Bảy bước để quên anh - Cát Thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Truyện ngắn : Bảy bước để quên anh*

*Tác giả : Cát Thảo*

-         *Mình chia tay em nhé*. – Trọng ngượng ngùng nhắn tin cho Phương.

Phương nở nụ cười khi thấy tin nhắn từ Trọng, cũng đã lâu rồi Trọng

không nhắn tin cho cô, cô chợt thấy bồi hồi nhưng thoáng qua vài giây,

tin nhắn làm cô chết điếng người.

-         *Anh cho em một lí do được không ? *– Phương trả lời.

-         *Anh xin lỗi, anh không còn yêu em nữa*. – Trọng bấm phím mà

không cần suy nghĩ.

Phía bên kia, Phương ngồi bất động, mắt trân trân nhìn vào màn hình, màn

hình tắt, Phương lại

mở lại cho sáng, dòng tin nhắn đập vào mắt Phương. Cô khóc.*– Trưa mai

anh gặp em được chứ, cũng lâu rồi em với anh chưa gặp nhau. Em chờ anh ở

chỗ cũ nhé.* – Phương nhắn lại cho Trọng rồi tắt máy. Cô không muốn nhận

tin trả lời từ Trọng, cô sợ đó là một lời từ chối. Sự việc xảy ra bất

ngờ, Phương cứ nghĩ thời gian gần đây Trọng bận nên ít liên lạc với cô,

còn cô thì lại quá thờ ơ và tin tưởng vào tình yêu hai năm không cãi vã

mà không nhận ra sự thay đổi ở Trọng. Cô ngồi lật giở những trang nhật

kí, những dòng tâm sự. Đêm về khuya, cô mệt mỏi lăn ra giường, ngủ thiếp

đi lúc nào không biết.

****

-         *Em xin lỗi vì lại làm phiền anh thế này. Cũng thật là ngốc

nghếch và điên rồ khi đưa ra lời thỉnh cầu này với anh, nhưng anh có thể

ở bên em một tuần như là người yêu. Thực sự, bây giờ em không thể nào

chấp nhận được việc chia tay. Chỉ một tuần thôi anh.*

-         *Em nghĩ là sau một tuần nữa em sẽ ổn sao ?* – Trọng nhìn đôi

mắt thâm quầng của Phương, hoài nghi hỏi.

-         ……..

-*        Thôi được rồi, anh đồng ý. Anh không muốn mình là kẻ quá bội

bạc. *

Ánh mắt Trọng đủ lạnh lùng để Phương hiểu, tình cảm của anh dành cho cô

đã thực sự phai nhạt. Cô mệt mỏi tìm đến Lam – đứa bạn thân. Con bạn an

ủi, vỗ về Phương,*“ đáng lẽ tao phải nói với mày sớm hơn, nhưng hình như

Trọng có người khác rồi”* cái tin sét đánh ấy khiến Phương bàng hoàng.

Không phải Trọng mắc bệnh nan y hay gia đình anh không thích cô như

trong những câu truyện cô tưởng tượng, cái sự thực hiển nhiên lại là anh

đã có người khác. Cô đã nghĩ, cô sẽ dành một tuần để kéo anh về phía

mình, nhưng Trọng đã có người khác, nếu như cô không hờ hững với anh, có

lẽ sẽ không có ngày hôm nay. Cô ôm những kỉ niệm, một tuần có đủ để

Phương quên Trọng hay không khi tình cảm cô dành cho anh là rất nhiều

rất nhiều tuần. Thêm một đêm, Phương lại thiếp đi trong nước mắt.

*/Ngày đầu tiên. /*

Một tin nhắn được gửi đến cho Trọng.

*“ Ngày mới vui vẻ anh nhé.”*

*“Em cũng vậy.”*

Cả ngày làm việc khá bận rộn nhưng cuối giờ chiều Phương vẫn cố ghé vào

siêu thị mua sắm đồ.

-         *Anh à, anh có bận gì không ? Ghé qua siêu thị X giúp em với,

nhiều đồ quá, một mình em không chở được về hết. – *Phương gọi cho

Trọng. Chưa đầy mười lăm phút Trọng đã có mặt, nhưng nét mặt không được

vui cho lắm, có lẽ anh thấy phiền.

-         *Sao em mua nhiều đồ thế ?* – Trọng làu bàu.

-         *Em tranh thủ hôm nay rảnh.* Trọng bước vào căn hộ của Phương,

anh bỗng thấy lạ. Dù họ yêu nhau hơn hai năm, nhưng gần đây Trọng có mối

quan tâm khác, nên anh ít đến. Anh nhìn thấy những tấm hình chụp chung

la liệt trên giường. Cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực, bỗng dưng

anh thấy Phương đáng ghét vô cùng, anh không thích kiểu níu giữ này của

Phương.

-         *Anh uống nước đi này. Tối nay anh ở đây ăn cơm với em luôn

nhé. Ăn một mình buồn lắm.*

-         *Anh về thôi, tối nay hẹn với thằng Long xem bóng rồi. *–

Trọng từ chối khéo.

-         *Ăn sớm rồi về sớm. Chứ sau này em cũng đâu nấu cơm cho anh ăn

được nữa.* – Phương cố nói bằng giọng tự nhiên nhất, chỉ hi vọng Trọng

đồng ý.

-         *Ừ, thế cũng được. *– Trọng gật đầu.

Trong lúc Phương lúi húi trong bếp thì Trọng ở ngoài đọc báo, nghich máy

tính. Vô tình anh đọc

được một dòng chữ ghi dở dang trên tờ giấy nhớ dán ở màn hình –*“Một

tuần liệu có thể quên được một người không ?”*

Một lúc sau, Phương bước ra, mặt nhăn nhó. –*Em nấu hỏng mất rồi.*

-         *Không sao đâu, em cứ mang ra đi      *

Thịt bò xào quá dai, canh lại quá mặn, chỉ có bát dưa muối đầu ngõ là ăn

được. Hai người ngồi đối

diện, lặng lẽ và ngán ngẩm ăn cơm. Phương không dám ngẩng mặt lên nhìn

Trọng.

-         *Em xin lỗi, về anh lại phải ăn mỳ gói rồi.* – Phương lí nhí

chào Trọng.

-         *Không sao, cũng lâu rồi anh chưa ăn mỳ gói.*

Trọng ra về, Phương ngồi thụp xuống ghế, tay bưng mặt khóc. Ngày đầu mới

yêu nhau, Phương rất vụng về, nhưng Trọng luôn động viên và cố gắng ăn

những đồ cô nấu. Nhưng giờ thì khác, Trọng không còn muốn nói với Phương

nửa lời, trái tim cô như có dao cứa. Cô ngồi bên máy tính, thấy tập tài

liệu của Trọng để quên, cô định mang đến cho anh, nhưng sợ làm phiền anh

xem bóng. Cô ngập ngừng cầm điện thoại bấm số rồi lại thôi. Mãi đến đêm,

cô mới rụt rè gửi tin nhắn – *“Anh ngủ ngon nhé.”*

*/ /*

*/Ngày thứ hai./*

Tiếng chuông cửa làm Phương giật mình suýt đánh đổ bát mỳ. Cô chạy ra mở

cửa thì thấy Trọng đang ở ngoài, nhìn bộ quần áo ngủ thùng thình đang

mặc trên người và mái tóc xù, Phương định quay lại sửa soạn nhưng sợ

muộn giờ làm của Trọng.

-         *Hôm qua anh để quên tập tài liệu. *

-         *Anh chờ em chút, em lấy cho.*

-         *Em biết ăn mỳ gói từ khi nào thế ?* – Trọng ngạc nhiên hỏi.

-         *Cũng lâu rồi, ăn nhiều cũng quen. Tiện.*

-         *Em đang viết truyện mới à ? *– Trọng nhìn vào máy tính, hỏi

bâng quơ khi Phương đang lục tung đống tạp chí để tìm tài liệu của Trọng.

-         *Vâng. Thi thoảng em viết, sợ ngòi bút bị cùn. *– Phương đưa

cho Trọng tập tài liệu, anh nhận, cũng không cười, mà nhìn Phương với

ánh mắt khác lạ.

-         *Anh cũng không biết là em biết viết truyện tình yêu đấy*. –

Trọng nói như chế giễu Phương rồi đi vội ra cửa.

Nhìn lại mình trong gương, Phương khẽ cười, rồi mếu. Cô đã thay đổi rất

nhiều mà Trọng không hề nhận ra, giữa cô và Trọng dường như là những

người xa lạ. Mới chỉ bốn tám tiếng đồng hồ mà cô thấy tình cảm trong cô

cứ vơi rồi vơi, vơi rồi vơi. Giờ đây, chính Phương cũng không còn biết

cô muốn Trọng quay lại hay cô muốn quên anh đi. Một ngày lại trôi qua.

*/Ngày thứ ba./*

-         *Tối nay học sinh của em xin nghỉ, em với anh đi xem phim

nhé.* – Phương nhắn tin cho Trọng.

-         *Gặp nhau ở đâu em ?*

-         *Trước cửa rạp.*

Trọng đến muộn hơn Phương, vào đại sảnh anh đã thấy cô xếp hàng chờ mua

vé, anh đi ra đứng chờ cùng thì Phương nói :*- Anh qua mua bỏng ngô với

nước đi, em mua vé được rồi.*

Trọng sững lại, anh nhớ lại thời sinh viên khi hai người còn chưa yêu

nhau, khi đi xem phim cũng hay phân công một người mua vé, một người mua

đồ ăn. Bất giác anh cười. Bộ phim Phương chọn là một bộ phim hài hước,

cả cô và anh cười ngặt nghẽo từ đầu đến cuối bộ phim. Thi thoảng Phương

lén nhìn Trọng, giữ lại nụ cười trên khuôn mặt sắc cạnh của anh, cô sợ

sau này cô chẳng còn nhìn thấy nụ cười ấy nữa.

-         *Anh đưa em về nhé ? *

-         *Thôi, em tự về cũng được. À, xe cái Lan hỏng đang sửa, mai em

cho nó mượn xe. Anh đưa em đi mua quà giáng sinh cho học sinh của em nhé.*

-         *Em chiều học sinh thế.*

-         *Có chiều mới học ngoan.*

-         *Ừ, mai anh qua đón em.*

*/Ngày thứ tư./*

Trời trở rét. Ông trời dường như cũng hiểu tâm trạng náo nức đón giáng

sinh nên phủ lên không khí cái lạnh giá. Người ta mặc những áo bông, áo

len, áo dạ nhiều màu sắc. Những đôi trai gái yêu nhau tay trong tay tíu

tít trong cái lạnh. Phương ngồi phía sau Trọng, tay đưa về phía trước,

định ôm anh nhưng lại rụt rè. Không như lúc trước Phương hay để tay

trong túi áo Trọng cho ấm, hôm nay, cô rụt rè để nhẹ hai tay lên cánh

túi áo khoác của anh. Đôi tay muốn ôm mà lí trí giữ lại, họ đi ngược

gió, đôi tay Phương ửng đỏ rồi tím tái. Phương mới ra trường hơn một

năm, tuy đã có công việc ổn định nhưng Phương vẫn nhận dạy gia sư để

kiếm thêm thu nhập, nhưng đôi khi vào những ngày lễ, học sinh cũng hay

nài nỉ cô giáo. Phương thì không phải chiều học sinh mà cũng đến kì thi,

coi như là một lời chúc cô dành cho bọn nhỏ.

Khi Trọng đang lơ đãng xem thứ đồ gì đó, Phương vẫy anh lại.

-         *Anh chọn giúp em một đôi găng tay đi. *– Giọng Phương hào hứng

-         *Em không thích đeo găng tay mà*. – Trọng tỏ vẻ ngạc nhiên

-         *Em tập thích. Coi như tự tặng mình dịp giáng sinh.*

-         *Để anh tặng em nhé.*

-         *Anh tâm lý thật.* – Phương nói, bỗng dưng cô lại thấy giữa cô

và Trọng chẳng còn khoảng cách, cô ôm lấy cánh tay anh, Trọng nhìn

Phương, cô bối rối buông tay. – *Em xin lỗi.*

Trời vẫn lạnh. Phương thu đôi bàn tay mình trong đôi găng tay, cô cố

gắng để giữ khoảng cách với Trọng. Cô thấy mình đang dần trở nên lố bịch

khi làm phiền Trọng quá mức, giờ đây trong tâm trí của Trọng đã có hình

bóng của người khác, cô cũng nên tập quên anh đi và tập quen với mùa

đông không còn được đặt bàn tay trong bàn tay ấm áp của Trọng. Cô chẳng

thể níu giữ anh bên mình. –*Em buông tay, anh nhé.* – Phương nói khe khẽ.

-         *Em nói gì cơ ?* – Trọng hỏi.

-         *Đâu, em hát vu vơ.*

-         *Em có muốn đi ăn gì rồi mới về không ?*

-         *Thôi, cái Lam nhắn tin cho em về lên Facebook xem mấy cái nó

gửi.*

-         *Em dùng Facebook á ?* - Trọng quay hẳn đầu lại.

-         *Học sinh nó rủ rê em.. *

*/Ngày thứ năm../*

Phương xin nghỉ phép hai ngày, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Phương, sếp đồng

ý để cô nghỉ cho tinh thần thoải mái. Cả ngày Phương ngồi xem lại tất cả

những tấm hình, những dòng nhật kí rồi cô lặng lẽ cất chúng vào một cái

hộp, giấu thật kĩ nơi góc tủ. Facebook của cô chuyển sang tình trạng độc

thân. Cô tắt máy tính, điện thoại, cố tìm một giấc ngủ say.

-         *Ông với Phương chia tay rồi à ? *- Long ngạc nhiên hỏi Trọng.

-         *Sao ông biết ?*

-         *Thì Facebook của Phương ghi độc thân đây này.*

-         *Ông có Facebook của Phương ?* – Trọng hỏi lại khiến Long càng

ngạc nhiên hơn.

Trọng nhìn hình đại diện là một cô gái khá trẻ trung đang tạo dáng với

bịch bỏng ngô. Trọng đoán là bức ảnh chụp hôm đi xem phim, không hiểu

Phương chụp lúc nào mà Trọng không biết. Cả ngày Trọng chờ nhưng không

thấy Phương nhắn tin hay gọi điện, anh thử gọi cho cô nhưng không gọi

được.

*/Ngày thứ sáu./*

Phương khoác một chiếc ba lô nhỏ bước lên xe bus, nhìn cô lúc này chỉ

như sinh viên đại học. Đeo tai nghe vào, cô chìm trong giai điệu của

những bản nhạc và sự trôi đi của cảnh vật bên ngoài. Cô tìm đến chùa

Hương vào một ngày rét buốt, dòng suối Yến vẫn lững lờ trôi, những đám

rong vẫn uốn lượn dưới nước. Cô thấy yên bình đến lạ, có lẽ đến nơi đây

sẽ giúp Phương bình tĩnh thêm nhiều. Cô tự hỏi mình có lãng phí thời

gian không khi tình cảm cô dành cho Trọng thực sự là rất nhiều. Cô đã tự

nhủ với mình rằng khi còn cơ hội ở bên Trọng thì cô sẽ yêu thương anh,

nhưng giờ thì đã khác. Hôm qua cô yêu anh, hôm nay cô yêu anh, ngày mai

cô vẫn sẽ còn yêu anh nhưng sau này thì sao, cô có thể mãi yêu anh không

khi tình cảm cô cho đi mà chẳng thể được đáp lại. Cô tìm cõi yên bình

cho mình, và quyết định buông tay.

-         *Ông với Phương yêu nhau lạ thật*. – Long cười hì hì nói với

Trọng như chế giễu.

-         *Sao ?*

-         *Chia tay mà hai người bình thản đến lạ, chẳng ai nghĩ là hai

người đã yêu nhau hơn hai năm, và trước đó quen nhau đến ba năm. Giờ mới

thấy tình yêu quả là phù du.*

-         *Ông lảm nhảm cái gì đấy ?

*

-         *Ừ thì Phương đang để là – “ Khi một mình mới thấy được khoảng

bình yên.”, mà bọn trẻ con bình luận nhiệt tình lắm, đòi giới thiệu bạn

trai cho cô giáo nữa này.*

-         *Ừ. *– Trọng đáp. Mắt nhìn vào điện thoại, không có cuộc gọi

hay tin nhắn nào từ Phương.

*/Ngày thứ bảy./*

*“Giáng sinh vui vẻ và yên bình”* – Phương viết những dòng ngắn ngủi

trên Facebook trước khi đi làm. Cô lại đưa mình vào guồng quay mới của

công việc. Một ngày nhanh chóng trôi đi, tối đến, cô không muốn đi ra

ngoài bởi đông người quá nên tự thưởng cho mình việc ngồi trước máy tính

và cặm cụi gõ lạch cạch gì đó.

-         *Anh có nhà không ? - *Phương gửi tin nhắn cho Trọng.

Điện thoại rung lên, Trọng thoáng cười khi thấy tin nhắn của Phương. *–

Có, anh đang ở nhà thôi.*

-       *Tin nhắn của em yêu à, sao vui thế ?* – Long chế giễu cái vẻ

vui như bắt được vàng của Trọng. *- À, mà sao cái em sinh viên nào bên

Nhân văn ấy, sao ông không rủ em ấy đi chơi mà rủ tôi đến nhà làm gì ?*

-         *Em đấy hả, tôi có thích đâu.*

-         *Thế sao ông với Phương chia tay ? *

-         *Tôi cũng không hiểu lúc đấy tôi bị làm sao mà lại nói chia tay. *

-         *Thế sao không rủ nàng đi chơi, ngồi đây làm gì ?*

-         *Phương vừa nhắn tin cho tôi, chắc Phương đến đây bây giờ đấy.*

-         *Vậy tôi về, chứ ở đây làm gì. À mà, chờ đọc nốt xem Phương

vừa viết cái gì.*

-         *Há ? *– Trọng giật mình nhìn vào màn hình máy tính

* *

*“/BẢY BƯỚC ĐỂ QUÊN CHÀNG/*

/Một ngày giáng sinh độc thân, Phương Phương chia sẻ một chút suy nghĩ

của mình. Hì. Khi bỗng dưng người mà bạn yêu thương nhất rời xa bạn, bạn

sẽ làm gì, níu giữ hay buông tay ? Níu giữ, liệu có giữ được không, mà

buông tay, liệu có đành lòng không hối tiếc ? Khi đối phương đã không

còn dành tình cảm cho mình, thì ta đành dặn lòng buông tay, dù đau nhưng

cũng chẳng còn sự lựa chọn khác, Phương Phương chợt nhớ một câu nói “Ta

biết rằng cố quên là sẽ nhớ / Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”. Đành phải

nhớ để quên, bảy bước để quên một người, có lẽ là bảy ngày của nước mắt,

của nụ cười hờ hững và một trái tim đau./

*/Bước 1 /*/: Cùng chàng ăn một bữa cơm. Phương đã tự mình vào bếp và cố

tình nấu một bữa ăn cực dở, vì Phương nhớ lần đầu tiên Phương nấu cơm

cho chàng, Phương rất vụng về, lúng túng, nhưng chàng vẫn cố ăn và khen

ngon, dù mặt nhăn nhó. Nhưng bây giờ thì lại khác, chàng yên lặng,

Phương yên lặng. Phương tự nhủ với mình rằng, Phương tệ như vậy, chàng

nói chia tay cũng đúng thôi./

*/Bước 2/*/: Xuất hiện trước mặt chàng với bộ dạng tệ hại nhất. Phương

luộm thuộm trong bộ quần áo ngủ, đầu tóc lòa xòa, và một bát mỳ tôm, tập

tài liệu chàng để quên mất hút trong những tạp chí, giấy tờ. Chàng đi

rồi, Phương lại tự nhủ - “*Con gái thế này, ma mới dám yêu*.”/

*/Bước 3/*/: Tạo kỉ niệm đẹp với chàng. Phương đã rủ chàng đi xem phim,

một bộ phim hài hước, Phương cười, nhưng có lúc nước mắt Phương rơi, bởi

có lẽ sẽ rất lâu rất lâu sau này, vào một ngày nào đó, vô tình Phương

mới có thể thấy nụ cười ấy. /

*/Bước 4/*/: Vòi vĩnh chàng một món quà. Một đôi găng tay màu cam nhạt

có lẽ là món quà cuối cùng chàng tặng. Phương không thích đeo găng tay,

nhưng mùa đông năm nay, không còn bàn tay nào sưởi ấm, Phương cũng nên

học cách làm ấm chính bàn tay mình đúng không ?/

*/Bước 5/*/: Cất những đồ vật liên quan đến chàng, đừng đốt hay xé bỏ,

bởi tình yêu trước chia tay luôn có những kỉ niệm đẹp, nỗi đau rồi cũng

sẽ qua đi và cũng vì chàng là chàng trai tốt./

*/Bước 6 :/*/Tìm khoảng lặng cho chính mình. Hãy thử một chuyến đi ra

ngoại thành, tìm về với tự nhiên để cảm nhận được khoảng không và sự

bình thản./

*/ /*

*/Bước 7/*/: Tặng chàng một món quà kèm theo một lời chúc. Đừng để sự

tan vỡ của tình yêu làm hỏng một tình cảm khác, bởi trước khi yêu, chàng

là bạn, và cũng có thể là người rất hiểu mình nữa./

/Bảy bước để quên được chàng, Phương không chắc với người khác thế nào,

nhưng với Phương, chàng đã luôn là một người tốt. Phương không đủ cao

thượng để chúc chàng hạnh phúc bên người mới, nhưng thực tâm, Phương

mong chàng luôn hạnh phúc./

/Giáng sinh lạnh, giáng sinh cô đơn/.”

-         *Này, bước 7 chưa thấy đâu Trọng nhỉ.* – Long nói bâng quơ.

Trọng không trả lời, khuôn mặt anh trở nên đăm chiêu.

-         *Anh mở cửa hộ em với.* – Trọng vừa nhấc máy Phương đã nói

nhanh rồi cúp máy.

Trọng chạy vội ra mở cửa nhưng trước mặt anh không phải là Phương mà là

một cậu bé nào đó. – *Chị Phương gửi cho anh ạ*. – Cậu bé đưa túi quà

cho Trọng rồi đi mất. Trọng gọi cho Phương nhưng không liên lạc được.

Anh luống cuống mở túi quà và đọc tấm thiếp.

/“ Giáng sinh vui vẻ và an lành anh nhé ! /

/Cảm ơn anh những ngày qua đã ở bên em, giúp em chấp nhận việc ra đi của

anh. Những ngày qua thực sự đã rất khó khăn với em. Anh đã từng nói em

mạnh mẽ, nhưng em cũng chỉ là một cô gái mà thôi. Em cũng có trái tim

biết đau và biết khóc, bây giờ, em nghĩ mình đau đủ rồi, khóc cũng đủ

rồi, đã đến lúc em phải mạnh mẽ trở lại và bước tiếp đúng không anh.

Mình chia tay anh nhé, em còn yêu anh nhưng tình yêu ấy không còn đủ lớn

để em đi bên anh nữa. Chúc anh hạnh phúc./

/P/s : Chiếc khăn em đan này có những lỗi sai, có những vết xước len,

chiếc khăn ấy cũng như em – một con người không hoàn hảo, nhưng luôn

mong anh được ấm áp trong mùa đông.”/

Đọc xong tấm thiếp, Trọng mặc thêm áo khoác, quàng vội chiếc khăn rồi

phóng xe ra ngoài. Anh dừng vài phút trước một cửa hàng hoa, rồi với một

bó hoa trên tay, anh đi về phía nhà Phương. Anh không muốn để lãng phí

thêm giây phút nào nữa, tình yêu đôi khi cứ ngỡ là đã ra đi nhưng thực

ra vẫn luôn tồn tại trong trái tim, tình  yêu anh dành cho Phương không

phải phai nhạt mà bị ngủ quên. Anh đã đánh rơi tình yêu một lần, và anh

không muốn tình yêu ấy bị rơi vỡ thêm một lần nữa.

Cát Thảo

15-12-2011

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro