Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bao lâu rồi...?

Ánh mắt màu vàng kim, sáng rực dưới ánh dương, sâu thẳm cùng bao nỗi nặng lòng. Không còn nữa. Tìm kiếm ở đâu trong thiên hạ ánh mắt hiền hoà ấy, ánh mắt mà luôn nhìn về phía tôi dịu dàng, ân cần ấy? Tôi cũng không biết nữa.

Mái tóc tơ hồng, thắt gọn hai bên, búi lên gọn gàng cùng hai chiếc trâm cài duyên dáng. Không còn nữa. Tìm kiếm ở đâu trong nhân gian mái tóc mềm tựa lông hồng ấy? Tôi cũng không biết nữa.

Làn da trắng thuần khiết, mềm mại và luôn run nhẹ mỗi khi tôi chạm vào, luôn đỏ ửng dưới ánh nhìn của tôi. Không còn nữa. Ở nơi nào trong ngân hà này tồn tại làn da mềm mại như thế, biết đến bao giờ sẽ lại có ai phản ứng đáng yêu như vậy dưới cái chạm của tôi, ánh nhìn của tôi? Tôi cũng không biết nữa.

Nụ cười từ tốn, toát lên tình yêu thương, khi cười hai mắt sẽ nheo lại, nụ cười ấm áp đến nỗi làm người bên cạnh hạnh phúc theo. Không còn nữa, không ai có thể làm tôi hạnh phúc được như cái cách anh làm nữa.

Tôi không biết nữa, Tiêu Khâu. Tôi lạc lối khi không có người ở bên. Đã bao lâu rồi, tôi cũng không biết nữa, tôi nguyền rủa sự bất tử, nguyền rủa thời gian. Từ khi không còn hình bóng anh trên cõi đời này, thời gian không còn ý nghĩa gì cả, cuộc sống như một guồng quay vô tận, lặp đi lặp lại không có điểm dừng.

Tôi đã mơ hồ không biết ý nghĩa của cuộc đời này, cho đến khi người đến bên tôi.

Tiêu Khâu, mỗi giây phút được ở bên anh đều là những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời của tôi.

Tiêu Khâu, anh chính là màu sắc sinh động giữa cuộc đời đầy bóng tối của tôi, là những nốt thăng trầm trong bản nhạc vô vị mang tên tôi.

Tiêu Khâu... đã bao nhiêu lần tôi gọi tên người trong vô vọng, biết rõ sẽ chẳng lời hồi đáp, nhưng lòng tôi cứ mãi chẳng thể nào ngừng hướng về bóng người. Tôi muốn người quay trở lại, hoặc ít nhất... xin hãy để tôi chết đi để đến được bên người. Phải luân hồi bao nhiêu kiếp nữa mới có thể gặp lại ánh mắt, nụ cười ấy? Phải ôm nỗi nhớ nhung này đến bao nhiêu Hổ Phách Kỷ nữa mới có thể lại một lần nữa bước đến bên người...

Tiêu Khâu... người thật nhẫn tâm khi bỏ lại tôi.

Tiêu Khâu, tôi nhớ người.

Tiêu Khâu, tôi yêu người.

Mạch Trạch, sẽ luôn nơi này chờ đợi người quay về.
______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro