Chap 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÔI LỜI gửi đến các bạn đọc giả đã chọn tác phẩm của mình để đọc. Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên sẽ còn thiếu sót rất nhiều, mọi người cứ thoải mái phát biểu ý kiến của các bạn. Đó sẽ là nguồn động lực giúp mình có thêm tự tin viết truyện và sửa đổi khi nó không phù hợp tiêu chuẩn cộng đồng. Cảm ơn bạn rất nhiều!!!!

_________

1. Đây là một bộ truyện Học Đường Việt nên hy vọng mọi người có thể đón nhận nó và giúp mình đưa truyện đến gần với các độc giả Việt nhiều hơn.

2. Truyện lấy bối cảnh một thành phố lớn ở miền Tây nên thiên về lối nói miền Nam một xíu!!! Đương nhiên sẽ không có chuyện phân biệt vùng miền, mình sẽ cố gắng chau chuốt từ ngữ trở nên phổ thông và để hiểu hơn.

3. Cốt truyện hoàn toàn là hư cấu, tất cả chi tiết hoặc hành động, tâm lí nhân vật có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên ngoài đời.

4. Trong truyện có yếu tố LGBT, có thể xuất hiện một số từ ngữ nhạy cảm, chửi thề nhưng không hề có ý xúc phạm ai cả, đề nghị độc giả cân nhắc trước khi xem.

5. Nam chính tuy đào hoa như không phải người dễ dãi, rất coi trọng chuyện tình cảm trai gái. Cậu có tuổi thơ không trọn vẹn nên cách ứng xử trong chuyện tình cảm còn khá vụng về.

6. Nữ chính trong truyện ngay từ nhỏ đã không được sự yêu thương từ bên nội nên đã sống với ông bà ngoại. Mối quan hệ ngoài nóng trong lạnh khiến cô không muốn về nhà chứ không phải là ngỗ ngược với người lớn.

****************

GIỚI THIỆU TRUYỆN

"Trong im lặng, người vẫn đang chữa lành những vết thương mà họ không nói đến."

Tôi mãi ngắm nhìn hoàng hôn đỏ rực dần lặn xuống mà quên mất cậu ấy đang ở cùng mình. Lúc này cảnh đẹp đến mấy cũng không thể xoá cái không khí gượng gạo của tôi khi đối mặt với Hoàng Anh.

Cậu ấy tìm đến tận nhà tôi, tôi thì cố gắng trốn tránh. Cả hai như thể đang chơi trò em trốn anh tìm.

Không phải sai lầm nào cũng được tha thứ, không phải tổn thương nào cũng có thể chữa lành. Có đôi lúc, thời gian rất vô dụng, nó không xoá nhoà được gì cả... Có một số chuyện, cả đời chỉ làm một lần. Một lần này đã tiêu hao sức lực cả đời người.

Tôi mở lời để phá tan cái sự im lặng chết tiệt này: "Mày đến tìm tao có việc gì? Nếu vì chuyện cũ thì xin lỗi, tao không có gì để nói với mày cả đâu!"

Sự thẳng thắn của tôi khiến cậu ấy bất ngờ, mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi.

"Tao đúng quả thực là không muốn nói đến chuyện đó, chỉ là tao không giỏi ăn nói nên chỉ có thể bên cạnh an ủi mày thôi."

Tôi cười nhạt:
"Chà, mày đã từng nói như thế với bao nhiêu cô rồi?" Tôi không nghĩ là sẽ có người thật sự chịu lắng nghe tiêu cực từ người khác đâu.

"Không, chỉ có mình mày thôi. Con người sống trên đời đều sẽ phạm sai, không thể vì xấu hổ hoặc áy náy mà trốn tránh. Tao thấy điều đó không có gì to tát lắm đâu, chỉ là mày gặp sai người!"

"Đúng thật, sai lầm của tuổi trẻ là va phải nghiệp chướng nhưng lại cứ nghĩ nó là định mệnh"

Nực cười thật, đời này tiếc nuối nhất là từ bỏ thứ không nên từ bỏ nhưng lại cố chấp kiên trì thứ vốn dĩ không nên kiên trì.

Nhưng quả thật, đôi lúc ở bên cạnh Hoàng Anh tôi cảm thấy cậu ấy có thể cho tôi cảm giác an tâm hơn, tuy không biết đấy là gì nhưng tôi lại thấy khá thích.

"Cảm ơn mày, tao ổn mà. Không sao đâu, chỉ là một câu chuyện cũ buồn không đáng một xu" Khi mà bạn đã vượt qua mọi bão giông, thì bạn sẽ không còn là bạn của trước kia nữa.

Lúc này mới để ý, sao lúc này nó lại đẹp trai hơn bình thường thế nhở? Đúng là chiếc nhan sắc này không hề tầm thường chút nào. Ôi!!! không được rồi, máu háo sắc của mình lại trỗi dậy.

Hoàng Anh đưa tay lên đầu tôi xoa nhẹ, ánh mắt ấy nhìn tôi không rời:

"Đáng lẽ ra tao mới nên là người dỗi cần được dỗ dành. Tao bị mày lừa gạt mà, cuối cùng tao lại phải đi an ủi mày" Cái giọng dỗi hờn này không thể lẫn đi đâu được cả.

Tôi nhìn gương mặt đáng yêu này mà bật cười: "Thôi mà bé ngoan, chỉ có bé là tốt với tớ nhất trên đời này."

"Mày có bao giờ thử thích tao một lần nào chưa?" Hoàng Anh ngập ngừng hỏi, vì trong đầu cậu bây giờ đã hiện rõ câu trả lời chỉ là muốn nghe suy nghĩ của tôi thế nào thôi.

"Đã từng, vì tao thích sự tinh tế và vẻ đẹp trai của mày. Nhưng đáng tiếc nó chỉ dừng lại ở mức đấy thôi."

Sẽ không có ai có thể tổn thương bạn nếu không có sự cho phép của bạn cả. Chả có ai tắm hai lần trên cùng dòng sông cả, cũng như được phép ngu hai lần.

Tôi phải thật tỉnh táo để không bị tình yêu làm cho mình ngờ nghệch thêm một lần nào nữa.

Hoàng Anh nhìn phía chân trời xa xa làm cho khuôn mặt cậu đỏ ửng lên hoà với màu đỏ cam của hoàng hôn.

Lúc này trong đầu tôi xuất hiện câu hỏi: "Lý do bạn phải đọc sách là gì?"

Là khi bạn nhìn thấy cảnh đẹp, bạn sẽ xuất khẩu thành thơ rằng:

"Bình mình phía đông giục người tỉnh. Chẳng bằng ráng chiều hiểu lòng tôi."

Chứ không phải cảm thán: "Ù má, sao trời nóng thế!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro