Không phải mặt trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh không muốn yêu em, nhưng anh không thể chịu đựng được việc ghét em"

01.
"Nhậm Dận Bồng, anh nghĩ anh là ai?"
 
Đã ba giờ đêm.
Nhậm Dận Bồng nằm ở trên giường còn chưa ngủ, toàn bộ tâm trí là những lời mà Trương Gia Nguyên vừa nói với anh khi anh dừng lại ở hành lang lạnh lẽo.
Anh đã không giải thích, hoặc Trương Gia Nguyên cũng không có ý định nghe giải thích, hắn chỉ ném xuống một câu như vậy rồi quay đi, tức giận, bất lực, hụt hẫng và một số cảm xúc không thể giải thích được đều ùa đến trong chốc lát. Anh rất muốn hét vào mặt Trương Gia Nguyên "tôi chỉ muốn phát ốm với cậu." anh cũng muốn nói với hắn, "đó không phải là như những gì cậu nghĩ." anh ấy thậm chí muốn đấm Trương Gia Nguyên, nhưng cuối cùng anh đã không làm như vậy. Không nói được gì,chỉ ngây người đứng đó, chờ bóng lưng của Trương Gia Nguyên biến mất trong tầm mắt.
Vào lúc đó, Nhậm Dận Bồng chợt nhận ra rằng Trương Gia Nguyên sẽ không còn đứng ra làm hòa sau những lần cãi vã như trước nữa.
Anh đáng ra nên vui mừng, anh luôn cảm thấy Trương Gia Nguyên có thói quen giúp đỡ và bảo vệ cho mình vì mục đích bán hủ cp, nhưng anh là một nam nhân nghiêm túc ngay thẳng, anh không chịu nổi chuyện này, chỉ cảm thấy kinh tởm và buồn nôn. Điều mà anh không thể chịu đựng hơn nữa là Trương Gia Nguyên dường như không cảm thấy có gì sai trái mà hắn dường như rất thích điều đó, điều này khiến anh cảm thấy càng ghê tởm hơn.
Tuy nhiên, sự thật là đến tận ba giờ đêm, anh vẫn còn đang suy nghĩ về lời nói của Trương Gia Nguyên và ánh mắt đáng sợ của hắn khi rời đi, anh thậm chí không thể ngủ được.
Nhậm Dận Bồng buồn bực bật đèn lên rồi soi mình trong gương, nước da xấu, mắt sưng và mặt sưng vù, cả người trông rất xấu, anh cố cười toe toét trước gương nhưng trông thật tội nghiệp và buồn cười.
 
Nhậm Dận Bồng không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới một câu: "Nhìn xem, người đó giống như một con chó."
 
02.
Gần sáng rồi Nhậm Dận Bồng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, anh không biết hôm nay có điều gì đang chờ mình, có quá nhiều việc cần anh phải lo.
Ví dụ, tất cả những người hâm mộ sẽ rời bỏ anh?
Ví dụ, liệu bố mẹ có thất vọng về anh ấy không?
Ví dụ, công ty sẽ làm gì với anh?
Ví dụ ... Trương Gia Nguyên sẽ làm thế nào để hòa hợp với anh?
 
Trương Gia Nguyên và Phó Tư Siêu  đang ngồi ăn sáng cùng nhau, không biết họ đang nói chuyện gì, cả hai đều cười rất vui vẻ, nhưng ngay khi Nhậm Dận Bồng xuất hiện, Trương Gia Nguyên lập tức thu lại biểu cảm, chăm chú cắn bánh mì. Phó Tư Siêu  tươi cười chào Nhậm Dận Bồng và mời anh đến ăn cơm.
Lần đầu tiên Nhậm Dận Bồng rất biết ơn Phó Tư Siêu , nếu không có Siêu ở đây thì không khí sẽ xấu hổ hơn, nhưng trước khi Nhậm Dận Bồng nói có ăn hay không, Trương Gia Nguyên đã hơi nheo mắt lại và chậm rãi nói: "Phó Tư Siêu, sao anh có thể lo lắng nhiều như vậy? Anh vui vẻ thăm hỏi người ta, cẩn thận kẻo họ cảm thấy anh buồn nôn. "
Phó Tư Siêu lúng túng nhìn Trương Gia Nguyên, rồi cẩn thận nhìn Nhậm Dận Bồng, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, uống hết ngụm sữa cuối cùng trong ly rồi lặng lẽ đi trước.
 
“Ý em là gì?” Nhậm Dận Bồng đã khó chịu đến mức cả đêm không ngủ, Trương Gia Nguyên sáng sớm cũng không tìm anh.
"Thật nhàm chán, bánh mì sữa là của em, em sợ nó sẽ làm cho anh kinh tởm."
Trương Gia Nguyên cũng không tức giận, giọng điệu của hắn đơn giản như nói "hôm nay trời mưa", còn Nhậm Dận Bồng là người tức giận một cách vô lý.
Khoảnh khắc đó, Nhậm Dận Bồng cảm thấy muốn vươn tay bóp cổ người trước mặt, người này sao có thể yên tâm tận hưởng thân phận "nạn nhân " của mình.Anh tự hỏi, nếu Trương Gia Nguyên không tồn tại, nếu Trương Gia Nguyên không vượt qua khoảng cách an toàn giữa các mối quan hệ của mình với người khác, thì tại sao anh ta lại nói với người khác những điều ngu ngốc như '' Điều đó thật kinh tởm, hắn thích điều đó."
Tại sao người sai không thể là Trương Gia Nguyên?
 
"Bồng Bồng?"
Người gọi anh ấy là Vũ Tinh.
Trương Gia Nguyên không biết hắn đã rời đi từ bao giờ, chỉ còn lại Nhậm Dận Bồng đứng một mình suy nghĩ về điều đó. Nhậm Dận Bồng cắn chặt môi, nguyền rủa "Mẹ kiếp." sau đó cũng rời đi.
"Này! Em không định ăn sao?" Vũ Tinh nâng hộp đóng gói trong tay lên, "Không phải em nói muốn ăn bánh hấp sao? Vẫn còn nóng."
Nhậm Dận Bồng không quay đầu lại nói: " Không ăn, em không đói."
 
Nhưng nếu lúc đó Nhậm Dận Bồng quay đầu nhìn lại, anh ấy sẽ thấy tin nhắn trên điện thoại của Vũ Tinh trước khi màn hình tắt, nói rằng "Đồ ăn ở đây, phiền anh mang đến cho anh ấy."
 
03.
Trương Gia Nguyên thở dài, ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường.
Hắn dạo này chơi một loại game giải trí, không cần suy nghĩ dùng để lãng phí thời gian, nhưng cấp trước đơn giản bao nhiêu, cấp sau phiền phức bấy nhiêu, mấy ngày nay hắn đều bị kẹt lại ở một cấp.
Hắn muốn đi tiếp, nhưng không còn bước nữa.
Giống như mối quan hệ giữa hắn và Nhậm Dận Bồng trước đây đã rất suôn sẻ và đơn giản, họ trở thành đồng đội và trở thành bạn bè theo lẽ tự nhiên, mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết hơn, có lẽ là vì điều đó mà hắn có thể tự nhiên bám lấy Nhậm Dận Bồng, nắm lấy cánh tay của anh ấy, dắt anh ấy và làm mọi thứ cùng nhau.
 
Đại loại là như vậy.
 
Không phải hắn không chú ý đến sự phản kháng nhỏ và thường xuyên của Nhậm Dận Bồng, anh ấy luôn thận trọng lùi lại một bước mỗi khi hắn đến gần anh, hoặc nói với đôi tai đỏ bừng, "Không, không, đừng, điều này không được."
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, Nhậm Dận Bồng thế mà lại ghét hắn.
Hóa ra những lời từ chối đó không phải vì ngại mà là vì chán ghét.
 
Cho nên bây giờ, cũng giống như trong game Trương Gia Nguyên không thể bước tới cũng không thể lại gần, mà Nhậm Dận Bồng sẽ không tiến lên, bọn họ chỉ có thể lạnh nhạt như thế này một cách cứng ngắc và khó xử.
 
Cửa phòng gõ vang, là nhân viên bảo hắn đi diễn tập.
Cảm xúc buồn vui đứt quãng ngay khi vừa dâng lên. Trương Gia Nguyên cảm thấy không vui. 
 
Họ vẫn phải đi làm cùng nhau.
Trương Gia Nguyên trước đây thường đi sau Nhậm Dận Bồng, nhìn chằm chằm vào lưng anh ấy. Tóc anh ấy rung lên khi anh ấy bước đi, tóc anh ấy xoay tròn và đường quai hàm của anh ấy ngày càng rõ ràng hơn khi nhìn bằng mắt thường. Thực tế, Trương Gia Nguyên luôn cảm thấy rằng Nhậm Dận Bồng không cần phải làm thon mặt thịt trên má của anh thực sự rất dễ thương, toàn bộ con người được lấp đầy với hơi thở mềm mại, nhưng hắn đã không nói, hắn sợ Nhậm Dận Bồng sẽ tức giận.
Bởi vì Nhậm Dận Bồng luôn giận hắn.
Anh ấy luôn tươi cười và hòa nhã với mọi người, chỉ khi đối mặt với Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng lại thể hiện một khía cạnh khác.
Trương Gia Nguyên muốn mô tả nó là "dã man".
Nhưng nó khá dễ thương.
Đó là lý do tại sao Trương Gia Nguyên mười bảy tuổi sẽ bình tĩnh lại trong một thời gian ngắn sau khi Nhậm Dận Bồng hết lần này đến lần khác giận anh, đầu tiên hãy là người cúi đầu nhẹ giọng trước.
 
Nhưng lần này thì không.
Không phải vì quá tức giận với Nhậm Dận Bồng, mà là từ "ghê tởm", giống như xương cá mắc vào cổ họng, thỉnh thoảng lại đau nhói, nhưng không thể nuốt vào cũng không thể lấy ra, khiến hắn có chút khó chịu.
Vì vậy, Trương Gia Nguyên đi trước một mình.
 
Những cuốn tiểu thuyết đọc nửa đêm ở trường trung học cơ sở đều như thế này, nam nhân vật chính một mình dấn thân vào một cuộc hành trình, rồi cuối cùng sẽ trở thành người mạnh nhất.
 
Tuy nhiên, Trương Gia Nguyên, người vẫn chưa trở thành người mạnh nhất, đã liếc nhìn Nhậm Dận Bồng trước khi lên xe. Hắn thường nhìn thấy Nhậm Dận Bồng, người thỉnh thoảng được các chị em và người hâm mộ chào đón. Hôm nay, anh ấy chỉ cúi đầu và lặng lẽ bước đi một mìn, phần tóc mái che khuất đôi mắt không thể nhìn thấy rõ biểu cảm.
 
Zhang Jiayuan kêu lên một tiếng "tsk" thiếu kiên nhẫn. (=)) mình không hiểu lắm câu gốc của ''tsk'' : ''啧'' )
Tại sao nhân viên không nhắc Nhậm Dận Bồng cắt tóc mái?
 
04.
Lễ hội âm nhạc đầu tiên của họ dưới cái tên của Dàn nhạc Galaxy sắp diễn ra, và thói quen hàng ngày của họ là tập luyện. Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng vẫn không nói nhiều, ngoại trừ những điều cần phải giao tiếp trong buổi tập, cả hai đều trầm lặng.
 
Nước sông không phạm nước giếng.
 
Không phải Nhậm Dận Bồng chưa từng nghĩ đến việc chủ động làm hoà một lần, nhưng trong lòng anh không thể vượt qua rào cản, thêm vào đó, nhìn vẻ mặt vô cảm của Trương Gia Nguyên khiến anh càng muốn rút lui hơn.
Anh vẫn còn nhớ rằng khi họ gặp nhau lần đầu tiên, anh ấy đã nói với Trương Gia Nguyên rằng hắn rất đáng sợ khi hắn không cười, nhưng Trương Gia Nguyên đã vui vẻ đáp lại anh ấy, "Em có cười với anh ít sao?"
 
Ngay cả khi tức giận và cãi vã, Trương Gia Nguyên thường rất tức giận, nhíu mày nghiến răng, nhưng ngay sau đó hắn chỉ thở dài, xoa mặt và nói với vẻ mệt mỏi vượt quá tuổi của mình : "Quên đi."
Sau khi Nhậm Dận Bồng có kinh nghiệm cãi vã, anh ấy sẽ đếm ngược mười phút trên điện thoại di động của mình, khi đếm ngược kết thúc, Trương Gia Nguyên sẽ đến, nhìn vào mắt anh và gọi anh : “Bồng Bồng, đừng tức giận. "
Thật ra, Nhậm Dận Bồng không còn tức giận, cũng không phải tức giận gì cả, không biết tại sao, anh chỉ muốn nhìn thấy Trương Gia Nguyên bất lực nhưng vẫn đến dỗ dành mình.
 
Đáng tiếc, lần này Nhậm Dận Bồng đếm ngược rất nhiều lần, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn không bao giờ nhìn vào mắt anh nữa.
 
Nhậm Dận Bồng không hiểu, rõ ràng anh ta rất ghét Trương Gia Nguyên, nhưng tại sao lại cứ quan tâm đến thái độ và từng động thái của hắn như vậy? Anh thậm chí còn nhìn đi nhìn lại Trương Gia Nguyên nhiều lần trong bữa ăn để đánh giá tâm trạng hiện tại của Trương Gia Nguyên.
 
Thực sự bị bệnh.
Đây là đánh giá của Nhậm Dận Bồng về bản thân.
 
Điều anh không ngờ là Trương Gia Nguyên đã gõ cửa phòng anh vào đêm đầu tiên đi dự lễ hội âm nhạc và lịch sự hỏi anh có thể vào nói chuyện được không. Anh bảo Trương Gia Nguyên có thể ngồi trên giường hoặc trên ghế. Trương Gia Nguyên chỉ lắc đầu, ôm cánh tay đứng dựa vào trên tường nhìn anh, lúc này anh không biết bản thân anh nên ngồi hay đứng.
“Ngồi đi.” Ngược lại, Trương Gia Nguyên càng giống chủ nhân của căn phòng này hơn.
Nhưng Nhậm Dận Bồng vẫn không cảm thấy khó xử cho đến khi anh ngồi xuống bên giường.
 
"Tại sao lại ghét bỏ em? Anh tại sao không nói ra?" Trương Gia Nguyên bình tĩnh hỏi.
Nhậm Dận Bồng há hốc mồm nhưng không nói được lời nào, rõ ràng là ghét sự đụng chạm thân thể vô kỷ luật của hắn, hận hắn kéo mình đi bán hủ, nhưng tại sao bây giờ anh lại không thể nói ra trước mặt hắn?
Hoặc là sao anh lại không bao giờ nghĩ về điều đó, nghĩ về việc nói chuyện với Trương Gia Nguyên và nói với hắn rằng anh không thích sự thân mật của hắn và anh cảm thấy buồn nôn?
 
“Quên đi, đừng giải thích, Nhậm Dận Bồng, em cũng ghét anh, anh đừng có quá coi trọng bản thân.” Trương Gia Nguyên cau mày nhìn Nhậm Dận Bồng đang im lặng, hắn không chịu nổi cái nhìn này của Nhậm Dận Bồng như thể rằng cả thế giới đang nợ Nhậm Dận Bồng.
Trương Gia Nguyên cảm thấy mình thực sự đê tiện và hoảng sợ.
 
Nhưng đôi mắt của Nhậm Dận Bồng đột nhiên đỏ lên, những giọt nước mắt lớn rơi xuống khiến Trương Gia Nguyên choáng váng.
"Này, sao anh lại khóc? Anh bị làm sao vậy? Sao anh có thể ghét người khác mà người khác không thể ghét anh được? Anh thật là ..." Trương Gia Nguyên vội vàng tìm khăn giấy lau nước mắt cuối cùng hắn chủ động sử dụng tay áo của mình thô lỗ lau khuôn mặt đẫm nước mắt của Nhậm Dận Bồng.
 
“Có lẽ nó không phải ghê tởm, anh cũng không ghê tởm.”  Nhậm Dận Bồng rơi nước mắt trong im lặng một lúc rồi đột nhiên nói. Trương Gia Nguyên đang sững sờ trước lời nói của Nhậm Dận Bồng.
“Cái gì?” Trương Gia Nguyên nhướng mày bối rối.
“Anh không thể nói rõ ràng, dù sao, em có thể hòa giải với anh được không?” Nhậm Dận Bồng cứng ngắc nhìn Trương Gia Nguyên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe vì vừa mới khóc trông như một con thỏ.
 
Trương Gia Nguyên mỉm cười.
"Tại sao anh lại làm thế này, Nhậm Dận Bồng, ngay cả việc cầu xin người khác tha thứ cũng giống như ra lệnh vậy?"
"Nhậm Dận Bồng, nhìn này, tại sao có rất nhiều ngôi sao, nhưng chỉ có một mặt trăng?"
Nhậm Dận Bồng không trả lời, anh không biết Trương Gia Nguyên muốn nói gì.
"Em cứ nghĩ anh là mặt trăng và em là ngôi sao ở bên cạnh anh. Có rất nhiều người yêu anh. Em chỉ là một trong số họ. Anh là người thân thiết nhất với em, nhưng chúng ta thậm chí còn không ở trên cùng một quỹ đạo, vì vậy chúng ta được định sẵn là không có cách nào để ở gần nhau hơn. "
Anh không biết Trương Gia Nguyên nhìn thấy những lời không thể giải thích này ở đâu, anh chỉ cảm thấy mình rất buồn, và buồn một cách vô cớ.
"Vì vậy, anh không phải là mặt trăng của em. Tại sao lại quan tâm em có làm hoà với anh hay không?"
Trương Gia Nguyên không bao giờ nhìn Nhậm Dận Bồng khi hắn đang nói, nhưng Nhậm Dận Bồng thì đang nhìn hắn.
 
“Trương Gia Nguyên, anh không phải là mặt trăng, anh chỉ là một người bình thường, không có quỹ đạo giữa chúng ta.” Nhậm Dận Bồng đã phá vỡ bầu không khí văn học buồn bã bằng những lời của người đàn ông khoa học và kỹ thuật của mình.
Nhậm Dận Bồng đứng dậy và đi đến sau Trương Gia Nguyên.
"Nhìn xem, khoảng cách giữa chúng ta chỉ có chín bước."
Sau đó vươn tay mở rèm cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Hôm nay không có mặt trăng, nhưng anh thì mỗi ngày đều ở đây."
 
Trương Gia Nguyên quay lại và nhẹ nhàng đẩy Nhậm Dận Bồng ra.
"Nhậm Dận Bồng, em không thể chơi với anh. Vì vậy, em ghét anh. Em sẽ không tha thứ cho anh và em sẽ không làm lành với anh. Chúng ta không phải là bạn." Giọng điệu và cảm xúc của Trương Gia Nguyên luôn phẳng lặng và không biết nó vỡ ra khi nào. Giọng hắn nghe có vẻ lạ và mỏng manh. Hắn khịt mũi. Khi Nhậm Dận Bồng nghĩ rằng Trương Gia Nguyên sắp rời đi, anh ta đột nhiên rơi vào một vòng tay.
 
Mùi nước hoa quen thuộc.
 
Trương Gia Nguyên ôm chặt lấy anh, ở bên tai anh nói: "Ghê tởm sao? Anh đoán xem, em giận và ghét anh bao nhiêu thì em lại càng thích anh bấy nhiêu."
 
05.
Em ghét anh.
Nhưng em lại ghét bản thân mình hơn vì yêu anh vô điều kiện
 
Anh thực sự ghê tởm em.
Nhưng anh còn ghê tởm chính bản thân mình hơn, khao khát một cái ôm và một nụ hôn của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro