Chương 18 : Trước xem kỹ năng chương trình tạp kĩ như thế nào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Văn Lược không nghĩ lại bị người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, tuy rằng rất lâu trước đây hắn có nói với Vệ Sanh, thân là đàn ông thì trang điểm làm cái gì? Có thể bị bị người khác bắt gặp sao.

Cờ là hiện tại An Trình Điển bỗng nhiên xoay máy tính lại, hắn liền hối hận vì sao trước khi ra đây hắn không đánh phấn.

-"Ở thời tiết thế này sao lại ngồi dưới đất?"

Bạch Đồng nhìn xuyên qua webcam thấy nửa cái đầu của Văn Lược, không khỏi khó hiểu. Liên Mục Thanh bỗng nhiên nói,

-"An Trình Điển, đừng nói là vì cậu không quen nhìn hắn, nên đem hắn ấn xuống đất đi?"

Ngay tại giây phút này, Văn Lược thật sự muốn nằm xuống giả chết vu oan An Trình Điển. Nhưng dù sao hắn cũng là siêu sao, hào quang siêu sao trở lại trong lý trí hắn. Sửa sang lại quần áo đứng thẳng người hướng camera mỉm cười chào hỏi.

-"Chào tiền bối."

Bạch Đồng cùng Liên Mục Thanh ra mắt sớm hơn hắn, tuy rằng tuổi không lớn mấy, nhưng trong làng giải trí rất chú ý việc tiền bối hậu bối, Văn Lược rất cẩn thận, cho nên việc lễ nghĩa này nọ, hắn vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt, nếu để lại nhược điểm, há miệng nói cái gì cũng có thể hại chết hắn.

-"Không cần khách sáo như vậy."

Gọng nói của Bạch Đồng nếu so với Liên Mục Thanh thì trầm ổn hơn, cũng đáng tin hơn, lúc này và trên màn ảnh hoàn toàn là hai người khác nhau, có điều cũng rất khó tưởng tượng người như vậy mà lại đưa nữ minh tinh về nhà qua đêm. Bản tính này có thể phải quen thân mới hiểu được.

-"Gây đây quay phim thuận lợi chứ?"

Ngay cả Liên Mục Thanh cũng phải khách sáo.

Phỏng chừng đối mặt trực tiếp với Văn Lược, làm cho hắn không thể trêu chọc, đương nhiên phải trừ An Trình Điển ra.

-"Cám ơn, gần đây quay rất tốt."

Khách sáo trả lời một câu, không khí liền trở nên cứng nhắc, đó cũng là do Vệ Sanh nói với Văn Lược có vài câu không nên nói rõ, chỉ cách biệt vài tuổi nên làm sao biết được người kia có nói giỡn hay không, phóng viên rõ ràng muốn bạn nói nhiều hơn hai câu, kết quả vẫn là nói dăm ba câu liền đuổi người đi, thế cho nên phóng viên ở đây truyền lưu, phỏng vấn Văn Lược là tốt nhất, khó khăn nhất vẫn là hắn, bởi vì hẹn trước thực dễ dàng, kết quả chỉ cần bắt đầu phỏng vấn, bạn hỏi cái gì hắn cũng có cách làm cho không khí trở nên cứng nhắc.

Cũng chính vì nguyên nhân đó, bạn bè của hắn ít đến đáng thương, rất ít người có thể bám trụ một thời gian dài vì quá nhàm chán.

-"Đồng ca." An Trình Điển rốt cuộc lên tiếng cứu vãn.

Văn Lược không biết là lỗi của mình, người ở bên kia hình như cũng nhẹ nhàng thở ra.

-"Em và Tiểu Lược gần đây đều quay phim. Nhưng trạng thái của Tiểu Lược gần đây thật không tốt." An Trình Điển nói lời này, biểu tình thật sự dị thường.

-"Tôi.,."

Văn Lược ngây ra, đạo diễn gần đây nói hắn diễn cảm tình của nhân vật thay đổi quá ít, hắn cũng có chút mê man, cho nên số lần NG rất nhiều, đạo diễn cũng nói chính hắn phải nghiền ngẫm, nhưng hắn vẫn nghiền ngẫm không ra, mỗi ngày rối rắm muốn chết. Không nghĩ An Trình Điển thật sự chú ý tới.

-"Cái này... Chẳng lẽ cậu muốn chúng tôi giảng giải cho hắn?"

Liên Mục Thanh cười thật tà ác, "Cậu đánh cái gì, hư bàn phím bây giờ!"

-"Cũng không phải, em sợ cậu ấy suy nghĩ không được, rồi lại cũng giống như người nào đó..."

An Trình Điển nói chuyện cũng không kiêng dè Văn Lược, tựa như đã đem hắn trở thành bạn thân.

Văn Lược thật ra không giác ngộ ra, quan hệ của bọn họ thủy chung luôn ra vẻ bạn bè ở bên ngoài, cho dù toàn bộ thế giới cảm thấy bọn họ là bạn thân, hắn cũng sẽ kiên quyết biến quan hệ này ngăn ở bên ngoài hai chữ bạn thân. Nhưng hắn thật tò mò là giống người nào.

-"Thế nào! Anh dù sao cũng là chuyên nghiệp! Bỏ chút vốn đầu tư cũng không kỳ lạ. Bằng không cậu cho là ảnh đế dễ lấy lắm sao?"

Liên Mục Thanh lườm An Trình Điển một cái, "Nhưng loại phim này quan trọng nhất chính là phải rơi vào tình yêu với đối phương, bỏ đi thân phận chỉ thích người khác phái của mình, nếu không diễn thế nào cũng sẽ không ra. Mà anh không biết Văn Lược có vấn đề nha, cậu ấy diễn tốt lắm mà. Bạch Đồng cũng rất thích xem phim của Văn Lược."

"A!" Văn Lược đỏ mặt, ngôi sao xem phim của nhau là chuyện bình thường, nhưng Liên Mục Thanh nói những lời này khiến cho Văn Lược ngượng ngùng. Cái cảm giác được người rất giỏi thưởng thức phim của mình, cảm giác rất ưu việt.

-"Bất quá anh cũng không thích xem phim của cậu, thâm trầm muốn chết, anh rất buồn ngủ!"

Liên Mục Thanh nói được một nửa, Văn Lược đã có dự cảm bất hảo, quả nhiên!

-"Nhưng xem phim của Văn Lược để giết thời gian cũng rất tốt."

Được rồi! Văn Lược cam chịu, điện ảnh vốn chính là dùng để giết thời gian mà! An Trình Điển còn ở một bên vui sướng khi thấy người gặp họa, nhìn hắn cười không ngừng, Văn Lược thực sự muốn phi thẳng chiếc dép lê mang dưới chân vào mặt tên kia.

-"Đúng rồi, chương trình của hai anh gần đây được bên nhân viên thông báo rất được hoan nghênh, bọn họ đang ở chỗ các cậu, muốn bổ sung cảnh quay bên ngoài, có muốn anh thuận tiện tới thăm cậu một chút không?"

Liên Mục Thanh dường như chợt nhớ tới cái gì đó.

-"Đúng rồi, Văn Lược trước đây cũng chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ! Cậucó muốn tới hỗ trợ không?"

Liên Mục Thanh lại dường như nghĩ tới cái gì đó.

An Trình Điển xoay đầu nhìn Văn Lược, "Cậu chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ?"

Văn Lược thành thật gật đầu, thật ra cũng không phải không tham gia, lúc hắn mới ra mắt có tham một số chương trình, nhưng bởi vì nói quá ít lại tẻ ngắt, thời gian lên ảnh ít đến đáng thương, sau này hắn theo Vệ Sanh mới chính thức tiếp xúc với làng giải trí.

-"Nếu vậy cậu thử xem?"

An Trình Điển mặc dù là hỏi, nhưng nhìn hắn dường như là không cho thương lượng. Văn Lược từ trước đến nay được Vệ Sanh an bài, hai người hợp tác cũng rất ăn ý, hắn trên cơ bản rất ít khi nào từ chối sự sắp đặt của Vệ Sanh, An Trình Điển tự sắp đặt thế này, hắn theo bản năng gật đầu, ngẫm lại cảm thấy tại sao phải nghe theo An Trình Điển, vội vàng nghiêm mặt trừng hắn.

Thật ra đối với Văn Lược mà nói, hắn rất có hứng thú với những chương trình tạp kỹ , mỗi khi xem TV bật đến những chương trình tạp kỹ, ngôi sao bị MC trêu chọc, biểu tình đều vô cùng kỳ cục, hắn luôn nhịn không được muốn cười. Có đôi khi si mê, hắn một ngày xem hết các chương trình tạp kỹ quốc nội.

Vệ Sanh cũng không thể hiểu nổi, một diễn viên sao lại thích xem chương trình tạp kỹ, mà chính mình lại không đi tham gia.

Nhưng từ khi Vệ Sanh xem chương trình tạp kỹ lúc Văn Lược mới vừa ra mắt tham gia, hắn liền không bao giờ cổ động Văn Lược nữa, mọi người đều biết Văn Lược tẻ nhạt, còn không bằng lôi ra thêm tin tức.

-"Yên tâm đi. Không phải lo chuyện gì khó khăn, chỉ cần đi ra nói hai câi chào hỏi người xem là được rồi."

Liên Mục Thanh cật lực cổ vũ, "Hoặc là để An Trình Điển đi với cậu, cậu ấy biết rất nhiều."

-"Anh đang tự mời người đó hả?" An Trình Điển trêu chọc.

-"Đúng rồi! Văn Lược rất khó mời nha. Thật vất vả mới mời được, tất nhiên không thể buông tha. Các cậu không phải dù sao cũng là bạn thân đó sao? Giúp anh khuyên nhủ đi!"

Liên Mục Thanh dù sao cũng là MC, nói tự nhiên là rất cẩn thận.

-"À ừm..."

Văn Lược muốn từ chối, nhưng Liên Mục Thanh bọn họ đã biến hắn trở thành bạn thân của An Trình Điển, gián tiếp cũng chính là bạn của họ, nói chuyện tất nhiên không khách sáo.

-"Được rồi! Em đi... nếu không thì anh đến rồi nói chuyện với cậu ấy cũng được."

An Trình Điển một hơi đồng ý. Mặt Văn Lược không nhịn được nhăn lại, hắn nói giúp hồi nào?

Nói chuyện như vậy cũng đã xong, khung đối thoại vừa tắt đi, Văn Lược "ba" một tiếng gập máy tính lại.

-"Cậu là người đại diện của tôi hả?"

-"Cậu chẳng lẽ muốn mắt đối mắt với tôi liền NG?"

An Trình Điển lấy máy tính để một bên, hai tay đặt ở sau đầu tựa vào giường.

-"Tôi nói chuyện tham gia chương trình tạp kỹ!"

Văn Lược sửa lại, "Cậu dựa vào cái gì nhận lời thay tôi?"

"-À! Cái này tôi chỉ đáp lấy lệ, đến lúc đó nếu cậu không muốn thì không tiếp là được."

An Trình Điển cười nhìn hắn, "Cậu không muốn nhận sự trợ giúp của tôi?"

-"Tôi chưa nói cho cậu giúp tôi!" Văn Lược đã thiếu nợ người này một lần. Bây giờ lại thêm một lần.

Tại sao luôn tình nguyện làm chuyện người ta cảm thấy thiếu nợ vậy hả?

-"Tôi không phải giúp cậu nha. Cậu luôn NG, tôi cũng rất khó diễn."

An Trình Điển xoay thắt lưng, ánh mắt giống như khinh thường nhìn Văn Lược liếc một cái, "Tại sao mắt đối mắt với tôi liền NG? Cậu yêu tôi hả?"

-"Bởi vì động tác không đúng mới NG!"

Văn Lược chột dạ nói xạo, hai ngày nay diễn đều là cảnh nói chuyện, hai người trèo non lội suối chạy đi, trên đường số lần hai người đối diện càng ngày càng tăng, Văn Lược càng ngày càng mất tự nhiên, số lần NG cũng bắt đầu nhiều.

Cũng may đạo diễn cũng không hà khắc, Văn Lược cũng đủ lớn, nhân viên thật không dám nói gì, nhưng hắn có chút băn khoăn, hiện tại hắn đã như vầy, tới cảnh XX thì làm sao bây giờ?

-"Vậy bây dám nhìn thẳng vào mắt tôi không?"

An Trình Điển lười biếng tựa vào giường, dùng tầm mắt khiêu khích Văn Lược.

-"Tôi muốn đi ngủ."

Văn Lược cũng không mắc mưu, "Vua tẻ ngắt" rất tự nhiên biến không khí lạnh đi.

-"Thử đi."

An Trình Điển chưa từ bỏ ý định, nhào qua đè lên Văn Lược đang đắp chăn, "Có dám hay không?"

-"Trả tôi sự yên tĩnh!" Văn Lược rất lãnh tĩnh nhìn An Trình Điển, "Tôi muốn ngủ."

-"Được rồi. Ngủ thì ngủ." An Trình Điển xoay người chui vào chăn.

-"Cậu làm gì vậy?" Văn Lược đè lại chăn trừng hắn.

An Trình Điển không nói chuyện, sau đó nhìn thẳng vào mắt Văn Lược, ánh mắt đối nhau, Văn Lược bị nhìn tới nóng mặt, đành phải quay đầu đi chỗ khác.

-"Đừng nhúc nhích!" An Trình Điển giữ mặt hắn, mắt tiếp tục nhìn.

Văn Lược cả người đều nổi lông tơ, chân muốn đá.

-"Cậu nếu thắng tôi, hôm nay tôi sẽ ngủ trên giường của mình."

An Trình Điển nói xong câu đó, Văn Lược liền trừng mắt nhập diễn.

Phải biết rằng An Trình Điển có kỹ thuật rất cao siêu trong việc vô lại lên giường Văn Lược ngủ, luôn có các loại lý do khác nhau, dù sao cũng mặc kệ Văn Lược có đồng ý hay không, hôm sau hắn đều ở trên giường Văn Lược, mỹ viết kỳ danh: Tôi muốn thức dậy cùng cậu.

Thức cái con khỉ! Không nằm cùng một giường thì không phải thức chắc?

-"Cậu có dám không?"

An Trình Điển có đôi khi giống như tên vô lại, mặt dày mày dạn trông rất đáng ghét.

Văn Lược lập tức nhìn vào mắt hắn, "Ai chớp mắt trước là thua!"

Trò chơi ấu trĩ bắt đầu, hai người thật sự rất nhập tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro