31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Ăn bánh quy không?"

Jimin chìa ra một hộp thiếc đựng bánh quy. Jungkook co kéo cái áo thun mượn của Jimin trên người, nhăn nhó nói:

"Áo này của bạn trai cậu hả?"

Jimin phá ra cười:

"Áo tôi đó."

Jimin ngồi xuống sô pha, nhét bánh quy vào miệng Jungkook, vui vẻ nói:

"Mà ai cho ở lại đây để trữ sẵn quần áo đâu..."

Jungkook nhai nhai miếng bánh quy bị nhét vào miệng. Bên ngoài rừng thông có ánh đèn sáng chóe chiếu rọi thẳng qua màn mưa, Jimin vừa nhìn ra đã cau mày. Jungkook hất cằm ra ngoài trời, khẽ nói:

"Giận nhau từ bữa đó tới giờ vẫn chưa làm lành hả?"

Jimin hỉnh mũi thở ra, rõ là không đồng ý với mấy lời của Jungkook.

"Thôi đừng nhắc nữa."

Jimin vươn người thổi tắt cây nến trên bàn đi. Nến lay lắt cháy vài lần rồi tắt ngấm, chỉ còn ánh sáng từ bên ngoài rọi vào nhà thành những ô sáng nhờ nhờ vàng vọt. Jungkook muốn lấy thêm một chiếc bánh quy nhưng chỉ sợ đụng phải tay Jimin, cậu vừa nhích tay sang thì Jimin đã đặt cả hộp vào lòng Jungkook.

"Bánh này bên Dior tặng đó, ăn ngon."

Jungkook lẳng lặng ngồi ăn bánh, đèn pha ô tô bên ngoài vẫn không chịu tắt. Một chốc sau, cánh cửa gỗ lớn đã khóa chặt bị đấm vào thùm thụp, Jungkook nhíu mày nói:

"Có chuyện gì không ổn đúng không?"

"Không có."

Tiếng gọi của Jung Jaehoon nghe không được tỉnh táo lắm. Giá như điện sáng, Jungkook sẽ thấy được trên khuôn mặt ảo não của Jimin là đôi má ửng lên vì xấu hổ. Không phải chuyện gì cũng kể được, kể cả khi người đó là Jeon Jungkook.

"Anh ta mê cậu lắm hả?"

Jungkook mở miệng hỏi khi tiếng dộng ầm ầm ngoài cánh cửa đã không còn vang lên. Jimin mỉm cười:

"Cũng có thể nói vậy... Nhưng mà tôi không hiểu lắm, Jaehoon là chủ start up kì lân đó. Ý là người ta cũng tiếp xúc nhiều loại người rồi, tôi cũng có gì đặc biệt đâu?"

Jungkook nói:

"Tại dễ thương nên người ta mới mê đó."

Nếu là trong phim ảnh, chắc phải có tiếng dế lích rích chạy ngang khung hình đóng băng. Jimin rướn cổ nuốt bánh quy, hồi lâu lên tiếng:

"Cậu ra biển có bị chim hải âu mổ đầu không vậy?"

Jungkook che miệng để khỏi phải cười lớn. Có hai người thì còn dễ cười, còn nếu như là một mình ở trong căn nhà vắng với tên tâm thần ngoài cửa, chắc chắn Jungkook cũng phải dựng thẳng lỗ chân lông khi nghe tiếng Jung Jaehoon í ới gọi tên Jimin bên ngoài.

Jungkook càng nghe tiếng gọi lại càng thấy chối tai. Cậu chậc lưỡi nói:

"Ra là người giàu yêu đương nhau cuồng si như vậy."

Jimin làu bàu bảo Jungkook bớt nói, Jungkook im được vài giây thì đã mở miệng cằn nhằn:

"Không thích thì đuổi đi, không thì chia tay quách đi còn được. Hắn có cái gì tốt ngoài tiền đâu mà lưu luyến?"

Jimin lửng lơ nói:

"Sao cậu hay hỏi mấy câu đó? Trước thích cậu, cậu cũng nói có gì đâu mà thích."

Jungkook lắc đầu:

"Rõ là con mắt của cậu có vấn đề. Hết gặp thằng nghèo mà kiêu lại đến thằng giàu vô liêm sỉ. Kiếm ai bình thường chút có được không?"

Jimin cười cười:

"Ai mà quản được chuyện vì sao mình lại thích một người?"

Jungkook lắc đầu không nói nữa, đúng là Jimin có thể thích nổi Jungkook thì thích thêm Jung Jaehoon cũng không có gì sai. Jimin bảo đi pha trà, cậu rờ rẫm trên tủ bếp thật lâu mà vẫn không mò đúng được bình trà định lấy. Jungkook nghe cửa lại bị đấm uỳnh uỳnh kèm theo tiếng gọi dần gắt gỏng, cậu cho tay vào túi, vịn ghế đứng lên.

Jimin nhìn ấm nước nhỏ kêu xèo xèo chuẩn bị sôi, vừa thấy Jungkook đứng lên thì đã hỏi:

"Cậu đi đâu đó?"

Jungkook đưa gói thuốc ra, đáp gọn lỏn:

"Ra ngoài hút điếu thuốc."

"Ừ..."

Một bàn tay vừa chạm tới nắm đấm cửa, Jimin đã nói vọng tới, giọng nói như thể nhắc nhở vu vơ:

"Đừng có đụng anh ta, mệt."

Gói thuốc thu lại vào túi, Jungkook quay về chỗ ngồi. Jimin mỉm cười rất khẽ. Con người đi vài năm mà huênh hoang thấy sợ, còn không thèm giả bộ ra ngoài hút điếu thuốc cho tròn vai.

--

Cả đêm, Jungkook ngủ ở ngay dưới sàn, Jimin nằm trên sô pha, cả hai chia nhau một tấm chăn dạ. Trong nhà không lạnh, sàn nhà đều có hệ thống sưởi, Jungkook vẫn mặc thêm áo khoác vào người. Jimin thức dậy thì thấy mình nằm ở dưới sàn, đầu kê áo khoác của Jungkook, Jungkook lại ngồi trên ghế uống cốc trà nguội ngắt.

Bên ngoài có tiếng chim hót. Chim chóc tìm về đây rất nhanh sau khi máy móc rút đi, chẳng mấy chốc mà khu rừng đã trở thành rừng cổ tích thứ thiệt. Sau một đêm mưa, cây cối được gột sạch tinh tươm, nắng trượt trên lá trong veo chói mắt. Jimin vươn vai lau miệng, Jungkook vừa thấy cậu tỉnh thì đã đứng lên.

"Chín giờ tôi có ca rồi, bây giờ về nha."

Jimin nhìn ra, Jung Jaehoon đã không còn ở đó. Cậu tiễn Jungkook ra một đoạn, vừa đi vừa né bên này tránh bên kia để quần áo không đụng phải nước mưa đọng trên lá cẩm tú cầu.

Những khoảng trống dùng để đỗ xe nằm rải rác khắp đường. Jungkook đi chầm chậm, mắt liếc nhìn hết một lượt những camera an ninh và chốt bảo vệ, sau cùng mới nói:

"Kiếm chỗ khác sống đi, nhưng đừng dọn về chung nhà với gã kia."

Jimin nhăn mũi:

"Sao không được dọn? Cậu ghen à?"

"Ừ, ghen đó."

Jimin hụt chân chúi nhủi trên đường, Jungkook túm lấy cổ áo cậu xách lên.

"Cậu đúng là ra biển giành ăn với hải âu nên bị bọn chúng mổ đầu rồi!"

Jungkook không buồn chấp nhặt. Cậu nói nghiêm túc:

"Gã đó máu bạo lực lắm. Đừng có để bị thương rồi tìm camera mà, cậu dư sức tìm được người tốt hơn mà."

Jimin nói:

"Thì cũng coi như là tốt. Cao ráo đẹp trai. Có tiền, start up kì lân hẳn hoi, gia đình cũng không tệ. Khi trước hẹn hò cũng dịu dàng lắm, không thấy nóng nảy cục súc bao giờ. Đâu như..."

Jimin bỏ lửng lơ, Jungkook cười cúi đầu nhìn đá lát đường. Đâu như cái người chỉ thẳng vào cậu bảo rằng cút đi đừng có bén mảng đến, có đúng không?

Đến chỗ đậu xe, Jimin trố mắt nhìn chiếc xe quân đội như con châu chấu tiến hóa thành công. Jungkook đá vào lốp xe, giới thiệu qua loa rằng xe cấp cho bộ đội không phải chiếc nào cũng bặm trợn như thế này, chẳng qua là vì đợt này nhu cầu nhiều nên xe thường đã cấp hết. Jimin một hai khen xe đẹp quá, Jungkook cười nhạt nhẽo nhưng tay thì xoay chùm chìa khóa đến tám mươi vòng.

Jungkook chào về hai ba bận mà Jimin vẫn lom khom đứng nhìn xe. Jimin muốn nhìn cả ngày cũng không sao nhưng bệnh nhân thì không chờ được, Jungkook nói:

"Có gì thắc mắc thì hỏi đi."

Jimin hỏi ngay:

"Mai cậu còn ở đây không?"

"Tôi về rồi. Bệnh viện trung tâm."

"Thẻ đỏ là cái gì?"

"Ai nói cậu nghe thẻ đỏ?"

"Jaehoon nói. Gì mà anh mặc kệ thẻ đỏ, thằng bác sĩ kia đến tìm là anh chặt chân."

"Trẻ con không cần biết."

"Có khỏe không?"

"Khỏe."

"Hôm đó cậu đợi tôi làm gì?"

"Muốn mời cậu đi ăn."

"Mời đi ăn thôi à?"

"Muốn cảm ơn vì đã nuôi anh ăn học. Muốn hỏi chờ anh chút được không, anh đi rồi anh sẽ về."

"Cái..."

"Mời đi ăn thôi."

"Bây giờ cậu có tiền không?"

"Có."

"Bây giờ mời tôi đi ăn được không?"

"Được."

"Mời đi."

"Tối ngày kia đi ăn được không? Muốn chọn chỗ nào thì chọn."

"Muốn ăn sủi cảo trong bệnh viện."

Jungkook nhíu mày lại, cổ họng bỗng nhiên khô khốc. Có lẽ Jimin không biết, đó là món ăn mà Jungkook khó có thể nuốt trôi. Những ngày đó đâu phải chỉ một mình Jimin có vết thương. Jungkook đem trút một rổ bực bội lên Jimin thì cũng trút một tấn thất vọng lên bản thân mình.

Jimin vẫn đứng chờ. Jungkook nói:

"Không có chỗ nào khác à?"

Jimin mạnh mẽ lắc đầu:

"Không."

"Ừ. Để chiều ghé đón."

"Đón bằng xe này chứ?"

"Muốn đi cái gì cũng được."

"Cậu biết tôi đang có bạn trai mà đúng không?"

Jungkook lắc đầu cười khẽ. Trọng điểm ở đây rồi, những câu phía trước chỉ là bước đệm cho câu hỏi đáng chết này.

"Biết. Hẹn đi ăn như bạn bè thôi."

"Như bạn bè?"

"Ừ, như bạn bè."

Jimin cười hài lòng rồi quay đi. Cậu nhảy nhót tránh mấy vũng nước, vừa đi qua gốc cây đánh dấu điểm đỗ xe thì nụ cười cũng biến mất.

Một cơn co thắt dạ dày thoáng qua làm cho Jimin biết rằng dù sau chừng ấy năm, chỉ làm bạn bè không thôi thì vẫn là chưa đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro