khởi nguồn cảm súc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Vì công việc khá bận rộn nên tôi ngủ rất ít. Có khi một ngày tôi chỉ ngủ được hai đến ba tiếng đồng hồ. Bình thường khi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, tôi phát hiện ra bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh kỳ lạ. Vậy là cơn buồn ngủ không kéo đến, tôi ngồi dậy lưng tựa vào thành giường ngắm sắc màu rực rỡ của bầu trời ngoài kia. Giống như một tấm lăng kính được gột rửa hết những giọt nước mưa trở nên sáng sủa lấp lánh, mang theo vẻ đẹp tinh khôi và ẩm ướt.

Đó là khoảng thời gian an yên của tôi. Sáng sớm có gió lạnh lùa vào qua khe cửa kèm theo mùi hương thanh khiết của những hạt sương mai trong suốt đậu trên từng nhánh cây. Dòng xe ngoài phố mỗi lúc một nhiều, giai điệu của bài tập thể dục cất lên, tiếng bước chân rồi tiếng người tíu tít trò chuyện. Một ngày mới lại bắt đầu. Khoảng thời gian bình lặng ấy mang theo những nấc thang buồn bã và u ám, tất cả trôi qua chỉ trong tích tắc.

Tôi vào bếp pha một cốc cà phê, hương vị sóng sánh, nóng hổi quyện cùng những bản nhạc không lời của Francis Goya. Tôi uống cà phê thay cho bữa sáng rồi đi giặt quần áo, phơi trên giá phơi đồ ngoài ban công dưới ánh mặt trời. Vài giọt nước li ti nhiễu xuống, tạo thành những chấm tròn trên ban công. Những chấm tròn ấy lập tức khô ráo bởi ánh nắng chói chang của buổi sớm mai.

Việc nhà xong xuôi, tôi đến công ty bằng xe buýt. Suốt dọc đường, ngồi trong xe ngắm nhìn những tán lá xanh mướt lay động trong gió, trong ánh nắng chan hoà.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, chớp mắt một cái đêm đã buông xuống. Buổi tối, tôi thường mất ngủ, sinh ra ảo giác, cứ nghĩ người đó vẫn còn đây, chưa hề đi đâu xa và cùng tôi trò chuyện thoải mái. Căn phòng nóng hầm hập, tôi bật điều hoà rồi quấn mình trong tấm chăn to sụ, cảm giác cơ thể giống một con mực được đặt trong tủ lạnh vậy.

Tôi dường như mang hai tính cách trong người. Ban ngày nói cười hồn nhiên, chỉ khi đêm xuống lại trở về con người sắc lạnh. Luôn làm những việc cô đơn. Chẳng hạn như viết nhật ký, nghe nhạc với âm lượng rất nhỏ, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn thấy lòng dậy sóng và rơi nước mắt một cách lặng lẽ. Khi lục lại những tấm ảnh cũ, tôi vẫn thường khóc như thế. Lúc đối diện với người lạ từng yêu, tôi đã cười rất ngọt ngào, rất tươi tắn. Mà chẳng hiểu vì sao.

Một buổi chiều oi nồng, tôi cùng bạn bè đến cửa hàng băng đĩa thành phố mua hơn mười đĩa nhạc của Boney M. Thời tiết khá nóng. Trán tôi đổ mồ hôi. Ngay lúc này âm nhạc là phương thuốc trị dứt mọi đau khổ và ảo giác. Tôi nghe nhạc mọi lúc mọi nơi, nghe rất nhiều đĩa CD khác nhau. Chỉ cần đâu đó vang lên giai điệu bất kỳ của ca sĩ hay nhóm nhạc nào, tôi đều tìm mua. Có khi tôi nghe những bản ballad của Sam Smith, có lúc lại là Biffy Clyro. Thật kỳ diệu, rock cuồng nhiệt, mạnh mẽ, rock bao bọc lấy con người tôi, những lúc như vậy tôi lại cảm thấy dễ chịu và an toàn.
Tối cùng ngày, nửa đêm tôi chợt thức giấc bật máy tính lên mạng. Tôi đăng nhập tài khoản vào Instagram. Đám bạn trên thế giới ảo của tôi vẫn còn thức. Peter, một bạn nam sống ở nước Pháp xa xăm vừa đăng bức hình anh chụp cùng dòng sông Seine thơ mộng. Anh đứng trên cầu tạo dáng khoe nụ cười rạng ngời. Có rất nhiều người like và comment. Anh vốn là hoà đồng, cởi mở nên rất dễ kết bạn. Tôi nói với anh rằng tôi không ngủ được, không rõ nguyên nhân. Peter nói giờ này ở bên anh đang là buổi chiều ánh nắng hanh hao. Anh ngồi online gần khung cửa sổ. Từ cửa sổ phòng anh trông ra là ánh tà dương rớt trên dòng sông xanh trong in bóng những hàng cây dài thẳng tắp. Vài chiếc thuyền chầm chậm trôi. Người người tản bộ dọc bờ sông. Không hối hả. Không bon chen. Cuộc sống điềm nhiên, phẳng lặng. Tôi không thể hình dung ra nổi anh trong giờ khắc tuyệt dịu ấy.

Peter là nhà văn, anh viết rất nhiều truyện ngắn đăng báo. Anh trải qua một mối tình không mấy trọn vẹn. Có lần tôi gửi cho anh một tấm ảnh tôi chống cằm ngồi bên ô cửa, mắt nhìn lơ đễnh. Anh nói anh thích bức ảnh đó, nhất là đôi mắt mang ưu sầu kia. Tôi hỏi anh có thể đoán được người khác mang tâm sự qua ánh mắt hay sao. Anh nói, dù em có che đậy thế nào thì đôi mắt không biết nói dối. Tôi kể cho anh nghe tôi đã từng hạnh phúc ra sao. Nhưng niềm hạnh phúc ấy bỗng dưng biến mất. Tựa như pháo hoa. Suy cho cùng thanh xuân của một người nằm trong thời khắc huy hoàng khi pháo hoa được bắn lên sáng ngời lấp lánh sau đó nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn lại tro bụi rơi vụn vỡ.

Tôi vào nhóm chat. Một người quen thuộc trong nhóm vừa thấy tôi liền ngắt mạng. Có lẽ do hắn ghét tôi, hễ mỗi lần tôi vào phòng chat là hắn lại out. Tôi không hiểu vì sao hắn ghét tôi, ghét không lý do. Tình yêu cũng vậy, yêu thì cứ yêu vậy thôi. Tình cờ, bạn gặp một người điển trai trên phố, bạn phải lòng anh ta ngay từ lần gặp đầu tiên. Bạn nhìn theo anh ta, giữa phố đông nhộp nhịp, đầy khói bụi. Khi anh ta lướt qua bạn, chỉ cách vài milimet, bạn thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Vẫn không đủ can đảm để bắt chuyện. Rồi anh ta đi mất hút. Không bao giờ gặp lại nữa.
Nỗi ghen ghét đó làm tôi nhớ lại hồi tôi mười hai tuổi bị sâu răng cần phải nhổ ngay lập tức. Tôi bị tiêm thuốc mê và nha sĩ dùng đồ nghề nhổ chiếc răng sâu ra khỏi khuôn hàm tôi. Khi thuốc mê hết tác dụng, cảm giác đau ê buốt ngấm dần vào cơ thể, từng chút từng chút một khiến tôi thấy khó chịu. Tình yêu cũng giống như chiếc răng sâu, đã hư hỏng, đã vỡ vụn thì không nên giữ lại làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tâmlý