67/ ảo giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- bảo! bảo tỉnh lại rồi à?

- em đang ở đâu vậy anh? sao lại vào bệnh viện?

- em uống thuốc ngủ quá liều đó bé.

- tại mấy hôm nay em thiếu ngủ...

- em bé hư không nói dối. em vẫn đang xem rap việt với mọi người vui vẻ mà, đâu có dấu hiệu gì mệt mỏi đâu.

- thế anh không tin em à?

- anh luôn tin em, nhưng anh không muốn em bé chịu đựng một mình. ngoan, nói cho anh nghe đi.

thanh bảo lắc đầu không chịu nói. gã không ép, chỉ nhẹ nhàng đỡ em dậy và uống chút nước. mấy hôm nay gã đã đợi đủ lâu rồi, cuối cùng thì em bé đã tỉnh.

- sao thế anh khóc?

- em không bỏ anh đi nữa, anh mừng...

- anh thật sự nghĩ vậy sao?

chỉ vừa lau nước mắt, ngước nhìn lên không thấy bảo đâu nữa. thế anh hoang mang, nhìn khắp căn phòng chỉ còn lại gã một mình.

"b-bảo? em đâu rồi? em vừa mới nằm đây mà?"

"b-bảo?????"

tee: này anh, tỉnh lại, andree, tỉnh!!!

andree: ơ... sao đông quá vậy?

vũ: anh nằm mơ thấy gì mà la kinh thế?

andree: địt.. thì ra là mơ. bảo tỉnh chưa?

rik: còn hôn mê kìa ông dà. mơ thấy nó tỉnh hả?

andree: yep, làm mừng hụt.

su: ông la rõ to luôn đấy, hên là đặt phòng riêng.

thái vg: you look tired andree, or should you rest now? (nhìn em có vẻ mệt rồi đấy andree, hay em nên nghỉ ngơi đi?)

andree: em ổn, thanks bro

rik: thôi đi qua bên kia nằm nghỉ giùm tui cái, đôi mắt của anh thâm còn hơn cả tee nữa

tee: khâm phục thật, thâu đêm chạy deadline cũng không có bọng mắt dày như andree

vũ: ăn tí đi rồi đi ngủ, để tụi này trông cho. vòng ghi hình dời lại rồi nên anh cứ relax đi

andree: anh không sao. vậy anh chợp mắt tí, có về thì phải gọi anh dậy, bảo tỉnh cũng phải gọi anh.

rik: dạ ông nội, đi ngủ dùm con.

thế anh uể oải ngủ ở ghế sofa. mấy ngày không ngủ nhưng gã vẫn kiên quyết túc trực ở giường bệnh. gã sợ nếu em tỉnh lại không thấy gã, em sẽ bỏ đi. đôi mắt bình thường đã thiếu ngủ vì làm nhạc, hôm nay lại càng nghiêm trọng hơn. cứ nghĩ phép màu đã đến, nhưng chỉ là sự hy vọng hão huyền, để rồi nhận lấy sự hụt hẫng ê chề.

"bảo đừng bỏ anh đi..."

-------------------

"tại sao anh vẫn chưa tỉnh?"

"vì anh chưa muốn đối diện sự thật."

bảo đang ngồi với thằng bin. hai anh em gặp nhau trong cơn mê, mỗi ngày đều xuất hiện đúng 8 giờ tối, và vẩn vơ chia sẻ vài chuyện vụn vặt. bảo cứ mãi chôn vùi bản thân ở đây, em được gặp thằng bin hồi đấy rồi, sợ rằng nếu tỉnh lại sẽ phải tiếp tục đối mặt, thế là lại thôi. bảo trốn trong đây tự dưng thấy lòng dịu nhẹ hẳn, cứ ngồi tâm sự với thằng bin thế này, thoải mái.

- anh andree lo cho anh lắm mà, anh nỡ phụ lòng ảnh sao?

- anh ấy yêu thương gì anh đâu, đã nhận lấy những lời nói sát thương thì anh đã hiểu trong mắt anh ấy, anh chẳng còn quan trọng nữa. anh về gặp ba mà... anh đâu có đi chơi.

- tại ổng lo cho anh mà, đừng dạo chơi trong đây nữa, mọi người đang mong anh đó.

- thằng này nói lắm thế, anh không tỉnh đâu.

- biết sao lớn lên bị ba chửi rồi, hồi nhỏ tui ngoan lắm, đâu có như dị

- phắn đi, mày cứ toàn dụ anh thôi. dù sao thì anh vẫn cần thời gian để hồi phục tinh thần. thử nghĩ xem, mở mắt ra thì thời gian sẽ không tha cho anh đâu, lại phải đối diện mấy áp lực.

- hôm nào báo mộng méc ba là anh quen andree

- cút, mày coi chừng.

cả thằng bin còn không khuyên được thì chỉ còn chính nội tâm của bảo mới có thể quyết định. em luôn làm theo con tim, và không muốn ép buộc bản thân khi chưa thật sự sẵn sàng.

chỉ vì em còn giận thế anh.

sự tổn thương đã hình thành nơi lồng ngực, em không muốn phải mềm lòng vì gã ta quá đẹp trai, và em lại thương gã. trốn ở đây để không phải đối mặt, và kiên quyết không khiến andree tiếp tục tổn thương em.

"nhằm khi cũng biết đau"

dù cho bảo đã thấy, em nhìn thấy cảnh andree không dám ngủ dù mắt đã díp lại và không muốn mở. dù cho bảo cảm nhận sự chân thành mà andree muốn bù đắp sau trận cãi vã vừa rồi. dù cho bảo biết rõ andree không hề cố ý to tiếng với em.

chỉ là...

em không muốn mềm lòng.

- anh không muốn mang lại tiêu cực cho ai nữa.

- đâu có ai phán xét đâu anh?

- có đấy, chỉ là họ không nói thẳng thôi. anh không biết từ khi nào trầm cảm lại quay về, nhưng thời điểm đấy thật sự ngột ngạt, anh chỉ muốn giải thoát bằng giấc ngủ mãi mãi.

em rơi xuống hố đen lần nữa. cứ nghĩ đã thắng nó rồi cơ, vậy mà bảo đã lầm. vết thương vẫn còn lỗ hổng sâu lắm, không còn thấy đau chẳng qua là đã chai lì, hoặc em chịu đựng giỏi, hoặc đã hoàn toàn mất cảm giác. sẹo mà, có lành đi bao giờ?

có những lúc tim chỉ muốn vỡ ra, và bảo chỉ cần chạy trốn đến một nơi không người, né tránh những bức bối, dồn nén, con người, mấy lời thị phi. né nhiều lắm, căn bản vì đã kiệt sức. gần đây sức khỏe không tốt, mà lại xuất hiện trầm cảm, bảo chỉ cần được nghỉ ngơi.

ngay cả khi hàng tá idea chiến lược vẫn đang trong đầu nhưng em lại muốn bỏ ngang, không làm nữa. rap việt giờ đây cũng chẳng thể cứu được bảo.

- anh thấy mình thật rẻ mạt.

viên thuốc mà bảo vẫn luôn tiếp nạp, mặt trời vẫn luôn soi rọi mỗi sáng, người hùng mỗi khi bảo gặp sợ hãi.

tất cả đều vô dụng ngay lúc này.

- anh ta nghĩ anh ta ngồi đấy không ngủ là anh sẽ cảm động à? mơ đi nhé.

- vậy anh đã từng đặt mình vào anh ấy chưa?

...

câu hỏi rơi vào hư không,
nốt lặng.

bảo cần thời gian để tìm ra lối thoát cho chính mình.

-------------------

tụi anh đông như quân nguyên

Hiếu Nguyễn
@Long Dương
có bảo ở đấy ko vậy?
anh nhắn mấy nay mà không rep

Long Dương
à anh bảo bị bệnh (x)
dcm quên (x)
nói không nhỉ.. (x)
nói thì anh andree sẽ tới số, còn không nói thì mình sẽ lên thớt (x)
hay giả bộ out group ko ta (x)

Hiếu Nguyễn
???
nhắn cái lồn gì lâu vậy

Neko Le
mỏ còn hỗn hơn mình nữa
từ từ thằng nhỏ nhắn

Jimmy Nguyen
lo mà đi quay phim đi

Neko Le
không kiếm chuyện với tao chắc m ko ăn cơm ngon hả?

Long Dương
em đây, bình tĩnh anh híu 🥹

Hiếu Nguyễn
nói lẹ hoặc t bay sang đấy xử m

Long Dương
cây kim trong bọc r cũng lòi ra thôi (x)
nếu vậy thì anh bay qua đi

Jimmy Nguyen
gì vậy em chai
mún bị nó đánh thiệt hả

Long Dương
bảo hôn mê rồi
bay sang thăm bảo đi anh

Hiếu Nguyễn
vcl gì vậy???
thằng bảo làm sao???
bị bao lâu rồi?

Long Dương
bị gần 4 ngày nay rồi
sợ anh nóng nên đâu dám nói liền

Vũ Phạm Đình Thái
ơ bảo bệnh à?
nặng không để anh sang thăm

Long Dương
nốc gần nửa chai thuốc ngủ 🥲

Hiếu Nguyễn
ai cản t lại cái
lj sang nhà t cản t dùm đi
chứ t đang điên lên r

Jimmy Nguyen
bình tĩnh coi ba
mà sao lại dùng thuốc nhiều vậy?

Long Dương
em nghe anh khoa nói anh bị trầm cảm lại rồi
nói chung là nội tâm ảnh ntn thì ko ai rõ
chắc chịu không nổi nên không kiểm soát được

Hiếu Nguyễn
mới đặt xong vé
mai ra sân bay đón anh

Long Dương
vcl nhanh vậy anh 🥹

Hiếu Nguyễn
nó biết t hay lo xa nên toàn gây chuyện ko à 🙂
ở đây cái tâm chẳng an xíu nào
ko biết bữa cãi nhau làm lành chưa nữa

Long Dương
chưa kịp là uống thuốc đó

Jimmy Nguyen
ê có khi nào vì andree nên thằng nhỏ chịu không nổi ko?

Neko Le
bạn thân andree mà kỳ vậy ba
chắc là không đâu

Vũ Phạm Đình Thái
mà nãy long nói bảo bị trầm cảm hả?
bữa anh xem have a sip anh nghĩ nó hết r chứ

Hiếu Nguyễn
lên đấy phải giả bộ nói vậy để không bị chửi đấy
với nó cũng không muốn ai thương hại đâu
nghệ sỹ lớn mà, mấy cái tiêu cực đấy chẳng ai muốn nghe

Neko Le
ừ làm nghệ sỹ nhiều khi khổ thật. anh thành khóc thôi mà cũng bị tẩy chay
t có xem tập 4 rap việt, thấy tee có khóc ấy
hên là không khóc thường như ông thành nên mới không bị chửi

Long Dương
nên là mình cứ bơ mà sống thôi
bảo thì lại là trường hợp khác, bản chịu đựng giỏi
ai hỏi han gì cũng nói không sao
khổ chi thế trời

Hiếu Nguyễn
mà nó tỉnh chưa?

Long Dương
còn hôn mê
mọi người phải ở đây mới thấy
andree chỉ ngồi kế giường đợi bảo tỉnh lại, mắt sưng húp còn hơn cả anh tee nữa
tội lắm

Vũ Phạm Đình Thái
vậy tính ra andree thương bảo thật đó chứ
hồi đấy chỉ toàn biết ổng thay người yêu như thay áo

Hiếu Nguyễn
đó là lí do t nửa muốn nửa ko cho bảo quen andree
sợ nó lại bị lừa, gì chứ dễ bị dụ lắm
mà thôi t đi cbi đây, sáng mai chắc là vừa qua tới

Long Dương
ok anh
nào tới gọi em

----------------

andree tỉnh dậy sau hai giờ đồng hồ chợp mắt. mọi người đã về gần hết, chỉ còn hoàng khoa ở lại. gã ra ngoài rửa mặt và kiếm chút đồ ăn, tâm trạng vẫn nặng nề, tảng đá vẫn chưa được nhấc lên.

11 giờ đêm. bệnh viện vắng người qua lại. chỉ còn y tá trực ca đêm. các bệnh nhân đã ngủ. ngoài đường vắng dần.

may sao vẫn còn tiệm mì gõ đối diện bệnh viện, chạy sang mua hai phần. trở về bệnh viện.

- ủa andree? anh làm gì ở đây?

- ơ tú à? em vào bệnh viện làm gì thế? không khỏe à?

- vâng anh, em bị trật chân tí. anh cũng bệnh hả?

- có sao không đấy? đau không?

- à.. em không sao.

- à.. người yêu của anh nhập viện nên anh ở đây chăm sóc.

- à.. vậy em về phòng trước. anh ngủ ngon.

- bye em.

thế anh gặp lại người yêu cũ. minh tú là mối tình đầu của gã, dường như là cô gái duy nhất có thể đồng điệu từ phong cách đến tâm hồn. minh tú cá tính, và là người mà gã đã dành hết tình yêu trong mối tình này. nhưng đáng tiếc, vì đều là những con người gai góc, không ít lần họ cãi nhau, cái tôi quá lớn nên chẳng ai chịu nhường.

chia tay.

- à khoan đã tú.

- vâng anh?

- mai anh sang phòng nói chuyện với em một chút nha?

- dạ?

----------------------

ban đầu tuyến nhân vật không có minh tú đâu nhưng mà nổi hứng nên thêm vô thôi 🙄. ờ thì cứ đợi diễn biến tiếp theo xem là có phải "tình cũ không rủ cũng tới" hay chỉ là sự gặp mặt tình cờ nha 😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro