn Văn Lược, nhìn vô cùng khiêu khích.

Văn Lược bị treo ở trên cây, sắc mặt rất khó coi, đây không phải là diễn, mà là hắn đang thật sự đối với người đứng ở phía dưới cao ngạo nhìn hắn – An Trình Điển, rất bất mãn.

An Trình Điển cầm lấy đại đao mà nhân viên đã cố ý chế tác cho hắn, gõ vào chân Văn Lược,

-"Tiểu bạch kiểm, có phải muốn gọi mẹ không?"

Văn Lược muốn đá vào mặt tên kia ngay lập tức, nhưng kịch bản lại bắt hắn già mồm cãi lại một câu, -"Phi! Đồ giang hồ bại hoại!"

Trong lòng mắng Đỗ Minh Thành già mồm cãi láo và biên kịch yếu ớt.

-"Ai! Tiểu bạch kiểm còn tỏ ra kiêu ngạo! Hôm nay không cho ngươi chịu chút đau khổ, thì phải xin lỗi rồi, ta đây là  giang hồ bại hoại!"

An Trình Điển ở đây diễn cũng không cần bày ra dáng vẻ gì muốn đánh, nhưng là dáng vẻ hắn hiện tại thật sự rất muốn đập.

Sau đó đạo diễn hô 'Cắt', An Trình Điển thành thật giải thích, thật sự hắn không thể nhìn biểu tình kia của Văn Lược rồi nói ra những lời này. Bởi vì..

-"Tôi cảm thấy như là mình đang đi đùa giỡn con gái đàng hoàng nhà người ta."

An Trình Điển một bên giải thích với trợ lý, một bên tào lao với Đỗ Minh Thành.

-"Dù sao vai của hai cậu, cảm tình chính là giống đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng, cậu coi như là đang đùa giỡn đi."

Đỗ Minh Thành cười cười vỗ vai hắn, sau đó hô với Văn Lược,

-"Tiểu Lược, biểu tình không cần oán hận như vậy, hẳn là còn phải mang ý tứ xem thường, nhân vật của cậu là loại danh gia đệ tử xem thường người khác, lúc An Trình Điển động thủ, cậu ở đây phải có một chút khinh thường và sợ hãi, không cần phải diễn nhiều.

-"Đã biết."

Văn Lược gật gật đầu, ở nơi không ai để ý liền xoa xoa cổ tay.

Đại khái không ai chú ý tay hắn đỏ lên vì lúc nãy bị treo trên cây. Tuy rằng lúc quay phim ở dưới chân có để một cái đệm, nhưng là vì bị treo kiểu này rất thê thảm, dưới chân có đệm cũng chỉ có tác dụng giảm xóc lúc đầu, Văn Lược cũng không thấy thoải mái, chỉ giảm xóc một chút cho bàn tay ở trên thôi. Hơn nữa ở giữa có vài chỗ không lót mút.

Thật ra cũng chỉ có loại điện ảnh này là có dây thừng cột vào tay treo ở trên, nhưng lúc bắt đầu đạo diễn đã khuyên Văn Lược, hắn cảm thấy nhân vật của Văn Lược là loại người nhã nhặn, không phải phụ nữ cái gì cũng làm không được, cho nên Văn Lược mới để treo lên.

Lên rồi mới biết thật không dễ dàng, nhưng An Trình Điển lại cứ không ngừng NG.

Ở cảnh đầu NG ba lần, Văn Lược rốt cuộc nhịn không được nói, "Cậu thật sự là ảnh đế?"

Không khí lập tức trở nên cứng nhắc, đại khái cảm thấy Văn Lược rất có tiếp xúc, không giống An Trình Điển thì hiền hòa, cho nên câu kia với An Trình Điển là trêu chọc, với người khác thì lại là tức giận, nhân viên hoảng sợ thở cũng không dám.

-"Thật ra.. Ảnh đế của tôi là do Tiểu Càng bỏ tiền mua."

An Trình Điển nghiêm mặt nói, biểu tình còn rất nghiêm trang.

Văn Lược nhịn không được lườm một cái, đứng trên bàn treo mình lại trên cây, "Bắt đầu đi!"

Cảnh này rốt cuộc cũng qua, nhưng lúc An Trình Điển múa đao lại bắt đầu số mệnh NG. Lại nói tiếp, thanh đao kia cũng không phải loại đơn giản gì, Đỗ Minh Thành đầu tư rất nhiều tiền, từ trang phục tới đạo cụ đều được làm rất cẩn thận, cho nên thanh đao kia mặc dù đã qua xử lý, nhưng lưỡi đao vẫn rất sắc bén.

An Trình Điển phải kiểm soát được lực tay, NG vài lần là để cân nhắc, không thể làm quá mạnh, nhưng cũng phải cẩn thận. Đỗ Minh Thành cũng có nói, cảnh này dáng vẻ của Văn Lược không phải chỉ đơn giản là một bộ dạng không sợ chết, mà còn  phải có một cỗ ngạo khí của danh gia đệ tử. Nhưng Văn Lược không tin tưởng An Trình Điển, mà An Trình Điển cũng sợ làm tổn thương hắn, biểu tình hai người đều mất tự nhiên, NG nhiều lần là điều khó tránh khỏi.

Cảnh này diễn tới khi trời tối đen vẫn chưa xong.

Đạo diễn cũng buồn bực, hai người kia là bạn tốt, nên theo lý phải ăn ý lắm chứ? Tại sao một cảnh đơn giản như vậy lại có thể rối rắm tới tận giờ này?

Trời đã tối không thể quay tiếp, chỉ có thể quay cảnh ban đêm của An Trình Điển trước, đều là cảnh nói chuyện, buổi tối cũng rất thuận lợi, tiến độ vẫn phải đuổi theo.

Vừa quay xong, Văn Lược và trợ lý lập tức quay về khách sạn, An Trình Điển muốn cùng bọn họ đi ăn khuya nhưng lại không thấy người đâu.

-"Tôi đã chuẩn bị bao đá ở đây, da anh đảm bảo không có vấn đề gì."

Trợ lý cầm một bao đá lớn bọc ở cổ tay Văn Lược, miệng còn oán giận nói, "Sao sưng to quá vậy, cầm dây thừng thôi mà."

-"Nào có yếu ớt như vậy, ngày mai sẽ tan thôi."

Văn Lược nhìn cổ tay mình sưng thành một cục tím lè, sau đó cảnh giác trừng mắt nhìn trợ lý, "Không được để cho tên An Trình Điển biết!"

Tay bị sưng như thế này làm sao có thể để tên An Trình Điển khốn kiếp kia biết, dựa theo tính cách tên kia, đảm bảo sẽ cười nhạo mình, Văn Lược nghĩ như vậy, mượn túi chườm đá bọc hai cổ tay chui vào ổ chăn.

Ngẫm lại, cảm thấy không an toàn, kêu trợ lý mang vài túi chườm để bên giường, còn mình thì giữ cái khác, đi ngủ.

Nửa đêm, chợt nghe một trận mắng, sau đó đèn liền sáng.

Văn Lược mông lung mở mắt ra, nhìn thấy đối phương trợn mắt liếc mình, "Tự giác khai đi, đừng bắt tôi phải ra tay, ngày mai còn phải quay!"

-"Chăn cậu tại sao bị ướt?" An Trình Điển có chút sốt ruột, "Ướt như vậy sao có ngủ được?"

-"Chăn cậu có ướt đâu, đi ngủ giùm cái đi!" Văn Lược tức giận xoay người, tiếp tục ngủ.

-"Không được, đứng lên! Ngủ trong chăn ướt sẽ bệnh!"

Văn Lược vẫn không nhúc nhích, cho người sau lưng một cái trầm mặt. An Trình Điển ở sau lưng cứ nói không ngừng, Văn Lược thấy phiền, ném gối đầu qua, "Ồn muốn chết!"

Sau đó không nghe thấy thanh âm của An Trình Điển nữa, Văn Lược nghĩ đã được yên tĩnh, bỗng nhiên thân thể và chăn đều bị nhấc lên, mở mắt ra thì  nhìn thấy An Trình Điển, hắn thực kiên trì nói, "Giường ướt sẽ bị bệnh."

-"A... a..."

Văn Lược thiếu chút nữa nói bậy, đưa tay nện một quyền trên vai hắn, "Ướt cái đầu cậu! Đó là túi chườm đá của tôi!"

-"Tay cậu bị cái gì?"

Lực chú ý của An Trình Điển bị dời đi, bế Văn Lược qua giường mình, cầm lấy tay có bọc túi chườm đá ra xem.

-"Cổ tay tôi bị nóng."

Văn Lược tức giận rút tay về, định giang chân nhảy xuống giường trở về giường mình, gót chân mới chạm đất đã bị người kia kéo về.

-"Lúc quay phim bị thương?" An Trình Điển căng thẳng nắm lấy tay Văn Lược.

-"Không có!"

Văn Lược lườm hắn, "Cậu dong dài cái gì? Đã trễ thế này, cậu không ngủ được kệ cậu, tôi còn phải ngủ!"

An Trình Điển không muốn hắn nói nhảm nữa, lấy túi chườm đá trên cổ tay Văn Lược xuống, sau đó sắc mặt liền trở nên khó coi, ngón tay vây quanh chỗ bị sưng thật cẩn thận ấn xuống, ấn nhẹ nhàng, cục bầm sẽ từ từ biến mất.

-"Cậu làm gì vậy? Không phải chỉ có vết thương nhỏ thôi sao, có cái gì đáng lo chứ!"

Văn Lược khó chịu rút tay mình, rút nha! Rút nha! Sao rút không được vậy, An Trình Điển dùng sức cầm tay hắn, nhưng ngón tay ấn vào vết thương lại rất nhẹ, khiến cho người ta giận sôi lên.

Văn Lược nghẹn trong lòng, thiếu chút nữa bị nội thương, mở miệng mắng, "Chỉ có một vết thương thôi, cậu làm cái gì mà giống đàn bà như vậy!"

An Trình Điển ngẩng đầu nhìn Văn Lược, Văn Lược thấy căng thẳng, thầm nghĩ chẳng lẽ lời này làm tổn thương hắn? Biểu tình trông như muốn giết người quá vậy.

Ai ngờ An Trình Điển chỉ dùng ánh mắt hung ác nhìn Văn Lược, ngoài ra không làm cái gì khác!

Văn Lược bắt đầu mất tự nhiên, cảm thấy cả người đều không tự nhiên, hắn có chút nhớ An Trình Điển mặt dày, thì loại trầm mặc này mới là khó lý giải nhất.

-"Haiz."

An Trình Điển thở dài, đỡ lấy tay bị thương của Văn Lược,  ánh mắt có chút khó hiểu, chậm rãi để bên môi, nhẹ hôn một cái.

Văn Lược lập tức hóa đá.

-"Xin lỗi." An Trình Điển dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt nơi bị sưng kia.

-"Tại... Tại sao... phải nói xin lỗi?"

Văn Lược mất tự nhiên rút tay về, nơi bị hôn vẫn còn tê dại tựa như nhiệt độ của môi đối phương vẫn còn lưu lại.

Nhất định là ảo giác!

-"Nếu một lần liền qua, tay cậu sẽ không như vậy." An Trình Điển cười khổ nhìn Văn Lược.

-"Nói gì vậy? Làm gì có diễn viên nào không bị NG chứ?"

Giọng điệu Văn Lược có chút cứng rắn, nhưng mà hắn cũng không hiểu, tại sao lại muốn nói ra những lời an ủi này.

An Trình Điển ngồi bên giường Văn Lược cúi thấp đầu, hai tay vô lực đặt ở trên đầu gối, thoạt nhìn như một đứa nhỏ làm sai gì đó. Văn Lược thì ngồi ở bên giường An Trình Điển, bộ dáng cao ngạo nhìn hắn, vị trí hai người tựa hồ đã thay đổi.

Hơn nữa người kia lại không nói lời nào làm Văn Lược buồn ngủ, nhưng An Trình Điển nhìn tay hắn như đã bị gãy tới nơi làm Văn Lược thật sự chịu không nổi, nhấc chân đá hắn, "Nhìn cái gì mà ghê vậy, tay tôi không có bị gãy!"

An Trình Điển rốt cuộc cũng hổ thẹn nâng đầu, cười cười sờ đầu Văn Lược,

- "Ngủ đi. Ngày mai còn quay."

-"Vậy cậu tránh ra giùm đi. Cậu còn đang ngồi trên giường của tôi kìa." Văn Lược giương mắt nhìn hắn.

-"Giường cậu bị ướt rồi, hôm nay ngủ giường của tôi đi."

An Trình Điển không khỏi phân trần, nhét Văn Lược vào chăn, sau đó cũng chui vào, "Ba" một tiếng tắt đèn.

-"Ê! Trên giường của tôi là túi chườm đá, không phải nước, căn bản không có ướt được đâu!" Văn Lược giãy dụa trong bóng đêm.

-"Ờ." Người nào đó ôm chặt người nào đó.

-"Ờ là có ý gì? Đừng ôm tôi, nóng muốn chết!"

-"Ừa." Người nào đó lại ôm chặt hơn.

-"Ừa lại là có ý gì! Vô liêm sỉ, bỏ tay ra..."

-"Không muốn!" Người nào đó quyết đoán từ chối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro