Mãi mãi không phải là em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày anh kết hôn, anh hỏi tôi:
- Sao em không dẫn người ấy đến cùng?
- Tôi cúi đầu cười cười nói: Người em yêu ấy à, hôm nay người ấy bận kết hôn mất rồi... "  (weibo)
______________________________

Ngày hôm đó, trời đẹp thật đấy, bởi ngày vui của anh ấy mà.
Em khoác lên người bộ đồ mình ưng ý nhất, lau đi giọt nước mắt, em trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp, đơn giản chỉ vì muốn rằng, trong mắt anh ấy, em luôn là em của tuyệt vời nhất, rạng rỡ nhất.

Em muốn nói với anh ấy, rằng em vẫn luôn ở đây, phía sau lưng ủng hộ điều anh ấy chọn,  dẫu chúng ta đã có cho riêng mình bến bờ bình yên và hạnh phúc, thì đâu đó khắc khoải trong thâm tâm, em vẫn luôn nhớ về một người, một đoạn tình đơn phương dở dang, có ngọt, có bùi, có đắng gắt, có cay xè rơi nước mắt..

Em muốn nói với anh ấy, rằng dù không là trọn vẹn, nhưng anh ấy chính là mối tình thầm đầu đời của em, về sau, dù có yêu thêm vài lần nữa, em cũng sẽ chẳng thể cảm nhận được ai như anh ấy, bởi trong cuộc đời, có những cảm giác chỉ đến có một lần, dành cho một người duy nhất. Thứ tình yêu đầu đời đó, dẫu không bao giờ có hy vọng vẹn toàn, nhưng lại có thể khắc cốt ghi tâm sâu sắc nhất.

Sau này, anh ấy có thể quên mất em là ai, nhưng em vĩnh viễn chẳng thể quên được anh ấy, ai bảo, cái tuổi thiếu nữ mộng mơ hồi ấy, anh lại gieo vào lòng em quá nhiều mộng tưởng, để rồi một mình em tự đắm chìm hư vô.
Từ nay về sau, dù trời nghiêng đất lở, người như anh ấy khó lòng mà gặp lại nữa.

Em muốn nói với anh ấy, em đã giữ đúng lời hứa năm xưa, ngón áp út đến hôm nay em vẫn để trống, em đợi được ngày anh ấy bước vào lễ đường cùng người con gái khác viên mãn se đôi.
Em đã chẳng còn bồng bột khóc lóc như cái ngày kia nữa, cái ngày anh khoe cô ấy với cả thế giới, giờ đây em đã có thể mạnh mẽ mỉm cười, mỉm cười cho hạnh phúc của anh.

Hứa với em, anh nhất định phải thật hạnh phúc, nhất định phải sống một đời trường an cùng người con gái anh yêu.

Hôm ấy,
"Một người bình thản, một người đau đến xé lòng."

Em biết em không dành hết cái thanh xuân của mình cho anh, nhưng anh là người tạo ra một phần của cái thanh xuân này.

Anh chính là thanh xuân của em, là tín ngưỡng em không thể thiếu, dù cuối cùng những gai góc trong tôi sẽ bị tháng năm bào mòn, quay cuồng trong những guồng tấp nập, nhưng mỗi lần nhắc tới anh, em vẫn thấy hạnh phúc như lúc ban đầu. Vừa gặp đã yêu, yêu trọn cuộc đời. dù người cùng anh đi hết cuộc đời mãi mãi không phải là em, người yêu!

#Seoul - Hoa dạng niên năm đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro