Chương 1: Một cái xoay lưng là cả đời người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 1: DÂY ĐÀN HOA LỆ

Ngày cuối cùng của tháng ba, trời đổ mưa, giội mát cho nhiệt độ đầu xuân. Những bước chân bận rộn qua lại trên sân bay chưa bao giờ ngơi nghỉ. Có đôi lúc, có những người, một lần ly biệt là cả cuộc đời. Lúc sắp đi qua cửa kiểm soát an ninh, Kiều Vân Tiêu bước chậm lại, lối đi VIP trước mặt đã được mở ra, đang đợi anh ấy. Cố Sơ cười nhẹ nhàng, nói: "Chúc anh mọi điều thuận lợi!"

Kiều Vân Tiêu chỉ đứng im, yên lặng nhìn cô, rất lâu sau mới khẽ thở hắt ra: "Mong là vậy."

"Chắc chắn mà." Cố Sơ ngoảnh nhìn bên cạnh một cái, trong đoàn người đi qua đi lại có bóng dáng phóng viên, nhưng cô không hề hoảng loạn mà bổ sung thêm một câu: "Khó khăn rồi sẽ qua đi thôi." Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh. Cuộc sống này vẫn tiếp tục từng phút từng giây, dù hạnh phúc hay bi thương.

Kiều Vân Tiêu mỉm cười. Nụ cười của anh ấy lúc nào cũng ôn hòa như vậy, đôi mắt trong sáng như đựng nước mùa xuân, chẳng biết đã mê hoặc bao nhiêu người. Nhưng nụ cười ấy lại dần dần tắt đi. Anh ấy giơ tay, khi ngón tay chạm khẽ lên ngọn tóc dài của Cố Sơ thì khựng lại, hạ xuống.

"Làm sao đây? Em biết người anh không yên tâm nhất chỉ có em thôi." Anh ấy khẽ thở dài, giọng nói trầm trầm xen lẫn nỗi đau: "Anh đi rồi, còn ai có thể chăm sóc em đây?" Bao năm nay, người con gái này vẫn luôn cắm rễ sâu trong tim, khiến anh ấy đau đớn xót xa. Cuối cùng cô cũng trưởng thành rồi, trở thành giấc mơ đẹp cả đời này anh ấy muốn nắm chặt.

"Em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, cả Tư Tư nữa. Dù sao trên đời này, em chỉ còn nó mà thôi." Nụ cười bên môi Cố Sơ từ đầu tới cuối không hề tan đi. Nương tựa lẫn nhau chưa chắc đã là chuyện xấu, có lẽ cuộc đời đã trêu đùa cô, nhưng ít nhất khiến cô hiểu được một đạo lý: Phải đối xử tốt với chính mình vì đời người chớp mắt đã trôi qua, phải thương người yêu mình vì kiếp sau chưa chắc đã gặp lại.

Lòng Kiều Vân Tiêu như bị một tảng đá đè nặng khiến anh ấy không sao thở nổi. Cô càng cười một cách xinh đẹp như vậy, tim anh ấy lại càng đau nhói. Sao anh không biết nếu gạt bỏ lớp vỏ kiên cường trong đôi mắt cô, thứ còn lại chỉ là một trái tim bị đâm đầy gai nhọn, nhất là từ sau khi bố mẹ cô qua đời. Chỉ có điều cô chưa bao giờ hé lộ trái tim mình, chưa bao giờ trao nó vào tay anh ấy, chỉ dùng nét đẹp điềm đạm nhất của cô để che giấu tất cả, giống như bây giờ vậy.

"Thật ra phía bệnh viện anh có thể giúp em..."

"Em thật sự rất ổn." Cố Sơ khẽ lên tiếng chặn lại dự định của anh ấy.

Những lời nói còn lại, Kiều Vân Tiêu đành nuốt xuống. Anh ấy nhìn thấy sự kiên quyết nơi đáy mắt cô, sự kiên quyết khiến anh ấy đau lòng. Một lúc sau anh ấy mới gật đầu.

"Mau vào đi, phóng viên nhìn thấy đấy." Cố Sơ nhắc nhở anh ấy một câu.

Kiều Vân Tiêu hít một hơi sâu rồi gật đầu lần nữa. Nụ cười của Cố Sơ tươi hơn chút nữa. Cô vẫy tay về phía anh, anh ấy vẫn đứng đờ ra đó. Bầu không khí se lạnh xung quanh sượt qua bả vai rộng lớn của anh ấy, vuốt nhẹ lên mấy lọn tóc mai trước trán cô, thấm một mùi hương thoang thoảng. Cô quay người định đi. Anh ấy lên tiếng, gọi tên cô.

Cô quay đầu.

"Bao năm qua, em có từng hận anh không?" Suy nghĩ rất lâu, Kiều Vân Tiêu vẫn hỏi câu này, hoặc có thể nói nó giống như một khối u đã giày vò anh ấy quá lâu rồi, sau cùng vẫn phải đối mặt.

Tia sáng yếu ớt sau cơn mưa hắt vào đại sảnh sân bay. Kiều Vân Tiêu đứng ngược sáng, bóng hình cao lớn mờ đi không ít. Cố Sơ im lặng nhìn anh ấy, chỉ khẽ lắc đầu.

Từng ngón tay đang nắm chặt trên tay kéo vali của Kiều Vân Tiêu dần dần thả lỏng, nhưng trái tim lại như bị ai bóp chặt. Nếu thù hận có thể khiến một người nhớ mãi không quên một người thì anh ấy tình nguyện trở thành người bị cô hận.

Khi anh ấy ngước mắt lên, Cố Sơ đã đi rồi.

Bao bóng hình lại qua, duy chỉ có bóng cô trông mảnh mai, gầy yếu đến thế. Mái tóc dài xõa xuống vai trông rất đẹp, luôn khiến anh ấy nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp cô. Sau khi cách nhau mấy mét, chẳng hiểu sao Kiều Vân Tiêu bỗng hét to sau lưng cô: "Cố Sơ, em vẫn chưa quên cậu ta, phải không?"

Anh ấy nghĩ cô không nghe được, sân bay đông đúc như vậy, những bước chân xung quanh lại hỗn loạn đến thế. Nhưng, anh ấy biết cô nghe thấy rồi, cách những đám đông, bả vai cô run lên một cái cực khẽ. Vậy là anh ấy biết.

Nhưng tới cuối cùng cô vẫn không dừng bước, càng không quay đầu lại. Làm như không nghe thấy hoặc giống như lần lữa không chịu cho bản thân mình một đáp án.

Cố Sơ: Từng có người nói, trong hai tâm nhĩ của trái tim con người, một bên chan chứa niềm vui, một bên ngự trị nỗi buồn. Khi bạn vui đừng cười quá lớn, nếu không sẽ làm ồn tới ngăn tim buồn bã kia.

Thế nên, cuối cùng cả hai ta đều sẽ đánh mất nhau, đúng không?

~Hết chương 1~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tongocha