Đến lúc em phải đi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin anh hãy lấy lại những lạnh lùng, những mãnh liệt của anh, chúng đã không còn làm ảnh hưởng đến em được nữa.
Chúng ta rốt cuộc cũng không còn liên lạc nữa. Dù cho anh có đôi lần tình cờ nhớ đến em, em nghĩ em cũng chẳng có gì để tiếc nuối, bởi vì em của quá khứ đã từng hy vọng được ở bên anh đến thế, nhưng tới cuối cùng mới hiểu ra anh chỉ thấy em quay lưng đi, lại không thấy được thế giới của em.

Em không đủ ưu tú, cũng chẳng thích gọn gàng. Em hay ghen, em thích tranh giành. Em yêu rất say sưa, tính cách cũng chẳng tốt. Em hay cười nhưng thực chất vui được bao nhiêu. Em không còn người yêu nhưng vẫn đầy mong chờ. Thỉnh thoảng đứng đón gió, nước mắt em cũng rơi, khi uống em cũng say. Em chỉ có một mình nhưng cũng muốn như đám đông ngoài kia.

Em sẽ không quên anh, chỉ là em sẽ không bao giờ tới gần anh nữa. Sữa quá hạn uống vào sẽ đau bụng, nước trà để qua đêm sẽ sinh độc, ngay cả đồ thừa cất tủ lạnh lâu cũng không thể ăn được nữa. Anh rất tốt, em cũng rất tốt. Nếu như đứng cạnh nhau mà còn không tốt, vậy thì em bằng lòng trở lại với quỹ đạo của riêng em.

Bây giờ cảm giác an toàn chỉ có ánh nắng ấm áp lúc ban mai, là đèn xanh nơi cột đèn trên lối đi bộ giữa con phố đông đúc, là khi ra ngoài, trong túi đã có ví tiền và chìa khóa, là điện thoại đầy pin. Đó là vì em biết, chút cảm giác an toàn đáng thương ấy mà gửi gắm cho người khác thì kiểu gì cũng phải nhận về nỗi đau, đau đến thất vọng, đau đến tuyệt vọng.

   , người đã từng thích anh nhiều như thế, thật sự phải đi rồi.
***
Quá khứ dù đẹp đến đâu, giờ chỉ còn là một câu chuyện. Người của những ngày đẹp đẽ ấy đã không còn nữa.
Hãy cho chuỗi ngày tiếp theo của chúng ta là những hi vọng và những điều tốt đẹp thay vì cứ mãi hoài niệm về quá khứ không vui. Nhẹ nhàng buông tay và tiến về phía mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro