Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu có muốn ăn trưa không?" – Taeyeon lên tiếng khi từ lúc lên xe cô và Sica không nói với nhau bất kì câu nào.

"Không cần. Tôi chỉ mong thoát khỏi cậu sớm thôi" – Sica lạnh lùng lên tiếng.

Taeyeon nhẹ lắc đầu. Cô đã biết trước sẽ rất khó để nói chuyện bình thường với Sica khi mà kẻ khiến mọi chuyện trở nên tệ hại như thế này lại là chính cô.

Vừa dừng xe lại trước căn hộ, Sica đã nhanh chóng bước xuống xe như đang trốn tà.

"Buông tôi ra" – Sica vội vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay Taeyeon khi cô bị Taeyeon bất ngờ ôm từ phía sau.

"Chỉ một chút thôi. Xin cậu đấy" – Taeyeon nói nhỏ đủ cho Sica có thể nghe thấy.

Ngừng vùng vẫy, lần đầu tiên Sica nghe thấy giọng nói mệt mỏi này của Taeyeon, có một điều gì đó khiến cô nghe theo, chỉ đứng yên như thế.

Nhẹ tựa đầu lên vai Sica, Taeyeon mệt mỏi nhắm mắt mình lại. Không hiểu sao cô lại muốn điều này, chỉ là khi thấy dáng Sica từ sau lưng, đôi chân cô chỉ muốn chạy đến ôm lấy. Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cần ai đó dựa vào khi mệt mỏi vì cô nghĩ như thế là yếu đuối. Nhưng giờ cô lại như trẻ con, muốn Sica có thể quan tâm cô, cho cô một bờ vai bình yên tựa vào.

Hít một hơi dài, Taeyeon miễn cưỡng buông Sica ra, nhưng khi vừa buông cô ấy ra trong đầu cô lại lóe lên một ý tưởng khiến khuôn mặt mệt mỏi lúc nãy thay bằng một khuôn mặt vô cùng vui vẻ.

"Yah! Cậu làm gì vậy hả?" – Sica bất ngờ khi Taeyeon cướp lấy chiếc chìa khóa nhà từ tay cô.

"Sao cậu có thể tự ý vào nhà người khác thế hả?" – Sica bực mình khi Taeyeon cứ xem như cô không có mà tự nhiên mở cửa bước vào nhà.

Taeyeon nhìn khắp căn nhà của Sica, nhà không lớn lắm,tất nhiên là cô lấy ngôi biệt thự của cô ra so sánh, chứ không so với một người con gái sống tự lập thì nhà Sica cũng kha khá lắm rồi, chưa tính các đồ dụng cần thiết gần như là đầy đủ. Đôi mắt dừng lại trên chiếc sofa đặt giữa nhà, Taeyeon liền đi đến và nhẹ nhàng nằm xuống.

"Yah!! Chuyên gì nữa đây?" –Sica tiến lại chiếc sofa khó chịu nhìn con người nhỏ đang nằm trên nó.

"Tôi buồn ngủ" - Taeyeon trả lời trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

"Về nhà cậu mà ngủ" - Sica kéo cánh tay Taeyeon nhưng dường như cô quá “khỏe” nên Taeyeon vẫn nằm yên mà không hề xê dịch chút nào.

"Mặc kệ cậu. Ngủ xong thì ra về nhanh. Tôi cảnh cáo cậu không được lên lầu, nếu không đừng trách tôi" – Sica lớn tiếng trong khi Taeyeon vẫn nhắm mắt như không nghe những lời của cô nói.

Sica tức giận dậm mạnh chân rồi bước lên cầu thang mặc kệ Taeyeon,  đi vào căn phòng thân yêu của mình. Chỉ chờ Sica rời khỏi, Taeyeon liền mở mắt, khẽ mỉm cười cô lấy từ trong túi mình chìa khóa nhà của Sica mà khi nãy cô đã bỏ vào túi. Vội móc điện thoại, Taeyeon nhanh chóng nhấn số gọi cho Hyoyeon.

- Alo..Hyo à,mình muốn nhờ cậu?

- Lại là cô Jessica gì nữa à?

- Cậu đừng tỏ ra thái độ như vậy. Chẳng phải kẻ đưa ra chủ ý này là cậu hay sao?

- Không phải….thôi được rồi,cậu muốn mình giúp gì?

*****

Sica khẽ mở mắt nhìn căn phòng bắt đầu trở nên thiếu ánh sáng, vội với tay lấy đồng hồ trên bàn cạnh giường hốt hoảng.

"6h rồi sao?" – Sica bất ngờ vì cô cảm thấy mình chỉ vừa ngủ chưa đầy một tiếng. Chợt nhớ ra điều gì, Sica nhanh chạy ra khỏi phòng.

"Phù…cậu ta về rồi" – Sica thở phào nhẹ nhõm khi không thấy Taeyeon trong nhà mình nữa.

Bỗng Sica ôm lấy chiếc bụng của mình, cô cảm thấy vô cùng đói vì hiện giờ trong bụng cô chẳng có gì .

"Chỉ tại cậu ta mà mình phải nhịn đói" – Sica lầm bầm trong khi bước vào nhà tắm.

…….

"Nó đâu rồi nhỉ?" – Sica nhìn quanh tìm kiếm chiếc chìa khóa của mình khi cô không tìm thấy nó trong túi lẫn cặp.

"Đây rồi"

Sica mừng rỡ khi thấy chìa khóa của mình đang nằm trên bàn. Nhăn chán suy nghĩ, cô thật sự không biết tại sao nó lại nằm ở đây, nhưng chưa suy nghĩ được gì thì bụng của cô lại reo lên khiến cô bỏ suy nghĩ qua một bên nhanh chóng bước ra khỏi nhà.

Tokuhanarete ite mo me o tojireba

Hora kokoro wa soba ni iru

All my love is for you

Dare yori mo ai no imi o chikara o shi~tsu terukara…..

- Alo! - Sica vươn tay lấy chiếc điện thoại, nói với giọng ngáy ngủ.

- Dậy đi học!

- Cậu cứ đi học, vẫn chưa tới giờ tôi dậy – Sica khó chịu khi đã là ngày thứ 2 cô bị Taeyeon phá giấc ngủ thân yêu của mình.

- Chỉ còn có 45 phút thôi đó!

- Kệ tôi – Sica khó chịu tắt máy, văng điện thoại qua một bên. Cô tiếp tục nhắm mắt trở lại giấc ngủ của mình.

Tokuhanarete ite mo me o tojireba …..

"Cậu còn điện nữa sẽ chết chắc với tôi" – Sica lớn tiếng khi chiếc điện cô lại tiếp tục reo lần nữa.

"Cậu không dậy tôi sẽ vào phòng cậu đấy!"

"Vớ vẩn" – Sica lần nữa văng điện thoại mình sang một bên, cố gắng nhắm mắt ngủ lần nữa.

"Dậy đi!" – Taeyeon đưa khuôn mặt mình gần sát bên tai Sica.

"Aishi…" - Sica khó chịu, quay mặt sang hướng khác, kéo chiếc chăn phủ kín đầu mình.

Nhưng chỉ sau 5 giây sau, Sica chợt mở to mắt, cô nhớ lại giọng nói bên tai mình, cô nhớ mình không hề nghe điện thoại. Vội mở chăn, Sica ngồi bật dậy.

"Cậu làm sao vào được phòng tôi" – Sica mở to mắt ngạc nhiên nhìn kẻ quấy rối.

Không trả lời, Taeyeon chỉ đưa chùm chìa khóa lên trước mặt nhìn cô cười đắc ý. Chợt hiểu lý do, cô tự gõ vào đầu trách móc.

"Dậy đi. Tôi chuẩn bị bữa sáng rồi" – Taeyeon nói trong khi nhìn Sica đầy thú vị.

"Được rồi! Giờ cậu ra khỏi phòng tôi mau!" – Sica chỉ tay về phía cánh cửa phòng của mình.

"Cậu trông thế này đáng yêu thật đấy!" – Taeyeon nhẹ sờ vào mái tóc Sica. Trước mắt Taeyeon bây giờ là một cô gái tóc vàng đang mặc trên người bộ đồ ngủ kitty trong khi đầu tóc thì rối tung lên.

"Ra khỏi đây nhanh lên!" – Hất tay Taeyeon ra khỏi đầu mình, Sica nhanh chóng chỉnh sửa lại mái tóc của mình.

Taeyeon mỉm cười vì hành động của Sica trước khi rời khỏi phòng.

"Tại sao mình lại hậu đậu như thế được chứ? Gru… " - Sica bực bội vò mạnh mái tóc mà chính cô vừa làm gọn lại. Đập tay xuống nệm. Sica mệt mỏi đứng dậy bước ra khỏi phòng.

--------------

-KIM TAEYEONNNNNNNNNNNNNN…………………

Sica hét lên, chỉ tay vào những chiếc vali to đùng đang đặt cạnh sofa.

"Những chiếc vali đó là sao hả?????" – Sica tức giận bước vào bếp khi kẻ gây ra vẫn không hề lên tiếng trả lời.

"Tôi sẽ sống ở đây" –Taeyeon thản nhiên nói trong khi rót đầy 2 ly sữa.

"Wae?" – Sica nói sau khi có thể thu lại sự tức giận của mình.

"Vì cậu là bạn gái tôi. Sẽ đỡ tốn thời gian hơn nếu chúng ta sống chung. Cậu yên tâm tôi sẽ không làm gì với cậu đâu!" – Taeyeon cho nốt chiếc sandwich cuối cùng vào đĩa.

"Có ma mới tin cậu!" – Sica không thể tin vào lời nói của Taeyeon sau những gì xảy ra với cô.

"Tùy cậu. Nhưng cậu mau chuẩn bị đi. Chỉ còn 15 phút!" – Taeyeon bưng đĩa sandwich về phía bàn ăn.

Sica cắn môi cam chịu, cô đang rất hối hận vì sao cô lại nhẹ dạ nhận lời làm bạn gái cậu ta cơ chứ.

"Sao cậu không ăn?" – Taeyeon thắc mắc khi Sica chỉ ngồi nhìn đĩa sandwich mà không hề đụng vào.

"Tôi sợ cậu làm gì cái gì với chiếc bánh của tôi" – Sica nhìn Taeyeon nghi ngờ.

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó. Không mau ăn đi, trễ học là tôi không chịu trách nhiệm" – Taeyeon buồn cười với suy nghĩ của Sica nhưng cô phải giấu nó đi.

"Ai bảo cậu chịu trách nhiệm" – Sica cuối cùng cũng chịu cho chiếc sandwich vào miệng mình.

"Ụa!!!!" – Sica vội buông chiếc sandwich, đứng bật dậy với lấy ly sữa uống vội vàng.

"Cậu bị sao thế?" - Taeyeon lo lắng trước hành động của Sica.

"Dưa…dưa..l…leo" – Sica ấp úng chỉ tay về chiếc sandwich của mình.

"Thì sandwich nào chẳng có dưa leo chứ?" – Taeyeon không hiểu ý của Sica.

"Tôi không thích ăn chúng" – Sica giờ có thể trở lại bình thường, cô nhẹ ngồi lại xuống ghế.

"Dưa leo thì có gì mà không ăn được chứ! Cậu thật là rắc rối! Để tôi làm cái khác cho cậu" - Taeyeon lắc đầu đứng dậy bước vào bếp. Cô bắt đầu cô linh cảm khi sắp phải hầu hạ một công chúa rắc rối như cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro