Chương 6/7 ~ Lời Mời Của Ngu Ngọc <> Gây Khó Dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?" Tiểu Vũ sợ tái mặt, nôn nóng đến mức rối tinh rối mù. "Ai da, Hạ à, tại sao em lại không giữ anh ta lại?"

"Em?" Thoại Mỹ như là nghe được chuyện lạ trên đời, chỉ vào mặt mình. "Giữ anh ta lại?"

"Đúng vậy, lẽ nào em không biết đây là cơ hội hiếm có sao?" Tiểu Vũ quả thực đau đến nát tan cõi lòng. "Chị đã tra qua danh sách, thì ra là Kim tiên sinh sẽ phải tham gia tiệc tối của lễ trao giải, tại sao lại rời đi?"

Thoại Mỹ hạ mắt, nhẹ giọng nói "Em làm sao mà có bản lĩnh giữ anh ta lại được..."

Tiểu Vũ than nhẹ một tiếng. "Haiz, chị vốn muốn mượn buổi tiệc tối nay để giới thiệu em làm quen với Kim tiên sinh, giờ thì xong rồi, kế hoạch đều nhỡ hết cả!"

"Bỏ đi, Tiểu Vũ... Em vẫn còn chưa cân nhắc kỹ!" Giọng Thoại Mỹ yếu ớt mệt mỏi, dáng người mảnh khảnh hiện lên vẻ uể oải

Sau vụ "Giải thưởng tài năng mới" bị đổ bể, toàn bộ kế hoạch tuyên truyền của Thoại Mỹ đều tạm đình lại, ngược lại nữ diễn viên thứ – Tiểu Dung lại lên như diều gặp gió, không ngừng tiếp nhận hợp đồng, hơn nữa còn có ý tiến quân đến làng âm nhạc.

Đối mặt với tất cả mọi việc, dường như La Thoại Mỹ nàng rất dửng dưng. Giới giải trí chính là như vậy, vinh quang chỉ là trong một đêm. Ngược lại người đại diện của nàng – Tiểu Vũ mỗi ngày đều lo lắng vạn phần, không ngừng dùng mọi cách thức để mở ra một cục diện mới cho Thoại Mỹ...

Ngoại trừ Tiểu Vũ, còn có một người vẫn như trước, nhớ mãi La Thoại Mỹ không thể quên, đó chính là nhà đầu tư – Cổ tiên sinh, cứ một hai ngày lão ta lại muốn tìm cơ hội thân cận gần gũi.

"Hạ, Hạ à..." Đã khuya như vậy, Tiểu Vũ còn gõ cửa nhà Thoại Mỹ, mang theo vẻ mặt hưng phấn.

"Tiểu Vũ, chị làm sao vậy?" Thoại Mỹ mời cô vào phòng khách xong, đưa cho cô một ly nước.

Tiểu Vũ xem ra vui mừng đến điên rồi, lập tức lấy ra một thứ gì đó từ trong túi, nhét vào trong tay Thoại Mỹ. "Đây, cái này là gửi cho em!"

"Đây là?" La Thoại Mỹ nghi hoặc nhìn tập tài liệu trong tay, nhẹ nhàng mở ra. Sau một khắc, đôi mắt đẹp lại trừng lớn.

"Tiểu Vũ, đây..."

"Hạ, vận em thực sự đã đến rồi, tự nhiên Ngu Ngọc lại đích thân mời em diễn vai đối thủ, làm nữ diễn viên thứ chính trong phim của cô ta! Em xem xem, đây là hợp đồng ký ước!" Tiểu Vũ vui sướng bừng bừng nói.

"Chị nói cái gì? Ngu Ngọc mời?" Thoại Mỹ sửng sốt. Đây... sao lại có khả năng này? Trước nay nàng cùng Ngu Ngọc chưa từng có bất kỳ liên hệ nào.

"Đương nhiên, Nhược Hạ, còn hoài nghi gì nữa. Chị đoán rằng nhất định bọn họ đã xem qua tài diễn xuất của em, cho nên mới hợp tác với em, hơn nữa lần này chính Ngu Ngọc mở miệng, đạo diễn không dám không nể tình!" Tiểu Vũ nói.

Thoại Mỹ nhíu mày, nàng không có hưng phấn như Tiểu Vũ, ngược lại trong lòng dấy lên một tia bất an, xem lại hợp đồng một chút, điều kiện quả thực rất hậu đãi.

"Yên tâm đi, Hạ, bộ phim truyền hình này trước sau đều tuyên truyền rất mạnh mẽ, tài chính đầu tư rất hùng hậu, quan trọng nhất là..." Tiểu Vũ sát lại gần La Thoại Mỹ, giọng trở nên cực kì thần bí...

"Nói không chừng em có thể lợi dụng cơ hội lần này để tiếp cận Kim Tử Long!"

La Thoại Mỹ giật mình...

Chương 7 ~ Gây khó dễ

Lịch trình đựơc bố trí dày đặc. Sau khi ký hợp đồng, sau hàng loạt căng thẳng, hồi hộp, La Thoại Mỹ chính thức quay những thước phim đầu tiên.

Trong phòng thay trang phục, Ngu Ngọc khoác trên người một chiếc váy tuyệt đẹp. Chất liệu của nó là loại tơ lụa thượng đẳng, vô cùng mềm mại, được thiết kế dành riêng cho cô, mà khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng của cô cũng do những bậc thầy bậc nhất trên thế giới thủ bút.

Cô là một diễn viên hấp dẫn, có khí phách của một diễn viên ngôi sao trong làng giải trí.

"Ngu tỷ tới rồi đó sao, tốt, tốt, chúng ta lập tức bắt đầu." Đạo diễn vừa thấy Ngu Ngọc lập vội vàng tiến đến cười tươi như hoa.

"Ừ, được rồi, La Nhược Hạ đâu? Thế nào lại không thấy cô ta vậy?" Ngu Ngọc đảo mắt, nhìn quanh một lượt. Đôi mắt đẹp lộ ra tia bất mãn.

Đạo diễn vừa nghe thấy vậy, lập tức hắng giọng quát to: "La Nhược Hạ, La Nhược Hạ. Còn chưa hoá trang xong sao? Tại sao lại thế? Tưởng mình là người tai to mặt lớn hay sao mà muốn Ngu tỷ chờ..."

Đang quát thì thấy một bàn tay ngọc nhỏ nhắn, trắng nõn vén màn che lên.

Thoại Mỹ đã mặc hóa trang bước ra ngoài. Một thân y phục lụa trắng, sắc mặt như bạch ngọc, nhan sắc yêu kiều tựa như hoa buổi sớm, trang sức vô cùng đơn giản mà thanh cao thoát tục. Trên cổ nàng chỉ đeo chuỗi ngọc trai phát sáng nhàn nhạt, ánh lên tương xứng với sắc mịn màng như ngọc mài của nàng.

Tóc dài chỉ buộc đơn giản, qua loa, buông hờ hững trên vai. Nàng trời sinh khí chất thanh cao, sau khi mặc trang phục cổ trang vào, quả thực khiến toàn trường quay đều ngừng thở.

"Đạo diễn, Ngu tiểu thư, tôi không có ý gì đâu, vừa nãy không thấy chuỗi ngọc đâu cả, vừa mới tìm lại được...." Thoại Mỹ tiến đến, giọng đầy áy náy.

"A, không vấn đề, không vấn đề gì, cô không sao là tốt rồi". Thái độ của đạo diễn lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, hai con mắt sáng rực nhìn La Thoại Mỹ.

Không chỉ riêng mình đạo diễn mà hầu như nhân viên xung quanh cũng bị vẻ đẹp kinh diễm của nàng hấp dẫn.

Ngu Ngọc vốn đã bất mãn, lại thấy trang phục Thoại Mỹ hơn mình, cô ta không khỏi lo nghĩ Thoại Mỹ cứ như vậy cướp giật danh tiếng của mình.

"Ai cho cô mặc đồ trắng?" Tiếng nói gay gắt cắt ngang bầu hông khí.

"A, Ngu tỷ, khí chất La tiểu thư tương đối hợp với màu trắng, tôi chính là người chọn bộ trang phục này !" Nhà tạo mẫu nhanh chóng bước lên phía trước nói.

"Đổi lại." Giọng nói của Ngu Ngọc lộ ra sự bực bội tột độ.

"Nghe tôi nói Ngu tỷ à, cô ấy mặc bộ váy này rất hợp, cứ để nguyên thế này lên hình có được hay không?" Đạo diễn lập tức tiến đến cười làm lành.

"Để nguyên như vậy quay phim ư? Tốt nhất ông nên rõ ràng đâu mới là diễn viên chính. Chẳng lẽ mắt ông để trên đầu hay sao mà không thấy màu sắc quần áo của cô ta đối chọi hoàn toàn với tôi?" Ngu Ngọc càng nói càng lớn tiếng, ra sức quát to át đi. "Cô....."

Cô ta chỉ thẳng vào mặt nhà tạo mẫu mà quát. "Thay ngay cho cô ta bộ trang phục xanh biếc"

"Việc này..." Nhà thiết kế vừa muốn nói, lại bị Thoại Mỹ cắt ngang:

"Bỏ đi, tôi đi đổi!"

"Ôi trời, vậy thì tốt rồi, Ngu tỷ không nên tức giận. Còn cô lập tức đi thay đồ." Đạo diễn thấy Thoại Mỹ không có ý kiến gì, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng giỡ xuống được.

Hắn cũng không muốn thấy các nữ diễn viên xảy ra tranh chấp trên phim trường.

Chẳng bao lâu sau, Thoại Mỹ thay chiếc váy thứ hai bước ra.

Lần này thì đúng là chiếc váy màu xanh biếc, mái tóc dài đen huyền vấn lên, đựợc giữ bằng trâm hoa rủ xuống vài sợi tua rua. Với chiếc váy màu xanh này, nàng tựa như mưa trên lá sen, như sương giăng cô sơn, có vẻ trữ tình, nhẹ nhàng phiêu dật kỳ ảo không nói nên lời. Hai cánh tay trắng nõn như ngọc hơi có ánh xanh xanh, dường như trong suốt.

"La tiểu thư, cô thực sự xinh đẹp thật, cho dù mặc gì người khác cũng không thể dời mắt được!" Một gã nhân viên trong đó không nhịn được lên tiếng ca ngợi.

"Đâu có, đó là do kỹ thuật của nhà tạo hình cao mà!" Thoại Mỹ khiêm tốn nở nụ cười, nhìn về phía đạo diễn, "Đạo diễn, có thể bắt đầu rồi chứ?"

Đạo diễn thiếu chút lạc mất trong hai lúm đồng tiền như hoa của nàng, nghe thấy nàng hỏi bỗng giật mình:"A, bắt đầu, có thể bắt đầu được rồi!"

Ngu Ngọc thấy vậy, trong lòng càng thêm bất an, bàn tay nhanh chóng nắm lại cứng ngắc.

"Thâm cung kế, màn một...... ACTION!" Đạo diễn vừa hô bắt đầu,Thoại Mỹ hồi hộp nhập vai vào cảnh quay.

"Thâm cung kế" kể về cuộc sống thứ hai của hoàng hậu thứ hai của nhà Đại Hán – Trương Yên. Bà là con gái của tỷ tỷ của Huệ Đế – công chúa Lỗ Nguyên, tức chính là cháu gái đằng ngoại của Huệ Đế, năm mười hai tuổi thì Huệ Đế trở thành trượng phu của bà.

Lịch sử ghi chép lại rằng Trương hoàng hậu trời sinh kiều diễm, thoát tục, khí chất trầm tĩnh, thanh tao, đặc biệt là tình yêu sâu nặng suốt đời, không cách nào tiêu tan, người đời sau gọi bà là "Hoa Thần".

Lần này, Ngu Ngọc diễn là Trương Hoàng hậu "Hoa thần", còn Thoại Mỹ thì lại diễn vai Châu Nhi – một tỷ muội tốt của bà, nhưng rốt cục sau này vì quyền lực mà trở nên tham lam, hung hiểm, bất chấp mọi thủ đoạn để hãm hại Trương hoàng hậu.

Cảnh đầu của bộ phim, đã chọn phương pháp hồi tưởng trở lại....

Dưới hoa lê, gió nhẹ thoảng qua, Ngu Ngọc trong vai Trương hoàng hậu diễn vẻ mặt u buồn của Trương hoàng hậu.

"Châu Nhi, ngươi là tỷ muội tốt của ta đã nhiều năm, không ngờ... ngươi lại vì quyền quý mà không tiếc trả giá tất cả... ngươi..."

"Tỷ tỷ..."

Với kỹ thuật diễn chuyên nghiệp,Thoại Mỹ liền biến thành Châu Nhi trong nháy mắt – một kẻ làm người khác vô cùng chán ghét. "Ngày hôm nay ta còn gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ vì còn nghĩ đến tình cảm xưa! Không ngại nói cho ngươi biết, quyền lực ta cũng muốn mà trái tim hoàng đế ta cũng cần!"

"Cái gì?... Châu Nhi, quả thực ngươi điên rồi!" Trương hoàng hậu nhìn nàng không thể tin nổi, tiến lên.

"Điên rồi? Ha ha..." Châu nhi cười to. "Chỉ có nữ nhân ngu ngốc như ngươi vẫn u mê trong mộng ảo, lẽ nào... ngươi không nhận ra trái tim hoàng đế đã không còn có bóng hình ngươi? Trong hắn mắt chỉ có một mình Châu Nhi ta, mà hằng đêm ngủ bên cạnh hắn cũng chỉ là một mình Châu nhi ta!"

" Ngươi...." Mặt Trương hoàng hậu biến sắc rồi đột nhiên vung tay lên...

"Bốp!"

Chỉ nghe một tiếng chát vang lên, một cái tát như trời giáng đánh vào khuôn mặt mịn màng của La Thoại Mỹ trước mắt bao người.

"CUT!"

Đạo diễn vô cùng hoảng hốt, lập tức hô dừng lại. Hiển nhiên là các nhân viên làm việc ở đây đều bị hành đông vừa rồi của Ngu Ngọc doạ cho khiếp sợ.

Thoại Mỹ nhẹ nhàng bưng tay che mặt, không thể tin nổi mà nhìn Ngu Ngọc.

Đạo diễn liền đi tới. "Ngu tỷ à, cô đang làm gì vậy? Trong kịch bản làm gì có cảnh bạt tai đâu!"

Ngu Ngọc liếc nhìn Thoại Mỹ, trong mắt hiện lên tia chán ghét, không có chút ý xin lỗi nào, chỉ nói lạnh một câu. "Tôi cho rằng tình huống này nên xử lý như vậy!"

"A?"

Đạo diễn giật mình sửng sốt, vội vã nói: "Ngu tỷ, không phải như vậy, chị diễn vai Trương hoàng hậu tích cách nhẹ nhàng, hiền lành, rộng lượng, sao có thể có hành động như vừa rồi được!"

"Vì sao không thể?"

Ngu Ngọc cao ngạo nhìn đạo diễn, nói từng câu từng chữ: "Mặc dù trong lịch sử Trương hoàng hậu là hồng nhan bạc mệnh, nhưng bà ta đã có thể từng bước giành lại quyền quý, phản kháng lại số mệnh. Nhìn thấy tỷ muội tốt Châu nhi của mình vì danh lợi mà trở nên nhẫn tâm, biến thành kẻ vô cảm, Trương hoàng hậu đau lòng tát cô ta một bạt tai thì có gì là sai ? Tôi không thấy có gì trái với lẽ thường cả."

"Ối trời Ngu tỷ..." Đạo diễn vẻ mặt bất đắc dĩ, đầy khó xử. "Cô làm như vậy tôi sẽ khó xử trước mặt tổ biên kịch."

"Đủ rồi!"

Mặt Ngu Ngọc càng không hài lòng. "Nếu như biên kịch không đồng ý với những thay đổi mà tôi nói thì tôi cũng không diễn nữa. Đạo diễn, không ngại nói cho ông biết, sau này tôi cũng sẽ dựa vào chính cảm giác của mình mà gia thêm một vài hành động."

"Việc này..."

"Hôm nay ông hãy suy nghĩ về vấn đề này đi, suy nghĩ kỹ một chút rồi sớm thông báo lại cho tôi!" Ngu Ngọc quay thẳng đi, nét mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo đi ra khỏi nơi diễn.

Thực là buồn cười, chỉ là một cái tát, có cần đến mức như vậy không? Thoại Mỹ chỉ là một diễn viên nhỏ, dù đạo diễn biết Ngu Ngọc cố ý gây khó dễ cho nàng thì thế nào chứ? Cô ta không tin chỉ vì một kẻ vô danh như nàng mà ông ta dám đắc tội với ảnh hậu này.

La Thoại Mỹ !

Lúc cô ta nhìn thấy nàng và Kim Tử Long đồng thời xuất hiện, ngực cô ta dâng lên một cảm giác vô cùng bất an, như nguy hiểm cận kề bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống. Phải nói rằng, cô ta là người phụ nữ ở bên cạnh Kim Tử Long lâu nhất, nếu Kim Tử Long để ý tới La Thoại Mỹ thì không lý nào cô ta lại không phát hiện ra được.

Thế nhưng cái vòng đeo cổ kia giải thích sao đây?

Tuy nói Kim Tử Long luôn hào phóng với đàn bà của mình, nhưng không vung tay quá trán đến mức với cả phụ nữ xa lạ?

Còn nữa... Ngu Ngọc phải thừa nhận rằng dung mạo Thoại Mỹ quả thực vô cùng tuyệt mỹ, dựa vào dung mạo này khiến Kim Tử Long chú ý là lẽ tất nhiên, nhưng bất luận như thế nào cô ta đều phải đề phòng mới được

"Ngu tỷ... aiz...." Đạo diễn luống cuống một hồi, lúc này mới bấm máy chưa được vài phút mà đã bực bội rồi sao?

Vậy sao được?

"Đạo diễn!"

Người quản lý của Ngu Ngọc đi lên phía trước, nhăn mặt lại nói: "Ông hẳn cũng biết thời gian của Ngu tiểu thư có giá biết bao nhiêu, tôi van xin các ông, lần sau nếu có đưa thì đưa kịch bản hoàn thiện một tý lên được không?"

Nói xong, cũng không quay lại mà đi luôn

"Ấy, Ngu tiểu thư..." Đạo diễn thấy Ngu Ngọc đã đi xa, vẻ mặt đầy thất vọng.

~~~~~~~~~

Please! Mọi người dừng lại 5s vote + cmt đi nào! Để cho có cái gọi là động lực đi? Kì thực cũng sắp thi rồi, nên chap dài này gửi tặng mọi người, e ngưng chap tới chủ nhật tuần sau sẽ trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro