Bay như mảnh lá lộc vừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04:15 AM. Sớm tinh mơ, tờ mờ. Thế mà nỡ lũng nào, Hiếu gừ muốn vỡ kớnh cửa sổ căn phũng tầng thượng của nhà hàng xúm (mà nú đó hỡ hục trốo sang). Ấy là "đại bản doanh" của lỏng tỏi lỏng giềng mười bảy năm cú lẻ. Để rồi "nạn nhõn" ngỏp ngắn ngỏp dài mở cửa, dụi mói quầng thõm trờn mắt:

- Chuyện gỡ thế? Ngồi xuống cho bỡnh tĩnh cỏi!

Ngồi bệt.

5 phỳt trụi qua trong yờn lặng.

10 phỳt trụi qua trong yờn lặng.

Trang (chủ nhà) ngửa cổ nhỡn lại cỏi cửa sổ (mà bờn trong là căn phũng ấm ỏp thụi rồi của nú), xong hất hàm:

- Thế là quỏ đủ!

- 2 AM: Tao nhắn tin tỏ tỡnh, à, "bày tỏ tỡnh cảm" với nú. 15 sau nhận được tin nhắn từ chối. 4 AM: chuyện đến tai 2 người nữa. Giờ là mày.

Hiếu bỡnh thản như đọc nội dung chương trỡnh tivi sắp phỏt súng. Trang - tất nhiờn: hỏ hốc mồm, đờ đẫn.

- Mày đó làm gỡ thế? - Trang thỡ thào cứ như vừa nghe một vụ trọng ỏn, mà bị can là thằng bạn mười bảy năm cỏi "bỏnh đa mỏ vịt" chia đụi. - Mày điờn à?

***

Trang, học chuyờn ngữ. Cỏ tớnh, học hành tanh tưởi và .v.v. điểm cộng. 2 điểm trừ duy nhất: vụng về kinh hoàng và... mự net toàn tập!

Tất nhiờn, phải hiểu, đõy là Trang-khỏc: Trang CNN. Khụng phải là Trang hàng xúm (vốn "tốt bụng" cả nghĩa đen lẫn nghĩa búng).

Thõy kệ! Quan trọng là, sau một vài năm cấp hai học cựng nhau, một vài năm tiếp theo cựng ở trong nhúm bạn bố thường xuyờn tụ tập và từng ấy thời gian rất ớt cảm tỡnh với một đứa con gỏi khụng biết (lẫn khụng chịu) làm gỡ cả, thỡ: Vào hồi 13h ngày 13 thỏng 10 năm 2006, trờn đường từ nhà cỏi Linh đến Trung tõm chiếu phim quốc gia (17 Lỏng Hạ!), trỏi tim Hiếu bỗng ngõn lờn một bài ca chưa bao giờ như thế - trước Trang CNN!

Mất thờm một vài ngày Hiếu khoỏc cỏi bề ngoài ương ương dở dở, ngu ngu ngơ ngơ những mong đào sõu chụn chặt "khối tỡnh", thỡ 6 ngày trước, hàng xúm mới "được" rừ đầu đuụi cơ sự.

- Tao phải làm gỡ đõy? Tao biết làm thế nào bõy giờ? Tao sắp đi rồi! Nhỡ đến lỳc tao về nú... đó... ấy... thỡ sao???

- Cho tao nghĩ đó. Mày bỡnh tĩnh, chuyện này khụng thể vội được!

Thế, Trang (hàng xúm) thỡ vẫn lụi cụi ngày ngày mài quần ở trường rồi lớp học thờm. Bự đầu. Chỉ biết rằng sẽ khuyờn Hiếu đừng núi, nhưng phải khuyờn thế nào để nú nghe cỏi rụp?

Trong khi Hiếu chỉ ở nhà chờ ngày lờn đường "tõy du... học", chờ... cõu trả lời của Trang. ễi, thảo nào! Nhàn cư vi bất thiện đõy mà! Khổ lắm!

***

- Nguyờn văn, mày đó núi gỡ hả Hiếu?

- Con Linh đó bảo tao núi vừa phải thụi, khụng sau này khụng nhỡn mặt nhau được nữa thỡ... bỏch nhục! Tao núi bỡnh thường, đại khỏi là quý nú.

- Rồi nú núi với mày là: "tớ bất ngờ, tớ cỏm ơn vỡ ấy đó dành tỡnh cảm cho tớ, nhưng tớ khụng thể..."

- Con Linh kể với mày à? Hay thằng Cường?

- Khụng! Tự tao biết! Tao kinh nghiệm đầy mỡnh, mày hiểu chưa?

Hiếu khụng cần hiểu, cũng như chẳng muốn hiểu vỡ sao, thế nào mà Trang "hàng xúm" lại đầy mỡnh kinh nghiệm. Cũn Trang CNN, sao nàng lại từ chối nú?

Cỏi mặt thẫn thờ, gà mờ và lờ đờ của Hiếu làm thui chột bất cứ ý tưởng thụng thỏi nào chấp chới loộ lờn trong đầu Trang. Cỏi nhỡn xa xăm của nú làm Trang mủi lũng. Chẹp, khụng nhớ "first love" của mỡnh cú thế khụng nhỉ?

- Bõy giờ mày đang thế nào hả Hiếu? Mặt mày như phủ một màn sương bớ hiểm, quả thực là từ hồi mày kết nú, tao chả hiểu mày nghĩ gỡ trong đầu?

- Tao nghĩ gỡ? Tại sao tao lại thớch nú? Tại sao... Trời lại quỏ đỏng thế? Tao đang đi học cơ mà, tao định học xong về rồi mới yờu cơ mà! Sao tao lại thớch nú, sao lại vào lỳc này và sao lại là nú chứ khụng ai khỏc?

Hiếu cỏu kỉnh đầy... bất lực. Cỏi đầu tự nhiờn của nú khụng chấp nhận bất cứ một cõu hỏi nào khụng lời giải hoặc đỏp ỏn nhập nhốm. Ngụ là ngụ, và khoai phải là khoai (trừ khi chớnh tay Hiếu đõy "chế tạo" ra cỏi cõy nửa khoai nửa ngụ!).

Trang mủm mỉm, lắc đầu.

- Mày nghe tao đọc thơ khụng?

Hiếu rầu rầu, định bảo Trang vui vẻ gỡ mà thơ với thẩn. Kệ, Trang chậm rói:

- Dẫu sao con trai cũng là đỏng quý

Mỗi người sinh ra đó hướng sẵn một chõn trời

Việc hụm nay họ khụng để ngày mai

Họ lượng sức, lượng đường "đi phải đến".

Đầu úc họ đó quen tớnh toỏn

Mỗi khoản trong đời đều xếp thành ngăn:

Ngăn làm thơ, ngăn đỏnh giặc, gia đỡnh

Tỡnh yờu nữa cũng trong ngăn của họ

ễi con trai thật kỳ lạ! Thơ viết cho mỡnh và những người con gỏi khỏc - Xuõn Quỳnh

Cõu cuối cựng vỳt cao và Trang quay sang Hiếu:

- Khụng phải kỳ lạ, mà là quỏi đản! Lập trỡnh cả tỡnh yờu! Này, sao mày khụng biết nõng niu cỏi cảm xỳc lần đầu tiờn trong gần mười tỏm năm sống trờn cừi đời này mày mới biết đến, đồ ngốc?

- Thế cứ đầu tiờn là mày nõng niu? Thứ hai, thứ ba thỡ sao? Thất bại ờ chề thế thỡ nõng niu cỏi nỗi gỡ?

- Ahhhhh! Thế mày xem film lần 3 cũng giống lần 1 à? Tất nhiờn mỗi lần mỗi khỏc, nhưng lần đầu tiờn luụn cú ấn tượng đặc biệt! Tất nhiờn, tao nõng niu tất cả! Và núi chung, kết quả khụng quan trọng, cảm xỳc mới là đỏng quý. Mà mày vừa núi gỡ? Thất bại à?

- Đỳng. Tao đang chơ vơ như kẻ thua trận. Thảm quỏ! Nản quỏ! ức quỏ! Sao nú lại từ chối tao?

Hiếu đọc thấy cỏi gỡ gần như bức bối và ngựn ngụt tức giận trong mắt Trang đang nhỡn nú khụng chớp. Chả hiểu gỡ cả. Nú cú núi gỡ sai đõu?

***

Đoạn độc thoại của Trang. Hơi bị phi thường vỡ kể cả là mama mắng thỡ Hiếu cũng phải cố chen vào vài cõu cự nự!

- Thật sự thỡ mày nghĩ gỡ thế? Tỡnh iu là cuộc chinh chiến, trận quyết đấu hay trũ chơi, mà thắng thua lại là chuyện để cay cỳ? Nào, thế nếu nú gật đầu, thỡ rồi sẽ thế nào nữa? Chỳng mày tỏch ra đi chơi riờng chăng? Huống chi, người bị tổn thương và được quyền bực mỡnh là cỏi Trang chứ khụng phải mày! Nú quỏ quỏ quỏ bất ngờ. Đang cú 1 thằng bạn chơi được, tự dưng nú bảo thớch mỡnh! Nghỉ chơi nú khụng xong, mà "hồn nhiờn" như xưa để nú tiếp tục bồ kết thỡ chết à? Thật là ớch kỷ, chỉ nghĩ đến cảm xỳc của mỡnh! Mày cú lỗi, lỗi to như hai con bũ! Ai cho mày cỏi quyền kờu ca, rầu rĩ và bức xỳc?

Hiếu im im, khụng rừ ngấm đũn hay bức bối. Trang thở phự một cỏi lấy hơi, chỉ để cũng im lặng đăm đăm nhỡn mấy cỏi cõy nho nhỏ.

Chợt Hiếu phỡ cười.

- Con Linh với thằng Cường biết chuyện, toàn khuyờn tao kiểu "thua keo này ta bày keo khỏc", "Hiếu ơi cố lờn". Bú tay! Đấy, tại chỳng nú mà tao như thế chứ!

Trang gật gự. Bỗng nú nghiờng đầu, tay khum khum ỳp vào cạnh tai để nghe cho rừ. Và mắt nú dần dần bừng lờn rạng rỡ.

- Mỏy bay! Hiếu ơi!

Trang kộo tay Hiếu. Hai đứa vội vàng trốo lờn núc cỏi phũng tầng thượng của Trang. Từ đõy, Trang nghển cổ, đưa mắt tỡm nơi phỏt ra tiếng ỡ ỡ. Trời vẫn nhỏ nhem. Chỉ thấy những nhấp nhỏy những vệt đốn trờn thõn mỏy bay.

Trang hồ hởi:

- Mày cú nhớ hồi mỡnh đi mẫu giỏo khụng?

Chẳng đợi Hiếu trả lời, nú bắc loa tay lờn miệng (khụng màng rằng kha khỏ người cũn chưa bỡnh minh!):

- Chỳ phi cụng ơi! Xuống đõy chơi!!!

- Hỳhỳ! Chỳ phi cụng ơi! Xuống đõy chơi!

Hiếu cũng gào lờn theo Trang. Bỡnh thường nú đó chạy mất dộp, bảo những trũ tương tự "xả stress" (theo ngụn ngữ của Trang) là hõm đơ, rồ dại! Nhưng trong Hiếu, vừa tươi sỏng, vừa ấm ỏp hỡnh ảnh hai đứa nhúc con hoa tay mỳa chõn nhặng xị và cố kờu thật to. Tin tưởng một ngày nào đú chỳ phi cụng sẽ nghe thấy, và cỏi mỏy bay to tướng sẽ đỗ trờn núc nhà!

Thật may khi Trang vẫn cũn giữ những cảm giỏc và thúi quen nguyờn sơ thơ ấu mà đụi khi, nú ẩn sõu khiến Hiếu quờn mất nú từng là một phần, rất sõu sắc của mỡnh. Điều gỡ làm Trang vừa trẻ con, vừa người lớn hơn Hiếu và Hiếu, cũng vừa người lớn mà vẫn vừa trẻ con hơn Trang? Lạ lựng và kỳ diệu thay!

- Chuyện này thật khụng thể vội được!

- Cỏi gỡ cơ? Việc chỳ phi cụng xuống đõy ỏ? - Hiếu ngơ ngẩn.

Trang phỏ lờn cười.

- Sao mày cú thể nghĩ thế nhỉ? Tao đang núi chuyện iờu đương của mày đấy!

***

Nhà Trang cú một cõy lộc vừng xự xỡ, trong cỏi chậu to và nặng trịch, lỳc nào cũng ngập ứ nước (theo đỳng "mốt" chơi cõy năm đú!) Mựa này, lỏ lộc vừng cũn lơ thơ trờn những nhỏnh nghều ngoào cũng đó khụ cong queo. Giú vự vự. Lỏ ru ru.

- Tao biết chỳ phi cụng chẳng bao giờ xuống đõy. Chỳ ớ bay cú lịch trỡnh rồi. - Trang tẩn mẩn.

- Thế à?

- Nhưng bay thế "nhõn tạo" lắm. Tao thớch những gỡ tự nhiờn! Nhỡn kỡa!

Rất khẽ khàng, một mảnh lỏ bứt mỡnh theo giú. Trang đưa tay ra chờ. Lỏ xoay xoay rồi rơi ngay trờn tay.

- Mày đem về, giữ lại ngày hụm nay. Nhớ lỏ lộc vừng bay ra sao. Khi nào thấy "đủ" thỡ tự nú xoay vũng, tự nú trụi. Chuyện này và những chuyện tương tự của mày, lỳc nào đến sẽ đến. Khụng vội được mà cũng chẳng thể lập trỡnh! Đừng cố gồng mỡnh cũng như đừng chạy trốn!

***

Moscow, những ngày đầy tuyết.

Trong chiếc lọ thuỷ tinh trong veo, cũn nguyờn một mảnh lỏ lộc vừng khụ giũn. Khụ xỏc đến cựng kiệt, nhưng vẹn nguyờn chứ khụng vỡ vụn.

Mảnh lỏ ấy, từ cõy lộc vừng thõn xự xỡ trong cỏi chậu to và nặng trịch, lỳc nào cũng ngập ứ nước (theo đỳng "mốt" chơi cõy năm ngoỏi). Nhưng là cõy lộc vừng ấy ở nhà Trang. Trờn sõn thượng nhà Trang, một buổi sỏng lộng giú...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht