Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Chia tay

[Chúng ta chia tay đi]

Tây Chi nhìn thấy tin nhắn này khoảng chín giờ , anh đang đứng trước tủ trong phòng thay đồ phẫu thuật nam, chuẩn bị thay quần áo bắt đầu làm phẫu thuật.


Anh khẽ cúi đầu, ánh đèn trắng trên màn hình điện thoại chiếu vào một bên mặt, anh mím môi không nhìn ra được cảm xúc gì.


Thực ra, anh đã sớm có dự cảm.


Anh và Hoắc Văn Trạch tiếp xúc đã gần ba năm, có tình cảm hay không, vẫn không thể khách quan đánh giá, nhưng hẳn là có rất nhiều điều không bình thường.


Hai người họ chưa từng nhìn thấy gia đình, bạn bè, đồng nghiệp của nhau, có thể nói là hoàn toàn vô hình trong vòng kết nối xã hội của nhau.


Một lần tài liệu công ty của Trần Văn Trạch để quên tại nhà của anh. Đó là ngày cuối tuần, nên anh muốn đem nó đến văn phòng của hắn. Ai biết Hoắc Văn Trạch đã gọi điện ngay lập tức và yêu cầu anh đợi ở bãi đậu xe dưới tầng hầm. Anh nhận ra rằng Hoắc Văn Trạch không muốn những người xung quanh nhìn thấy mình, nhưng anh cũng không đi tìm hiểu kỹ.


Điều khiến anh không thể chấp nhận được nhất là Hoắc Văn Trạch thường xuyên mất liên lạc mà không hề báo trước.


Lần đầu tiên xảy ra tình huống này là sau một lần Hoắc Văn Trạch lái xe đưa anh về nhà, sau khi chào tạm biệt, Hoắc Văn Trạch nhìn anh chằm chằm hai giây dưới ánh sáng mờ ảo, cúi người tới gần anh.


Tim anh đột nhiên đập nhanh hơn, nhắm mắt lại, kết quả là Hoắc Văn Trạch xuống xe đi vòng qua mở cửa bên cạnh, thần sắc hơi hoảng loạng nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút".


Bất cứ ai cũng nghĩ rằng đây là một sự sỉ nhục thầm lặng, nhất là ngay sau đó Hoắc Văn Trạch đã mất liên lạc một tuần.


Anh cảm thấy khoảng thời gian mơ hồ ngắn ngủi này nhất định sẽ sớm kết thúc, vì vậy anh quyết định quên người này đi, nhưng Hoắc Văn Trạch lại đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà anh, anh còn đang vô cùng kinh ngạc thì Hoắc Văn Trạch đã đẩy cửa, kéo vai anh đột ngột rồi mạnh mẽ hôn xuống.

Sau đó bọn họ lại bắt đầu quan hệ yêu đương, ban đầu quan hệ vẫn bình thường, càng về sau Hoắc Văn Trạch biến mất không tăm hơi với tần suất càng cao hơn.


Bọn họ không phải là không có vì chuyện này chiến tranh lạnh nhiều lần, Hoắc Văn Trạch mỗi lần đều giải thích xin lỗi anh, anh vẫn lựa chọn tin tưởng, cũng không lãng phí thời gian điều tra.


Nhưng khoảng thời gian sau này, anh thực sự không thể làm lơ được nữa, kẻ ngu si cũng biết Hoắc Văn Trạch tám 9 phần 10 là ở bên ngoài....

Lần này Hoắc Văn Trạch biến mất thêm một tuần, ngay cả khi đối phương không đề cập tới, thì anh cũng đã định nói đến chuyện chia tay.


Tây Chi cất điện thoại vào trong tủ, cởi cúc áo sơ mi nhanh hơn bình thường, sức mạnh đầu ngón tay có chút hờn dỗi.


Dựa vào cái gì? Anh tự nhận rằng đối với mối quan hệ này anh là thập phần nghiêm túc, nhưng tiếc là tình cảm cũng không có công thức để xác định, cũng không phải cứ nỗ lực là sẽ theo ý muốn của mình. Đại khái đây là lần đầu tiên anh thất bại qua hơn 20 năm qua.


Khoác lên mình bộ quần áo phẫu thuật, xung quanh không có người, Tây Chi lại nhấc điện thoại bấm gọi dãy số quen thuộc.

Không ngoài dự liệu, người kia không nhấc máy, lần đầu tiên anh kiên trì phải đợi lời nhắc chuyển tin nhắn.


"Khi nào có thời gian, đến nhà tôi lấy đồ đi."


Giọng anh lạnh như băng, buông xuống một câu như vậy, liền dứt khoát tay điện thoại.


Quay đầu lại, Tây Chi vừa vặn chạm với ánh mắt kinh ngạc, người tới là một bóng dáng quen thuộc.


Người kia bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt tràn đầy ý cười, nhiệt tình nói: "Tới sớm a, bác sĩ Tây, chuẩn bị phẫu thuật?"


"Ân, chào buổi sáng."


Tây Chi không có ý định ​​cùng anh ta tán gẫu, nhàn nhạt đáp lời, dự định đi vòng qua anh ta.

Người đàn ông đưa tay giữ cánh cửa tủ đối diện chặn đường anh, nhướng mày: "Cậu vừa mới chia tay người nào đó?"


Quả nhiên là bị anh ta nghe thấy.


Người tới là Phan Triển Dương, hắn là bạn cùng phòng ở trường đại học của anh, anh ta thường quan tâm tham gia nhiều tổ chức khác nhau khi còn đi học, anh ta là kiểu người tinh tế mà anh đau đầu nhất để đối phó. Vốn dĩ anh nghĩ họ là bạn cùng phòng bình thường không có quan hệ gì với nhau, nhưng cho đến năm học thứ 3 đại học, Phan Triển Dương đã đưa một nhóm người đến tỏ tình công khai với anh.


Sau khi bị anh nghiêm túc từ chối, Phan Triển Dương lại dùng mọi đường dây dưa với anh, sau đó từ một ngày nào đó, không biết lòng tự trọng đã chạm đáy hay chưa, anh ta đột nhiên quay đầu rời đi.


Họ không nói chuyện với nhau nữa cho đến khi vào cùng một bệnh viện nhiều năm sau đó.


Tây Chi nhìn chằm chằm cánh tay chặn đường của anh ta: "Không liên quan gì đến anh."

Phan Triển Dương dương biểu tình nghiền ngẫm, không chút kiên dè nhìn quan sát anh một lúc, ánh mắt này làm anh rất khó chịu .

"Tôi chưa từng nghĩ rằng cậu cũng sẽ yêu đương."


Sắc mặt của Tây Chi có chút trầm xuống khi nghe lời này. Anh nói chuyện yêu đương nghe cũng khó tin vậy sao?


Thành thật mà nói, khi xác định quan hệ và Hoắc Văn Trạch, anh có chút lo lắng, anh không có nhiều bạn bè, không có lòng tin vào việc thiết lập mối quan hệ lâu dài và ổn định với những người khác.


Cho nên khi nhận ra Hoắc Văn Trạch không đúng, anh đã suy nghĩ xem có phải mình quá bận rộn công việc mà không quan tâm nhiều đến đối phương hay không? Anh đã không làm được điều mà một người bạn trai bình thường nên làm sao?

Vào thời điểm anh bị chia tay, Phan Triển Dương nói điều này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

"Chỉ là tôi sẽ không ở cùng anh." Tây Chi nói xong liền đẩy cánh tay anh ta rời đi.


Anh dùng sức một chút, Phan Triển Dương không ngờ người hiền lành như anh lại đẩy anh ta ra, điều này khiến anh ta có điểm chất vật.


Nhưng sau một lúc sững sốt, anh ta cười, chạy tới sau lưng anh nói: "Hiện tại tôi không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn làm bạn với cậu thôi. Dù sao chúng ta cũng đã ở chung với nhau nhiều năm rồi. Tôi có thể giới thiệu cho cậu bạn trai mới, Chu Sấm ở khoa chỉnh hình lần trước có hỏi thăm cậu. Cậu ta rất đẹp trai và cao ráo... "


Khi Tây Chi bước đến cửa, vừa vặn gặp phải một vài bác sĩ nam đang bước vào phòng thay đồ, quả nhiên là họ đã nghe thấy những lời này. Khi họ đi ngang qua, ánh mắt của họ không tránh khỏi rơi vào khuôn mặt của Tây Chi.


Tây Chi mặt không chút gợn sóng đi tới. Trong những năm qua ở bệnh viện, anh và Phan Triển Dương có gặp nhau vài lần, có những lần anh có thể cảm thấy Phan Triển Dương đang tránh mặt mình.

Không biết thế nào nghe hắn nói về chuyện yêu đương, người này giống như uống phải thuốc.

Khi đến phòng mổ, bước vào lĩnh vực công việc, Tây Chi lập tức bỏ lại những bộn bề của mối tình tan vỡ.


Anh chọn trở thành một bác sĩ phẫu thuật, phần lớn là vì anh thích ở trong phòng phẫu thuật.


Có nhiều thiết bị khác nhau hoạt động phát ra tiếng tít tít theo quy luật , mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí, cảm giác lạnh cứng khi cầm cán dao mổ qua găng tay cao su, có thể khiến một người bước vào một cảm giác bình tĩnh tuyệt đối.


Đã có một nữ sinh đang nằm trên giường mổ, khuôn mặt còn đầy nét trẻ con, nhan sắc không tuổi với mái tóc vừa mới cạo, da đầu xanh lét.

Bác sĩ gây mê đứng khoanh tay sang một bên, đưa mặt về phía anh: "Cô ấy không chịu gây mê."


"Có phải bác sĩ Tây không?". Nghe động tĩnh, nữ sinh trên giường sợ hãi hỏi một câu.

Thấy anh bước đến bên giường, nữ sinh rơm rớm nước mắt, giọng run run: "Bác sĩ Tây, em sợ quá ..."


Tây Chi hoàn toàn hiểu rằng bất cứ ai làm phẫu thuật mổ sọ não cũng sẽ sợ, huống chi là một tiểu cô nương, một cô gái nhỏ vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.


Anh không biết làm sao để an ủi người ta, chỉ là cúi đầu nhìn cô nói: "Cứ giao cho chúng tôi, em ngủ một giấc, tỉnh lại thì tốt rồi."


Giọng anh trong trẻo và trầm ổn, nói một cách chậm rãi, giống như là suối băng chảy ròng, rõ ràng chỉ là một câu trần thuật, cũng không có nói ra lời dỗ dành người, nhưng lại khiến người nghe bình tĩnh lại.


Cô gái nhìn cặp lông mày của anh giữa mặt nạ và mũ phẫu thuật, ánh mắt ôn hòa và tĩnh lặng, cho người ta cảm giác an toàn.


Cô sụt sịt, "Bác sĩ Tây, em tìm thấy một nốt ruồi phía dưới mắt anh."


Tây Chi nghe vậy, mắt hơi cong một chút.
Nữ sinh ngại ngùng nở một nụ cười, nắm lấy góc áo bệnh nhân, nhắm mắt lại: "Gây mê đi, em chuẩn bị xong rồi." Bác sĩ gây mê đưa mặt nạ dưỡng khí lên mặt cô.


Giọng nói của Tây Chi vang lên: "Đang kiểm tra thông tin của bệnh nhân, Diêu Niệm, nữ, 18 tuổi, bị u màng não xoang hàm trên ở vùng ức trái trung tâm, kích thước 19mm * 16mm ..." không cần xem bệnh án , nhưng anh vẫn có thể mô tả chi tiết tình trạng của bệnh nhân, bác sĩ phụ trợ cùng và các y tá bên cạnh đang kiểm tra đối chứng lại thông tin trong lòng yên lặng bội phục.


Sau khi rửa tay sạch sẽ và khử trùng, phòng mổ im ắng đến mức chỉ có tiếng màn hình chạy êm.


Thỉnh thoảng có tiếng động từ thiết bị kim loại, Tây Chi không nói một lời nào ngoại trừ việc nhắc nhở trợ lý và y tá phối hợp.


Mọi người cần phải tập trung tuyệt đối. Xung quanh khối u có các mạch máu tĩnh mạch có thể tăng sinh và giãn nở bất thường, sẽ có thể gây xuất huyết như lũ, và trong đó có nhiều tĩnh mạch có chức năng đặc biệt quan trọng. Một khi bị tổn thương, nó sẽ nó gây liệt nửa người, là điều gây đả kích tàn khốc đối với một thiếu nữ.


Cô gái nằm yên lặng, dưới ánh đèn mổ, hai mắt Tây Chị chăm chú việc phẫu thuật, thật lâu mới chớp chớp mắt, thao tác chính xác như đi dây trên vách đá.

Khoảnh khắc khối u được cắt bỏ, mọi người thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy hạnh phúc cho cô.

***
Khi Tây Chi trở về nhà, đã hơn tám giờ tối.


Công việc cao độ có thể khiến người ta tạm thời quên đi những thay đổi trong cảm xúc, nhưng khi về đến nhà, bật đèn lên, xung quanh mình là khung cảnh và đồ vật chứa đựng kỉ niệm, sự thật về việc chia tay không thể giấu được nữa.


Anh tắm rửa sạch sẽ vì kiệt sức. Sau đó, anh ngay lập tức bắt đầu thu dọn hành lý của Hoắc Văn Trạch.


Hoắc Văn Trạch thỉnh thoảng đến sống với anh trong một khoảng thời gian, hắn đã có đầy đủ các vật dụng cần thiết tại nhà anh. Những thứ vứt bỏ được thì bị Tập Chi trực tiếp ném vào thùng rác, những thứ không thể vứt bỏ được thì phân loại vào các thùng, không cần biết bộ quần áo, đồng hồ đắt tiền nào cũng đều được cho vào thùng.


Sau một hồi, dấu vết cuộc sống của Hoắc Văn Trạch trong ngôi nhà này gần như bị xóa sạch.


Cuối cùng, Tây Chi bước vào phòng tắm dọn dẹp sạch khăn tắm, kem dưỡng da cạo râu và những thứ khác của Hoắc Văn Trạch.


Tầm mắt anh như ngừng lại ngay hai chiếc cốc đánh răng đặt cạnh nhau trên bồn rửa tay, hai chiếc bàn chải đánh răng bên trong được đặt ở cùng một góc chính xác, đầu bàn chải hướng vào trong.


Hoắc Văn Trạch có thói quen sắp xếp mọi thứ theo thứ tự. Tây Chi cảm thấy hắn có chứng bệnh cưỡng chế, thứ tự và khoảng cách của quần áo trong tủ, và góc đặt nhiều thứ, đều được điều chỉnh và kiểm tra lại cẩn thận hàng ngày.


Chưa bao giờ hắn yêu cầu Tây Chi, Tây Chi chọn cách tôn trọng "thủ tục" của hắn, để tránh khiến đối phương cảm thấy khó chịu.


Sau một hồi sững sờ, Tây Chi nhặt một trong 2 chiếc cốc ném vào thùng rác, sau đó duỗi ngón trỏ ra và nhẹ nhàng đẩy cán bàn chải đánh răng trong chiếc cốc còn lại lệch qua một bên. Sau nửa vòng, cuối cùng anh ta cũng ngã về một phía.


Cuối cùng, anh định xử lý dao cạo râu của Hoắc Văn Trạch, bởi vì đây là anh đưa cho Hoắc Văn Trạch, Hoắc Văn Trạch đã dùng hơn một năm, anh không chắc Hoắc Văn Trạch có cần nữa hay không, vì vậy anh quyết định ném đi.


Anh lấy chiếc hộp đựng dao cạo từ trong tủ ra, thì phát hiện hình như có thứ gì đó ở trên tủ, anh mở khóa kéo và thấy đó là một đĩa thuốc, đã bị mất một viên.


Tây Chi cảm thấy lạnh gáy, che dấu như vậy, sẽ không phải là ... loại thuốc kia a?


Anh đột nhiên nhớ tới rằng Hoắc Văn Trạch lúc về nhà nhất định phải vào phòng tắm trước khi đi ngủ, anh với tư cách là một người thích sạch sẽ, rất tán thưởng hành vi này.


Lẽ nào Hoắc Văn Trạch đang lén uống thuốc?


Anh đã từng nghĩ rằng mặc dù có nhiều vấn đề giữa hai người họ, nhưng ít nhất thì không có vấn đề về giường chiếu, nhưng bây giờ anh thậm chí phải lật lại chuyện này.


Tây Chi bình tĩnh lại, nhìn kỹ viên thuốc màu trắng, phát hiện trên bề mặt hình như có chữ, bèn lấy ra một viên, đưa lại gần.


Anh biết cái tên tiếng Anh được khắc ở trên, alprazolam, một loại thuốc an thần và thôi miên.


Tây Chi nghe thấy mạch máu của mình đột nhiên nhảy lên, và nhận thức của anh suy sụp hoàn toàn hơn vừa rồi.


Ai sẽ dùng thuốc an thần trước khi quan hệ tình dục? !


Anh bắt đầu cảm thấy có lẽ anh chưa bao giờ thực sự hiểu Hoắc Văn Trạch.


Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên một tiếng bíp.


Tây Chi cầm lên xem, quả nhiên là đúng 9 giờ.


Kể từ khi Hoắc Văn Trạch biến mất lần này, thì cứ đúng vào lúc chín giờ hàng đêm, hộp thư nặc danh sẽ gửi cho anh một bức ảnh.


Ban đầu chỉ là cận cảnh một số vật, ngón tay với điếu thuốc, cây đàn trên tay ... Ban đầu anh nghĩ đó là một email quấy rối, nhưng xem xong lại có cảm giác quen thuộc. Nhưng trong ấn tượng của anh, Hoắc Văn Trạch không biết chơi nhạc cụ, lại rất ghét mùi khói, nên không thể chắc chắn đó là người bên kia.


Cho đến ngày hôm qua, nhân vật chính trong bức ảnh cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt, đang cúi đầu xuống. Khuôn mặt nghiêng của Hoắc Văn Trạch rất dễ nhận ra. Mẹ hắn là dòng máu hỗn hợp, hắn được thừa hưởng các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt và lông mày lưu loát rõ ràng.


Điều khiến anh kinh ngạc là trong bức ảnh này, Hoắc Văn Trạch đeo một chiếc đinh tán trên tai, một chút màu bạc nhỏ, nhưng lại rất dễ thấy. Việc một người như Hoắc Văn Trạch suốt ngày tỉ mỉ trong những bộ âu phục, đồ da thì đó là điều tuyệt đối không thể có được.


Khi Tây Chi nhấp vào email mới của ngày hôm nay, nhịp tim của anh bất giác tăng nhanh.


Bức ảnh được chụp trên một cây cầu bắc qua sông vào lúc hoàng hôn. Hoàng hôn màu vàng cam ở phía xa bao phủ toàn bộ bức ảnh bằng một lớp họa tiết hổ phách hoài cổ. Hoắc Văn Trạch đeo một chiếc đàn guitar trên vai. Hắn dựa trên lan can phía sau, với điếu thuốc đã cháy dở giữa các ngón tay.


Hắn nhìn vào máy ảnh một cách thờ ơ, với một vẻ hoang dã phóng túng ẩn trong đôi mắt, điều này khiến Tây Chi nhớ đến những con sói trong phim tài liệu.


Khiến anh ấy sợ không dám nhận ra.


Tây Chi trấn tĩnh lại và tiếp tục lục tìm thêm thông tin trong bức ảnh.


Có hai người đứng bên cạnh Hoắc Văn Trạch, một người bên trái và một người bên phải, người đàn ông bên trái rất đẹp với mái tóc dài choàng khăn, trong khi người đàn ông bên phải đang mỉm cười cởi mở và có hình xăm trên cánh tay.


Thấy thế nào cũng không giống những người mà Hoắc Văn Trạch có thể giao lưu.


Từ bối cảnh, địa điểm của bức ảnh là cây cầu địa phương bắc qua sông, lan can được sơn mới tinh, và có áp phích với các linh vật được treo trên đèn đường bên cạnh. Bốn năm trước khi thành phố A tổ chức đại hội thể thao, Hoắc Văn Trạch mới trở về Trung Quốc và bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.


Chẳng lẽ lúc trước Hoắc Văn Trạch có khoảng thời gian như này sao?


Tây Chi càng nghĩ càng thấy hỗn loạn lo lắng như là đang đứng trước cánh cửa bí mật, nhưng lại không tìm ra lỗ khóa.


Hắn lúc đầu còn tưởng rằng người gửi thư nặc danh kia là "đối tượng bên ngoài" của Hoắc Trạch Trạch, hướng anh khoe khoang, anh không biết một mặt này nga.


Nhưng bây giờ, anh cảm thấy người bên kia đang cố tình dụ dỗ sự tò mò của anh, ẩn nấp phía sau và quan sát tất cả những điều này giống như một trò chơi khăm.


Đột nhiên, như thể hắn ta có thể đọc được suy nghĩ của anh, một email nhắc nhở mới hiện lên trên màn hình điện thoại của anh.


Lần này là một câu.


[Anh muốn biết bí mật của Hoắc Văn Trạch? Hẹn gặp lại anh tại câu lạc bộ Norns vào 9 giờ tối mai.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro